Tiên Lộ Yên Trần

Quyển 6 - Chương 108






TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 6: Vân phi kiếm vũ hùng thiên lí.
-----o0o-----
Chương 108:Hồng yên xạ nhật, nhất cự tiên thành tiêu thổ.




Nghe kế sách của Lâm Húc, Bảo Sở Hùng tán thưởng thần diệu, ra lệnh cho Tôn giáo quan dưới trướng, suất một đội nhân mã hò reo xông lên núi, nhất thiết phải dẫn dụ được quần khấu Đại phong trại xuống khoảng trống phía trước.

Đợi Tôn giáo quan điểm tề binh mã, lĩnh mệnh mà đi, Bảo Sở Hùng liền dẫn hơn hai trăm binh tốt còn lại, ẩn nấp vào những chỗ kín đáo dưới chân núi, chỉ đợi bọn phỉ đồ ào xuống là đồng loạt đổ ra chém giết.

Mắt thấy bố trí đã vô cùng chặt chẽ, Bảo Sở Hùng trong lòng có mấy phần đắc ý:

"Mấy tên thảo khấu vô mưa, dùng kế sách thế này để đối phó, liệu có phải có chút đề cao chúng hay không?"

"Trận chiến này thắng bại đã định!"

Vừa nghĩ đến sắp bắt đầu trận hợp vây chiến, Bảo Sở Hùng liền hưng phấn không thôi, kiểm tra lại y giáp, mài mài Đại hoàn đao trong tay vào y giáp, một khắc cũng không yên nổi. Nhộn nhộn nhạo nhạo, hai mắt cứ ngóng ra ngoài khoảng đất bằng dưới chân núi, chỉ mong bọn Tôn giáo quân dụ phỉ ào xuống đó.

Phỉ đồ Đại phong trại tịnh không để Bảo đô úy chờ lâu. Đội binh dụ địch phái đi còn chưa đủ thời gian uống cạn chung trà, phục binh trong rừng đã nghe ngoài rừng từng trận huyên náo truyền vào.

Chỉ thấy Tôn giáo quan dẫn tàn binh chừng năm sáu chục tên , hoảng hốt chạy xuống. Phía sau, một đám phỉ đồ đang điên cuồng hô hoán đuổi theo không tha. Đám bại binh quan phủ này, nếu nhìn từ phía sau, tựa hồ rối loạn hoảng hốt, cuống cuồng bỏ chạy. Nhưng Tỉnh Ngôn và đám Bảo Sở Hùng ở phía trước, thì nhìn rất rõ, trên mặt đám tàn binh bại tướng Nam Hải quận này, ai nấy đều có thần thái ung dung.

"Hảo tiểu tử, thật có bản lĩnh! Không hổ đã theo Bảo Sở Hùng ta nhiều năm!"

Trong lòng khen thầm, đợi đám sơn phỉ đến gần hơn một chút, Bảo Sở Hùng nhìn thấy rất rõ, truy binh của phỉ trại cũng chỉ có chừng năm sáu chục tên.

"Hả? Hình như hơi ít. Chẳng lẽ đám còn lại đói quá không chạy nổi? Hay là..."

Ngay khi Bảo Sở Hùng hoài nghi, bỗng thấy phía sau đám phỉ có một người, chính là người hắn ngày đêm mong muốn bắt giữ, Đại phong trại chủ, "Kim mao hổ" Tiêu Vượng!

Lúc này, Tiêu Vương đang đứng đó gào thét, không ngừng thôi thúc bộ hạ gia tăng cước lực.

Vừa thấy tên này, hoài nghi của Bảo Sở Hùng tan biến, một luồng máu nóng xông lên đầu. Nhìn kỹ thêm lần nữa, số tặc nhân bên cạnh Tiêu Vượng quả thật không nhiều.


"Khà khà! Tiêu tặc, lần này coi ngươi chạy đi đâu!"

Lập tức, Bảo Sở Hùng gầm to:

"Các ngươi chớ phóng tiễn, theo ta xông ra!"

"Hôm nay lão tử muốn bắt sống! Ai bắt sống Kim mao hổ, sẽ được trọng thưởng!"

