Tiên Lộ Yên Trần

Quyển 2 - Chương 15






TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
-----o0o-----
Quyển 2: Nhất kiếm thập niên ma tại thủ.
-----o0o-----

Chương 15: Tửu cuồng không thiên địa.





Lại nói Trương Tỉnh Ngôn rút đao dọa nạt tên lưu manh Tôn lục chỉ bắt nạt cha y, trong lúc hai cha con đang đứng bên đường đối đáp, lại bỗng nghe bên cạnh có người cao giọng tán thưởng Tỉnh Ngôn.

Đợi hai cha con định thần quan sát, mới phát hiện thì ra là một vị lão trượng áo vải, đang vòng qua phía hàng xén, đi về phía trước hai người.

Nhìn dung mạo của lão trượng này, tuổi tác đã hơi cao; thế nhưng da mặt vẫn hồng nhuận, tóc đen khắp đầu. Nhìn dáng vẻ từ bên cạnh vòng ra, bước chân rắn rỏi có lực, đi đứng có nhịp, không hề dùng quải trượng. Xem ra vị lão giả này am tường đạo dưỡng sinh, đang nhìn Tỉnh Ngôn tấm tắc khen lạ.

"A a, lão nhân gia quá lời rồi!" Tỉnh Ngôn khiêm tốn nói, "Vừa rồi bất quá chỉ là dọa một tên lưu manh vô lại mà thôi".

"A...lời này của tiểu ca sai rồi! Vừa rồi lão phu ở bên nhìn rất rõ, tiểu ca vừa thấy tên lưu manh đó quấy nhiễu, lập tức bước lên đoạt đao dọa dẫm, tâm tư vô cùng nhạy bén, dũng cảm quyết đoán. Lại thấy tiểu ca lựa người đoạt đao, tuy là giang hồ hào khách, nhưng mặt mũi sáng rõ, trán cao bằng phẳng, rõ là không phải hán tử lỗ mãng thô lỗ vô tâm. Người tướng mạo như thế, rất có thể cản tiểu ca rút đao, khuyên nhủ vài câu, để cho tiểu ca có cơ hội phẫn uất, gây hoang mang cho tên lưu manh khiến hắn cho rằng tiểu ca có ý giết hắn!"

Nghe lời này của lão trượng, Tỉnh Ngôn thì mắt trừng miệng há tử tế nghĩ lại, lão trượng nói hành động chọn người rút đao này, tuy không phải bản thân suy tính cận kẽ như thế, nhưng lúc đó trong lòng cũng ẩn ước nhận thấy, vị hán tử giang hồ mang đao này, tuyệt không phải loại người chỉ sợ thiên hạ không loạn, không chỉ không can ngăn, còn chủ động hai tay dâng đao lên, sẽ lên tiếng cản trở. Như vậy sự xông tới của bản thân sẽ bị chậm một chút, có cơ hội nói ra mấy lời uất ức, tăng thêm hiệu quả hù dọa; Đồng thời, cũng để cho tên Tôn lục chỉ đó có thời gian, nếu bản thân hành động nhanh quá, tên lưu manh đó không kịp phản ứng, màn kịch này không thể biểu diễn tiếp rồi!

Nhìn thần tình của thiếu niên, vị lão trượng quắc thước biết mình đã nói trúng chỗ mấu chốt, liền cười hà hà, tiếp túc nói:

Hơn nữa, từ trong lời vừa rồi của tiểu ca, lão trượng cũng nghe ra tiểu ca từ chỗ tên lưu manh đó nằm, biết tên đó tuyệt không phải là dạng làm mạng đến cùng, ương bướng không sợ chết, tâm tư tiểu ca cẩn mật như thế, làm sao lão phu không phục được?"

