TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 12: Thanh câm phù thế ngạo vương hầu.
-----o0o-----
Chương 179:Thiên võng khôi khôi, hiên nhất giác dĩ lậu ngư.
Nghe tiếng ngựa hí thê thảm, thiếu niên vốn có chút trù trừ bất tiến lập tức điều kiếm khỏi vỏ, như một tia chớp ngự kiếm bay trở lại.
Vừa đến chỗ ngoặt thì thấy khoái mã khi nãy đã ngã ở ven đường, đè rạp cả một bụm cỏ, bốn chân không ngừng chảy máu, còn hai tên phỉ tặc vốn yếu ớt, hiện lại biến thành vô cùng dũng mãnh, ai nấy múa đao vây đánh tên lính kia.
Nhìn qua chiến cục trước mắt, Tỉnh Ngôn liền biết thắng bại. Tên quan binh đầu mặt dính đầy bụi đất đó, tuy động tác linh hoạt nhưng công phu tay chân rõ ràng chẳng bằng kỵ thuật của gã, hiện chỉ liều mạng chống cự, đỡ bên này thì hở bên kia, xem ra sắp mất mạng dưới đao của bọn phỉ.
Thấy tình cảnh thế, thiếu niên vốn còn nghi ngờ, lập tức huy kiếm bay tới, gia nhập trận chiến.
Công lực của Tỉnh Ngôn lúc này, đám giang hồ tầm thường há có thể bì. Hai tên sơn tặc sắp đắc thủ mới thấy được một thân ảnh áp tới, còn chưa kịp phản ứng thì cảm thấy tay đau đớn, sau đó hai tiếng "Đang đang" vang lên, hai thanh đao đã văng khỏi tay.
Hai hảo hán bôi mặt chưa kịp thất kinh thì đã cảm thấy lành lạnh nơi cổ, trong nháy mắt đã bị thiếu niên kề thiết kiếm vào cổ cả hai.
"Nói, tại sao hai ngươi làm cướp?"
Đưa mắt nhìn, thấy thiếu niên vốn ôn hòa hiện đã trở nên lạnh lùng, thần sắc vô cùng uy nghiêm, biết tính mạng của mình đang đứng trước quỷ môn quan, hai tên tặc phỉ lập tức quỳ xuống, mặt đầy vẻ đáng thương:
"Tiểu hiệp tha mạng! Tiểu hiệp tha mạng! Huynh đệ tôi cũng do khó kiếm sống mới phải đi làm cướp như thế!"
Tên còn lại cũng van xin:
"Đại ca tôi nói hoàn toàn thật lòng. Tiểu anh hùng lần này xin tha mạng cho chúng tôi, chúng tôi bảo đảm sau này cải tà quy chính, quay về nhà cố sức làm lụng kiếm sống!"
Thấy bọn chúng đột nhiên trở nên hèn nhát, Tứ Hải đường chủ hừ lạnh, gằn giọng:
"Thật không?"
Nghe ngữ khí bất thiện, hai tên cướp vội liên thanh cầu khẩn tiếp.
Đúng lúc này thì tên lính vừa được cứu đột nhiên kêu lớn:
"Thì ra đều là các ngươi! Mấy huynh đệ trước của ta, chắc đều do các ngươi hại rồi!"
Vừa nghe nói thế, Tỉnh Ngôn vội hỏi gã chuyện là thế nào. Lúc này Quỳnh Dung, Tuyết Nghi cũng đuổi đến, ai nấy lấy binh khí khống chế bọn cướp thay cho đường chủ. Thấy hai nữ nhân hóa trâm cài thành vũ khí, hai tên sơn tặc tức thì mặt xám như tro.
Tên lính đó nghe Tỉnh Ngôn hỏi thì bi phẫn tường thuật lại đầu đuôi câu chuyện cho thiếu niên nghe.