Noi xong, Bảo Sở Hùng liền giục ngựa xông ra trước. Thấy Đô úy đại nhân đã xông lên, phục binh trong rừng cũng gầm vang, bám theo sau ào ra.

Bọn người Tỉnh Ngôn, Lâm Húc đợi binh lính xông ra hết, cũng theo ra khỏi rừng, tùy thời cảnh giới, chuẩn bị đối phó với yêu nhân phóng hỏa nấp đâu đó.

Phục binh trong rừng xông ra, quận binh đang quay đầu chạy cũng lập tức quay người phản kích. Phỉ đồ đuổi sát trở tay không kịp, tức thì có mấy chục tên bỏ mạng đương trường.

Kim mao hổ Tiêu Vượng đang một lòng truy sát địch, bỗng thấy kẻ tử đối đầu Bảo Sở Hùng suất lĩnh binh mã từ trong rừng ào ra, tức thì đại kinh thất sắc. Quan sát tình hình này, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là tai họa ngập đầu rồi.

Bất quá, gặp lúc nguy cấp cận kề, cũng không cần Tiêu Vượng kêu gọi, thủ hạ huynh đệ của hắn đã đồng loạt quay đầu bỏ chạy, thế chạy còn nhanh hơn thỏ.

Trong loạn quân, vị Tiêu đại trại chủ hình dạng dũng mãnh, trên mặt đầy vết sẹo chằng chịt, cũng không quên quay đầu há miệng mắng lớn:

"Bảo Sở Hùng chó chết! Dám dùng thủ đoạn hạ lưu ám toán Tiêu gia gia!"

"Khà khà! Tên ngu nhà ngươi trúng kế rồi mà còn dám xưng gia gia? Hôm nay Bảo mỗ sẽ cho ngươi táng thân ở đây!"

Miệng mắng lại, chân thì giục chiến mã truy đuổi không tha. Bất quá, đường núi gập ghềnh, chiến mã không thể chạy nhanh được. Bảo Sở Hùng truy đuổi rất không đúng ý, lập tức nhảy xuống ngựa, vác đại đạo, xải bước cùng đám thủ hạ chạy bộ truy đuổi về trước.

Lúc này bọn Tỉnh Ngôn, Lâm Húc, cũng theo sau quân tiến về phía trước, không ngừng ngó trái ngó phải, đề phòng yêu nhân trong tối thi pháp. Trong lòng lo lắng tên lạc, Tỉnh Ngôn liền ôm Quỳnh Dung xuống ngựa, kêu nó phải theo sát sau người y.

Phỉ tặc Đại phong trại, quận binh Nam Hải quận, cứ như thế, một bên thoái lui, một bên truy đuổi.

"Xúi quẩy! Đám tặc đồ này chẳng giống không đủ ăn chút nào, chân chạy vẫn rất nhanh à!"

Mắt thấy khoảng cách với đám phỉ càng lúc càng xa, Bảo Sở Hùng không khỏi nổi cơn buồn bực.

Hiện tại, phỉ nhân trên Đại phong trại, mông như bị dí lửa, hai chân như phát cuồng, chạy như điên không hề biết mệt ở phía trước.

Bất quá, khiến Bảo đô úy cảm thấy được an ủi đó là, suốt đường truy kích lần này, không hề có biển lửa cản đường quan quân.

"Khà...xem ra yêu nhân cũng rất biết điều, biết bên ta có cao nhân Thiên Sư tông tọa trấn, không dám ra mặt rước lấy xúi quẩy!"

Tâm tình Bảo Sở Hùng rất tốt, chân cũng chạy nhanh hơn nhiều.

Bất quá, vị Tôn giáo quan vừa rồi được lệnh đi dụ địch, hiện cảm thấy có chút kì quái:

Đám sơn phỉ mà y đụng phải giữa sơn đạo khi nãy, hiện tại không theo đường cũ chạy về sơn trại, mà là vòng quanh sườn núi Hỏa Vân sơn chạy vào sâu trong núi.

Bất quá, hiện tại đám phỉ này đội hình tán loạn, rõ ràng là đang hoảng hốt chạy bừa.

