TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 12: Thanh câm phù thế ngạo vương hầu.
-----o0o-----
Chương 188:Bố bào trường kiếm, nhàn đối hồ ba trừng triệt.
"Khuynh Thành...Vĩnh Xương công chúa?"
Nghe Cứ Doanh nói rõ thân phận, phản ứng đầu tiên của Tỉnh Ngôn là nghĩ liệu có phải nàng đang chọc ghẹo mình hay không. Chỉ bất quá, suy nghĩ này vừa xuất hiện liền bị y phủ quyết, Cứ Doanh nào phải là người nói đùa.
Lại nhìn ấn tín sáng loáng trước mặt, suy xét mọi điểm, Tỉnh Ngôn xác định Cứ Doanh không hề nói đùa với y.
"Công chúa..."
Khác với Long cung công chúa Linh Y, trong ý thức của những tiểu dân như Tỉnh Ngôn, sự kính sợ uy quyền trên nhân gian đã ăn sâu vào tiềm thức. Hiện tại biết thiếu nữ trước mặt lại là công chúa bản triều, cho dù y lớn gan tới đâu cũng lập tức chấn kinh. Sau khi thần sắc trên mặt từ hồng chuyển sang trắng, y vội trả lại ấn tín cho công chúa, vén áo quỳ xuống, thi lễ với đương kim công chúa. Lúc gấp gáp bái lễ, suýt chút nữa đã làm ngã hai cái ghế tre ở bên.
Thấy hành động của y, Cứ Doanh tức thì lúng túng, liên thanh kêu y đứng lên. Nghe công chúa có lời, Tỉnh Ngôn tự nhiên lĩnh mệnh đứng lên. Chỉ là lúc cúi đầu đứng bên, nghĩ đến những tình cảnh trước đây giữa mình và vị công chúa được truyền tụng như tiên nữ này, có thể nói đều là đại bất kính, bất giác mồ hôi lạnh sầm sầm đổ.
Đang kinh hoảng thì thấy vị công chúa vừa bộc lộ thân phận vui vẻ nói:
"Tỉnh Ngôn, ta giấu ngươi lâu như thế, ngươi chớ có để bụng. Hôm nay ta nói ra được, cảm thấy rất là thoải mái".
"À, tuy tên ta là Doanh Cúc, nhưng nếu Tỉnh Ngôn đã quen miệng thì cứ gọi ta là Cứ Doanh".
Nghe nàng nói như thế, Tỉnh Ngôn nhất thời còn chưa định thần, làm sao dám tiếp nhận ý đó. Chỉ cảm nhận hình như công chúa điện hạ không có truy cứu những hành động mạo phạm của y khi trước thì tạm thời yên tâm. Vị Thượng Thanh đường chủ tâm tư linh động, hiện tại cứ đứng như một tượng gỗ, chỉ liên thanh nói "Không dám".
Thấy y cung kính giữ lễ, Cứ Doanh nhất thời cũng không để tâm, xoay người nắm lấy tay phải của y, kéo y đi ra ngoài.
Thấy công chúa nắm lấy tay mình đi, Tỉnh Ngôn nào dám rụt lại, chỉ ngoan ngoãn đi theo sau nàng. Còn hai người Tuyết Nghi, Quỳnh Dung, đối với phen nói chuyện vừa rồi thì chẳng cảm thấy gì khác, cho dù nghe hai chữ "Công chúa" cũng chẳng hiểu ý nghĩa của nó, chỉ cảm thấy đường chủ của mình hôm nay biểu hiện có chút quái dị. Hiện tại thấy y bị Cứ Doanh kéo đi, hai người cũng theo sau đi ra bên ngoài gian nhà cỏ.
