TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 8: Tuyết ảnh diêu hồn ánh thanh minh.
-----o0o-----
Chương 134: Thổ nhật thôn hà, u hồn câu phó tùng phong.
Thấy cây trâm của Khấu Tuyết Nghi đón gió triển khai thành một cây ngạc trượng băng quang lóng lánh, vị chưởng môn Thượng Thanh nãy giờ không động thanh sắc, bàng quan đứng xem, bỗng nhiên thần sắc kinh ngạc, buột miệng hô:
"Thánh bích tuyền linh trượng?"
Thanh Minh đứng kế bên, thấy chưởng môn kinh ngạc như thế, thì cũng hỏi:
"Xin hỏi sư tôn, Thánh bích tuyền linh trượng là..."
"A, sư điệt chắc không biết, Thánh bích tuyền linh trượng này rất có lai lịch. Ta từng đọc qua một cuốn cổ kinh, trong đó ghi chép không ít kì đàm quái thuyết. Có một thiên nói đến trên vạn nhận băng phong vĩnh viễn không tan, nếu như có thanh mai sinh trưởng ở băng nhai, mai hồn chí thanh chí linh sẽ tương giao cảm ứng với băng khí chí cực chí hàn, sau mấy ngàn năm thì tạo thành tuyệt thế tiên binh như vậy, trong sách gọi là Thánh bích tuyền linh trượng. Linh trượng này có một chỗ kì lạ, chính là hình thái uy lực tương hỗ giao ứng với tu vi của người nắm giữ. Nhìn hình dạng của linh trượng trong tay Khấu tiên tử, e rằng..."
Nói đến chỗ này, Linh Hư nheo mắt nhìn người đang khiển trượng trên đài, tiếp tục:
"Có lẽ linh trượng này cũng đã hơn tám trăm năm rồi chăng?"
"Không sai, nhãn lực chân nhân rất tốt! Còn theo ta biết, binh nhận do mai hồn tràn trề sức sống giao cảm với băng phách chí âm chí hàn tạo thành, lại có biệt danh khác là Âm dương sanh tử sát".
Người nói lời này chính là giáo chủ Thiên Sư tông, Trương Thịnh Trương thiên sư. Lão nhìn nữ tử thanh thoát trên đài, lẩm nhẩm:
"Tử dĩ dương kích chi, âm dĩ sanh kích chi...Linh Hư lão đạo, có thể nói cho ta biết, vì sao ông dường như cũng chỉ là lần đầu tiên thấy môn hạ đệ tử thi xuất tiên binh bất thế này?"
"Khặc khặc!"
Bị lão hữu chất vấn, Linh Hư lúc này mới nghĩ đến, bản thân thấy thần vật xuất thế nhưng cứ diễn giảng điển cố, quên mất vị lão đạo Thiên sư tâm tư sắc sảo ở bên. Bất quá, cũng chỉ hơi trầm ngâm, Linh Hư mỉm cười đáp:
"Chuyện này, e rằng đúng là thiên cơ bất khả lộ. Bất quá chúng ta quen biết đã lâu, ta chỉ có thể tiết lộ bốn chữ,"
"Thủy quốc ba thần".
Nói rồi liền cấm khẩu, không cho ra thêm chữ nào. Bất quá, Thiên sư sau khi nghe thì giống như hiểu ra:
"A, cũng gần như vậy...Có lẽ cũng chỉ có dạng địa phương vậy mới có thể sưu tập được kì bảo thần binh như thế?"
Người đời sau có phú tán thưởng linh trượng này xuất thế, viết:
"Tuyên cổ huyền băng, nguyên thủy thượng tinh, khai thiên trương địa, thánh bích thông linh. Ngũ sắc lưu hoán, thất diệu thần binh, tuyền chân phụ dực, xuất u nhập minh. Chiêu thiên thiên cung, nhiếp địa địa nghênh, chỉ quỷ quỷ diệt, yêu ma thúc hình. Thần xử linh binh, uy chế bách minh, dữ ngã câu diệt, dữ ngã câu sanh, vạn kiếp chi hậu, dĩ đại ngã hình!"
Lại nói khi hai người Linh Hư, Thiên sư nghị luận về linh trượng thì bỗng có một vị đạo cô đi gấp qua, cúi đầu bẩm:
"Linh Hư chân nhân, Trương thiên sư, Điền sư điệt trên đài e là có chút cổ quái. Chúng ta liệu có nên..."
Người đi qua nói chuyện chính là trưởng lão Ngọc Thiện sư thái của Diệu Hoa cung. Ngọc Thiện vừa rồi chứng kiến tình trạng thê thảm của Bích Hoa sư điệt sau khi té xuống đài, vừa giận vừa nôn nóng. Lúc đầu còn e dè quy củ không dám phát tác. Qua một hồi, thấy được dị trạng hai nữ nhân truy kích trên đài, vị Diệu Hoa trưởng lão tức thì không chịu được nữa, cơn giận bừng lên, đi qua thỉnh ý Linh Hư chân nhân của Thượng Thanh cung, liệu có nên phái trưởng lão có năng lực, lên đài bắt giữ Điền Nhân Bảo hay không.