Vốn là, hơn nửa tháng trước, Úc lâm quận mưa thuận gió hòa bỗng nhiên cả chín huyện đều chịu nạn châu chấu. Những cánh đồng đang đợi thu hoạch, sau khi châu chấu đến đen trời thì chỉ còn lại những vùng xơ xác, tiêu điều. Họa vô đơn chí đó là, vì năm trước trúng mùa, giá gạo lại cao nên các hộ đều bán gần hết, lúa gạo chẳng còn tồn bao nhiêu, ai nấy đều trông chờ vào đợt thu hoạch sắp tới.
Thế là, trận châu chấu không sớm không muộn này, lập tức khiến toàn Úc lâm quận rơi vào khốn cảnh. Tuy Bạch Thế Tuấn Bạch đại nhân đã hạ lệnh các huyện mở kho cứu chẩn, nhưng vì lúa gạo trong kho cũng chẳng còn nhiều, lại phải đảm bảo quân lương. do đó đối với quân dân toàn quận mà nói, sự cứu tế này chỉ là chút gạo nấu cháo. Cuối cùng đại đa số nạn dân đều vì sự sống mà phải mua lại gạo đã bán trước đây với giá cao cắt cổ.
Trước tình thế quẫn bách đó, Bạch thái thú lệnh quận đô úy phái người đi cầu viện các huyện quận lân cận nhằm tạm thời khắc phục khốn cục. Nào ngờ, trước sau đã phái mấy người đi nhưng vẫn bặt vô âm tín.
Thuật đến đây, tên lính vừa thoát khỏi kiếp số, nhìn hai tên sơn tặc nghiến răng:
"Hiện tại lão Lưu ta đã biết, mấy huynh đệ trước đó, e là đều bị mấy tên tặc tử này hại rồi!"
Nói xong, tên quận binh đó bừng giận giơ cao côn, định đập xuống tặc nhân trước mặt. Thấy hành động của gã, Tỉnh Ngôn vội huy kiếm ngăn cản, khuyên:
"Lưu đại ca không cần nôn nóng. Chuyện này ta thấy hơi cổ quái, cứ hỏi cho rõ trước rồi tính".
Nghe y nói như thế, tên quận binh họ Lưu đó cũng bình tĩnh lại, thu côn thi lễ:
"Cứ theo sự phân phó của thiếu hiệp!"
Thấy gã bình tĩnh, Tỉnh Ngôn quay sang hai tên tặc đồ, mặt lộ thần sắc hung hãn, hét:
"Hai tên cướp các ngươi, chuyện lớn giết quan binh, còn dám giả ngốc với tiểu gia?"
"Nói mau, rốt cuộc là ai sai các ngươi làm chuyện tày đình này. Nếu còn giả bộ hồ đồ thì chớ trách kiếm của ta vô tình!"
Giả bộ hù dọa như thế nhưng vừa nhìn phản ứng của bọn chúng, Tỉnh Ngôn liền biết hai tên này tuyệt không phải hạng dễ tra khảo. Trước hành động của y, lại đang bị khống chế, nhưng trước sau bọn chúng chỉ giả bộ sợ sệt, liên thanh cầu khẩn, không chịu nói lời thật.
Thấy hai tên tặc đồ ngoan cố, Tỉnh Ngôn nghĩ thầm:
"Chuyện này quan trọng, nhất định có ẩn tình, ta không thể mềm lòng được".
Đã định chủ ý, khủng bố tiếp mấy câu không có hiệu quả, y liền thi triển "Băng tâm kết", ý đồ từ từ cho bọn chúng đông cứng lại, đến khi thân thể không chịu nổi thì sẽ phải khai thật.
Chủ ý của thiếu niên thật không tệ, nào ngờ, hai tặc hán đó lại vô cùng cứng đầu. Thân chịu cái lạnh thấu xương, bọn chúng biết hôm nay ở trước ba thiếu niên nam nữ này thì khó mà thoát được. Lập tức, sau khi đưa mắt nhìn nhau, không để thiếu niên kịp phản ứng, hán tử đại ca đã đột ngột xuất thủ, toàn lực đánh một chưởng vào ngay ngực huynh đệ của hắn, tên đó lập tức phun máu, mắt thấy chắc đã khó sống. Tiếp đó, hắn cuối đầu, toàn lực lao vào thần nhận của tiểu Quỳnh Dung.
