Tiên Lộ Yên Trần

Quyển 5 - Chương 90






TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 5: Tửu hàm bạt kiếm chước địa ca.
-----o0o-----
Chương 90:Quyển uẩn đan hà, hoán tẫn sầu tư trần lự.




Tuy lúc Trần Tử Bình đại phát cảm khái đối với thuật "Phệ hồn" tà ác đó, Tỉnh Ngôn cũng ừ ừ hử hử, thỉnh thoảng vẫn lên tiếng phụ họa. Nhưng nếu Trần Tử Bình chịu lưu ý một chút, sẽ phát hiện người đang đối thoại với mình, kì thật có chút bồn chồn trong lòng.

Lại tán gẫu thêm một lát, vị Tứ Hải đường chủ không yên trong lòng cuối cùng cũng tìm được một cơ hội đứng dậy cáo từ.

Đợi khi đứng trên sơn đạo thông lên Thiên điểu nhai, Tỉnh Ngôn mới đột nhiên phát giác, vừa rồi bản thân toát rất nhiều mồ hôi lạnh, bị gió núi lùa tới, y phục bết vào thân thể đẫm mồ hôi, tả không hết sự khó chịu. Bất quá, trận gió núi mát mẻ này, cũng khiến y tỉnh táo hơn nhiều.

Men theo con đường quanh co lên trước, thiếu niên đang hơi bàng hoàng, vô ý nhìn thấy mấy bông hoa dại tràn trề sức sống ven đường, trong lòng bỗng máy động:

"Không đúng! Thuật "Luyện Thần Hóa Hư" của ta, tuyệt không phải là thứ tà ác vô bì Phệ hồn mà Trần huynh vừa nói!"

Bản thân đã qua một thời gian dài hấp thu, chuyển hóa tiên linh chi khí trên La Phù động thiên, thể nghiệm được cảnh giới huyền diệu thanh vi là thế nào. Còn khi thi triển "Luyện Thần Hóa Hư", trong lúc "Thái hoa đạo lực" lưu chuyển, cả thân thể trở nên biến ảo khôn lường. Đạo thuật linh diệu như thế, sao có thể là tà ma pháp chú cực kỳ tà ác đó được chứ?

Gió núi mát mẻ thổi qua, người thiếu niên vừa bị phen nói chuyện với Trần Tử Bình chấn động đến mức hồ đồ, đầu óc lại trở nên linh hoạt. Y tiếp tục nghĩ:


"Nếu Luyện Thần Hóa Hư thật sự là thuật tà ác như Trần Tử Bình nói, vì sao mỗi đêm lúc ta luyện hóa, tiểu Quỳnh Dung chơi ở bên, lại vẫn an nhiên không bị sao?"

Nghĩ thông điểm này, thiếu niên liền thấy nhẹ trong lòng.

Bất quá, thuật Luyện Thần Hóa Hư của mình, đã bị người nhìn thành "Phệ hồn", tất trong đó phải có gì đó cần phải xem lại một chút, bản thân chỉ mới nghiên cứu đạo thuật, vẫn chưa biết còn có hiệu dụng gì. Tự nhiên, câu chữ trong chương "Luyện Thần Hóa Hư", lại bắt đầu như đèn kéo quân, không ngừng trôi qua lại trong đầu y. Sau khi lướt qua vài lần, cuối cùng, ngừng lại ở câu cuối trong chương Hóa Hư:

"Luyện thiên địa hỗn độn chi thần, hóa trụ vũ vi hòa chi khí. Thiên đạo chung cực, thế thiên hành đạo. Thần minh nghiễm đại, diệc phất năng đương".

Hiện tại, sau khi trải qua rất nhiều phong ba, lưu tâm suy nghĩ, Tỉnh Ngôn lập tức đối với câu văn này, có được lý giải mới:

"Cái gọi là luyện thiên địa hỗn độn chi thần, chính là ứng với việc vẫn làm mỗi đêm trên Thiên điểu nhai. Còn hóa trụ vũ vi hòa chi khí...e là, đây mới là nguyên nhân chân chính khiến ta có thể đánh vỡ yêu quái ghế gỗ du, đóng băng Xà yêu cuồng loạn!"

