Tiên Lộ Yên Trần

Quyển 5 - Chương 91






TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 5: Tửu hàm bạt kiếm chước địa ca.
-----o0o-----
Chương 91:Ngôn tồn gia ý, hân nhiên hữu hội vô tâm(I).




Vị Thanh Dương đạo trưởng phụ trách canh giữ Thiên Nhất Tàng Kinh các của Thượng Thanh cung, tính tình quả thật có chút từ tốn. Cũng không biết liệu có phải do vị tiền nhiệm là lão đạo Thanh Hà, chính vì quá thoải mái, bừa bãi, mới gây ra sai lầm lớn hay không, mà Thượng Thanh cung rút kinh nghiệm, giáo huấn, khảo sát cẩn thận, mới chọn Thanh Dương đạo trưởng tính tình trầm tĩnh làm các chủ của Thiên Nhất Tàng Kinh các.

Do đó, Tỉnh Ngôn cho rằng lời của Thanh Dương đạo trưởng đã nói xong, liền xoay người chạy đến chỗ "Đan Hà Quỹ" mà lão chỉ. Thanh Dương đạo trưởng vẫn còn nửa đoạn sau rất quan trọng chưa kịp nói.

Thế là, khi Tỉnh Ngôn ở trước khung kệ Đan Hà Quỹ, chuẩn bị bắt đầu tìm kiếm kinh thư có "Húc diệu huyên hoa quyết", thì tai mới nghe được một câu của Thanh Dương đạo trưởng truyền tới:

"...Đan Hà Quỹ không thể tùy tiện đến gần!"

"Ách?"

Nghe được câu nói này, tay của Tỉnh Ngôn vừa động vào kinh quyển, lập tức ngừng lại:


"Chẳng lẽ tìm sách trong Đan Hà Quỹ, còn có điểm quan trọng gì hay sao?"

Lập tức, người thiếu niên rất biết nghe lời này, vội ngừng tay lục lọi, quay người chạy đến trước mặt Thanh Dương đạo trưởng, cung kính hỏi:

"Không biết đạo trưởng có gì chỉ dạy?"

Nhưng phát hiện, vị Thanh Dương đạo trưởng trước mặt, hiện tại mặt đầy cổ quái. Sau khi trầm ngâm một hồi lâu, mới hơi lúng túng nói:

"Ách...cũng không có gì. Trương đường chủ tìm trong Đan Hà Quỹ, lưu ý một chút thì chắc không khó tìm được".

"Vâng. Xin theo lời của các chủ".

Thiếu niên cung kính đáp, sau đó thần sắc vô cùng khó hiểu, lại quay người đến Đan Hà Quỹ ở góc Đông nam, bắt đầu chuyên tâm tìm bổn kinh thư mà Thanh Dương đạo trưởng chỉ.

Quả không sai, không mất bao nhiêu thời gian, Tỉnh Ngôn đã tìm được quyển "Thái thượng đại quang minh thần chú phẩm". Sau khi tìm được, cẩn thận lấy kinh quyển này xuống, Tỉnh Ngôn tìm một chỗ sạch sẽ ở bên cạnh, ngồi xếp bằng ở đó, đọc kỹ nội dung ghi trong kinh quyển này.

Tạm bỏ qua thiếu niên đang chuyên tâm nghiên cứu kinh quyển, lại nói vị Thanh Dương đạo trưởng đó, hiện tại mặt vẫn đầy vẻ nghi hoặc.

Thì ra, Thanh Dương vừa rồi nói Đan Hà Quỹ đó không thể tùy tiện đến gần, không phải là hư ngôn. Kinh thư chất trong Đan Hà Quỹ này, nếu muốn tu tập, người tu tập phải có đạo lực không kém. Nếu đạo lực tu vi không đủ, còn muốn cường hành tu luyện, thì không chỉ vô ích, ngược lại còn rất tai hại.