Khi cái cổ bị thần binh xuyên thủng, hán tử đã bị Tỉnh Ngôn thi thuật, run giọng thốt:
"Ấm quá, ấm quá!"
Sau đó thì ngoẻo đầu, chết ngay tại chỗ.
Thấy dị biến đó, mấy người còn lại đều kinh ngạc đờ người. Nhìn hai thi thể lăn trên đất, Tỉnh Ngôn không khỏi bội phục sự ngoan cố của bọn chúng. Chỉ là như thế thì chẳng biết được bí mật bọn chúng che giấu.
Tỉnh Ngôn thở dài, cũng chẳng lục soát thi thể, nhờ Quỳnh Dung vẫn còn ngơ ngác tạo ra một hỏa trường thiêu xác bọn chúng đi. Có lẽ, hai tên đó đã quyết chết, chắc trên người chẳng lưu lại vật gì có thể tiết lộ thân phận.
Đợi xác hai tên tặc đồ tan thành tro, tên lính đi đưa tin mới như tỉnh mộng. Lại ngẩn ra một lúc mới thốt được nên lời:
"Bọn chúng rốt cuộc thế nào? Vì sao lại muốn hại quân dân quận ta..."
Nghe gã nói như thế, Tỉnh Ngôn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, liền hỏi:
"Lưu đại ca, tiểu tử có một chuyện không rõ muốn hỏi, vì sao nhất định phải có công văn thì các quận lân cận mới chịu cứu trợ? Đã hơn nữa tháng, thế nào tai họa này cũng đã truyền sang các quận khác".
Thấy y hoài nghi, quận binh họ Lưu đó cười khổ một tiếng, đáp:
"Tiểu anh hùng có chỗ không biết. Tuy tin tức nạn tai đã truyền đi, nhưng nếu như không có công văn chính thức, không có uy danh của quận thủ chúng tôi thì quan phủ các quận huyện lân cận tuyệt không chịu cứu tế".
"Vì sao như thế?"
"Đây là vì tai họa châu chấu ở quận tôi lần này xảy ra quá đột ngột, các quận huyện khác đều sợ, bọn họ cũng phải tích trữ lương thực đề phòng. Như thế, nếu như không có công văn chính thức của quận thủ chúng tôi thì bọn họ chắc chẳng chịu cứu viện".
Có lẽ người trong Úc lâm quận cũng hiểu điều này, khi tên lính nói đến cũng chẳng có vẻ oán trách gì, chỉ là cười khổ. Thấy như thế, Tỉnh Ngôn cũng không hỏi nhiều, chỉ giúp gã rút ngắn thời gian đi cầu viện. Thấy ngựa của gã đi bị thương, Tỉnh Ngôn liền dặn dò Quỳnh Dung, Tuyết Nghi mấy câu, sau đó kêu tên lính ôm hông mình, ngự kiếm mang gã đến dịch trạm gần nhất. Thấy bản lĩnh của y, sau khi đến dịch trạm, tên lính đó tự nhiên vừa kinh vừa mừng. Lúc từ biệt, Tỉnh Ngôn thuận miệng hỏi quận thủ đại nhân uy danh hiển hách của gã rốt cuộc là ai. Sau khi nghe gã cung kính hồi đáp, mới biết quận thái thú Úc lâm quận, thì ra chính là Vô song công tử đã tặng bạc cho y.
Cáo biệt tên lính đó, Tứ hải đường chủ liền ngự kiếm bay đi, chẳng bao lâu đã hội họp cùng hai cô gái ở chỗ hẻm núi hiểm trở đó.
Chiều tối hôm đó thì ba người bọn họ đã đến Úc bình huyện thuộc Úc lâm quận. Vừa vào huyện thành, còn chưa kịp nhìn rõ khung cảnh xung quanh thì trời đã tối om.