"Hà, có lẽ sơn phỉ không muốn để quan binh theo sau tiến vào sào huyệt. Bất quá tên Tiêu Vượng đó, lần này có chấp cánh cũng khó thoát".

Bất tri bất giác, truy binh đã đuổi đến một chỗ trũng, ba mặt bao quanh bởi núi.

Chỗ trùng này, do ba dốc núi thoai thoải vây quanh, mặt chính đối diện ngọn Hỏa Vân sơn cao ngất. Trên dốc núi vây quanh, cây cối mọc dày, lá đỏ ken kịt, gió cũng khó lọt qua. Dưới chân thì cỏ đỏ mọc đầy đất, binh tốt đồng loạt giẫm chân trên cỏ. Hơi gió từ trên núi cao hắt xuống, mang theo khí nóng bức người.

Thân ở nơi vũng trũng đầy cỏ, hệt như đang đứng trên một đại hỏa trường rộng lớn. Mây đỏ từng đoàn bao phủ trên đầu, tạo nên một bóng râm khổng lồ dưới hỏa trường này.

Thấy địa hình đặc biệt như thế, lại thấy phỉ nhân phía trước tản ra chạy vào rừng, Tỉnh Ngôn đột nhiên máy động trong lòng:

"Kì quái, cảnh tượng này sao quen quá? Hình như có người từng nói qua với ta..."

"Không ổn! Đây, đây chẳng phải là chiêu Tung gạch như ngọc của Lâm Húc sao?"

Ngay khi Tỉnh Ngôn cảm thấy không hay, định lên tiếng cảnh báo Bảo đô úy, thì đã thấy Kim mao hổ Tiêu Vượng nãy giờ chạy trối chết, lúc này chợt dừng lại trước khu rừng, quay người cười thâm trầm, nhìn quanh thong dong nói:

"Bảo đại nhân à Bảo đại nhân, ai không biết Kim mao hổ ta trí dũng song toàn? Dám ở trước mặt ta diễn kịch sao! Được, lão tử hôm nay mở to mắt, xem rốt cuộc là ai chết không có đất chôn!"

Thanh âm của Tiêu Vượng vừa dứt, liền nghe một tiếng kèn hiệu vang lên, một trận mưa tên từ trong rừng vọt ra!

Mưa tên đột ngột như thế, quận bịnh phía trước không kịp dùng thuẫn bài chống đỡ, lập tức la lên ngã xuống mười mấy người, cả áo giáp cũng không bảo vệ được Bảo Sở Hùng, trên tay trái hắn trúng một tên, tức thì máu tươi phun ra.

Thấy chủ tướng thụ thương, binh lính lập tức giơ thuẫn ùa lên, bảo vệ Bảo Sở Hùng lùi lại.

Lúc này, Tỉnh Ngôn nhịn không được nhìn qua vị đệ tử Thiên Sư tông, thấy trên gương mặt trắng của y, đã hiện ta vài phần bẽn lẽn, rõ ràng đang cảm thấy xấu hổ!

Bất quá, tuy quận binh Nam Hải bị tặc đồ xuất kì bất ý tập kích một đòn, tổn hại một ít nhân thủ, nhưng binh lính đã trải qua nhiều lần trừ phỉ, cũng rất có kinh nghiệm, sau hoảng loạn ban đầu, lập tức có phản ứng, tạo thành một đại trận hình tròn, đầu đuôi chiếu cố lẫn nhau, tất cả binh lính bên trong đều giơ thuẫn bài lên, bảo vệ phần đầu. Binh linh phía ngoài thì quỳ gối xuống đất, mũi giáo hướng ra ngoài, dùng thuẫn bài bảo hộ cả thân hình.


Phòng vệ nghiêm mật như thế, về sau quận binh cũng chẳng có tổn thương nhiều. đồng thời, tặc khấu trong rừng cũng dần dần ngưng phóng tên. Không bao lâu, trong rừng không còn thấy tên bắn ra nữa. Xem ra tên của phỉ nhân không còn nhiều, lúc này cũng đã hết sạch.

Thấy tình hình thế, Bảo Sở Hùng nhịn đau, cao giọng mắng:

"Tên tặc tử ti bỉ Tiêu Vượng, chỉ bằng thế này mà đòi ám toán Bảo gia của ngươi sao? Nếu để ta bắt được, nhất định chặt ngươi làm trăm khúc!"

