Tiên Lộ Yên Trần

Quyển 11 - Chương 173






TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 11: Thần ca quỷ xướng tá hào ngâm.
-----o0o-----
Chương 173: Vân ám yên minh, tín hữu bách quỷ dạ hành




"Không hay!"

Dù sao cũng đã trải nhiều phong ba, đối mặt dị tượng chỉ thoáng ngẩn ra Tỉnh Ngôn lập tức cảm thấy dị dạng bên trong. Mây đen cuồn cuộn, sương mù từ kẽ đất bốc lên, lại thêm gió lạnh vù vù thổi, như tiếng quỷ gào, hiện tượng này tuyệt không phải là điềm báo hiệu có mưa lớn.

"Trấn âm trang...chẳng lẽ bị ác quỷ tấn công ngược lại?"

Trong đầu vừa thoáng ý nghĩ thì đã nghe trong các dãy phòng ở con đường đằng xa có tiếng hô hoán thê thảm truyền đến. Ngóng về nơi xuất phát tiếng hô hoán đó thì thấy trong khoảng không tối đen đã nhấp nháy vô số ngọn đuốc, sau đó là tiếng người gọi nhau, hình như có rất nhiều người đang chạy về phía này.

Đến lúc này cũng chẳng cần phán đoán thêm cũng biết đã xảy ra chuyện lớn. Chỉ trong chốc lát, cặp mắt vốn sắc bén của Tỉnh Ngôn đã quen với sự tăm tối, xoay mặt qua thì thấy hán tử khi nãy nói chuyện với mình, đang ở phía trái mình, cứ đi lòng vòng một chỗ hệt như ruồi nhặng xoay vòng. Tỉnh Ngôn liền bước tới giữ gã lại, hỏi nhanh:

"Vị đại thúc này, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?"

Vị trung niên hán tử đó bị Tỉnh Ngôn giữ thì giật bắn mình. Vừa định hô hoảng thì nghe Tỉnh Ngôn hỏi, mới biết là thiếu niên khi nãy. Hơi bình tĩnh lại, gã mới lắp bắp không đầu không đuôi:

"Có chuyện lớn rồi... có chuyện lớn rồi!"

"Chuyện lớn gì?"

Vừa nghe gã nói như thế, Tỉnh Ngôn vội truy vấn. Lúc này Quỳnh Dung cũng xuất chu tước nhận bay vòng vòng xung quanh, hồng quang lấp lánh, hệt như hai ngọn đèn di động.

Được hồng quang chiếu sáng, hán tử đang kinh hoảng đó cũng trấn định được nhiều, bình tĩnh hồi đáp. Chỉ bất quá xem ra gã cũng chẳng biết được ngọn ngành, chỉ là nói với mấy nam nữ thiếu niên từ ngoài đến là tộc trưởng bọn họ gần nửa tháng nay đều đi đến từng nhà, nói nếu trên trời có dị tượng phát sinh, mọi người nhất định không được kinh hoảng, phải mang theo già trẻ trật tự đến hội tụ nơi Trấn âm tháp, nhất định sẽ vô sự.


Nghe gã đáp xong, Tỉnh Ngôn đưa mắt nhìn ra, thì thấy cư dân trong thôn đang từng đoàn kéo đến tụ họp nơi Trấn âm tháp mà bọn họ đang đứng. Phía trước rộng lớn vốn yên tĩnh của bảo tháp, nhanh chóng đã đầy ấp người.

Tuy được trưởng lão trong tộc tận lực duy trì, nhưng đám dân chạy nạn đến bảo tháp vẫn cứ ồn ào loạn lên, Tỉnh Ngôn thấy tình hình thì biết ai nấy đều rất hoảng loạn, y nghĩ thầm trong lòng:

"Cũng chẳng trách như thế. Du ngoạn ở đây một ngày, người trong trấn ai cũng sống trong sung sướng, đều ỷ vào bảo thạch của tiền bối, sai khiến quỷ làm nô dịch. Hiện đột ngột gặp quỷ như thế, chẳng trách không kinh hoàng".

"Chỉ là, rốt cuộc phát sinh chuyện gì lại khiến người toàn trấn kinh hoảng như thế?"

Trong lòng hồ nghi thì nghe trên nhai đạo đã dần yên tĩnh, đột nhiên vang tiếng gào thê lệ. Bị tiếng gào vô cùng thê thảm đó tác động, Tỉnh Ngôn phát rét trong lòng, đứng trong đám đông nhìn ra thì thấy không ít nam nữ lão thiếu đang chạy trên đường bỗng như bó rơm bị cột chặt tung lên không, cứ lăn cuộn trong không trung, cuối cùng rơi xuống đường, kẻ thì gãy tay, người gãy chân, tiếng kêu thảm nối tiếp thành tràng thảm thiết. Còn trên nhai đạo, có một đoàn âm ảnh như có như không, lúc phân lúc hợp, mang theo từng ràng quỷ gào, chớp mắt đã biến nhai đại thành tu la địa ngục âm khí lạnh lẽo.