Cứ theo đuôi đi ra ngoài gian nhà, Tỉnh Ngôn phát hiện, trong nhà này còn bố trí cả bếp đất, nồi đất, xem phương vị bài bố của chúng, đúng là giống hệt nhà mình ở Mã Đề sơn. Đang nghi hoặc thì nghe công chúa vui vẻ giải thích:
"Tỉnh Ngôn, lần này ta thuận đường đến Mã Đề sơn, thăm cha mẹ ngươi, thấy gian nhà cỏ ngày xưa đã được thay bằng nhà ngói. Kì thật khi xưa Doanh Cúc ta ở trong nhà ngươi hai đêm, ngủ thấy rất ngon giấc, đến giờ vẫn không quên. Hiện tại tạm nghỉ ở Thủy Vân trang, ngẫu nhiên đề cập, Vô Song công tử chiều ý ta, dựng lên ba gian nhà cỏ ở Nghênh tiên thai này".
Nghe nàng nói như thế, Tỉnh Ngôn mới hiểu ra. Lại thấy công chúa chỉ tay ngọc nói:
"Tỉnh Ngôn xem đi, đó là gạo ta vừa đãi".
Trái ngược với thái độ cung cung kính kính của Tỉnh Ngôn, Cứ Doanh hiện đã nói ra tâm sự, lòng đang nhẹ nhõm vui vẻ. Vừa đưa rổ gạo còn lấp lánh nước cho Tỉnh Ngôn, Tuyết Nghi xem, vừa khoan khoái nói:
"Tỉnh Ngôn ngươi không biết thôi, khi ở Thiên điểu nhai, thường ăn cơm do Tuyết Nghi tỷ nấu, trong lòng ta có chút áy náy. Mấy ngày nay ở không, lại chẳng có ai quản, ta đã học nấu mấy món, sau này có lên La Phù sơn cũng có thể giúp đỡ Tuyết Nghi tỷ".
Nghe được lời này, Tỉnh Ngôn vội ngăn cản, nói nàng là kim chi ngọc diệp, sau này nếu có ngự giá thân lâm lên La Phù sơn, chỉ cần y giúp Tuyết Nghi nấu cơm cho nàng ăn là được. Nghe y nói thế, Cứ Doanh kiên nhẫn giải thích, nói từ lúc quen biết Quỳnh Dung, Tuyết Nghi, nàng đột nhiên cảm thấy làm chuyện giúp người khác, cũng là chuyện vui vẻ. Còn chưa nói xong thì thấy Tỉnh Ngôn lấy tay vỗ trán, cảm phục nói:
"Công chúa có lòng thương người như thế, chính là phúc của lê dân bách tính!"
Nghe y tán dương, Cứ Doanh dở khóc dở cười. Lại nhìn dáng vẻ cung kính của y, Cứ Doanh chợt thấy có chút phiền muộn. Im lặng cúi đầu, trầm tư một lúc, nàng mới ngẩng đầu, nghiêm túc nói với thiếu niên:
"Tỉnh Ngôn, ngươi cung kính như thế, ta thật thấy không quen..."
Hiện tại, Cứ Doanh đang hơi hối hận vì việc nói ra thân phận của mình. Đang phiền muộn thì đột nhiên linh cơ máy động, cười nói với thiếu niên đang lúng túng trước mặt:
"Được rồi, Tỉnh Ngôn đã công nhận ta là công chúa, vậy hiện tại ta có lệnh cho ngươi".
"Cung kính nghe dụ chỉ của công chúa!"
Thấy y cung thân thi lễ, Cứ Doanh nghếch gương mặt xinh đẹp lên, nghiêm chánh nói:
"Trương Tỉnh Ngôn nghe rõ, bắt đầu từ bây giờ, bổn công chúa lệnh cho ngươi đối xử với ta theo cung cách trước đây".
"Tuân mệnh!"
Cứ Doanh nói xong, trong lòng còn đang xấu hổ, không biết hiệu quả thế nào thì bỗng nghe người trước mặt đáp dứt khoát, sau đó đã đứng thẳng người lên. Còn chưa có phản ứng thì đã thấy thiếu niên trước mặt, hai mắt sáng rỡ, không hề né tránh nhìn thẳng vào mắt mình. Trên gương mặt thanh tuấn, cũng xuất hiện nụ cười, trở lại dáng vẻ thân thuộc như trước.