Vốn ra, nếu như thường thấy, dù cho là một tập trấn nhỏ, thì khi về đêm cũng thắp đèn sáng rỡ. Ai ngờ hôm nay đến một huyện lớn như Úc bình huyện lại chẳng được rực rỡ như thế. Đi dọc đường lớn một đoạn dài, các nhà ven đường cũng chẳng nhà nào thắp đèn. Ba người bọn họ nhờ ánh sáng lờ mờ của sao trăng mà đi, trên đường hầu như cũng chẳng gặp ai. Cả nhai đạo rộng lớn trở nên vắng lặng, chỉ có ánh sáng của trăng cùng tiếng bước chân lào xào của bọn họ.
Toàn bộ phòng xá ven nhai đạo Úc bình thành đều chìm trong một không khí tĩnh mật bất thường.
Còn không khí trên đường như có tử khí trầm trọng, theo sự phân tích nghiêm túc của tiểu Quỳnh Dung, địa phương này có thể lại có quỷ.
Nghe lời nói ngây thơ cùng bộ dạng cảnh giới của tiểu muội muội, Tỉnh Ngôn không khỏi thở dài. Y biết, không khí trầm tịch thế này chính là dấu hiệu địa phương gặp nạn tai. Đại bộ phận dân chúng Úc bình thành không thắp đèn, chính là muốn tiết kiệm chút tiền.
Chỉ nhờ ánh trăng nhàn nhạt, Tỉnh Ngôn không dễ tìm được khách sạn trú chân. Khi tìm được phòng thì nghe chưởng quỹ thông báo hai phòng chỉ được cấp cho một cây nến. Tuy quy củ bất cận nhân tình, nhưng nhìn diện dung sầu thảm của lão, Tỉnh Ngôn cũng không tính toán.
Thế là, ba người chẳng có gì làm, trước khi đi ngủ thì tụ tập ở phòng Tỉnh Ngôn, ngồi quanh bàn nhìn ngọn nến lay động đến xuất thần.
Ngồi ngây ngốc một lúc thì tiểu Quỳnh Dung đột nhiên lên tiếng, nói muốn nhìn thấy Long nữ tỷ tỷ. Thế là, thiếu niên cũng đang nghĩ giống nó liền sảng khoái đồng ý, lấy sen ngọc cất trong lòng ra, để nó vào chậu nước cho nó xòe cánh.
...Sắp được tái kiến với Long tộc thiếu nữ, Tỉnh Ngôn phát hiện đạo tâm kiên cố của y, cũng không thể khống chế trái tim đang đập loạn lên.
Tiểu long nữ trong ánh nến, lại có chút khác với dáng vẻ tôn quý thường thấy. Cũng chẳng trách thiếu niên lúng túng trước giai nhân xinh đẹp, lúc này Linh Y chẳng còn bộ dạng ngạo nghễ như thường ngày, thay vào đó lại là cử chỉ nhàn nhã, đoan trang uyển chuyển, có vài phần phong thái của Tuyết Nghi.
"Đây, đây có phải là cô nương ở Bà Dương tửu lâu uống rượu ngâm thơ cùng ta?" Thật là:
Tóc mảnh như chỉ, mày xanh như núi, dáng uyển chuyển như đạp sóng...
Má phấn môi hồng, ôn nhu tao nhã, e ấp như nụ hoa...
Thấy thiếu niên nhìn đến phát ngốc, Tứ độc long nữ cuối cùng cũng chẳng thể giữ hình tượng đó. Phì cười một tiếng, đưa tay lắc lắc trước mặt thiếu niên, lên tiếng:
"Tên ngốc lần này cũng có chút lương tâm, chẳng để mấy năm mới chịu gặp ta".
Nghe giọng nói như giận như đùa đó, thiếu niên cuối cùng cũng tỉnh thần, phát hiện tiểu long nữ giả bộ đoan trang, cuối cùng đã quay lại phong cách hoạt bát tinh nghịch như thường thấy.
Có Linh Y tham gia, căn phòng lập tức nhiệt náo. Cửu biệt trùng phùng, Tỉnh Ngôn tự nhiên kể lại chuyển đánh nhau với quỷ long trời lở đất ở Trấn âm trang cho nàng nghe. Dưới sự tường thuật linh hoạt của y, Linh Y cũng cảm thấy như mình đang ở đó, mỗi lần thiếu niên kể đến chỗ nguy hiểm, đều không nhịn được bụm miệng kinh hô. Đến khi kể xong, Tỉnh Ngôn đưa chiếc nhẫn cho nàng xem, Tứ độc công chúa mới thở phào:
"Phù...đẹp lắm!"