"Khà! Được được được, vậy ta đợi ngươi! Bất quá chớ để lão tử đợi quá lâu đó!"

Đáp trả một câu, Tiêu Vượng ở trước bãi tên ngổn ngang, lùi một chút rồi xoay người tiến vào trong rừng.

Thấy cá trong chậu mà không bắt được, ngược lại còn bị cắn một phát, Bảo Sở Hùng tức muốn xịt khói, quyết định mặc kệ cái gì là "Gặp rừng chớ vào", Quận đô úy hít một hơi sâu, nắm lấy đuôi tên cắm vào cánh tay không sâu, nghiến răng rút ra ném xuống đất, vung đao chỉ tới trước, định hạ lệnh truy kích.

Khi đao của Bảo Sở Hùng còn chưa ngừng trong không trung, bên tai chúng nhân bỗng nghe "Oành" một tiếng. Tiếp đến nhìn ra, thì thấy đám cỏ lau phía trước, đã bắt lửa cháy bừng lên!
Gió núi mang theo khí nóng theo dốc núi thổi xuống. Biển lửa dưới vùng trũng càng bùng lên, nương thế gió thè những lưỡi lửa hung mãnh về phía quận binh, lửa ùn ùn kéo đến, như muốn tiêu hủy tất cả những gì mà nó lướt qua.

Sự biến quá lớn, trận thế vốn chỉnh tề của quận binh, lập tức giãn ra tán loạn. Mấy binh sĩ này, tuy trên y giáp đã có bùa tránh lửa, nhưng trước thế lửa kinh nhân như thế, mắt thấy lưỡi lửa liếm đến thân mình, thì không khỏi theo bản năng tìm chỗ trốn.

Lửa được gió trợ thế, cỏ đỏ dưới chân quận binh cũng dần dần bắt lửa lan rộng. Trong nhất thời, ngựa hí người kêu, ầm ĩ vang trời, hỗn loạn cả một vùng.

Yêu nhân phóng hỏa đó đã động thủ rồi!"

Lập tức, đệ tử Thiên Sư giáo, bao gồm cả bảy, tám vị giáo dân, nhanh chóng lấy ra lá bùa màu xanh, ném vào biển lửa trước mặt. Bùa xanh do Thiên Sư giáo chúng chế thành, vừa tiếp xúc với hơi nóng tỏa ra từ lưỡi lửa, liền hóa thành màn nước ụp xuống biển lửa.

Dưới những màn nước do bùa xanh liên tiếp tạo ra, tình thế mãnh liệt của biển lửa dần dần bị át chế. Bất quá, diện tích hỏa trường quá rộng, vẫn có không ít chỗ bùa xanh không đến được, ngọn lửa liền mượn thế gió, vẫn táp đến chúng nhân như cũ.

Chính tại lúc này, chỉ thấy nữ đệ tử Trương Vân Nhân của Thiên Sư tông, từ trong tay áo lấy ra một lá bùa, vung tay ném lên không trung. Sau đó, trong miệng niệm nhanh chú ngữ.

Trong tiếng chú ngữ gấp gáp, lá bùa đang phiêu đãng giữa không trung, đột nhiên thanh quang bừng lên, phát ra quang hoa chói mắt. Đợi quang hoa nhạt đi, chúng nhân thấy chỗ đó đang có một chữ "Thủy" vô cùng to lớn, lấp lánh thanh quang, bất động giữa không trung.

Tức thì, giống như phù tự bất động giữa không trung, hơi gió tràn trụa trên không, trong nhất thời cũng tiêu biến hết.

Theo sự biến mất của gió núi, ngọn lửa đang lan nhanh dưới chân chúng nhân, cũng lập tức ngừng thế lan hung mãnh của nó.

Dưới bùa xanh cũng giống như Bát thủy pháp thuật của tiểu Quỳnh Dung, hỏa trường thanh thế kinh người cuối cùng cũng thu hẹp lại, chỉ còn có vài ngọn lửa còn lập lòe chưa chịu tắt hẳn.