Nhờ ánh sáng của các ngọn đuốc, Tỉnh Ngôn thấy rất rõ, trong trường loạn lạc đó, có một hán tử tráng niên thân thể to lớn, không biết có phải kiệt lực hay không mà ngã vào tường của một hộ dân, sau đó văng lên mái ngói rồi rơi xuống đất, nhìn tình hình chắc không sống được. Thấy thảm sự đó, Tỉnh Ngôn đau xót trong lòng, đột nhiên nhớ đến tình cảnh của vị đạo sĩ mà mình giải cứu, tức thì rõ chuyện:

"Thì ra là ác quỷ hại người!"

"Xem ra, thảm trạng hôm nay, nhất định là quỷ vật bị làm nô dịch báo thù dân ở đây".

Trong đầu nghĩ như thế, đang địh có hành động thì nghe bên ngoài có tiếng kêu lớn thoái thác:

"Ta nói trang chủ đại nhân! Ngài tha cho chúng ta đi!"

"Các người vốn chỉ nói, chiêu mộ mấy đạo sĩ làm pháp sự siêu độ, ai ngờ lại là muốn bọn ta đấu với bọn ác quỷ. Không sợ các vị cười, pháp lực bọn ta rất thấp, không đấu lại quỷ quái hung mãnh này đâu".

Nghe nói chuyện thì đoán chắc trưởng lão trong tộc thấy có điềm không hay thì chiêu mộ mấy đạo sĩ phòng bất trắc. Chỉ bất quá, thứ nhất có lẽ sợ lộ thông tin khiến người dao động, thứ nhì là sợ mấy đạo nhân đó hoảng hốt nên không nói rõ. Chỉ là che giấu như thế, đến lúc xảy ra chuyện thì liền có vấn đề. Rất rõ ràng, mấy đạo sĩ đó thấy không ổn thì chỉ mong co giò chạy cho lẹ.

Thấy mấy đạo sĩ tham tiền đến, lâm trận lại muốn bỏ chạy, đầu não của Trấn âm trang tự nhiên rất giận. Thế là Tỉnh Ngôn nghe một thanh âm già nua uy nghiêm mắng:

"Câm! Các ngươi thật không biết xấu hổ, ban đầu thì khuya môi múa mép pháp lực vô biên, đến lúc này sao không biểu diễn cho ta xem thử? Người đâu, giữ mấy đạo sĩ này lại, không cho một tên đi!"

Thoại âm vừa dứt thì nghe tiếng mắng chửi um trời, thì ra đám đạo sĩ đó đã bị những tráng hán giữ lại không cho đi nên tức giận la hét. Nhìn ra, Tỉnh Ngôn thấy lão giả đầu bạc vừa nói đã quay người đối diện đám động sau lưng, tay giơ lên cao, lớn giọng nói:

"Các vị hương thân không cần kinh hoảng. Chúng ta hiện đang ở cạnh Trấn âm tháp, âm tà quỷ vật không dám tiến lên đâu. Xin các chủ hộ bình tĩnh giám sát nhà mình, chớ để bọn con cháu trong nhà chạy loạn!"

Ông ta nói xong, đám đông vốn tao động bất an, tức thì khôi phục vài phần bình tĩnh. Quả không ngoài dự kiến, trận quỷ khí âm sâm đó khi tiến đến trước bảo tháp một khoảng thì dừng, tựa hồ Trấn âm linh tháp uy lực rất lớn, đám quỷ vật không dám xông lên. Trong nhất thời, sự ồn ào liền lắng xuống, chỉ còn tiếng than thở liên tục vang lên.

Đã đến nước này, vị thiếu niên đường chủ của Thượng thanh cung không thể làm ngơ. Vẹt đám đông ra, đi đến trước mặt tộc trưởng đang nhíu mày suy tư, sau khi thi lễ thì nói ra lai lịch của mình, nguyện xuất lực đánh lui quỷ vật bảo toàn cho trấn. Chỉ bất quá, tuy nói là Thượng thanh đệ tử, nhưng lúc này Tỉnh Ngôn mặc đồ thường, lại thêm dáng vẻ còn non choẹt, trang chủ Trấn âm trang không khỏi bán tín bán nghi. Nói cho cùng, chuyện quỷ vật này chẳng phải chuyện đùa, nếu như không đủ đạo hạnh, bị phản ngược lại còn khổ hơn, coi chừng mất cả tính mạng.

Chỉ bất quá, dù lo lắng nhưng tộc trưởng cũng là người từng trải, chỉ quan sát thiếu niên một lúc thì biết đây chẳng phải hạng người bốc phét, dù sao cũng chẳng còn cách nào...."

Chỉ là lão đang định đáp ứng thỉnh cầu của thiếu niên thì hai cô gái cũng từ trong đám đông bước đến. Thấy một tiểu nữ hài cứ luôn miệng đòi giúp ca ca bắt quỷ, lão trang chủ không khỏi hối hận:

"Thôi rồi, quả nhiên chỉ là thiếu niên không am thế sự đi chơi!"