Như thế, trong việc hàng yêu hôm qua, chuyện nghĩ hoài vẫn không ra, cuối cùng cũng có giải thích: Vì sao hôm qua lúc mới bắt đầu, "Thái hoa đạo lực" không chút động tĩnh, mãi đến khi Xà yêu phát cuồng, mới tự động lưu chuyển. Xem ra khí tức tàn bạo sau khi Xà yêu phát cuồng, chính là cái gọi là "Vi hòa chi khí"!

Còn vì giống rắn vốn chịu lạnh rất tốt, trải qua băng giá vẫn không chết. Chỉ có sau khi bản thân dùng Luyện thần hóa hư hấp hóa yêu khí trong cơ thể Xà yêu, mới khiến nó bị pháp thuật Băng tânm kết nhanh chóng đóng băng.

"Rõ ràng, thuật Luyện thần hóa hư của ta, không những không phải là tà thuật gì, mà còn là khắc tinh của tà khí!"

Nghĩ đến chỗ này, thiếu niên đã có chút gật gù đắc ý.

Bất quá, ngừng một thoáng, thần tình đã nhẹ nhàng đi của Tỉnh Ngôn, lại dần biến thành ngưng trọng:

"Không đúng...Thuật Luyện thần hóa hư của ta, thi triển ra, dường như không có phân biệt với tà thuật "Phệ hồn" à!"

Bất thình lình, Tỉnh Ngôn nghĩ đến một cảnh tượng không hay: Lần tới nếu lại gặp yêu quái, giả như yêu quái rất hung độc, phát điên phát cuồng, khi đó khó mà giữ được Thái hoa đạo lực chính nghĩa bừng bừng của mình, không chủ động thi triển "Luyện thần hóa hư"!"

Nếu như yêu quái giống dáng vẻ của Xà yêu hôm qua, sau khi trúng thuật thì há mồm la lớn, bản thân khi đó có nhảy xuống Hoàng hà cũng khó mà rửa sạch thanh danh!

Nghe ý tứ trong lời nói của Trần Tử Bình, trên thế gian cũng rất ít người chân chính thấy qua "Phệ hồn" là thế nào, nếu để chúng nhân quan sát xung quanh không hiểu ất giáp gì tung tin đồn, kết cục của bản thân...

"Có lẽ không đáng sợ như thế".

Tuy tự mình trấn định, nhưng trước mắt Tỉnh Ngôn, vẫn không ngừng ẩn hiện dáng vẻ căm phẫn dâng trào của Trần Tử Bình. Tỉnh Ngôn rất rõ, chuyện này so với chuyện thu nhận Quỳnh Dung, tuyệt không thể là một được. Bỗng nhiên, trong đầu y thoáng qua một ý nghĩ:

"Năm đó Thanh Hà lão đạo bị đuổi xuống núi, liệu có phải cũng có liên quan đến Luyện thần hóa hư? Nhìn dáng vẻ lúc lão tặng bổn kinh thư này cho ta, e rằng chuyện này cũng hoàn toàn không phải không có khả năng".

Tuy chuyện này vẫn còn mơ hồ, nhưng Tỉnh Ngôn cảm nhận được, cái thuật "Phệ hồn" hư hư thực thực này, nếu như dẫn đến hậu quả gì, đến lúc đó e rằng không chỉ là chuyện của một mình y.

"Chuyện này nhất định phải tìm cách che giấu đi".

Thiếu niên nhủ thầm.

Sau khi ý nghĩ này xuất hiện, không mất công sức gì, Tỉnh Ngôn đã nghĩ đến một đường lối hóa giải.