Nghe Ngọc Thiện hỏi, Linh Hư chân nhân mỉm cười, đáp:
"Xin Ngọc Thiện đạo hữu cứ yên lòng, giáo ta sớm đã có an bài. Hiện tại cao thủ Tứ Hải đường của giáo ta đã ra mặt, bảo đảm mọi chuyện yên ổn!"
"..."
Ngay khi Ngọc Thiện sư thái không cam tâm định nói nữa, thì bỗng thấy có một người bước đến cạnh mình, bẩm cáo:
"Linh Hư sư tôn, các vị trưởng lão, xin cho tôi lên đài kiểm soát tình hình".
Linh Hư tử thấy người này xin đi, lập tức vui mừng đồng ý, quay mặt sang cười nói với Ngọc Thiện:
"Ngọc Thiện đạo hữu, đạo hữu xem hiện đã có Tứ Hải đường chủ đích thân xuất trận, như thế thì càng chắc chắn!"
Thế là, trong ánh mắt tin tưởng của Linh Hư, Thiên Sư cùng sự kinh ngạc của Ngọc Thiện, vị thiếu niên chưa đến mười tám, khẽ rung đạo bào đen tuyền, nhẹ nhàng bay đi.
Vị phá không mà đi này, chính là Tứ Hải đường chủ Trương Tỉnh Ngôn của Thượng Thanh cung.
Lúc bắt đầu, Tỉnh Ngôn còn rất lo lắng, đệ tử của mình lên đài náo loạn, chí ít cũng bị trách tội quản lý không nghiêm. Chỉ là, từ sau khi Khấu Tuyết Nghi xuất ra linh trượng phiêu phiêu công kích, Tỉnh Ngôn mới cảm thấy sự tình có chút cổ quái.
Lúc đó, hai ngón tay Tuyết Nghi nhón lấy linh trượng, huy kích như hành vân lưu thủy. Đóa hoa đầu trượng, xuất ra mấy đóa hoa xanh biếc lấp lánh, bay vòng quanh Điền Nhân Bảo. Cũng đồng thời, đôi Chu tước thần nhận của tiểu Quỳnh Dung cũng rời tay bay đi, như đôi hỏa điểu lấp lánh ánh đỏ, bóng ảnh chấp chới, nhằm vào mấy chỗ yếu hại của Điền Nhân Bảo mà công kích. Tiểu nha đầu láu cá này đã được Tuyết Nghi tỷ tỷ dặn dò, hiểu hôm nay phải bắt sống được quái nhân này mới thôi.
Tình cảnh đó đập vào trong mắt Tỉnh Ngôn, cổ quái càng thêm cổ quái, dù hợp kích của hai người Tuyết Nghi, Quỳnh Dung tựa hồ không có lỗ hổng, nhưng gã đệ tử Điền Nhân Bảo của Sùng Đức điện, lại thủy chung chẳng bị dính đón, trong màn hỏa ảnh hoa quang, chân bước thong dong, thân thể mềm dẻo, nghiêng bên này ngã bên kia, chẳng bị chút tổn hại nào!
Không những vậy, trong lúc di chuyển, cái người bình thường chỉ say mê đi tìm bảo đó ,còn không ngừng hô hoán mấy vị sư tôn, trưởng bối dưới đài, kêu bọn họ mau mắt hai nữ nhân làm loạn này xuống.
Còn Tỉnh Ngôn vào lúc linh trượng, thần nhận tăng cường áp lực, tình cờ nhìn thấy trên khuôn mặt tròn vo của vị "Điền Nhân Bảo", đột nhiên có một đạo hồng quang dường như quen thuộc loáng lên. Quang ảnh xuất hiện như chớp đó khiến y động lòng, bỗng nghĩ đến một chuyện, lập tức không thể ngồi yên, vội chạy đến thỉnh mệnh chưởng môn.
Sau khi được chưởng môn đồng ý, Tỉnh Ngôn liền vận chuyển Thái Hoa đạo lực, tung người lên đài cao. Thiếu niên còn cho đây là kết quả của việc luyện ngự kiếm phi hành, không biết "Thái hoa tung dược" của mình, chính là sơ hình của "Ngự khí phi hành"!
Sau khi Tỉnh Ngôn li khai, vị Thanh Minh đạo trưởng pháp thuật cao cường đó, không đợi chưởng môn ra hiệu, đã xách kiếm đến trước thiếu nữ Cứ Doanh đang lo lắng.
