Tiên Lộ Yên Trần

Quyển 7 - Chương 117






TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 7: Mỹ nhân như ngọc, kiếm như hồng.
-----o0o-----
Chương 117: Hoa khai khoảng khắc, trù trướng sát na phương hoa.




Mộng trung hồn tự đoạn, tỉnh hậu lệ chân lưu.
Dật Danh.

Nghe từ xa phía Thiên điểu nhai truyền lại tiếng huyên náo, trong lòng Tỉnh Ngôn thấy hơi kì quái:

"Úy? Khấu cô nương bình thường đâu có thích giao tiếp với người khác, lúc này trên Thiên điểu nhai sao lại huyên nháo như thế?

Bất quá, vui vẻ nhiệt náo luôn là sự ưa chuộng của y. Nghe phen động tĩnh này, Tỉnh Ngôn lập tức gia tăng cước bộ, đi thẳng về Thiên điểu nhai.

Đợi đến gần Thiên điểu nhai, Tỉnh Ngôn mới cảm thấy có chút không đúng. Thính lực của y rất tốt, lúc này đã nghe rõ, tiếng người ồn ào trên nhai, luôn mồm liếng thoáng cái gì "Yêu quái", "Họa hại", "Chứa chấp"...Nghe mấy từ hiểm ác đó, Tỉnh Ngôn càng gấp gáp, đi như bay lên Thiên điểu nhai.

Ngay khi bước chân đặt lên vuông đá đã xa cách lâu ngày, thì nghe người đó nói:

"...Chi bằng nàng theo ta, chuyện trước đây coi như xóa bỏ toàn bộ!"

"A! Thì ra là Triệu huynh".

Lúc này y mới phát hiện ra người nói chuyện, chính là gã đệ tử Sùng Đức điện Triệu Vô Trần đã từng gặp trên đường cùng với Hoa phiêu Trần.

"Triệu huynh có phải đến tìm ta để trau dồi thuật sáo hay không?"

Triệu Vô Trần đang nói hăng say, lúc này mới phát giác hai người Tỉnh Ngôn về đến. Nghe câu hỏi, quay người lại nhìn, thì thấy Tỉnh Ngôn mỉm cười đứng đằng sau gã.

Vừa thấy Tỉnh Ngôn, Triệu Vô Trần bỗng giật nảy mình. Hơi trấn định tâm thần, có chút ấp úng đáp:

"Kì thật, cũng không phải chuyện đó..."

"Khặc khặc, cũng chỉ là đến thăm bình thường".

"Hả? Vậy vì sao vừa rồi nghe Triệu huynh nhắc đến Yêu quái, Chứa chấp?"

"Vậy sao? Khặc khặc..."


"Ách? Sao không thấy Tuyết Nghi ra đón ta?"

Mặc kệ Triệu Vô Trần lúng túng, Tỉnh Ngôn lúc này mới phát giác, vào lúc giữa hạ nóng bức, Tứ Hải đường của y lại đang đóng kín cửa.

"Khấu cô nương, ta và Quỳnh Dung trừ phỉ về rồi!"

"Khấu cô nương, cô có ở trong không?"

Kêu mấy tiếng không thấy hồi đáp. Lúc này Tỉnh Ngôn mới cảm thấy có chút không đúng, liền quay người hỏi Triệu Vô Trần:

"Vô Trần huynh, huynh vừa rồi nói chuyện với ai? Huynh có biết Khấu Tuyết Nghi có ở trong hay không?"

Ngay khi Triệu Vô Trần nhép nhép miệng, không biết đáp lời thế nào, hai người Tỉnh Ngôn, Quỳnh Dung bỗng nghe trong thạch ốc vốn im lìm, bất chợt có tiếng khóc vang lên. Nghe tiếng khóc nức nở, có lẽ người trong phòng đã chịu ấm ức lâu ngày.

