Tiên Lộ Yên Trần

Quyển 4 - Chương 63






Quyển 3: Đọa hoài minh nguyệt tam sinh mộng.
-----o0o-----
Chương 63:Tịch tịch giang sơn, tẩy xuất linh kì diện mục.

Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam





Mang mang kim cổ, tích thành cảm khái tâm hung
Tịch tịch giang sơn, tẩy xuất linh kì diện mục.
(Tây thanh tán kí)


Thấy có đạo trưởng Tam Thanh Sơn đến thăm, một nhà Tỉnh Ngôn tất nhiên là chân tay lúng túng, vội vàng khoản đãi. Mẹ Tỉnh Ngôn nhanh tay lấy ra trà núi ngon nhất mà nhà làm, nấu nước suối ngọt trên núi pha trà. Trong mắt lão Trương đầu và bà vợ già, mấy vị đạo trưởng này chẳng khác gì là thần tiên cả.

Vừa nghe Vương Bàn đạo trưởng vang danh nói Mã Đề Sơn nhà y, là danh sơn tu đạo thành tiên, Tỉnh Ngôn trong khi cao hứng, cũng có chút nghi hoặc. Đợi Vương Bàn đạo trưởng thổi thổi hơi nóng trên chung trà, Tỉnh Ngôn đứng bên cúi đầu cung kính hỏi:

"Đạo trưởng đã nói Mã Đề Sơn nhà tôi, là tiên sơn tu đạo ghi trên điển tịch đó, nhưng vì sao trước giờ lại không có tiếng tăm gì? Nếu là trong "Vân cập thất giám" chỉ rõ tòa Mã Đề Sơn ở Nhiêu Châu Bà Dương là phúc địa đạo gia, vì sao nhà tôi ở núi này trước giờ không thấy ai đến hỏi han gì cả?"

Hiện tại nói chuyện với mấy đạo sĩ đắc đạo này, lời nói của Tỉnh Ngôn hết sức cung kính, hết như đối đáp với Quý lão ân sư, không dám có lời quê mùa thô tục nào.

Thấy thiếu niên nông gia nói chuyện lại văn nhã như thế, Vương Bàn đạo trưởng không khỏi hơi kinh ngạc. Suy ngẫm vấn đề Tỉnh Ngôn hỏi một chút, Vương đạo trưởng có vài phần ngại ngùng, đáp:


"Khặc..khặc...Kì thật chúng đạo hữu ở Tam Thanh Sơn của bần đạo cũng không hề biết Mã Đề Sơn ghi chú trên điển tịch là ở trong Bà Dương chúng ta. Mấy năm nay khi đạo hữu Tam Thanh giáo bọn ta hạ sơn vân du, cũng đều luôn để ý thám sát. Chỉ là, trong địa giới Nhiêu Châu Bà Dương, gò núi gọi là Mã Đề Sơn có đến bốn năm chỗ. Hơn nữa, mấy cái gò núi Mã Đề Sơn này, hết thẩy đều là vùng đồi thấp lè tè không có gì lạ, so với dáng vẻ của tiên sơn phúc địa, thì đúng là thua kém rất xa"

"A...ra là thế. Lời này đúng là có lý!"

Nhớ đến hình dáng thấp tè xấu xí của Mã Đề Sơn trước đây, thiếu niên không ngừng gật đầu đồng ý.

Chỉ nghe Vương Bàn đạo nhân lại nói tiếp:

"Bần đạo lần này đến nhà bái phỏng, là có một chuyện muốn cầu".

Nói đến, vị Vương Bàn đạo trưởng này, đã đi đến rất nhiều nhà làm phép, công phu nhìn mặt đoán ý, đúng là cao thâm phi thường. Vừa rồi lúc bước vào nhà, nói mấy câu với ba người nhà Trương gia, Vương đạo trưởng đã biết người chủ trương đại sự trong nhà, không phải là lão thợ săn chủ hộ Trương đầu nói năng mộc mạc, mà chính là người thiếu niên chưa đến tuổi nhược quan (20 tuổi) này. Vì vậy, Vương đạo trưởng thầm nhủ, chuyện viếng thăm hôm nay, phải đặt trên người chàng thiếu niên này.

"Sao? Không biết đạo trưởng có chuyện gì cần?"