" Trần đạo huynh vừa rồi không phải đã nói, lúc thi triển thuật Phệ hồn, sẽ có cảnh tượng âm phong ù ù, hắc khí ùn ùn sao? Thuật Luyện thần hóa hư của ta, lúc thi triển không hề như thế, chỉ vô thanh vô tức. Nhưng nếu như bị yêu quái hô một tiếng, thì cũng rất là quỷ dị".

Nghĩ đến chỗ này, Tỉnh Ngôn đã có chủ ý:


"Đã là như thế, ta có thể nghĩ ra một cách, để khi bản thân thi thuật, hiện ra khí tượng sáng rỡ, hiện thị chính khí dạt dào, vậy thì không dễ bị người hiểu lầm rồi!"

Chỉ đáng tiếc, cách này tuy hay, nhưng sau một hồi moi gan móc ruột suy nghĩ, lại phát hiện cách này không dễ thực hiện. Thế nhưng, Tỉnh Ngôn chợt nghĩ đến pháp chú "Thuấn thủy quyết", là pháp thuật có thể khiến toàn thân phát sáng. Nhưng rất không may, sau khi phát động "Thuấn thủy quyết" trên núi, toàn thân cũng có một tầng ánh sáng, trong bóng râm cây rừng cũng thấy rất rõ. Chỉ có điều, tầng ánh sáng này ảm đạm u ám, thật chẳng thể coi là cảnh tượng quang minh đường hoàng, nếu như phối hợp với một tiếng kêu thảm thê lương vô bì...như thế không những không thể có hiệu quả che giấu, ngược lại còn khiến người ta càng sinh nghi!

"Hà, đợi khi rảnh rỗi, đi đến Tàng Kinh các trên Phi Vân đỉnh một chuyến, xem xem ở đó có pháp thuật kinh chú gì giúp người ta toàn thân kim quang bừng sáng hay không".

Sau khi đã định chủ ý, bước chân của thiếu niên lại mau mắn như thường, đi thẳng về Thiên điểu nhai.

Trong mấy ngày tiếp theo, khiến Tỉnh Ngôn có chút bất ngờ đó là, Khấu Tuyết Nghi Khấu cô nương mà y vô ý thu nhận, mang lại cho y và Quỳnh Dung không ít ích lợi.

Trước đây, đến mỗi bữa ăn, Tỉnh Ngôn phải dẫn Quỳnh Dung đi đến Hoằng Pháp điện trên Bão Hà Phong để ăn. Nhưng từ khi Khấu Tuyết Nghi đến, ba người chỉ đi đến đó ăn bốn năm lần thì không đi nữa.

Bởi vì ước chừng sau hai ba ngày, Khấu Tuyết Nghi nói với Tỉnh Ngôn, nàng không quen ăn uống trước mặt nhiều người. Do đó, nàng nhờ Tỉnh Ngôn đi đến phòng ăn của Hoằng Pháp điện, xin các vật dụng cần thiết như nồi, bát, vá, đũa...còn lấy cả gạo, mì, rau, củ, sau đó nàng ở trong Tứ Hải đường, dọn dẹp mấy cái bếp đá nhỏ của các Đường chủ tiền nhiệm để lại, châm lửa bắt nồi, nấu ăn ngày ba bữa luôn.

Nhưng trên thực tế, hai nữ nhân chiếm đa số trong Tứ Hải đường, cơ bản chỉ ăn những quả rừng ngọt ngào mà không biết tiểu Quỳnh Dung hái ở đâu về mỗi ngày, còn thức ăn trên bếp, đại đa số đều rơi vào bụng của vị Tứ Hải đường chủ.

Tuy Tỉnh Ngôn cũng từng khuyên Khấu Tuyết Nghi không cần khổ cực như thế, nhưng mỗi lần nàng chỉ mỉm cười, nói đây đều là những việc mà nàng đã nguyện làm.