Thấy y biến chuyển nhanh như thế, Cứ Doanh ngược lại có chút không thích ứng. Đang thắc mắc định hỏi thì nghe Tỉnh Ngôn lên tiếng:
"Kì thật Cứ Doanh, ta cũng đã quen cách đối xử với cô trước đây, nãy giờ ta cứ phải kiềm chế, rất là không thoải mái!"
Thì ra vừa rồi Tỉnh Ngôn căng thẳng tinh thần, cả thở mạnh cũng không dám, cảm thấy hành xử như thế chẳng khác gì đang bị hành hạ. Đang hối hận vì Cứ Doanh nói ra thân phận công chúa thì nghe nàng lên tiếng miễn bỏ, trong nhất thời chẳng khác gì nắng hạn gặp mưa rào, lập tức đứng thẳng người lên, cảm giác khắp người vô cùng sảng khoái!
Thấy y nhanh nhảu như thế, Cứ Doanh mắng khẽ một tiếng, trong lòng cũng rất hoan hỉ.
Tỉnh Ngôn khôi phục lại thần thái bình thường, không khí trong nhà cũng hồi phục như cũ. Quỳnh Dung thấy ca ca khúm núm cũng cảm thấy bị bó tay bó chân. Hiện tại Tỉnh Ngôn đã cười nói như thường, nó cũng trở lại vẻ láu lỉnh thường thấy, ồn ào thảo luận với hai tỷ tỷ xem nấu món gì. Thế là không khí trong gian nhà cỏ, lập tức tràn tiếng cười đùa.
Để ba cô gái om sòm thảo luận chuyện bếp núp, Tỉnh Ngôn không xen vào. Một lúc sau, Doanh Cúc công chúa vốn đang tập trung chuyện cơm nước, bỗng như nhớ ra điều gì, liền xin lỗi Tỉnh Ngôn, đi vào trong phòng lấy ra một bọc đồ gói bằng vải bố xanh, nói trong đó là mười lăm lượng bạc mẹ y gởi cho y tiêu dùng. Mẹ y còn nhắn với y, mọi người ở nhà đều bình an, nói y cứ yên tâm ở La Phù sơn tu luyện.
Nghe Cứ Doanh thuật lại, Tỉnh Ngôn hiểu cha mẹ nhắn nhủ là muốn y chuyên tâm tu đạo, bình thường phải tôn kính sư trưởng, đối xử hòa ái với sư huynh sư đệ, không được gây chuyện. Mấy lời chất phác mẹ y nhờ chuyển đến khiến Tỉnh Ngôn phảng phất như thấy dáng vẻ của cha mẹ y, nhất thời lòng đầy nhung nhớ.
Chỉ là, y lại không biết, trong nhiều lời dặn dò mẹ y chuyển đến, Cứ Doanh lại giấu một chuyện. Vốn là, mẹ Tỉnh Ngôn từng nhờ nàng chuyển lời, nhắc nhở con trai nhà mình hiện đã mười tám, cũng không còn nhỏ nữa, việc kế thừa hương hỏa Trương gia cũng nên để ý đến. Trương lão đầu còn nói thêm, nếu y thấy nữ nhân nào hợp ý, chỉ cần thân thế thanh bạch là được, cha mẹ y tuyệt không can thiệp.
Nhớ đến mấy câu đó, Cứ Doanh không khỏi ửng đỏ mặt. Mấy lời đó tuy hơi xấu hổ, nhưng lại là ủy thác của song thân Tỉnh Ngôn. Vốn nhờ thiếu nữ chuyển mấy lời này thì đúng là có chút không hợp tình hợp lý, nhưng trong mắt cha mẹ Tỉnh Ngôn, vị Cứ Doanh cô nương cử chỉ cao quý dường như không giống với nữ nhân thường, do đó nhờ nàng chuyển lời giúp cũng không coi là vô lễ gì.