Nghe Vương Bàn đạo trưởng giải thích thắc mắc của mình, Tỉnh Ngôn cũng là người thông hiểu, trong lòng đã mơ hồ đoán được đại khái mục đích đến của chúng nhân Tam Thanh Sơn.

Thấy thiếu niên hỏi, Vương Bàn đạo trưởng trà cũng không kịp uống, đặt chung sứ trong tay xuống cái bàn gỗ bên cạnh, chân thành nhìn thiếu niên, đáp:

"Mã Đề Sơn nhà tiểu ca, sau khi trải qua dị biến, hiện cảnh tượng sâm nghiêm, khí tượng vạn thiên, Mã Đề Sơn này nhất định là phúc địa Mã Đề ghi trong đạo giáo bảo điển. Tiên sơn phúc địa này, tự có u chất tiềm ngưng, về việc tu hành của người trong đạo giáo ta, vô cùng hữu ích. Trong nhân tài đạo giáo ta, thì Thượng Thanh cung, Diệu Hoa cung đã chiếm lấy La Phù Sơn và Ủy Vũ Sơn trong mười đại động thiên. Hiện tại môn phái bọn họ, đúng là nhân tài đông đảo, cực kỳ hưng vượng. Mười đại động thiên đó, dĩ nhiên là trời ban, Mã Đề phúc địa, cũng rất phi thường. Người trong Tam Thanh giáo ta, chính là lấy hoằng dương đạo pháp làm nhiệm vụ, không biết tiểu ca có thể cho phép Tam Thanh giáo ta được hưng kiến đạo quan ở quý sơn, nhằm phát huy chân nghĩa đạo gia ta hay không?"

"Mấy lời của đạo trưởng, đã giúp tiểu tử mở rộng tầm mắt. Có thể góp chút sức để đạo giáo hoằng dương đạo pháp, cũng là sở nguyện của đời tôi..."

Tuy sớm đã đoán được mục đích đến của mấy vị đạo trưởng này, nhưng thấy vị cao nhân Tam Thanh Sơn danh tiếng như cồn này, đối với mình lại ăn nói khiêm cung như thế, lại tôn sùng Mã Đề Sơn nhà mình như vậy, nhất thời Tỉnh Ngôn cảm thấy có chút được sủng ái mà kinh. Lại nghe là vì hoằng dương đạo pháp, thiếu niên lập tức đối với những người Tam Thanh Sơn trước mặt, lòng rất có hảo cảm.

Thấy thiếu niên ngôn từ hòa nhã, Vương Bàn đạo trưởng tức thì vui mừng, liền liếc mắt ra hiệu với vị đệ tử đứng sau lưng. Người đệ tử đó rất là lanh trí, nhanh tay tháo cái túi vải đeo trên lưng, đặt xuống bàn trước mặt, sau đó nhanh nhẹn mở ra.

Tỉnh Ngôn không hiểu ý trong đó, đưa mắt theo dõi. Chỉ thấy trong cái túi vải đó đựng rất nhiều vàng bạc. Người đệ tử Tam Thanh cố tình đong đưa tay, tức thì vàng bạc chạm nhau lanh canh, ánh vàng ánh bạc lấp lóa.

Vương Bàn đạo nhân chỉ số vàng bạc trên bàn, nói:

"Nếu như các hạ chịu đáp ứng, số vàng bạc này sẽ thuộc sở hữu của Trương gia".

Vừa nhìn thấy nhiều vàng bạc như thế, Tỉnh Ngôn tức thì vô cùng hớn hở, thầm nhủ:

"Xấu hổ quá! Không ngờ lại thấy nhiều vàng bạc như thế..chi bằng cứ đáp ứng cho xong!"

Thấy thần thái vui vẻ của thiếu niên, Vương Bàn mừng thầm trong bụng:

"Hắc...rốt cuộc cũng là thiếu niên sơn dã, chưa trải qua chuyện đời. Bỏ ra bấy nhiêu vàng bạc, mua được ngọn núi này cũng thật là đáng giá. Ngày sau nhờ tên tuổi của tiên sơn phúc địa này, lúc đi trừ tà bắt yêu cho người ta, không biết có thể kiếm được bao nhiêu ngân lượng!"