Tuy tiếng khóc trong phòng truyền ra không lớn, nhưng Tỉnh Ngôn nghe rất rõ. Lại nhớ đến trận huyên nháo vừa nghe, vị thiếu niên đang chăm chú nhìn vào thạch ốc, bỗng quay ngoắt người, hai mắt sáng rực chiếu đến Triệu Vô Trần, lạnh lùng hỏi:

"Thỉnh giáo Triệu huynh, chuyện này huynh giải thích thế nào?"

"Chuyện này, Trương huynh hiểu lầm rồi. Kì thật cũng không có gì, chỉ là..."

Đang nói đến chỗ này, tiếng nức nở trong phòng chợt òa lên. Triệu Vô Trần đang nhép miệng ấp úng, như bị kim đâm một cái, trong lòng thấy kì lạ:

"Úy? Kì quái! Ta vốn ngay thẳng, sao lại bị người này áp bức đến lúng túng như thế, giống như ta thật đã làm chuyện gì sai vậy!"

Lập tức, Tỉnh Ngôn liền thấy Triệu Vô Trần đang lúng ta lúng túng, bỗng ngẩng cao đầu, nhướng mày nhìn vào y, kiêu ngạo nói:

"Chuyện này? Chuyện này còn phải hỏi bản thân Đường chủ!"

"Hỏi ta? Triệu huynh nói rõ hơn xem".

Trương đường chủ mơ hồ chẳng hiểu.

"Hừ! Chớ có giả vờ. Ta đến hỏi đạo huynh, thân làm Đường chủ của một đường trong Thượng Thanh cung, Trương đạo huynh vì sao lại thu nhận lung tung, bao che yêu vật?"

"Thu nhận lung tung? Bao che yêu vật?"

"Không sai!"

Triệu Vô Trần đáp một câu như chém đinh chặt sắt, tiếp lại cười lạnh nói:

"Bội phục bội phục! Trương đường chủ quả nhiên không phải người thường. Bị ta nói đúng tâm sự, hiện không còn biết nói gì, chỉ giả vẻ ủy khuất của người không biết chuyện".

Thiếu niên đang thấy mơ hồ, nghe gã nói châm chích như thế, liền có chút không vui hỏi:

"Vô Trần huynh, lời này của huynh căn cứ từ đâu? Chuyện này ta thật không biết, tuyệt không phải Trương Tỉnh Ngôn ta cố giả vờ mơ hồ".

Ngừng một chốc, Tỉnh Ngôn lại thành khẩn nói tiếp:

"Lần trước ta vừa thấy phong thái của Triệu huynh, hết sức ngưỡng mộ, lòng đã có ý kết giao. Hôm nay Triệu huynh nói như thế, thật là khiến ta đau lòng".

"Hừ hừ, ai biết chứ".

Triệu Vô Trần cười khẩy, nói:

"Đương nhiên, bổn đạo cũng không rảnh so đo với ngươi. Hôm nay đã đụng ngươi ở đây, chi bằng cứ nói cho thỏa đáng".

"Nói cho thỏa đáng!"

"Đúng! Ta không ngại nói thẳng. Kì thật, ta tuyệt không có lòng tò mò mà truy cứu, Trương đường chủ thu nạp một vưu vật xinh đẹp như thế vào đường, rốt cuộc là có dụng ý gì. Chỉ bất quá, hiện tại đã để ta khám phá, Trương đường chủ nếu chịu bỏ cái mình thích, nhường Tuyết Nghi cô nương cho ta, đương nhiên,"

Triệu Vô Trần đang hùng dũng nói, đưa mắt nhìn thiếu niên trước mặt, chêm thêm một câu:

"Nếu như Đường chủ không bỏ được, Tuyết Nghi vẫn ở lại nơi này. Bất quá, thỏa thuận thế này, nếu như ta gọi nàng, thì muốn gọi lúc nào thì gọi".

Nói đến chỗ này, trên mặt Triệu Vô Trần hiện ra mấy phần thần sắc cổ quái. Thần sắc này, có pha chút ám muội, có pha chút ti tiện, Tỉnh Ngôn cảm thấy rất quen thuộc. Thần sắc này đã thấy ở đâu đây?

A, thì ra thần sắc này, khi xưa ở Hoa Nguyệt lầu vẫn thường thấy.