Lại nói Tỉnh Ngôn, nhảy lên đài trong ánh mắt chăm chú của chúng nhân, khoát tay bảo nhị nữ ngừng công kích. Còn gã Điền Nhân Bảo chạy loạn đó, thay hai nữ nhân ngừng truy đuổi, cũng dừng người lại, mặt không đổi sắc nhìn qua phía bên chào hỏi:
"Trương đường chủ đến vừa hay à!"
"Mau đem hai môn hạ của đạo huynh xuống đài đi, đừng làm phiền chưởng môn ban linh đan cho ta!"
Nghe gã nói như thế, tiểu Quỳnh Dung lập tức định phản bác, lại bị Tỉnh Ngôn ngăn cản. Chỉ nghe y không lý gì đến thỉnh cầu của Điền Nhân Bảo, chỉ trầm giọng hỏi:
"Lần trước tương kiến, các hạ còn chưa báo tính danh?"
"..."
Người đối diện, nghe vậy hơi rùng mình, nhưng nhanh chóng tươi cười đáp:
"Hà...Trương đường chủ, ta là Điền Nhân Bảo. Tuy chúng ta trước đây chưa từng gặp qua, nhưng lần này sư điệt đã chiến thắng trong Gia Nguyên đấu pháp, danh tính chắc đường chủ phải biết rồi chứ?"
Điền Nhân Bảo nói chuyện vô cùng tự nhiên, chẳng khác gì so với ngày thường.
"Ngươi là Điền Nhân Bảo suốt ngày tìm bảo vật?"
"Đúng thế! Thì ra đạo huynh cũng nghe nói qua. Không dấu Đường chủ, gần đâu tôi rốt cuộc cũng tìm được bảo vật trong núi. Đúng là trời cao không phụ người có lòng, hôm đó tôi ở..."
Điền Nhân Bảo đang thao thao bất tuyệt thì bị thiếu niên ngắt lời:
"Chuyện này không gấp, sau này hãy nói. Đúng rồi, ta muốn biết, đạo hồn giả hiệu như ngươi trong La Phù sơn, rốt cuộc có bao nhiêu con?"
Vừa nghe lời này, gã Điền Nhân Bảo nãy giờ vẫn cười nói như thường, đột nhiên biến sắc. Ngẩn ra phút chốc, trên gương mặt tròn trịa vốn hòa nhã, đã đổi sang thần sắc hung ác. Sau đó, đạo chúng gần đài liền nghe được một loại thanh âm không giống tiếng người, rì rầm truyền từ đài ra:
"Thật là đáng tiếc...Nếu như sớm có được viên Cửu chuyển cố nguyên tuyết linh đan đó, chí ít cũng không bị mấy lão già của các ngươi nhìn ra manh mối..."
"Chỉ là, chỉ phái tiểu tử ngươi đến bắt ta, đám danh môn đại phái các ngươi, hơi có phần chủ quan đó".
"Có lẽ vậy".
Thấy tình trạng quỷ dị này, thiếu niên dường như không chút động đậy, ngữ điệu vẫn lạnh nhạt hỏi:
"Ngươi có thể cho ta biết, Điền Nhân Bảo ở đâu không?"
Thấy thiếu niên trước mặt đến lúc này vẫn bình tĩnh đối đáp như thường, tên u linh không rõ lai lịch đó, cảm thấy có phần kinh ngạc. Chỉ thoáng suy nghĩ đã cười điên cuồng đáp:
"Điền Nhân Bảo? Chính là ta đây!"
"Ngươi!"
Vừa nghe lời này, thiếu niên vốn trấn định bừng bừng đại nộ, choang một tiếng đã rút kiếm bên hông ra, cao giọng quát:
"Tà ma vô sỉ, hôm nay chớ hòng thoát khỏi đài này!"
"Khà, cuối cùng cũng không nhịn được à? Quả nhiên đúng là tiểu bối tuổi trẻ mà".
"Điền Nhân Bảo" cười âm hiểm, ngông cuồng nói:
"Thoát khỏi đài này? Ta đâu cần phải đi. Hành tung đã bị các ngươi khám phá, hôm nay Cửu Anh Thần ta sẽ đại hiển uy linh, phệ luyện hết hồn phách thượng phẩm của chúng bây, tăng thêm mấy ngàn năm thần lực, rồi phá không mà đi, trở về dưới trướng của Thần Vương đại nhân!"
"Hà hà, đã quá lâu không dùng qua Phệ hồn thần pháp. Hôm nay đúng là cơ hội tốt để luyện lại!"
Nói đến chỗ này, tên "Cửu Anh Thần" chiếm lấy thân thể của Điền Nhân Bảo, liếm liếm lưỡi, dường như đang nhớ lại mỹ vị đã lâu không thưởng thức, nước dãi sắp chảy dài.
Nghe tên yêu quái nói vậy, vị Ngọc Thiện sư thái nãy giờ giới bị dưới đài, lập tức hô một tiếng, đệ tử trong môn lập tức chạy đến vây thành vòng tròn, kết trận đợi biến.