"Hô! Không ngờ thuật phóng hỏa của yêu nhân đó lại lợi hại như thế! Bất quá may mà có cao nhân Thiên Sư giáo ở đây".

Tuy đã gặp qua thuật phóng hỏa này mấy lần, nhưng tình thế hung mãnh như vậy, Bảo Sở Hùng là lần đầu chứng kiến. Do đó, dù trong lòng vẫn còn khiếp sợ, nhưng không khỏi thầm kêu may mắn.

"Xem ra lần trừ phỉ này, cũng phải gắng mười hai phần tinh thần ứng phó".

Hiện tại, Bảo Sở Hùng đã không còn lạc quan như lúc đầu.

"Các huynh đệ nghe rõ đây! Chúng ta tạm thời lùi về sau một chút, địa thế phía trước bất lợi cho chúng ta tác chiến".

Một trận lửa đỏ, cuối cùng đã khiến Bảo đô úy hồi phục sự bình tĩnh, nhìn ra địa hình trước mặt rõ ràng là thế vây kín, tuyệt không phải là đất ở lâu.

"Khà khà, muốn chạy? Đâu dễ như thế!"

Ngay khi quận binh trật tự thối lui, bỗng nghe trong khu rừng trên dốc núi, truyền đến một tràng cười lớn ngông cuồng. Bảo Sở Hùng nghe rất rõ, người vừa phát ngôn chính là đầu mục tặc nhân, Kim mao hổ Tiêu Vượng.

Trong lúc chúng nhân kinh nghi, thì bỗng thấy trong rừng, đang có cả trăm con sơn thú hung mãnh chạy ra, lao đến bọn họ như gió!

Phía sau đám ác lang lợn rừng đó, là đám phỉ khấu Đại phong trại đã bỏ chạy khi nãy, hò hét điên cuồng lao ra, chỉ đợi đám mãnh thú đi đầu mở một đường máu, thì theo sau chém giết tàn binh.

Lần này, đám phỉ xông ra có cả hơn trăm tên, xem ra đã xuất động hết sào huyệt.

"Các huynh đệ chớ hoảng! Liều mạng theo ta xông lên, chạy không được rồi, quay đầu là chết đó!"

Thấy tình hình cổ quái trước mắt, Bảo Sở Hùng vẫn không chút hoảng loạn, lời ngắn khí hùng phát lệnh cho quận binh đang sợ hãi đứng ngẩn tại chỗ.

Thấy tình thế chuyển biến nhanh, chúng nhân Thiên Sư giáo vội hướng ra ngoài trận tung ra bùa chú, ý đồ ngăn cản mãnh thú như phong cuồng đó. Lúc này, chủ lực Thiên Sư giáo là Thịnh Hoành Đường, Lâm Húc, Trương Vân Nhân, đều sử ra bản lĩnh giữ nhà của mình, hoặc xuất "Bạo viêm phi kiếm", hoặc thi dụng "Hàn băng thần phù", hoặc triển khai "Thiên ảo ti la", chỉ muốn có thể cản trở thế tấn công như núi lở của sơn thú. Còn Tỉnh Ngôn thấy tình huống nguy cấp, cũng vội kêu Quỳnh Dung phóng lửa để ngăn cản mãnh thú. Bản thân cũng vội dùng "Băng tâm kết", phóng vào trên thân thể sơn thú ngoài xa.

Dưới sự toàn lực chống trả của đám người Tỉnh Ngôn, thế hung hãn lao tới của bọn thú cũng dần chậm bớt, nhưng vẫn không lùi lại, lướt qua hai bên. Trong chớp mắt, đã có quận binh bị dã thú cắn giết, tiếng gào thét thê thảm vang lên.

"Tôn giáo quan! Theo ta dẫn người ra phía sau pháp sư!"

Hiện tại Bảo Sở Hùng đã nhìn ra, bất quản trước đây kế sách Lâm Húc thế nào, nhưng hiện tại mấy pháp sư này, đã là toàn bộ hy vọng hôm nay của hắn. Ý nguyện to lớn tiêu diệt phỉ đồ đã tan thành ảo ảnh. Vấn đề hiện tại đã biến thành là làm thế nào có thể bảo toàn lực lượng Nam Hải tối đa, sống sót quay về Yết Dương.