"Thì ra Triệu huynh ám chỉ chuyện này".

Tỉnh Ngôn nhất thời vẫn không có phản ứng gì:

"Chuyện này ta cũng nghĩ qua. Kì thật giao tiếp của Tuyết Nghi vẫn luôn lạnh nhạt thờ ơ. Ta nghĩ, nếu cô ấy tìm được một ý trung nhân, nói không chừng có thể giúp cô ấy vui vẻ. Lần trước thấy qua phong thái của Triệu huynh, ta cũng không phải chưa từng suy nghĩ như thế".

Thấy y nói năng hạ giọng, Triệu Vô Trần nghe hết sức thoải mái. Chỉ là nghe đến chỗ này t hì thấy Trương đường chủ bỗng im lặng. Sau đó, giống như nghĩ đến gì khác, ngữ điệu chợt chuyển sang trầm trọng:

"Triệu huynh, có lẽ ta có chỗ không hiểu, không biết có thể thật tình cho biết hay không?"

"Đương nhiên có thể. Ngươi nói đi".

Thấy Tứ Hải đường chủ dịu giọng, Triệu Vô Trần chính là tâm tình rất tốt.

"Huynh khi nãy nói Yêu quái, Yêu vật, rốt cuộc là chỉ thứ gì?"


"Khà! Trương đường chủ cứ chọc cười ta. Nếu không phải ngươi đã biết rõ trong lòng, làm sao có thể chịu bỏ cái mình thích, nhường cho ta chứ? Yêu vật không phải ở đó,"

Nói đến chỗ này, Triệu Vô Trần đưa tay chỉ vào thạch ốc Tứ Hải đường"

"Yêu quái không phải ở đó sao?"

"Phì..."

"Thì ra như thế".

"Ách?"

Thấy sau khi mình đã chỉ, thần sắc của Trương đường chủ lại đột nhiên biến thành hết sức thoải mái, Triệu Vô Trần có chút nghi hoặc. Trong lúc mơ hồ, chỉ nghe Tỉnh Ngôn nhẹ nhàng nói:

"Huynh là nói Tuyết Nghi? Cái này không thể. Nhất định là Vô Trần huynh hiểu lầm rồi. Khấu cô nương là nữ tử nông gia ta tình cờ cứu được dưới núi, tuyệt không thể là yêu quái gì hết!"
 
Nói ra, cũng là Tỉnh Ngôn hiện có tật giật mình, bằng không nếu chiếu theo sự nhanh nhạy bình thường của y, làm gì mãi đến lúc này mới hiểu Triệu Vô Trần ám chỉ "Yêu vật" là ai.

Lúc y đang rất thoải mái, lại nghe Triệu Vô Trần hổn hển nói:

"Trương Tỉnh Ngôn, không ngờ ngươi đến lúc này còn dám giả bộ ngớ ngẩn!"

"Hừ! Cũng chẳng trách, nữ yêu tinh nhã lệ thoát tục như thế, một nam tử huyết khí phương cương làm sao cam lòng buông bỏ được".

"Chỉ bất quá, cam lòng hay không cam lòng, hôm nay cũng không thể do ngươi. Thân phận yêu quái của Khấu Tuyết Nghi đã vô cùng xác thực, cho dù ngươi có lòng che chở nàng ta, cũng không thể được".

"Sao? Nói rõ ra xem?"

Nghe gã nói có vẻ mới mẻ, Tỉnh Ngôn lấy làm hứng thú. Còn tiểu Quỳnh Dung ở bên cạnh y, nghe hai người lớn tranh chấp, lời nói nhắc đến "Yêu quái, yêu quái", tiểu nữ oa này đã mất đi sự hoạt bác vốn có, gương mặt ảm đạm nép vào ca ca, không dám chen vào lời nào.

Lại nói tên Triệu Vô Trần đó, thấy biểu hiện của Tỉnh Ngôn vẫn như chẳng có chuyện gì, thì tức muốn xịt khói. Chỉ nghe gã quát lên:

"Ngươi chớ giả vờ. Lần trước ta đến Thiên điểu nhai, Khấu Tuyết Nghi đã thi triển yêu thuật đả thương ta!"