Từ lúc bắt đầu kể chuyện, lại có một người buồn bã không vui. Người này chính là Quỳnh Dung. Nha đầu này buồn bã là vì Linh Y tỷ tỷ lại chẳng bẹo má nó như những lần trước, mà bản thân nó thì xấu hổ không thể lên tiếng nhắc.
Đương nhiên, đối với Quỳnh Dung mà nói, sự không vui đó chẳng kéo dài được bao lâu. Qua một lúc thì đã bị không khí xung quanh cuốn hút. Mỗi khi Tỉnh Ngôn kể đến chỗ nguy hiểm, nó cũng kinh hô cùng Linh Y, nôn nóng muốn biết bản thân cùng ca ca rốt cuộc có bị quỷ ăn thịt hay không!
Đợi khi Tỉnh Ngôn kể xong thì không khí tạm thời rơi vào trầm mặc. Thiếu niên vừa kể qua sự tích oanh liệt của mình, thần thái vô cùng sáng rỡ. Thấy dáng vẻ của y, tim tiểu long nữ cũng đập rộn lên, không biết nói thế nào cho tốt.
Đang lúc lúng túng thì Linh Y bỗng nghe có tiếng động khẽ lạ lùng vang trong không minh. Lắng tai nghe kỹ, nàng không nhìn thiếu niên nữa mà chuyển hướng sang tiểu nha đầu đang kỳ vọng nhìn mình, mỉm cười nói:
"Quỳnh Dung muội muội, có muốn tỷ tỷ dạy cho muội một trò ảo thuật không?"
"Rất thích rất thích!"
Tiểu nữ oa yêu thích náo nhiệt tự nhiên vỗ tay tán thành. Còn thiếu niên đang nhàn rỗi cũng không phản đối, cùng Quỳnh Dung, Tuyết Nghi tò mò nhìn Linh Y, không biết nàng làm trò ảo thuật gì.
Trong ánh mắt chăm chú của ba người Tứ Hải đường, chỉ thấy Linh Y lấy ra ba cái thẻ tre, đặt hàng ngang trên bàn. Sau đó ngửa bàn tay ra, thổi nhẹ một hơi thì thấy trong ánh nến, từ trong tay Linh Y bỗng xuất hiện một vật có đầy đủ ngũ quan tứ chi, rất giống hình dạng con người.
Con người nhỏ xíu băng quang lấp lánh đó đó không đợi triệu hoán đã từ tay Linh Y nhảy lên bàn, đứng trước hàng thẻ tre, nỗ lực nhảy qua mấy thẻ tre. Chỉ là, lúc nó nhảy qua thẻ thứ ba thì Linh Y đã sắp hai thẻ trước kế tiếp, khiến nó không chịu bị chướng ngại ngăn cản, lại tiếp tục nhảy. Thấy nó dễ thương như thế, tiểu Quỳnh Dung nhịn không được đứng dậy vỗ tay hoan hô, cổ vũ cho nó tiếp tục nhảy. Thấy Quỳnh Dung thích thú, Linh Y cũng tươi cười, hỏi:
"Vui không?"
"Rất vui!"
Quỳnh Dung vỗ tay cười giòn.
"Kế tiếp còn vui hơn nữa!"
Trong ánh mắt chờ đợi của tiểu nha đầu, trong mắt Long tộc công chúa lóe lên thần quang, sau đó chuyển thân đi đến cửa, "Vù" một tiếng đẩy mạnh cửa ra.
Thấy nàng đột nhiên làm thế, Tỉnh Ngôn chẳng rõ nguyên do. Đang định hỏi nàng thì nghe trong sân có một tiếng "Bình" vang lên, tựa hồ như có vật nặng gì đó ngã xuống.
Nghe tiếng động lạ, Tỉnh Ngôn vội chạy đến cửa nhìn. Đợi khi y nhìn ra sân thì bất giác không kìm chế được, hít sâu một hơi!