"Hì hì.." thiếu niên nghe lời tán thưởng của lão trượng, cũng không khỏi tự hào trong lòng, liền cười hì hì, lão Trương đầu cha y là thôn phu chất phác, cho dù Tỉnh Ngôn đã giải thích tỉ mỉ, nhưng cũng không hiểu được mấu chốt bên trong; Lúc này lại có vị lão trượng hiểu biết, đối với hành động quát dọa tên lưu manh đó, phân tích đến rõ ràng như thế, làm sao không khiến Tỉnh Ngôn lòng như mở cờ, Tỉnh Ngôn vẫn chỉ là một vị thiếu niên mười sáu tuổi, nghe được có người lớn tuổi tán thưởng mình, trong lòng khó tránh đắc ý, đây cũng là việc thường tình.

"Gặp nhau không bằng gặp ngẫu nhiên, có lẽ hôm nay hai vị còn chưa dùng cơm, chi bằng để lão trượng ta mạn phép, mời hai vị một bữa rượu nhỏ thế nào?"


Lão Trương đầu đang định từ chối, lại thấy lão trượng không nói nữa mà xách luôn cái lồng thỏ trên đất, đong đưa đi về phía trước!

Thấy tình cảnh này, hai cha con cũng chỉ đành đi theo. Kỳ thật đối với thiếu niên Tỉnh Ngôn mà nói, do vừa mất công việc ở Đạo Hương Lâu, còn không biết cơm trưa hôm nay phải kiếm ở đâu, lão trượng áo vải này làm thế lại đúng với nỗi lòng của y!

Ai! Xem ra Tỉnh Ngôn hiện giờ bụng đói cồn cào mới biết chỗ làm vừa mất đi tốt thế nào, nhớ đến những ngày cơm dưa đạm bạc ở Đạo Hương Lâu, thỉnh thoảng còn có chút cơm thừa canh cặn của khách nữa chứ.

Trong lúc đang phiền muộn, Tỉnh Ngôn lại phát giác lão trượng đó đi phía trước bước chân như bay, không nhìn ra có chút nào là già lão lụ khụ; thiếu niên cùng cha phải bước nhanh mới có thể miễn cưỡng theo kịp.

Lúc lão Trương đầu hơi thở khì khì thì lão trượng đó đã dừng lại ở trước cửa một tửu lâu. Tửu lâu này đối với Tỉnh Ngôn mà nói, lại là hết sức quen thuộc, bản thân mới vừa rồi còn đến nơi này, chính là chỗ thương tâm sáng nay của Tỉnh Ngôn - "Đạo Hương Lâu!"

Lại nói Lưu chưởng quỹ thấy hai cha con Tỉnh Ngôn theo nhau đến lầu, thì cho rằng hai người Tỉnh Ngôn đến quấy rối vẫn là vì tiền công, vừa muốn xuất ngôn chửi mắng, thì không ngờ lão trượng quay đầu chỉ vào Tỉnh Ngôn và lão Trương đầu, nói với chưởng quỹ: " Đây là bạn đồng hành của ta, bọn ta ba người, mau chuẩn bị chỗ ngồi tốt trên lầu đi!"

Chỉ thấy vị lão bản đó bị xem là hầu bản, nhất thời không nhịn nổi. Vừa muốn phát tác, thì thấy điệu bộ vênh mặt hất hàm của lão trượng đó, rõ ràng không phải là hạng lão hủ tầm thường, vì vậy tuy Lưu chưởng quỹ trong lòng không ngớt thầm chửi xúi quẩy, nhưng miệng thì không dám lạnh nhạt, cung cung kính kính dẫn ba người lên lầu đến một chỗ thoải mái cạnh cửa sổ ngồi xuống. Tỉnh Ngôn vừa ngồi xuống đã nhớ rõ, ba ngày trước khi Cứ Doanh và Thành thúc đến nơi này, bộ dạng khả ái muốn ăn thử món giò heo của tiểu nha đầu Cứ Doanh, nghĩ thế bất chợt trên mặt Tỉnh Ngôn hiện vẻ tươi cười.