"Hả?"

"Không phải vậy!"

Đang khi Tỉnh Ngôn định truy vấn, thì thấy một người từ trong nhà chạy ra, ngữ điệu bi thiết:

"Từ sau khi Đường chủ rời núi, Triệu đạo gia này đã mấy lần đến Thiên điểu nhai. Lúc đầu còn theo lễ số, về sau lại nói năng cợt nhã, động tay động chân, muốn...muốn trêu chọc nô gia".

Người nước mắt lưng tròng này, chính là Khấu Tuyết Nghi nãy giờ vẫn cố thủ trong nhà.

"Đừng nói bừa! Ta chỉ là biểu lộ tình cảm ngưỡng mộ mà thôi, sao có thể nói quá lên là chọc ghẹo được!"

"Tuyết Nghi cô cứ nói tiếp đi".

Tỉnh Ngôn mặc kệ Triệu Vô Trần kêu oan, chỉ kêu Tuyết Nghi tiếp tục nói cho y nghe.

"Triệu đạo gia mấy lần chọc ghẹo, đều bị tì nữ dùng lời nói khéo từ chối...nói khi Đường chủ trở về, mọi người khó nhìn mặt nhau...Vốn đã cho rằng Triệu đạo gia cũng là người biết lý, tôi chỉ cần đóng cửa thì cũng không đến quấy rầy nữa..."

Nghe giọng nói nức nở nghẹn ngào, thần sắc trên mặt Tỉnh Ngôn dần biến thành nghiêm trọng. Chỉ nghe Khấu Tuyết Nghi vừa khóc vừa nói:

"Nhưng không ngờ, vào buổi tối mùng bảy tháng bảy năm ngày trước, gã lại đến đây, nói mấy lời rất khó nghe...Nô gia vội đóng cửa lại, nhưng nào biết gã lại phá cửa mà vào, muốn dùng sức mạnh ép buộc nô gia, còn nói..."

Không biết vì sao, lúc nói đến chỗ này, Khấu Tuyết Nghi không nói tiếp đoạn sau, chỉ đứng đó khóc lóc bi thiết.

"Triệu Vô Trần, có thật như lời của Khấu cô nương?"

Nghe một phen thuật chuyện của Tuyết Nghi, Tỉnh Ngôn rất tức giận. Lúc quay sang chất vấn Triệu Vô Trần, thần sắc trên mặt đã có ý không lành.

"Khà khà! Hai vị một xướng một họa, diễn kịch rất hay!"

"Không sai! Nàng ta nói một điểm cũng không sai. Chỉ bất quá đó cũng chỉ là lòng ái mộ hơi quá của ta mà thôi, chẳng có gì khó chịu. Mọi người đã lộ mặt thật, ta cũng chẳng ngại nói thẳng".

Vị Triệu Vô Trần cử chỉ luôn nho nhã, lúc này lại lộ ra thần sắc hung ác:

"Vốn ta còn có chút hổ thẹn, bất quá, khi nữ tử lai lịch bất minh này dùng yêu pháp đả thương ta, ta liền chẳng thấy hổ thẹn gì nữa. Đêm đó, tiện nhân này nhân lúc ta nhất thời sơ sẩy, trên mặt đất mọc lên rất nhiều dây tử la hình thú kì quái, thình lình trói chặt ta".

Nói đến chỗ này, mặt Triệu Vô Trần ửng đỏ, thét hỏi:

"Trương đường chủ! Lai lịch của người trong đường ngươi, không cần ngươi nói, ta đã thăm dò kỹ càng. Một nữ tử dân gia lai lịch bình phàm, lại có thể sử dụng pháp thuật sao? Nhìn hình dáng kì quái của mấy dây leo đó, không cần nghĩ nhiều cũng biết là thuật triệu hoán cây cỏ trong núi của yêu tinh".