Còn tên Cửu Anh Thần, chợt thấy thanh kiếm trong tay thiếu niên, bất đồ buông thả cười lớn:
"Kì thật vừa rồi bổn thân chỉ lừa ngươi. Tên Điền sư điệt của ngươi vẫn còn hồn phách. Ngươi nếu muốn đánh thì mau động thủ, khà khà!"
Thấy thân hình thiếu niên hơi động rồi lại chợt ngưng, tên u linh càng thêm đắc ý, cười hăng hắc:
"Thế nào, còn muốn hàng phục ta?"
"Cũng chưa biết được".
Đối diện thần quái điên cuồng, Tỉnh Ngôn lại khôi phục sự bình tĩnh trước đó.
Nhưng dáng vẻ lạnh nhạt của y lại khiến lão ma ẩn tàng ngàn năm, đến giờ mới có cơ hội tốt đại triển thần uy phát nộ. Lão gào lên:
"Tiểu bối vô tri! Nếu ngươi sinh sớm vài trăm năm, nghe được uy danh của bổn tôn, e rằng đã té đái rồi!"
Nói đến chỗ này, chợt nhớ đến một chuyện, cười rin rít nói:
"Chẳng lẽ là ngươi muốn ỷ nhiều thắng ít? Có lẽ là như thế".
Vừa định cười nhạo thì chợt ngưng. Vốn là thiên niên lão mị này bỗng nhớ tới đôi hỏa nhận thần xuất quỷ mạc vừa rồi, còn có linh trượng thịnh khí bức nhân, lập tức sau lưng dâng lên cảm giác lạnh lẽo, lời ngông cuồng không sao nói tiếp. Đảo tròng mắt một vòng, há mồm khích tướng:
"Kì thật cũng chẳng trách. Tuy là danh môn chính phái, nhưng dù sao cũng là tiểu bối, cũng chẳng có bản lĩnh gì, chỉ đành dựa vào số đông!"
"Tiền bối nói rất có đạo lý!"
"Ách?"
Cửu Anh Quái nghe vậy đại kinh, thầm nghĩ:
"Mấy tên đạo đồ chính giáo câu nệ cố chấp này, từ lúc nào lại biến thành giảo hoạt như thế? Ai, đáng tiếc Bát trượng thần gần đây không biết chạy đi đâu, bằng không ta đâu cần sợ nó!"
Đang tự ảo não thì lại nghe thiếu niên tiếp tục nói:
"Bất quá, hôm nay lại hơi khác. Tên yêu quái trước mặt ta, chẳng qua chỉ là một tên yêu quỷ tầm thường giỏi khoác lác mà thôi. Dạng tiểu quỷ thế này, một mình ta là đủ!"
Vừa nghe lời này, Cửu Anh Thần dường như mừng giận lẫn lộn, còn Ngọc Thiên sư thái đang phối hợp với môn nhân kết trận ở cách đài không xa, nghe vậy thầm than:
"Rốt cuộc vẫn là một hậu sinh tuổi trẻ non kém kinh nghiệm, chỉ mới bị mấy lời nói khích đã mất đi bình tĩnh!"
Còn vị Linh Đình đạo nhân ở cách hơi xa, bởi vì xưa nay không tu tập đạo pháp, không nghe rõ tiếng người nói trên đài, vội hỏi Chưởng môn sư huynh ở bên cạnh:
"Sư huynh, xem chừng Nhân Bảo sư điệt đã trúng tà ma, sao Tỉnh Ngôn còn dám ở đó nói chuyện với hắn? Chúng ta có cần phái người lên hàng phục tà ma đó không?"
Thấy lão nôn nóng, Linh Hư cười an ủi:
"Sư đệ chớ nóng nảy. Ta nghĩ tà ma đó, e rằng đã nhịn lâu rồi, cứ để hắn có thêm chút thời gian nói chuyện đi".
Bất quá, cho dù miệng nói năng hòa nhã thế, nhưng Linh Hư vẫn theo cách Trương thiên sư, Ngọc Huyền đại sư, gọi môn hạ đệ tử đắc lực tu tập, cùng nhau bao vây lớp lớp đài cao để phòng đột biến khiến đạo hữu không có liên quan gặp bất trắc.
Tạm không nhắc sự tao động dưới đài. Lại nói trên đài, vị thiếu niên đường chủ tùy tiện hô:
"Quỳnh Dung, Tuyết Nghi, các người cứ đứng yên tại chỗ không được vọng động. Hôm nay công lao tróc quỷ này, ta sẽ không khách khí, một mình độc chiếm!"
"Ai, nghĩ ta đảm nhiệm chức Tứ Hải đường chủ đã một thời gian, cũng chưa lập được công lao gì, hôm nay chính là cơ hội tốt. Để ta đem thần kiếm trong tay, chém cho tên quỷ đồ vô sỉ chiếm đoạt thân xác người này một nhát!"