Thì ra, Tam Thanh giáo trên Tam Thanh Sơn ở Bà Dương, lại không phải là giáo môn chuyên tâm tu đạo gì. Tuy mang danh Tam Thanh, nhưng chỉ làm mấy chuyện trừ tà, phong thủy, nhờ vào mấy tấm bùa lừa người kiếm ít tiền tài mà thôi. Lần này, nghe được dị sự Mã Đề Sơn vượt đất lên trời, chưởng môn Vương Bàn của Tam Thanh giáo tức thì nhận ra có thể tận dụng được. Nếu như là trên đạo gia điển tịch có nhắc đến danh hiệu núi này, dựng mấy gian đạo quan trên đó để lấy danh tiếng, ngày sau người trong giáo hành tẩu trong thế gian, nhất định giá trị bản thân bội tăng!

Tuy trong "Vân cập thất giám" của đạo gia đích xác có ghi lại như thế, nhưng vị Tam Thanh chưởng môn này, một lòng chỉ tính toán kiếm tiền. Đối với việc tu đạo thành tiên, trong lòng Vương Bàn đạo nhân thật là không hề để tâm. Bộ dạng đạo mạo nghiêm trang vừa rồi, nói phải phát huy chân nghĩa đạo giáo..., chẳng qua là nói để gạt thiếu niên sơn dã đó mà thôi.

Đương nhiên, thiếu niên Tỉnh Ngôn không biết nội tình đó, hiện tại chỉ cảm thấy số vàng bạc trước mắt thật khả ái. Chỉ nghe y nói:

"Chuyện này...Tuy được đạo trưởng coi trọng, nhưng chuyện này lớn lao, phải để cha tôi làm chủ".

"Lời của tiểu ca rất đúng".

Nghe thiếu niên nói câu này, Vương Bàn nhủ thầm: "Chuyện thành rồi!" Bởi vì lão liếc nhìn người thợ săn chất phác đứng bên, thấy ông ta hiện đang đứng đó ngơ ngẩn nhìn đống vàng bạc ấy. Người này trước giờ chưa nhìn thấy nhiều vàng bạc như thế, rõ ràng đã động tâm rồi.

Ngay khi người thiếu niên định hỏi cha mình, thì nghe ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng huyên náo, sau đó có người cao giọng hô lớn:


"Nhiêu Châu Thái thú đến!"

Lời vừa dứt thì thấy một quan viên vận bào phục nghiêm trang, ngang nhiên bước vào, bốn năm người tùy tùng, cũng theo nhau bước vào.

Vừa thấy quận quan đến thăm, chúng nhân trong nhà đều hoảng loạn bối rối. Vương Bàn đạo sĩ vội rời chỗ ngồi, gom vàng bạc trên bàn lại, cùng mọi người đứng thành một hàng bên cạnh.

Tỉnh Ngôn và đám người Vương Bàn đang định làm lễ, thì thấy Thái thú khoát tay, ngăn chúng nhân hành lễ.

Tiếp đó có một tên tùy tùng đem cái ghế gỗ chạm hoa mang theo đến, đặt ở hàng trên để Thái thú ngồi.

"Mấy vị đạo trưởng này là..?"

Sau khi ngồi xuống, Thái thú đại nhân lập tức nhìn thấy mấy vị đạo sĩ Tam Thanh Sơn, liền xuất ngôn hỏi.

"Bẩm đại nhân, mấy người bần đạo chính là đạo sĩ trên Tam Thanh Sơn Bà Dương huyện".

"À...Tam Thanh Sơn?"

Vừa nhắc đến mấy từ này, thần sắc của Thái thú đại nhân lập tức nghiêm túc, hỏi:

"Nói như thế, mấy vị đạo trưởng chính là người trong Tam Thanh giáo?"

Thấy dáng vẻ của Thái thú như thế, cũng không biết trong lòng ông ta nghĩ gì, Vương Bàn đạo sĩ chỉ gật đầu đồng ý:

"Bần đạo chính là chưởng môn Tam Thanh giáo, Vương Bàn".

"A! Vương chưởng môn, bổn quan nghe nhiều vị thân sĩ bẩm cáo, nói đám môn hạ của ngươi, không giữ bổn phận đạo gia, tuyên truyền mê hoặc ngu nam tín nữ, từ đó lừa gạt tiền tài, chuyện này có hay không?"