Đúng lúc Tôn giáo quan dẫn người co cụm lại chỗ các pháp sư Tỉnh Ngôn, Lâm Húc, thì phát sinh dị biến.

Ngay khi quần thú tiếp xúc với binh trận, trên thân thể to lớn một con ngao lang lông cứng như sắt trong bầy thú, bỗng có một người từ dưới bụng ngao lang nhảy lên, ngồi kẹp hai chân vào lưng ngao lang. Người đột nhiên xuất hiện này, mặt xanh sẫm, thể hình khổng lồ, trông như hung thần ác sát.

Hiện tại, cự hán ngồi ngay ngắn trên ngao lang, ngửa mặt cười lớn, tay tùy tiện vung vãi cái hồ lô đỏ trong tay.


Chỉ thấy cả ngàn con châu chấu đỏ rực từ trong miệng hồ lô bay ra, đôi cánh chớp nháy lửa đỏ, nhắm hướng quận binh mà bay đến!

Lập tức, không ít y giáp quận binh đã bám đầy châu chấu đỏ rực. Còn cỏ đỏ dưới chân, cũng bừng cháy trở lại. Liền đó, chiến trường khói đen ùn ùn, sóng lửa ngất trời, thỉnh thoảng có từng tràn kêu thảm vang lên.

Tuy tất cả binh sĩ trên y giáp đều có vẽ bùa tránh lửa, nhưng xem thủ đoạn của yêu nhân, e là chẳng thể chống đỡ được bao lâu.

Mắt thấy yêu nhân hiện thân, mấy người Lâm Húc, Thịnh Hoành Đường, Trương Vân Nhân, lập tức vác kiếm tiến lên nghênh tiếp, ai nấy sử ra bản lĩnh giữ nhà, bám chặt lấy hung thần, không để hắn có thời gian nhàn nhã mà phóng hỏa.

Còn trước đó, Bảo Sở Hùng đã xông lên, muốn quyết một trận thư hùng với cự hán đó. Trong lúc mặt đối mặt, Đại hoàn đao trong tay bị cây búa lớn của đại hán chém một phát văng mất, hai tay cũng bị chấn động tê dại, không thể chuyển động. Ngay khi đại hán tạm buông hồ lô, muốn tập trung xử lý hắn, thì thân binh của Bảo đô úy đã liều chết xông lên, kéo Bảo Sở Hùng tay không tấc sắt lùi về sau.

Mắt thấy lực lượng hai bên chênh lệch quá lớn, vị Đô úy tướng quân dũng mãnh không sợ chết, cất tiếng than thở:

"Bỏ đi, yêu nhân này cứ để chư vị đạo trưởng của Thiên Sư giáo đối phó. Ta đi tổ chức nhân mã ngăn cản quần thú và phỉ đồ".

Đón lấy một cây Đại khảm đao do thuộc hạ đưa lên, Bảo Sở Hùng xốc lại tinh thần, suất lĩnh bộ hạ đón tiếp quần thú, phỉ khấu phía trước.

Đã có bài học vừa rồi của Bảo đô úy, hiện tại ba vị đệ tử Thiên Sư môn, tịnh không đọ sức với cự hán đó, chỉ vòng quanh hắn như đèn cù, quấy rối không cho hắn rảnh rỗi phóng hỏa về quận binh. Lúc bắt đầu, bọn người Lâm Húc phối hợp với nhau, ném bùa về phía yêu hán, khiến hắn chịu không ít thiệt thòi.

Chỉ bất quá, cự hán này quả thật dũng mãnh, bọn người Lâm Húc không có được nhiều cơ hội. Hơn nữa qua một trận, cho dù không thu được kết quả như ý thì cũng không thể thi dụng bùa chú tiếp được, bởi vì bùa tích trữ của họ đều đã dùng hết, mà hiện không có rảnh rỗi để mà chế tác. Do đó, hiện tại bốn người đúng là quấn lấy nhau mà đánh, nhất thời cũng khó phân thắng bại.