Nói xong thiếu niên đạo bào phất phơ tiến lên một bước, hai tay cử kiếm, hai mắt nhìn lên nhìn xuống thân thể "Điền Nhân Bảo", tựa hồ đang tìm chỗ thích hợp để hạ thủ.
Một phen bày trò của Tỉnh Ngôn khiến tên u linh vừa thấy mặt trời không lâu giận đến phát run, cơ thịt trên mặt không ngừng co giật. Một trận cười the thé như tiếng khóc phát ra, tên quỷ tôn bị chọc tức cuối cùng nhịn không được ngoác mồm mắng:
"Hay cho tên tiểu bối không biết trời cao đất dày! Còn dám đem bổn thần ra làm trò đùa!"
"Trên thế gian hiện nay, ngoài Thần vương thiên tôn, còn có ai có thể cản ta? Bất quá, tên tiểu tử vô sỉ ngươi không quan tâm đến đồng môn, nhưng ta không thể để ngươi phá hủy cái thân xác tốt này được!"
Nói đến đây, tên Cửu anh thần lại bực tức gào lên một tràng âm thanh quái dị, hai mắt trợn tròn hét:
"Được! Ta coi ngươi cũng có chí khí! Vậy bổn thần cứ để ngươi đến chém một kiếm, xem thử "Thần kiếm" của ngươi có bao nhiêu lợi hại!"
Lời vừa dứt, đạo khách dưới đài hoặc đề phòng, hoặc hoảng sợ, hoặc quan sát, bỗng thấy gã Điền Nhân Bảo của Thượng Thanh cung, sau lưng đột nhên bốc lên một trận mù đen, mây đen dần dần ngưng tụ, chớp mắt đã tụ thành hình một khô lâu quỷ diện khủng bố, vùng vẫy chao động trong mây đen, không ngừng phát ra tiếng gào thê thiết rợn người.
Trong nhất thời, bầu trời trên Phi Vân phong vốn xanh ngát, đột nhiên sầm xuống, mây đen che mặt trời, âm phong thổi ù ù, trong chớp mắt thánh địa thiên hạ đạo môn đã vang dậy tiếng quỷ khóc ma gào, oán hận ngút trời.
Thấy Cửu anh u quỷ trước mặt hiện ra hình dạng thảm lệ như thế, Tỉnh Ngôn cũng không dám chậm chạp, vội vận khởi Húc diệu huyên hoa quyết phòng thân lên, thân thể được một tầng hoàng quang nhàn nhạt bao bọc. Xua tay ngăn tiểu Quỳnh Dung đang nhấp nhỏm muốn xông tới, Tỉnh Ngôn hướng về tên quỷ linh đã đứng vững chờ y đến chém, uy nghiêm hét:
"Hay cho tên lão quỷ cũng có đảm khí như thế! Lại dám chịu thanh thần kiếm ta vừa tu luyện hơn nửa tháng, bội phục bội phục!"
Vừa nghe câu nói uy thế mười phần của thiếu niên, mấy trăm đạo ma diễm khí thế ngút trời đằng sau ma linh, đột nhiên giựt một cái. Cửu anh quỷ linh đang toàn thân giới bị, nghe vậy không khỏi vừa giận vừa mắc cười, nói thầm Thượng Thanh giáo xấu tốt gì cũng là danh môn xưa nay, sao lại dung túng cho một tên ngốc nghếch không hiểu chuyện lên hồ nháo! Hắn lại nghĩ trong đầu, bản thân dùng chiêu "Oán linh cách ngự đại pháp" toàn tâm giới bị, liệu có quá coi trọng tên tiểu oa trước mắt này hay không?
"Hừ, coi như dọa dẫm tên tiểu bối vô tri này cũng tốt!"
Ma Thần mất cảnh giác không hề biết, vị thiếu niên hành động ngôn từ ngớ ngẩn trước mặt, trong lòng đang nghĩ:
"Ồ...tên này cuối cùng cũng đứng yên rồi...Vừa hay để dùng chiêu đó!"
Thế là, chúng nhân dưới đài liền thấy vị Thượng Thanh đường chủ đó, toàn thân hoàng quang lưu động, hai tay giơ cao thiết kiếm, bước lên một bước, tựa như muốn dùng lực chém xuống. Vào thời khắc này, thấy thiếu niên cử kiếm muốn chém, người khẩn trương nhất ngược lại không phải là tên Ma thần đang đợi ăn kiếm đó, mà là chưởng điện sư tôn Linh Đình tử của gã Điền Nhân Bảo. Thấy Tỉnh Ngôn thật tình muốn chém, Linh Đình lập tức đại kinh thất sắc, định lớn tiếng hô hoán y không được lỗ mãng. Nhưng lời còn chưa khỏi miệng, thì thấy trên đài cao ảm đạm âm phong, đột nhiên quang hoa chói lòa xông vụt lên trời!