Chỉ bất quá, tuy hai người họ nghĩ không sai, nhưng Cứ Doanh lúc này đối diện Tỉnh Ngôn, miệng mấp máy một lúc vẫn không thể nói được. Mặt ngọc đỏ bừng một lúc, Cứ Doanh lại nhớ ra một chuyện, trịnh trọng giải thích với Tỉnh Ngôn, nói nàng lần này đến ở tạm trong biệt uyển của Thái thú Úc lâm quận, chỉ vì vốn nàng định đi Thiên điểu nhai gặp bọn họ, nhưng giữa đường nghe Thượng Thanh trưởng lão truyền lời, nói mấy người Tứ Hải đường đã hạ sơn du ngoạn, hành tung bất minh, thế là nàng đành đồng ý lời mời tha thiết của Vô Song tiểu hầu gia, đến Thủy Vân trang này nghỉ ngơi tránh nóng.
Cứ Doanh lại nói, vị nghĩa tử Bạch Thế Tuấn của Xương Nghi hầu, từ nhỏ đã nổi danh thần đồng, từng có duyên gặp qua mấy lần với mình ở hoàng cung, gần đây lại nghe phụ hoàng tán dương gã đức tài có đủ, là anh tài trị quốc hiếm có, thế là nàng cũng lưu tâm, muốn thuận đường xem thử Vô Song công tử liệu có đúng như lời đồn.
Nghe nàng giải thích, Tỉnh Ngôn tùy miệng phụ họa mấy tiếng, cũng không để tâm.
Bất tri bất giác, mặt trời dần ngã về tây, những dây trường sinh bám trên cửa sổ lúc này phản chiếu ánh tà dương, hiện xuất một màu xanh lạ mắt. Thấy sắc trời dần tối, chủ nhân gian nhà tâm tình vui vẻ liền mời mấy người khách thân thiết ở lại nhà dùng cơm, cũng để kiểm chứng tay nghề nấu bếp của nàng. Thế là, vị Khuynh Thành công chúa vừa khiến một vị cố nhân ngạc nhiên sém té lăn ra đất, sai thị nữ đi thông báo cho người trong trang đừng đem cơm tối đến phòng Tỉnh Ngôn.
Sau khi dùng xong bữa tối thanh đạm, Cứ Doanh hỏi hai vị tỷ muội có từng cầu Chức nữ để khéo tay thêu thùa chưa. Nghe Tuyết Nghi, Quỳnh Dung đều đáp chưa từng, Cứ Doanh liền hứng trí đề nghị bọn họ cùng làm.
Thế là, đợi khi mặt trăng đã lên đằng đông, Cứ Doanh nhờ Tỉnh Ngôn vào trong nhà lấy ra một cái ghế dài, đặt bên hồ dưới ánh trăng. Bản thân nàng cũng lấy ra ba cái chén, đến bên hồ múc lấy nước, sau đó bày lên trên ghế. Khi chuẩn bị mọi thứ xong, ba vị thiếu nữ đều hướng về Chức nữ thành tâm cầu nguyện, sau đó mỗi người đều bỏ một nắm kim vào trong chén.
Kết thúc nghi thức khấn nguyện, đám nữ nhân liền nhờ Trương đường chủ đến kiểm tra kết quả dùm. Đường chủ bọn họ sau một lúc giám định, nhận định trong chén Tuyết Nghi, Cứ Doanh, châm ảnh giao thác, đều xuất hiện hình hoa văn rõ rệt. Còn vị tiểu muội muội Quỳnh Dung, sau khi kiên trì đổi qua mấy chén nước, kết quả châm ảnh trong chén vẫn là một mớ lộn xộn, tuy nhiên đường chủ ca ca vẫn xác định, coi như đã cầu khấn thành công.
Trăng mười sáu tròn vành vạnh treo trên cao, mấy người đang hứng rủ nhau đi đến hồ, tháo dây hai chiếc thuyền nan, Tỉnh Ngôn, Cứ Doanh một thuyền, Quỳnh Dung, Tuyết Nghi một thuyền, mái chèo vung nhẹ, chốc lát đã rời bờ, nhẹ nhàng trôi trong hồ.
Lúc này trăng sáng khắp thuyền, hai con thuyền nhỏ nối đuôi êm ả len trong hồ sen. Từng vòng sóng nhỏ vàng lấp lánh lan ra, sen mọc càng lúc càng nhiều, đong đưa trong gió, mỗi khi thuyền lướt qua thì bập bềnh như muốn theo người lên thuyền vậy.