Do đó, để tránh đệ tử hậu bối tham công liều lĩnh mà lãnh hậu quả, ảnh hưởng đến tu hành, tiền bối trưởng lão trong Tàng Kinh các, xung quanh Đan Hà Quỹ này, bày bố một tòa ngũ hành trận nho nhỏ, tên là "Tốn Bích trận". Nếu như có đệ tử Thượng Thanh cung đạo lực tu vi không đủ, lúc đến gần Đan Hà Quỹ, tòa "Tốn Bích trận" này sẽ tự nhiên phát động, cản trở không cho đến tìm kinh quyển.

Tuy tòa trận pháp này cũng kiêm luôn tác dụng phòng vệ, chỉ có điều nếu là tặc đồ có thể lẻn vào Tàng Kinh các, thì đã không phải là tiểu tặc. Tòa trận pháp nhỏ này căn bản không có tác dụng.

Kì thật, vừa rồi Tỉnh Ngôn một lòng nghĩ đến việc tìm cách che dấu thuật Phệ hồn, không hề lưu ý. Nếu như lưu tâm một chút, thì sẽ phát hiện ở trên bức tường cách đó khá xa, có treo một tấm mộc bài, trên mặt có ghi chú chuyện này.

Bất quá, tuy không có lưu tâm, nhưng may mà Tỉnh Ngôn niên kỉ tuy nhỏ nhưng đạo lực không phải không có. Thái hoa đạo lực của y qua một thời gian tu luyện, không biết đã tinh tiến bao nhiêu, nhưng cũng có thể coi là hết sức tinh thuần. Tòa ngũ hành trận nhỏ bé này, tự nhiên không thể ảnh hưởng đến y.

Chỉ có điều, nội tình này Thanh Dương đạo trưởng không hề biết, vì vậy cứ ở đó nghi hoặc không thôi:

"Quái lạ! Vị Đường chủ Tứ Hải đường này, nghe nói nhập môn chưa đến hai tháng. Xem niên kỷ của y, cũng chỉ khoảng chừng mười sáu mười bảy, không biết làm thế nào có thể thông qua Tốn Bích Trận?"

Sau một hồi suy nghĩ, vị Thanh Dương đạo trưởng hành sự cẩn thận này, nghĩ được một khả năng hợp lý:

"Chẳng lẽ trận pháp này quá lâu ngày, hôm nay mất đi hiệu dụng?"

Ý nghĩ này xuất hiện, càng ngẫm càng thấy có lý.

Có được ý nghĩ này, vị các chủ Tàng Kinh các liền gọi một đệ tử đang quét bụi không xa chỗ đó. Tiểu đạo đồng Tịnh Hành thấy sư phó gọi, vội chạy qua, cúi người cung kính nói:

"Không biết sư phụ có gì phân phó?"


"À, là thế này, có cuốn Âm chất đại định kinh, vi sư muốn xem một chút. Ngươi đến Đan Hà Quỹ lấy cho vi sư".

"Vâng..hả?"

Ban đầu chưa có phản ứng. Nhưng khi nghe rõ ý trong lời của sư phụ, tên tiểu đạo đồng Tịnh Hành niên kỉ xấp xỉ Tỉnh Ngôn cả kinh, nhịn không được lên tiếng:

"Sư phụ, ngũ hành trận trước Đan Hà Quỹ, đồ nhi không phải vẫn không thể..."

Vừa nói đến đây, thì nghe sư tôn của hắn hòa hoãn đáp:

"À, ngươi cứ đi. Vi sư tự biết làm thế nào".

Nhìn dáng vẻ cao thâm mạc trắc của sư tôn, Tịnh Hành cũng không còn cách nào khác, chỉ đành ôm một bụng mê hoặc, đi đến Đan Hà Quỹ.