Trong khói lửa mù mịt, quận binh Nam Hải chạy đâm quàng đâm xiên, dần dần chống cự không nổi, tử thương cũng từ từ tăng lên.

Lại nói vị thiếu niên đường chủ của Thượng Thanh cung, trong lúc cùng giáo dân Thiên Sư giáo hỗ trợ quận binh chống cự địch khấu, đầu óc lại suy nghĩ một vấn đề:

"Theo lý thì mãnh thú sợ lửa, nhưng vì sao mấy con sói với lợn rừng này lại hung dữ như thế, thấy biển lửa do yêu nhân tạo ra, vẫn không chút sợ sệt lao tới?"

Sau khi dùng "Băng tâm kết" đống băng mấy con sói, tách khỏi đám quần thú một chút, Tỉnh Ngôn nhìn thấu qua khói lửa mịt mù, cẩn thận quan sát đám mãnh thú đang không ngừng công kích đó.

Sau khi sặc mấy ngụm khói, cuối cùng y phát hiện, chỗ gáy của mấy con mãnh thú, đều có một khối minh hỏa yêu dị cháy lập lòe.

"Khặc khặc, khặc khặc, thì ra là vậy!"

"Không ổn! binh hoảng ngựa loạn, chó sói, heo rừng sùng sục, tặc phỉ truy đuổi chém giết, lại thêm tiểu nữ oa đằng sau, làm sao có thể tóm được đám dã thú đang chạy như điên đó? Nói không hay, còn rất có khả năng bị loạn quân đạp chết!"

Lúc này khắp nơi trước mặt khói lửa mịt mùng, tiếng gào thét quát mắng điếc cả tai. Từng tràng gào thảm không ngừng chọc vào tai Tỉnh Ngôn. Trong chiến trường thảm liệt kì dị trước mặt, người thú giao nhau, tuy sơn thú ước chừng chỉ có chừng trăm con, nhưng thường phải ba, bốn binh đinh mới có thể khó khăn chống cự, giết chết một con dã thú điên cuồng.

Trong mùi khói xộc vào mũi, thỉnh thoảng còn pha thêm mùi da thịt cháy khét lẹt khó ngửi. Xa xa, đám phỉ đồ Đại phong trại đang chờ ngồi chơi thu lợi, quan sát trận chiến đằng trước, thỉnh thoảng phát ra những tràng cười hết sức đắc ý thỏa mãn.

Trong lúc xung quanh đều loạn, tâm tình của thiếu niên, lại hết sức bình tĩnh trầm ổn.

Chỉ trong nháy máy, trong đầu Tỉnh Ngôn đã chuyển qua vô số suy nghĩ. Liền đó, thiếu niên đưa ra quyết định cuối cùng sau khi đã suy nghĩ cẩn thận, trên mặt người thiếu niên dính mấy vệt khói ám, lộ ra thần sắc đành chịu:

"Ai, bất kể thế nào, hôm nay cũng phải làm như thế!"

"Quỳnh Dung, mau theo ca ca đi!"

Tỉnh Ngôn đã định chủ ý, quay người kéo tiểu thiếu nữ luôn bám sát sau y, chạy về phía bạch mã Phi tuyết đang hết sức bồn chồn bất an ở đằng kia.

Sau khi phi thân lên ngựa, Tỉnh Ngôn đưa tay kéo Quỳnh Dung lên ngồi phía sau mình.

"Ca ca, chúng ta đi trước sao?"

Tiểu nữ oa ngồi đằng sau nghi hoặc hỏi.

Chỉ là, ca ca của nó không hề trả lời, chỉ nắm dây cương giựt ngang. Bạch mã hí một tràng dài, tiếp đó quay đầu chạy về hướng ngược với chiến trường.

Phía sau, Lâm Húc đang cùng sư huynh và sư muội nhất tề vây công cự hán, nghe tràng hí dài của bạch mã, quay đầu nhìn xem, thì thấy bóng thiếu niên dục ngựa bỏ đi:

"Đồ nhu nhược nhát chết!"

Lâm Húc nhịn không được mở miệng mắng. Gã vừa phân thần, thiết kiếm trong tay suýt chút nữa đã bị cái búa trong tay cự hán chém văng!