Lúc nói lời này, trên gò má lạnh như sương tuyết của Khấu Tuyết Nghi, hiện lên một thần sắc kiên nghị cứng rắn mà cả nam tử cũng ít thấy, xen vào đó, vẫn là vẻ u sầu ẩn ẩn tựa hồ như vĩnh viễn không thể biến mất.

Nhìn thần sắc của nàng như thế, sau khi khuyên mấy lần không được, Tỉnh Ngôn cũng không nhắc nữa. Chỉ là như thế, lại làm vỡ không ít mộng đẹp của đám đệ tử trẻ tuổi Thượng Thanh cung:

Sau khi Tuyết Nghi đến, thường có đệ tử trẻ tuổi ở các núi khác, không ngại nắng gió, vượt núi băng rừng, chạy đến Hoằng Pháp điện dùng cơm!

Lại qua mấy ngày, hôm ấy, tiểu Quỳnh Dung vĩnh viễn không biết mệt, kéo đại tỷ tỷ Tuyết Nghi của nó, cùng vào trong núi tìm quả rừng. Hai cô gái đi rồi, trong Tứ Hải đường nhất thời trở nên hết sức tĩnh lặng.

Được thời gian thảnh thơi, Tỉnh Ngôn ở trong Tụ Vân đình, lấy kinh thư ra đọc. Sau khi xem hết nửa quyển kinh thư, cảm thấy đã hơi mệt mỏi, liền phóng mắt ngắm dòng thác đổ ào ào phía trước, thư giãn tinh thần một chút.

Mái đình Tụ Vân che chắn ánh nắng ngày hạ, thỉnh thoảng có vài lá vàng theo gió lượn lờ xuống, len vào đình đậu trên kinh quyển đang mở trước mặt thiếu niên.

Nghỉ ngơi một hồi, Tỉnh Ngôn bỗng nghĩ, dù sao hiện cũng không có gì làm, sao không nhân lúc này đến Tàng Kinh các trên Phi Vân đỉnh một chuyến? Xem xem liệu có pháp chú thích hợp, có thể che giấu thuật Luyện hóa bị nghi giống Phệ hồn của mình hay không?

Nghĩ đến chỗ này, y liền xếp ngay ngắn quyển trục trước mặt, phủi phủi đạo phục, nhằm hướng Phi Vân đỉnh mà đi.

Thiên Nhất Tàng Kinh các của Thượng Thanh cung, tọa lạc bên cạnh Thượng Thanh quan trên Phi Vân đỉnh La Phù sơn, tương hỗ với Quan Thiên các ở hậu sơn. Nhưng so với khí phách hùng dũng phá mây chọc trời của Quan Thiên các, từ ngoài nhìn vào Tàng Kinh các, không hề cảm thấy uy thế của nó, chỉ là một tòa thạch lâu ba tầng. Mái mỗi thạch lâu, đều lợp ngói xanh.

Chất liệu Thiên Nhất các như thế, chính là để phòng hỏa hoạn. Còn tên "Thiên Nhất" của Tàng Kinh các, cũng là hai chữ đầu của cách nói "Thiên nhất sinh thủy", ngầm ý khắc chế hỏa hoạn. "Thiên nhất sinh thủy" này lai lịch thế nào, trước khi Quỳnh Dung đến Thiên điểu nhai, Tỉnh Ngôn lúc rảnh rỗi, cũng từng nghiên cứu qua. Chỉ có điều, lâu nhất cũng chỉ có đại nho tiền triều Trịnh Huyền từng nói qua: "Thiên nhất sinh thủy, địa lục thành chi". Từ đó cũng không để ý nữa.

Hiện tại, nhìn từ xa, Thiên Nhất Tàng Kinh các xanh đen xen kẽ, tạo hình đơn giản, bề ngoài rất cổ xưa. Chỉ có mái cong ở bốn góc của mỗi tầng, mới giúp nó lộ ra được vài phần linh khí.