"Hả? Đại nhân, oan uổng quá! Chư đạo hữu Tam Thanh Sơn tôi, trước giờ đều là người giữ lễ theo phép, đây..."

Vương Bàn đang tìm cớ biện bác thì Thái thú đã khoát tay, ra ý lão không cần nói tiếp:

"Khỏi cần biện bác. Bổn quan hôm nay đến không phải vì chuyện này. Khi nãy thấy vàng bạc của ngươi trên bàn, chắc là muốn thu mua Mã Đề Sơn của Trương gia để dựng đạo quan phải không?"

Cũng không đợi Vương Bàn hồi đáp, Thái thú đã gằn giọng:

"Hôm nay bổn quan nói rõ, chuyện Tam Thanh giáo muốn dựng đạo quan ở Mã Đề Sơn, ngày sau không được nhắc đến nữa. Vương chưởng môn, ngươi hãy ở yên trên Tam Thanh Sơn, quản thúc tốt đám giáo chúng, chuyên tâm hướng đạo mới là chính đồ, hôm nay ngươi lui trước đi!"

Nói xong, hất tay áo đuổi đám người Tam Thanh Sơn đi.

Tạm không nói đám người Vương Bàn mồ hôi lạnh khắp người, mặt đầy hổ thẹn thối lui. Vị Nhiêu Châu Thái thú vừa rồi hết sức nghiêm nghị với đám người Tam Thanh Sơn, lúc chuyển sang nói chuyện với một nhà Tỉnh Ngôn, lời nói lại hòa ái, ngữ khí ôn hòa.

Nhiêu Châu Thái thú đại nhân này, dăm ba câu đã biểu thị rõ ý đến đây với nhà Tỉnh Ngôn.

Thì ra, vị Diêu thái thú của Nhiêu Châu thành, hai ngày sau dị biến ở Mã Đề Sơn, đã đem chuyện kì lạ này báo lên triều đình. Hôm nay, Diêu thái thú nhàn rỗi, đích thân đến Mã Đề Sơn xem xem rốt cuộc là chuyện thế nào.

Tỉnh Ngôn trước giờ vốn mồm miệng lanh lợi, gần đây lại trải qua không ít chuyện đời, không còn hay mất bình tĩnh nữa. Khi Diêu thái thú hỏi chuyện Mã Đề Sơn, Tỉnh Ngôn liền đứng ra đem chuyện mình chứng kiến kể cho Thái thú nghe. Thiếu niên suy nghĩ mạch lạc, đem chuyện này kể có đầu có đuôi, nói rất rõ ràng. Thêm vào y dù sao cũng đã học mấy năm, liền đem chuyện đêm đó như địa chấn, trăng tròn mà tối, ánh sáng bay lượn, kì sơn đột hiện...miêu tả hết sức linh hoạt, Diêu thái thú nghe không ngớt gật đầu.

Đợi Tỉnh Ngôn kể xong, Diêu thái thú tươi cười, dung mạo vui vẻ hỏi:

"Nghe một phen tường thuật của tiểu ca, hình như có học qua thi thơ rồi?"

"Tiểu tử theo học Quý lão tiên sinh của Quý gia tư thục trong Nhiêu Châu thành".


Tỉnh Ngôn cung kính đáp.

"Chẳng trách, chẳng trách, Quý lão phu tử bổn quan cũng từng gặp qua mấy lần, đạo đức văn chương đều rất tốt".

"Xem ra, Nhiêu Châu ta quả nhiên là vùng đất địa linh nhân kiệt. Nhìn khí độ của Trương gia tiểu ca, cũng có thể thấy Mã Đề Sơn đúng là nơi ngọa hổ tàng long!"

Tỉnh Ngôn vừa nghe, lập tức lúng túng. Nhưng Diêu thái thú đã khoát tay, ngụ ý không cần khiêm tốn rồi đứng lên, thong thả bước khỏi ngôi nhà tranh nhỏ bé, đi đến tảng đá bằng phẳng ở trước nhà.

Thái thú phóng mắt quan sát Mã Đề Sơn hùng vĩ, ngắm các sườn núi nhấp nhô liên miên ngoài xa, quay đầu cảm khái với chúng tùy tùng sau lưng:

"Bổn quan có đức năng gì? Cai trị vùng Nhiêu Châu này, không chỉ vạn dân quy thuận, trong vùng sơn dã cũng có được thiếu niên ôn văn thủ lễ thế này, đúng là chốn chốn bình an".