Bọn người Linh Hư dưới đài thấy rất rõ, khi thiếu niên tiến lên một bước, áp sát tên tà ma ra thế muốn chém, thì pháp quang hộ thân lờ mờ trên người y, bỗng nhiên quang hoa đại thịnh, hoàng quang nhàn nhạt chớp mắt đã hóa thành hào quang sáng lòa chấp chóa!
Mắt còn chưa kịp chớp, hào quang sáng lòa như mây tía trời cao đã như hổ báo long xà, như ngựa hoang thoát cương, ào ạt phốc tới ác linh đoạt hồn người đó!
"..."
Âm phong trận trận, lão ma quỷ khí lạnh lẽo còn chưa thật sự trở lại nhân thế, đã bị một vầng hào quang rực rỡ nhấn chìm! Vô số âm hồn oán linh động loạn quằn quại, vừa tiếp xúc với quang diễm xán lạn như ánh mặt trời này, lập tức như tuyết gặp nước sôi, hoàn toàn tan biến. Còn ác chủ nhân dùng tà pháp luyện hóa bọn chúng, cũng ở trong vòng hào quang tỏa rộng, nháy mắt đã sắp gặp tai ương diệt hồn!
Diệt ma đại pháp ảo diệu huy hoàng này, chính là thuật luyện hóa quỷ mị yêu hồn mà thiếu niên lần trước xém bị đoạt phách tống mệnh, đã thầm hồi tượng lại, diễn luyện qua không biết bao nhiêu lần. Hiện tại long hổ diễm hình thanh thế thao thiên đó, chính là Thái hoa đạo lực vốn vô hình vô sắc, lưu chuyển phi đằng, xuất ra ngoài thân, mượn hào quang của Húc diệu liên hoa, trộn lẫn thành diệt ma chi diễm. Cách này vốn chỉ là đề phòng vạn nhất của Tỉnh Ngôn, nào ngờ hôm nay trên Gia Nguyên hội vốn phải bình an vô sự, lại phải đặc biệt dùng đến!
Nhưng lần này khác với lần ở Hỏa Vân sơn, hiện tại vị thiếu niên đường chủ này, sau khi tự luyện hóa một lão mị ngàn năm, thì như đột phá bình cảnh, Thái hoa đạo lực đã không còn như trước đây. Thái hoa đạo lực mạnh lên thì Húc diệu huyên hoa quyết mà bình thường cho dù y cố sức cũng chỉ có thể hiện ra đại quang minh thuẫn sáng rỡ hoàng quang, nhưng lúc này trong đại quang minh thuẫn còn có vô số đạo điện mang sắc đỏ ngoằn ngoèo như rắn bò.
Thế là, chỉ chưa qua cái chớp mắt, tên lão ma ngông cuồng đã như làn khói tan biến. Điền Nhân Bảo vốn ưỡn ngực đứng thẳng, cuối cùng "Bình" một tiếng ngã đùng ra đài. Họa hoạn từ trời rơi xuống cũng tiêu biến vô hình.
Lại nói Tỉnh Ngôn, vừa thấy Điền Nhân Bảo té ngã thì vội thu hào quang diệt hồn lại, cưỡng ép đạo lực mới nhập vào đang chạy tán loạn khắp cơ thể xuống, cất chân tiến lên, đỡ lấy người vừa ngã lên.
Khi định phi thân xuống đài, vị Thượng Thanh đường chủ bỗng như nghĩ đến gì đấy, liền dừng bước, đứng trên đài cao phóng giọng nói khắp bốn phương:
"Các vị đạo hữu, nghĩ chắc vừa rồi đều thấy rõ, gã đệ tử này của Thượng Thanh ta, bất hạnh bị tà ma đoạt thân, mê thần thất chí. Bất quá vừa rồi ở dưới Thượng Thanh Thái Huyền chân pháp Kim diễn thần lao trấn hồn quang của ta, ác linh quỷ mị đó đã tiêu hồn rồi!"
Bảy chữ "Kim diễm thần lao trấn hồn quang" trong câu nói của y, từng chữ nói ra vô cùng rõ ràng. Thì ra, chính là Tỉnh Ngôn sợ dưới sự chú mục của chúng nhân, pháp nhân che mắt vừa rồi hiệu quả không tốt, khiến những người dưới đài liên tưởng đến tà thuật "Phệ hồn" mà Cửu anh thần có nhắc đến. Thế là nhanh trí bịa ra bảy chữ đó, khiến bọn họ bận nghiền ngẫm ý nghĩa từng chữ, không rảnh mà liên tưởng đến tà thuật "Phệ hồn" ác độc.
Kì thật, thiếu niên đã lo xa rồi. Nhìn thấy pháp thuật hào quang chói lòa như thế, ai mà có đủ sức tưởng tượng phong phú để mà liên tưởng như thiếu niên lo lắng.