Đến cửa Tàng Kinh các, đệ tử giữ cửa hình như không nhận ra y. Chỉ sau khi Tỉnh Ngôn đưa ra lệnh bài Đường chủ Tứ Hải đường, đệ tử giữ cửa mới tạ lỗi, cung kính mời y vào trong.

Đến khi vào trong Tàng Kinh các, Tỉnh Ngôn mới phát hiện, Tàng Kinh các này bề ngoài nhìn không bắt mắt, bên trong lại hết sức rộng rãi. Từng hàng từng hàng kệ sách bày biện chỉnh tề trên mặt đá thủy ma ( đá Granit), nhìn quanh chỗ nào cũng thấy kinh sách.

Sau khi đi vòng quanh một tuần, thiếu niên có phát hiện hơi kì quái, trong cả gian lâu thất, ngoài y ra, thì chỉ có vài đạo nhân bảo quản kinh sách. Ngoài trừ thế, trong Tàng Kinh các rộng lớn này, không có một tên đệ tử Thượng Thanh nào đến xem sách.

Vị Tứ Hải đường chủ mới nhập môn này có chỗ không biết, trong Tàng Kinh các này, kinh tịch cất giữ đếu không phải là thứ tầm thường. Đạo gia kinh quyển mà đệ tử Thượng Thanh ngày thường tu tập, ở mỗi điện của Thượng Thanh cung, đều có đầy đủ.


Nói đến, trong Tứ Hải đường của Tỉnh Ngôn, kinh sách cất giữ cũng thập phần phong phú, không hề thua kém các nơi khác.

Ngoài ra, khiến Tỉnh Ngôn cảm thấy rất có hứng thú đó là, trong Tàng Kinh các của đạo gia này, lại còn có vài cái kệ gỗ lan, trên kệ chất đầy sách, nhưng không phải là kinh tịch đạo gia. Xem lướt qua, có không ít kinh quyển của bách gia chư tử mà trước đây y ở trong Quý gia tư thục đã đọc qua. Thậm chí, ở đây còn phát hiện số lượng không ít điển tịch võ thuật. Ở trong mấy góc, còn để lung tung vài kinh trục cổ cổ quái quái không rõ lai lịch.

Ngoài mấy cái kệ gỗ lan đó, còn có vài cái kệ khác, tất cả đều để bốn chữ triện: "Hải nạp bách xuyên".

Xem ra, thiết kế của Tàng Kinh các này, cũng theo rất sát giáo nghĩa của Thượng Thanh giáo tổ.

Còn có một điểm cũng khiến thiếu niên chú ý, đó là, tuy hiện trong Thượng Thanh cung rất thịnh hành loại giấy gai và giấy tre, nhưng ở trong Tàng Kinh các, Tỉnh Ngôn lại phát hiện tàng thư cất giữ, dường như toàn là quyển trục bằng tre. Suy ngẫm nhanh, ước chừng đoán được nguyên do bên trong.

Thứ nhất, tất nhiên vì đại đa số tàng thư niên đại rất lâu, lúc đó e rằng còn chưa có giấy. Thứ nhì, cho dù là quyển tịch gần đây, cũng không dùng giấy để viết, khả năng rất lớn là để lưu trữ lâu dài, không dễ bị hỏng. Nói đến, giấy gaui, giấy tre tuy nhẹ và tiện, nhưng dễ bị mọt gặm. Hà huống nếu được đọc nhiều lần, lật tới lật lui cũng khó mà giữ được lâu.

Hàng ngàn kinh quyển không cùng niên đại được chế từ gỗ tre, chất dồn vào một chỗ, hòa trộn thành một mùi vị khó tả. Khí vị thơm thơm, nồng nồng, thấm vào lòng người, e rằng chỉ có phòng sách của cổ nhân mới có được khí vị này.

Tỉnh Ngôn trong khí vị thơm nồng đó, đi tra sách trên các kệ. Chỉ là, sau khi y đi mấy vòng, cũng kiên nhẫn lật vài quyển xem, nhưng hơn nửa canh giờ, vẫn không có thu hoạch gì.