"Kì thật Trương Tỉnh Ngôn ngươi hà tất bức ta nói ra? Nhìn phen xướng họa vừa rồi của hai ngươi, chắc sớm đã hiểu rõ trong lòng? Hừ, chứa chấp một yêu tinh, còn chẳng phải để chơi đùa sao? Ngươi hà tất giả bộ hồ đồ với ta. Nói thẳng ra, Trương đường chủ chẳng phải xuất thân từ kĩ lâu sao? Tư vị ở chốn đó, ngươi chắc phải rành hơn ta!"

"..."

Thiếu niên nhất thời im lặng.

Lúc này, cũng chỉ có Quỳnh Dung nép sau ca ca mới thấy rõ, Đường chủ ca ca của nó, y phục hiện không gió mà động, hơn nữa càng lúc càng rung động mạnh.

Lời của Triệu Vô Trần vừa rồi tuy ác độc, nhưng tiểu Quỳnh Dung làm sao có thể hiểu được ngụ ý trong đó. Mắt thấy dị trạng của ca ca, đang lúc lòng thấy rất kì quái, thì phát hiện sự rung động quái lạ của Đường chủ ca ca đã ngừng lại.

"Triệu Vô Trần, ngươi một tiếng yêu vật, hai tiếng yêu vật, là chỉ vì bản thân bị người ta trói như khúc bánh tét thôi".


"Ngươi..."

Câu nói bình tĩnh đó của thiếu niên, lại khiến Triệu Vô Trần há miệng đớ lưỡi, nhất thời không nói thành tiếng.

Hiện tại vị đệ tử danh môn, ngoại hình nho nhã, cử chỉ phong lưu Triệu Vô Trần, ở trong mắt Tỉnh Ngôn, chẳng khác gì một tên khốn kiếp đáng ghét.

"Ngươi, ngươi muốn chối đẩy, một lòng che chở cho yêu vật này?"

Triệu Vô Trần cũng chẳng phải tay vừa, sau một lúc đã lấy lại bản lĩnh, lên tiếng vặn lại.

"Triệu Vô Trần ngươi lầm rồi. Ta một lòng che chở là thật, chỉ bất quá, lại không phải là che chở cho yêu vật gì".

Lời này vừa xuất, ngay cả vị Khấu Tuyết Nghi ở bên, trên gương mặt trắng bệch, cũng xuất hiện chút thần sắc kinh dị. Trong lúc hoảng hốt, chỉ nghe Đường chủ của mình lớn giọng nói:

"Trương Tỉnh Ngôn ta, có thể được sư gia Linh Thành tử của ngươi trịnh trọng mời gia nhập Thượng Thanh cung, đảm đương chức Đường chủ Tứ Hải đường, thủ đoạn há để cho dạng người như ngươi biết được!"

"Dây tử la trói người chỉ là trò chơi vặt mà thôi. Ta lúc thường rảnh rỗi, tùy tiện dạy cho cô ấy đấy".

"Trương Tỉnh Ngôn! Ngươi, ngươi nghĩ chỉ bằng vào mấy lời này mà định bịt miệng ta sao?"

"Không dám. Trương Tỉnh Ngôn ta sao dám hy vọng Triệu đại đạo trưởng tín nhiệm? Ngươi cứ xem đi".

Nói xong, Tỉnh Ngôn liền chuyển thân đi về phía bên, đưa mắt nhìn ngoài vuông đá, dùng tay phải bốc một khối bùn lên.

Thấy cử động cổ quái của Tỉnh Ngôn, không chỉ Triệu Vô Trần không hiểu, cả Khấu Tuyết Nghi cũng không minh bạch ý của y. Chỉ có tiểu Quỳnh Dung dự đoán, liệu có phải ca ca bắt chước lão gia gia khi nãy, muốn biểu diễn biến hóa cho mọi người xem. Suy đoán của tiểu nha đầu, tuy không trúng hoàn toàn, cũng không sai lệch mấy.

Chỉ thấy Tỉnh Ngôn đem khối bùn đen vừa bốc lên, đưa đến trước mặt Triệu Vô Trần, nói:

"Triệu hoán cây cỏ chỉ là tiểu thuật thôi. Ngươi nhìn cho rõ đây".