Nhưng không đề phòng Lưu chưởng quỹ đó vô tình liếc mắt qua Tỉnh Ngôn, nhìn thấy tên hầu bàn ở đây trước kia, hiện tại trên mặt lại có nét tươi cười, rõ ràng là thấy bộ dạng quẫn bách của mình vừa rồi, đang cười nhạo mình! Lưu chưởng quỹ có lấy dạ tiểu nhân mà suy nghĩ.

"Xú tiểu tử này! Thật là đáng ghét!" Đợi sau khi lão giả áo vải gọi xong món ăn, Lưu chưởng quỹ vừa rủa thầm trong lòng, vừa hậm hực quay về hậu đường, chuẩn bị thay vội một bộ trang phục đẹp đẽ, nhưng vừa bước ra lại rụt vào.

Tạm không nhắc đến Lưu chưởng quỹ thử đồ trong hậu đường, lại nói vị lão trượng quắc thước đó, đợi sau khi rượu thịt được dọn lên, liền cứ uống liền từng chung từng chung, còn nhiệt tình mời hai cha con Tỉnh Ngôn ăn thịt uống rượu, ngoài việc này ra thì không nói đến chuyện gì khác.


Nhưng thiếu niên tuy cũng ăn thịt uống rượu, lại không giống cha y mơ hồ không biết. Đợi sau khi lão nhân đó uống cạn năm, sáu chung rượu, Tỉnh Ngôn cuối cùng cũng không nhịn nổi, buông đũa cất tiếng hỏi:

"Dám hỏi vị lão gia này, chúng ta chỉ là bình thủy tương phùng, nhưng không biết lão trượng vì sao coi trọng tiểu tử như thế, mời hai cha con tôi đến đây dùng bữa ăn thịnh soạn như vậy? Chẳng lẽ chỉ vì thấy cái chuyện nhỏ tống cổ tên lưu manh đi của tôi hay sao?"

"Khà khà khà!..." , lão giả áo vải đang uống rượu đó, nghe vậy bật cười khà khà, khiến các tửu khách xung quanh đều ngừng ăn đưa mắt nhìn.

"Tiểu ca hỏi thật hay! Chỉ là tiểu ca có chỗ không biết, hai người chúng ta kỳ thật đã quen nhau từ lâu!"

"Úy! Nhưng ta và lão nhân gia trước giờ còn chưa từng gặp nhau mà?" Tuy Tỉnh Ngôn có trí nhớ rất tốt, nhưng cũng vẫn không nhớ nổi đã gặp lão trượng này lúc nào, chỉ ngồi đó nhăn nhó suy nghĩ.

" Hà hà, tiểu ca không cần một câu lão gia hai câu lão gia, nếu không ngại cứ gọi ta một tiếng "Lão ca" cho tiện". Lão giả quắc thước cười hà hà nói. "Kì thật nói ra chỉ là chuyện ngày hôm qua, tiểu ca không phải mau quên như thế chứ?"

"Hôm qua?" Tỉnh Ngôn tuy bình thường luôn lanh lợi, lúc này cũng hơi chần chừ, trong lòng không khỏi cố gắng suy nghĩ, hôm qua có duyên gặp lão trượng này lúc nào:

"Sáng hôm qua, ở trong Bình An khách sạn ở Bà Dương huyện, ngủ đến mặt trời lên cao mới dậy; Trưa hôm qua, ăn Thì Ngư ở Thủy Trung Cư trên Nam Ki Đảo...Lúc đó người ăn ngồi quanh đó cũng không nhiều, thật sự không có lão trượng này. Buổi chiều? trường kinh tâm động phách chiều hôm qua, bản thân có chết cũng không quên được! Chẳng lẽ vị lão trượng này cũng là một du khách trên thuyền hay sao? Thế nhưng dường như cũng không có ấn tượng gì..."

"Vị lão trượng này rốt cuộc là người thế nào đây?" Thiếu niên nghĩ hoài vẫn không ra.