Sau một hồi phí công vô ích, Tỉnh Ngôn mới phát giác, kinh sách quyển trục chất trong Tàng Kinh các này, tuy không đủ để xưng là mênh mông như biển, nhưng cũng rất nhiều. Đi vài vòng, hao phí hơn nửa canh giờ, mới phát hiện ngoài việc hoa mắt mỏi chân, vẫn không có một chút kết quả.

Cuối cùng, Tỉnh Ngôn quyết định bỏ việc tìm kiếm của mình, đi tìm vị đạo nhân tiền bối phụ trách Tàng Kinh các - Thanh Dương đạo trưởng để hỏi.

Cung kính chào Thanh Dương đạo trưởng dáng vẻ cao gầy, diện mạo từ hòa, Tỉnh Ngôn liền đem ý của mình nói rõ, hỏi Thanh Dương đạo trưởng ở trong Tàng Kinh các này, có pháp chú nào khi thi triển, có thể giúp thân thể người thi triển phát ra quang mang xán lạn hay không.

Có lẽ yêu cầu này rất cổ quái, y phải tốn rất nhiều nước bọt, cuối cùng mới khiến Thanh Dương đạo trưởng minh bạch, pháp thuật mà vị Đường chủ nhập môn không lâu này nói tới nói lui cả nửa ngày, thì ra không phải là pháp chú tấn công hay phòng thủ. Pháp thuật mà thiếu niên nôn nóng diễn tả nửa ngày, chỉ là muốn giúp bản thân sau khi thi pháp, thân thể sẽ phát ra quang mang sáng rỡ!

Lại nói vị Thanh Dương đạo trưởng này, vừa rồi thấy vị thiếu niên đường chủ chuyên tâm tìm kiếm khắp các kệ sách, trong lòng còn khen y siêng năng. Đến khi thiếu niên nói rõ ý muốn, lại thấy bộ dạng nôn nóng của y, thì than thầm:

"Ai, đáng tiếc. Rốt cuộc vẫn là thiếu niên, chỉ muốn học mấy cái thuật màu mè".

Chỉ có điều, Thanh Dương đạo trưởng trước giờ ôn hòa, không cắt ngang hứng thú của vị thiếu niên đường chủ này. Ngẫm nghĩ một hồi, chầm chậm nói với người thiếu niên đang đầy kỳ vọng trước mặt:

"Thì ra Đường chủ muốn kiếm thuật này...Bần đạo nghĩ ra rồi, trong Đan Hà Quỹ bên đó, có một quyển kinh sách tên là Thái Thượng Đại Quang Minh Thần Chú Phẩm. Trong đó may có ghi chú pháp thuật mà Đường chủ cần. Mấy năm trước bần đạo hình như có xem qua, đại khái gọi là Húc Diệu Duyên Hoa Quyết".

"A! Đa tạ đạo trưởng..."

Nghe Thanh Dương đạo trưởng nói như thế, biết trong Tàng Kinh các này, xác thật có loại pháp thuật mà mình cần. Như thế thì mối lo tâm phúc của mình, cũng coi như có thể được xóa bỏ rồi!

Lập tức, Tỉnh Ngôn quá đỗi vui mừng, sau một tiếng cảm tạ thành thật, liền quay người chạy đến chỗ Đan Hà Quỹ đó. "Đan Hà Quỷ" mà Thanh Dương đạo trưởng chỉ, nằm trong một cái góc nhìn không đẹp mắt chút nào, nếu không phải ông ta nhắc nhở, Tỉnh Ngôn căn bản không hề chú ý đến.

Còn phía sau người thiếu niên chạy như bay đó, vị Thanh Dương đạo trưởng trước giờ vốn nói năng từ tốn, còn chưa kịp nói đoạn quan trọng phía sau, thì thấy vị thiếu niên đường chủ nóng tính đó, đã cắm đầu chạy đến chỗ "Đan Hà Quỹ"!