Thế là, trong sự ngưỡng mộ của chúng nhân, vị thiếu niên đường chủ đột xuất như kì binh đó, phát tay áo bào, mang gã đệ tử Thượng Thanh hôn mê bất tỉnh, lăng không xuống đài.
Phía sau y, hai nữ tử như tiên nữ cũng áo, tóc phất phơ, cưỡi gió nhẹ nhàng hạ đài. Bọn họ vốn đều muốn vấn tóc, nhưng đường chủ bọn họ tiết kiệm, bình thường không mua cho những thứ xa hoa ngoài định mức như đồ kẹp tóc..., thế là sau khi dùng đồ kẹp tóc làm vũ khí, hai nữ đệ tử Tứ Hải đường, chỉ đành để tóc xõa ra như suối, bay phất phới giữa không trung.
Lần này, chúng nhân dưới đài cuối cùng đã nhìn rõ: dưới chân tiểu nữ oa xinh xắn xuất hiện thình lình hai lần đó, hiện tại giống như có vân vụ mù mịt lượn lờ dưới chân.
Tạm không nhắc đến hai người Tuyết Nghi, Quỳnh Dung quay trở về chỗ mái che, cùng chu tước trâm, lục mộc trâm chỉnh trang lại đầu tóc. Lại nói Tỉnh Ngôn đem Điền Nhân Bảo đến trước mặt chưởng môn, trưởng lão đức cao vọng trọng của ba phái đều tụ tập đến, xem gã đệ tử trúng tà này rốt cuộc là chuyện thế nào.
Hiện tại khi nhìn lại thì tên đệ tử họ Điền này, mắt không thể thấy, tai không thể nghe, miệng không thể nói, tay chân không thể động đậy, cả người như bị liệt, không còn chút cảm giác nào.
Thấy tình hình vậy, Linh Hư than một tiếng, tay phải khẽ duỗi, một đạo quang hoa trắng dịu từ trong tay bắn ra, chiếu lên người Điền Nhân Bảo. Lại qua thoáng chốc, Linh Hư thu hồi bạch quang, nhìn đạo hữu xung quanh nói:
"Cũng coi như là đại hạnh trong bất hạnh. Khả năng lão mị đó muốn dùng tâm hồn của Nhân Bảo để giữ được giọng nói, biểu lộ, do đó chưa hề diệt hồn phách của nó. Chỉ bất quá, hiện tại tam hồn lục phách gã đều rất yếu, không qua một hai năm thì chắc chưa thể tỉnh lại..."
Nghe lời này chúng nhân đều buồn bã. Linh Đình nghe vậy càng thêm ủ rủ.
Bố trí ổn thỏa thân thể của Điền Nhân Bảo, chưởng môn Thượng Thanh Linh Đình chân nhân liền phi thân lên đài, cảm khái nói với chúng nhân quanh đài:
"Chuyện hôm nay là do đệ tử trong phái ta không theo đường chính, si mê tầm bảo, ảo tượng nhanh chóng bước vào đường tiên, mới khiến bị yêu ma đoạt lấy thân xác, dẫn đến trường đại họa hôm nay. Bất quá, vừa rồi may có đường chủ Tứ Hải đường Trương Tỉnh Ngôn giáo ta, thi triển chính pháp Thái huyền Thượng Thanh, mới nhất cử tiêu diệt được tên thiên niên quỷ linh này".
"Kiếp nạn của môn đồ Điền Nhân Bảo của Thượng Thanh môn, cũng chính là bài học cho bần đạo cùng các vị đạo hữu".
Sau đó, Linh Hư tử tuyên bố Gia Nguyên đấu pháp lần này, đệ tử Trác Bích Hoa của Diệu Hoa cung là người chiến thắng. Vì nàng thân trúng tà pháp, nhất thời không thể lên đài, "Cửu chuyển cố nguyên tuyết linh đan" tạm do đại sư huynh Nam Cung Thu Vũ nhận thay nàng. Lúc ban thưởng, Linh Hư chân nhân ẩn ước phát hiện, vị Diệu Hoa công tử oe6n đài nhận dùm, trong lúc đối đáp cũng dường như không tập trung. Thấy tình trạng này, Linh Hư thầm than:
"Ai, ai có thể ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện này. Xem ra, ngày sau trong Thượng Thanh ta, cũng cần phải chỉnh đốn nhiều mặt".
Không giống như mấy người Linh Hư, đạo hữu tứ phương đến xem lễ dưới đài, lại có suy nghĩ khác.
Đối với những đạo hữu là lần đầu đến tham dự Gia Nguyên hội, trong mấy ngày này, tuy thịnh điển nhiệt náo long trọng, đấu pháp cũng rất đẹp mắt, nhưng rốt cuộc Thượng Thanh cung La Phù sơn cử hành Gia Nguyên hội cũng bình thường, không thần kì như trong truyền thuyết. Trong lòng không ít người, không khỏi sinh ra suy nghĩ "Thật không xứng với lời đồn".