Dưới ánh trăng, khi Tỉnh Ngôn chèo thuyền thì thiếu nữ đã ngồi chung thuyền với y mấy lần, với tay hái lấy đài sen bên cạnh, bóc lấy hạt sen, lột vỏ đưa vào miệng thiếu niên đối diện. Trên con thuyền phía sau, tiểu thiếu nữ cũng bắt chước bóc hạt sen, trước khi mình thưởng thức thì cũng đưa cho Tuyết Nghi tỷ đang chèo thuyền ăn trước.
Lại du ngoạn một lúc, ngắm cảnh hồ sen dưới trăng vàng, Khuynh Thành công chúa tâm tình thoải mái, xúc cảm trào dâng, cất tiếng ngâm:
"Bích liên hồ thượng thải phù dong
Nhân ảnh tùy ba động
Lộ triêm y, thúy tiêu trọng, nguyệt minh trung
Họa thuyền bất tái lăng ba mộng
Thúy cái hồng tràng
Hương tẫn mãn hồ phong..."
Ca thanh uyển chuyển phiêu đãng theo gió hồ, phảng phất như lan theo từng vòng sóng. Lúc này bỗng nhiên mây đen kéo đến che khuất vầng trăng, những hạt mưa đã lắc rắc xuống hồ. Tỉnh Ngôn vội hô một tiếng, chèo thuyền tấp vào dưới tán của một cây lớn bên bờ hồ tránh mưa. Ngẩng đầu nhìn lên, trên những tàng cây rậm rạp trên đầu, chi chít những đóa hoa tím. Trong tiếng mưa tí tách, Tỉnh Ngôn cảm thấy có một làn hương khí thoảng tới, cũng không phân biệt được là hoa thơm hay là người thơm...
Mưa tới nhanh, tạnh cũng nhanh, không bao lâu thì mây tan trời sáng. Khi rời khỏi tán cây, kiểm tra y phục, Tỉnh Ngôn thấy cũng chỉ ướt sơ sơ.
Cứ Doanh ngẩng đầu nhìn lên, vầng trăng sau một trận mưa lại càng sáng rỡ. Nhìn ánh trăng nhuộm lên người, Cứ Doanh chợt hồi tưởng cái ngày cáo biệt La Phù sơn, thiếu niên bay lên nhành cây, trong đêm trăng thổi sáo tiễn biệt nàng.
Tỉnh Ngôn nghe nàng kể chuyện cũ thì mỉm cười, không nói không rằng nắm lấy tay nàng. Thế là Cứ Doanh chưa có phản ứng thì đã phát hiện bản thân đã bị người nắm tay bay lên không. Cúi đầu nhìn xuống thì thấy con thuyền mà mình ngồi, lúc này đang dập dềnh trên nước. Trên con thuyền kế bên, tiểu Quỳnh Dung đang vẫy tay cười với nàng.
Bay lên ngọn cây cao nhất trên Tê minh sơn, đợi khi đứng vững định thần, đưa mắt nhìn ra xa, vị Khuynh Thành công chúa bỗng phát giác trước mặt mình mở ra một khoảng không mênh mông, sông núi trước mặt như chuyển sang hình dạng khác:
Nhìn về phía tây bắc, khói sóng mênh mông, hồ xanh trăm dặm, trên bờ phòng xá nối tiếp, đèn đóm lấp lánh. Qua phía đông nam thì núi xanh sừng sững, đỉnh núi nhấp nhô, trăng như trải dòng thác vàng xuống. Cảnh sắc bốn bề khoan khoát, đúng là "Núi liền sông mênh mông khói sóng, sông tiếp trời bàng bạc nước mây".
Đứng trước khung cảnh như tranh vẽ, đôi nam nữ nhiều lần trùng phùng như có túc duyên, nhất thời trong lòng sảng khoái, cảm thấy tâm linh vô cùng sáng suốt.
Ngay khi Tỉnh Ngôn, Cứ Doanh nắm tay ngắm cảnh, tâm hồn như si như mê thì bỗng nghe có tiếng xé gió "Vù vù", tựa như có hai vật sắc bén đang bay về phía họ.