Nói đến chỗ này, tùy tùng hết thẩy đều tán dương, nói tất cả là nhờ công cẩn cẩn giáo hóa của Thái thú. Nghe chúng nhân khen ngợi, Diêu thái thú xua xua tay, quay mặt nhìn sườn núi nhấp nhô, nói:

"Đây không phải công của bổn quan. Cục diện yên bình hiện giờ của Nhiêu Châu, một là nhờ vào đương kim thiên tử thánh minh, hai là trời cao chiếu cố Nhiêu Châu thành ta, trong mấy tháng ngắn ngủi, đã xuất hiện hai điềm lành như thế. Đây không phải là trời cao chiếu cố, thì giải thích thế nào?"

Mọi người đều gật đầu đồng tình.

Bất quá, thiếu niên cách Thái thú không xa, nghe được lời này, ngập ngừng một chút rồi hỏi:

"Dám hỏi Thái thú đại nhân, ngoại trừ Mã Đề Sơn này, Nhiêu Châu thành ta còn có điềm lành gì vậy?"

"Hà...Trương tiểu ca chưa nghe nói à".

Xem ra, vị quan phụ mẫu này, có ấn tượng không tệ với Tỉnh Ngôn, thấy y hỏi liền vui vẻ giải thích:

"Tháng mười một năm ngoái, Lữ huyện lệnh của Bà Dương huyện sai người đến báo, quanh Bà Dương hồ, vào đêm rằm, có nhiều người ẩn ẩn nghe được trên Bà Dương hồ, có tiên nhạc réo rắt, có lời ca uyển chuyển hòa quyện. Những người nghe được bẩm cáo, nhạc điệu ca âm đó, lúc có lúc không, biến ảo khôn lường, không phải là thứ của nhân gian. Sau có người hiếu kì lần theo âm thanh mà tìm, nhưng tìm mãi vẫn không thấy có người tấu nhạc. Bổn quan nghe chuyện này, cũng tán thán xưng kì. Lúc đầu không tin lắm, nhưng ở Bà Dương huyện người nghe được rất nhiều, ngay cả Thạch Nam huyện cũng có người nghe được tiên âm, bổn quan cũng không thể không tin".

"Vì vậy, bổn quan liền quyết định dâng tấu lên triều đình để thánh thượng minh xét".

"Lần này xem ra, chuyện tiên nhạc đích xác không phải đồn thổi. Trước thì có trân phẩm rượu Tùng quả tiến vua, sau thì có tiên nhạc vọng xuống, lại thêm dị biến ở Mã Đề Sơn lần này. Mắt thấy địa giới Nhiêu Châu ta, đúng là vùng đất phúc, điềm lành vô cùng!"

"Thì ra như thế, lời đại nhân rất đúng, đa tạ đại nhân chỉ giáo!"

Tỉnh Ngôn nghe chuyện tiên nhạc, không khỏi chấn động trong lòng, thầm suy suy tính tính...Điềm lành tiên nhạc mà Thái thú đại nhân nói đến, mười thì đến tám chín phần, chính là bản thân và Long cung công chúa Linh Y Nhi, hòa tấu sáo ngọc và đàn không đêm đó.

"Hà hà...xem ra điềm lành trên thế gian, đại thể chỉ là như thế!"

Tạm không nói Tỉnh Ngôn cười thầm trong bụng, Diêu thái thú đó đang hết sức hứng thú, kêu Tỉnh Ngôn dẫn ông ta đi du ngoạn Mã Đề Sơn. Thiếu niên dĩ nhiên vui vẻ tuân lệnh.

Gió mát trên núi cao phà vào mặt sảng khoái, vị Nhiêu Châu Thái thú trong lòng dâng lên cảm xúc, quay đầu nói với thiếu niên bên cạnh:

"Bổn quan tuy đọc thi thư thánh hiền, nhưng cũng giỏi thuật xem tướng. Mấy ngày nay nghe nhiều truyền ngôn liên quan đến tiểu ca, hôm nay chính mắt thấy cử chỉ khí độ của Trương tiểu ca, hà hà, các hạ ngày sau, e không phải là người tầm thường!"