Nói xong, thì thấy y nhắm mắt ngưng thần, lẩm nhẩm trong miệng như đang niệm chú ngữ cổ quái. Chỉ là, tuy thần thái y trang nghiêm, nhưng khối bùn trong tay, nhất thời cũng chẳng có biến hóa nào.

Ngay khi Triệu Vô Trần định cười nhạo, thì đột nhiên như thấy ma quỷ, bất ngờ há miệng muốn kêu.

Trong ánh nắng chiều, nhìn thấy rất rõ, khối bùn thiếu niên thuận tay bốc lên đó, ở giữa bỗng nảy lên một chồi non xanh biếc.

Sau đó, chồi non này trong ánh mắt kinh ngạc của chúng nhân, như có gió xuân thổi qua, dần dần lớn lên, trong khoảnh khắc đã nở ra một bông hoa nhỏ màu vàng nhạt. Xung quanh bông hoa, có mấy chiếc lá nhỏ xanh mướt như quần tinh ủng nguyệt, tôn lên nét diễm lệ của đóa hoa. Hoa lá đung đưa nhè nhẹ trong gió mát trên Thiên điểu nhai.

Thái hoa đạo lực vốn là nguồn gốc sự sống, trong sát na đã khiến một hạt giống hoa lưu lạc trong đất, trở thành một đóa hoa xinh đẹp rạng rỡ!

Mắt thấy cảnh này, Triệu Vô Trần hít sâu một hơi:

"Hoa khai khoảnh khắc trong Thiên cương đại pháp?"

"Coi như ngươi có kiến thức".

Vừa rồi là thiếu niên thực hành theo lý luận "Phụ chi hỗn độn", tùy miệng đáp đại. Thấy sự tình chưa bị bại lộ, thầm thở phào trong lòng.

"Pháp thuật Trương đường chủ thần diệu, tại hạ tự nhiên phải bội phục. Chỉ bất quá pháp thuật Hoa khai khoảnh khắc này, cùng pháp thuật gọi dây tử la trói người của Khấu cô nương, vẫn có sự khác nhau lớn".

"Hả? Ý của ngươi là muốn ta lần nữa gọi dây tử la trói ngươi thì mới chịu tin?"

"...Cũng gần như thế".

Đến đây, Tỉnh Ngôn cuối cùng đã minh bạch, vì sao lúc trước trong Hoa Nguyệt lâu, thường nghe người ta nói "Phát cuồng vì dục vọng!"

Nhìn bản mặt đáng ghét đó, Tỉnh Ngôn bất giác cảm thấy hết sức bực bội. Đưa mắt nhìn qua, lại thấy gương mặt tiều tụy đầy nước mắt của Khấu Tuyết Nghi.

"Mùng bảy tháng bảy là năm ngày trước đây...Năm ngày trước, không phải là ngày Nam Hải quận binh huyết chiến với tặc khấu Đại phong trại sao?"

Tức thì, trường khói lửa mấy ngày trước, cảnh tượng thảm liệt thiên địa trong chiến trận, xuất hiện trong đầu thiếu niên như mới vừa trải qua. Tiếng trống trận thùng thùng, như sấm dậy trong đầu thiếu niên. Trong nhất thời, thiếu niên chợt nghe "Thùng" một tiếng, nhiệt huyết khắp người dâng lên đầu.

Thế là, mấy người đang hiện diện ở Thiên điểu nhai, liền thấy thiếu niên nãy giờ cố gắng chu toàn, bỗng ném khối bùn có bông hoa trong tay đi, hét lớn:

"Triệu Vô Trần, ngươi tưởng Tứ Hải đường chủ là nô bộc ở nhà ngươi sao? Nói thi thuật thì phải thi thuật cho ngươi xem à?"

"Hôm nay ngươi tin cũng được, không tin cũng được, tiểu gia không có tâm tư nói lời thừa với ngươi. Ngươi đã cố ý gây hấn, vậy để ta cho ngươi sáng mắt!"

Lời vừa dứt, bỗng nghe "Oành" một tiếng, một đạo kiếm quang như phi long bay lên, xoay lượn gào rít trên đầu chúng nhân!