Phía sau hắn, Thanh Dương đạo trưởng đang vuốt râu nghĩ:

"Hà...tuy nói Tịnh Hành đồ nhi của ta, tu vi còn nông cạn, nhưng so ra vẫn phải mạnh hơn thiếu niên vừa nhập giáo đó chứ? Nếu như nó cũng có thể đến gần Đan Hà Quỹ, thì nhất định Tốn Bích trận đã mất công hiệu".

Tạm không nhắc Thanh Dương sư phụ, đã bắt đầu suy nghĩ đến việc bố trí một tòa trận pháp mới, lại nói tên tiểu đồ nhi Tịnh Hành của lão, theo lời của sư phụ, đi về phía Đan Hà Quỹ. Ngay khi Thanh Dương đạo trưởng thầm cho rằng, đồ nhi của lão cũng giống như Tỉnh Ngôn, an nhiên vô sự, thì bất ngờ nghe một tiếng "Bốp" vang lên!
 
Một tiếng động thình lình vang lên, khiến Thanh Dương đạo trưởng đang không tập trung giật thót mình. Lúc đưa mắt nhìn thì phát hiện đồ nhi ngoan Tịnh Hành của lão, trên trán đã sưng lên một cục rõ to.

Thì ra, vừa rồi lúc Tỉnh Hành đến gần Đan Hà Quỹ, còn cách giá sách chừng một bước thì trước người hắn, đột nhiên ánh sáng xanh nhoáng lên, hệt như đất bằng dựng lên một bức tường vô hình, "Bốp" một cái, Tịnh Hành đã đụng đầu vào bức tường đó.

...Khi Tịnh Hành đau đớn, vô cùng ủ rũ quay lại trước mặt sư phụ, cũng không để ý, mặt của vị Thanh Dương sư tôn của hắn đỏ bừng lên, dáng vẻ hết sức ngượng ngịu.

Tuy đồ nhi của lão chịu ủy khuất như thế, nhưng nguyên do thực sự của chuyện vừa rồi, lại không tiện nói rõ với nó, Thanh Dương lão đạo chỉ đành nghĩ một cách nói khác.

Thế là, vị Tịnh Hành tiểu đạo đồng đang đau đớn, liền nghe vị sư tôn trước mặt mình, lời nói thành khẩn giáo hối:

"Đồ nhi Tịnh Hành của ta, ngươi theo ta tu tập đạo gia kinh pháp cũng đã gần ba năm. Ngươi xem phía bên kia có người thiếu niên tuổi tác cũng chừng ngươi, y đã có thể an nhiên vô sự thông qua Ngũ hành trận trước Đan Hà Quỹ đó".

Ngừng một chút, lại tiếp tục ngữ điệu khẩn thiết khích lệ đồ nhi:

"Tịnh Hành à, tư chất của ngươi rất là cao. Ngày sau chỉ cần chuyên cần tu hành, tranh thủ đột phá đạo gia chân cảnh mới được..."

Thanh Dương vừa nói lời này, tên Tịnh Hành đạo đồng đang nổi u trên trán, lập tức quên hết đau đớn. Lập tức, trong lòng hết sức cảm động:

"Thì ra, sư tôn kì vọng ta cao như thế, còn ta thì cứ mơ hồ không biết, không chịu cần tiến. Đều là ta thiếu nhiệt tâm..."

Lập tức, Tịnh Hành cảm thấy lệ nóng oanh tròng, giọng nói nghẹn ngào:


"Sư tôn dạy dỗ, tiểu đồ nhất định ghi khắc trong lòng! Tử hôm nay trở đi, con nhất định chuyên cần tu đạo, không phụ kì vọng của sư tôn!"

"A! Như thế thật tốt. Ngươi đi đi".

Tiểu đạo đồ hăng hái mà đi, để lại sau lưng hắn vị sư tôn mặt đang đỏ bừng.