Mãi đến vừa rồi, mắt thấy mấy vị thiếu niên nam nữ như thần tiên của Tứ Hải đường trảm yêu trừ ma, mới khiến mấy đạo khách đó giật mình, lập tức cải biến suy nghĩ chủ quan lúc trước:
"Thì ra, quả thật rất đáng vang danh!"
Thế là địa vị số một của Thượng Thanh cung trong đạo môn, lại càng được củng cố trong lòng các đạo hữu. Mấy chữ xa lạ Tứ Hải đường chủ Trương Tỉnh Ngôn, cũng ghi nhớ kỹ trong lòng. Còn những đệ tử trẻ tuổi của Thượng Thanh cung, lại nghĩ:
"Vốn nghe được phong thanh, nói là chiến sự trừ phỉ lần trước ở Nam Hải quận, hoàn toàn là nhờ vị thiếu niên đường chủ này mà thắng lợi. Hôm nay chứng kiến, lời đồn đó chắc là cũng có vài phần chân thật".
Đợi Nam Cung Thu Vũ nhận ngọc hạp xong xuống đài, vị Trương Thịnh Trương Thiên Sư nãy giờ tinh thần phân tán, lúc này đột nhiên bừng tỉnh:
"Chẳng trách cái tên đó nghe quen tai như thế! Thì ra, trong giáo ta cũng có một trận pháp gọi là "Băng diễm thiên lao phược ma trận", rất có thể có cùng tác dụng với pháp thuật mà thiếu niên vừa dùng!"
...
Tạm không nhắc đến quy trình bế mạc thịnh hội trên Phi Vân đỉnh. Dưới bóng râm của một gốc tùng uốn mình ngoằn ngoèo vươn lên không trên Phi Vân đỉnh, có hai vị lão giả mặc đạo phục, đang tranh tài uống rượu.
Uống đã ngấm men, chỉ thấy một vị lão đạo trong đó, nuốt ực ngụm rượu trong miệng, liếm mép lè nhè:
"Ai, kì thật lão mị đó, ta đã chú ý lâu rồi. Chỉ nhất thời bận uống rượu, ai ngờ bị người khác hạ thủ trước".
"Bằng không Tích Vân cốc của ta, đỡ mất của ta mấy tháng khí lực..."
Nhìn lão đầu vạn phần hối hận, người ngồi đối diện gốc tùng nhấp nháy đôi mắt lờ đờ, cười nhạo:
"Lão Phi Dương, không phải Thanh Hà ta nói ông, bếp lò đó của ông, cũng quá phí củi!"
Thì ra, hai người không tham gia thịnh hội, chỉ ngồi ở đây đấu rượu, chính là lão hán Phi Dương ở Tích Vân cốc, còn người kia là lão đạo Thanh Hà mà Tỉnh Ngôn quen!
Bị Thanh Hà nói như thế, Phi Dương nhất thời tắc lời. Buồn bực tạp một ngụm rượu, cố nhướng đôi mày lên nói:
"Hắc, vừa rồi pháp thuật mà tên tiểu đồ ở Nhiêu Châu của ngươi dùng, cũng chẳng khác mấy Phệ hồn, uy lực thật không nhỏ à".
Nghe lão nói như thế, lão đạo Thanh Hà vốn đã say đến nhòa mắt, chống tay lảo đảo đứng lên, nghiêm túc nói với lão hán đang cười tí tởn trước mặt:
"Phi Dương tiền bối, vừa rồi ông không nghe rõ sao? Pháp thuật Trương đường chủ dùng, gọi là Kim diễm thần lao trấn hồn quang".
"..."
Phi Dương ngừng chung rượu ngay miệng, chăm chú nhìn lão đạo đang nghiêm túc trước mặt, sau đó bỗng phá lên cười:
"Hà, ta cuối cùng đã hiểu, vì sao Thượng Thanh đứng vững ngàn năm không ngã, môn hạ đệ tử đều tỉnh táo hơn phái khác. Thì ra, đều là chưởng môn tuyển chọn tốt!"
"Thượng Thanh chưởng môn, tửu đồ vĩnh viễn uống không say..."
Lẩm nhẩm xong, Phi Dương đưa tay vẫy, liền có một con khỉ đang chơi trên cây tùng nhảy đến, lấy một bình rượu treo trên nhánh tùng, rót đầu chung cho hai người. Sau đó Phi Dương vung tay, lại trả nó về, thế là con khỉ chỉ dâng rượu, lại vui chơi tiếp tục.
"Uống rượu uống rượu".
Hai người đồng thời nâng chung.
Thế là dưới bóng tùng râm mát, lại vang lên tiếng chạm chung tưng bừng. Còn sương mù trong núi không biết ùn lên từ lúc nào, vây kín hai kẻ tửu đồ đang bừng bừng hứng trí...