Nhưng "Tạo hóa lộng nhân", hiện tại vị Thanh Dương sư tôn đang xấu hổ không ngờ tới, chính là một trận động viên vô tâm của lão, đã khiến Thượng Thanh cung xuất hiện một đại cao nhân đạo đức cao thâm! Còn Thanh Dương đạo trưởng ở các phương diện khác vốn khôn có thành tựu gì kiệt xuất, vừa hay bởi vì đào tạo được một vị cao đồ mà được lưu danh trên Lịch đại danh nhân phổ của Thượng Thanh cung. Chính là:

Cố ý trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu liễu xanh um!

Tất cả những chuyện vừa xảy ra, vị thiếu niên đang ngồi xếp bằng, chuyên tâm nghiên cứu kinh quyết, chẳng biết chút gì. Toàn bộ tâm tư của y, đều chìm đắm trong đạo kinh đó.

Cũng như đạo gia kinh thư khác, quyển "Thái thượng đại quang minh thần chú phẩm" có ghi chép "Húc diệu huyên hoa quyết", khoảng một nửa nội dung là tuyên dương đạo gia kinh nghĩa. Chỉ có nửa phần sau, mới là kinh thuật pháp môn chân chính.

Đương nhiên, trong quyển kinh sách này, không tránh khỏi việc khoa trương hiệu dụng của pháo quyết này. Nhưng mục đích của Tỉnh Ngôn đâu phải để khoa trương, liền bỏ qua mấy mỹ từ đó, lật thẳng đến chỗ bắt đầu, chuyên tâm nghiên cứu.

Chỉ vào lúc này, Tỉnh Ngôn mới cảm thụ sâu sắc, công sức bản thân năm xưa trong lúc bôn ba kiếm ăn, vẫn cố gắng thu xếp theo Quý lão học cứu ê a đọc sách, không hề uổng phí. Khi đọc mấy thứ kinh văn đạo gia câu chữ khó hiểu này, nếu như không có một nền tảng văn học vững chắc, thì đừng nói là lý giải, mô phỏng, thi dụng, e rằng cả đọc một câu cơ bản nhất cũng thập phần khó khăn!

Tuy nói "Húc diệu huyên hoa quyết" này, muốn đạy được hiệu quả không hề phức tạp. Nhưng để hiểu rõ pháp chú khẩu quyết, cũng thật không dễ dàng. Bất quá, hiện tại vị thiếu niên đã đọc làu thông kinh thư, am hiểu nguyên lý ngũ hành âm dương, cho nên, cũng không quá lâu, vị Thanh Dương đạo trưởng đang chăm chú quan sát Tỉnh Ngôn, đột nhiên thấy trên người vị thiếu niên đường chủ đó, bỗng có ánh sáng rạng rỡ chớp động!

Vạn đạo hoa quang chói mắt rực rỡ này, hệt như ánh vàng của mặt trời buổi sớm, bao phủ lấy thân thể thiếu niên. Thiếu niên đắm mình trong vầng hào quang đó, chẳng khác gì một vị Kim giáp thần nhân!

"Thành công rồi!"

"Sau này nếu gặp phải yêu quái cuồng loạn, không sợ mua dây buộc mình rồi!"

Thiếu niên thi triển thành công pháp thuật, vui vẻ đứng dậy, đặt kinh quyển trở lại kệ sách. Sau khi cảm tạ Thanh Dương đạo trưởng thì hớn ha hớn hở ra về.

Còn vị Thanh Dương đạo nhân đó, thấy người thiếu niên trên thân thể còn vương chút sáng, hân hoan ra về, trong lúc cao hứng dùm y, không nhịn được thầm nghĩ:

"Thiếu niên này, thiên phận cực cao. Chỉ đáng tiếc, dường như quá chú trọng mấy pháp thuật hoa lệ. Nếu cứ như thế, e rằng ngày sau sẽ khó mà phát triển..."

"Ai, sau này bần đạo phải nhắc nhở y mới được".

Vị Các chủ Thiên Nhất các mến tài này, lòng nghĩ như thế.