Lão giả tán thán trong lòng, vung tay ra hiệu cho mấy tráng hán tiến lên bảo hộ vị thiếu niên nhiệt tâm từ xa đến.

Thấy như thế, Tỉnh Ngôn nhất thời cũng chẳng kịp giải thích, cứ tiếp tục quan sát phía trước. Lúc này, y đã thầm vận Húc diệu huyên hoa quyết, khắp người có một tầng quang trong suốt. Quang diễm vô sắc phập phù, im lìm triển khai ra ngoài, bất tri bất giác hình thành một quang thuẫn vô hình phía trước đám đông. Qua mấy tháng không ngừng rèn luyện, nhờ có Thái hoa đạo lực vô thượng, "Đại quang minh thuẫn" của Tứ Hải đường chủ đã bất giác tiếp cận cảnh giới "Đại đóa vô hình" mong ước của đạo gia.

Thế là, quỷ khí âm sâm vốn đang trùng trình muốn xông tới, lập tức bị bức lùi mấy thước. Thấy tình cảnh đó, dân trong trấn liền cất tiếng hoan hô, lão tộc trưởng cũng tạm thời thở phào:

"May mắn! Quả nhiên bảo tháp này uy lực vô cùng, cho dù ban ngày cũng có thể trấn lui quỷ vật!"

Tay vuốt râu, lòng cảm kích công đức của tổ thượng, ngẩng đầu nhìn lên trời thì thấy mây đen vẫn ùn ùn tích tụ, càng lúc càng sà thấp xuống, phảng phất như muốn áp sát đầu.

Khi chúng nhân mừng rỡ hoan hô thì nghe trong không trung hắc ám bỗng có tiếng tiêu u u thê lương bi thiết, cộng hưởng với tiếng quỷ hô gió gào, càng khiến người ta kinh hồn!

Trong tiếng tiêu u u như quỷ khóc đó, đoàn hắc vụ âm sâm phía trước chúng nhân dần dần hiện lộ hình tích. Trong bóng đuốc đong đưa, đột nhiên có mấy trăm đạo âm ảnh diêu động, nhất thời quỷ ảnh trùng trùng, quần ma loạn vũ!

Còn vào lúc này, đám dân trấn bị cảnh tượng quỷ dị trước mặt hù dọa mất vía, gần như chẳng nhớ đến sự tồn tại của tiếng tiêu. Nhưng tiếng tiêu u u đó lại có một ma lực hớp hồn đoạn phách, âm thầm xâm chiếm, chớp mắt đã có nhiều người ngã xuống.

Không bao lâu, đám đông tị nạn vốn đứng san sát đã thưa thớt nhiều. Chỉ có thiểu số nam nữ hậu sanh huyết khí sung túc là vẫn có thể đứng vững, có điều cũng chỉ lác đác.

Lúc này, lão tộc trưởng cũng bị tiêu âm làm ngã xuống, tuy tinh thần vẫn minh mẫn nhưng khắp người vô lực, mắt thấy lại có không ít dân chúng không kịp bỏ chạy, bị quỷ linh lôi ra khỏi nhưng chỗ ẩn nấp, xách chạy như điên trên đường, còn có không ít người, chẳng kể là già trẻ lớn bé, bị quỷ vật bình thường làm nô bộc xoay tròn trên không như bánh xe. Xem ra mấy người này đã thành thứ để quỷ linh xả hận rồi.


Vừa rồi tình thế giằng co, Tỉnh Ngôn cũng án binh bất động. Nhưng hiện tại nghe tiếng tiêu cất lên, tình thế đột chuyển, lại có người chịu khổ, y liền nhịn không được, lập tức cầm kiếm muốn xông lên. Chỉ là thân hình vừa động thì nghe tiếng tiêu thanh như quỷ khóc đó đột nhiên ngưng bặt,sau đó thì thấy có một người từ trong hắc ám vô tận thong thả tiến ra, khi đến gần thì cung tay gọi:

"Tiểu hữu có khỏe không? Tiểu lão là Bành Mông, đặc biệt đến hỏi thăm tiểu hữu!"

Tỉnh Ngôn nghe tiếng nhìn đến, thấy lão giả gầy gò cầm tiêu chính là lão nhân đêm đó dưới gốc tùng đàm luận cùng mình. Còn chưa đáp lời thì thấy lão giả vốn điềm đạm đó, chớp mắt đã chuyển thành nôn nóng, quay mặt chỉ trỏ vào đám quỷ vật phía sau, nói nhanh:

"Tiểu hữu nhìn rõ chứ? Đây đều là quỷ vật, biện luận giữa chúng ta đêm đó, dĩ nhiên là ta thắng!"
Thấy đầu lĩnh của đám quỷ lại lộ ra tâm tính trẻ con, Tỉnh Ngôn có chút dở khóc dở cười. Lúc này y cũng không còn lòng tranh thắng, theo lễ nghi hoàn lễ, đáp:

"Bành lão tiền bối không cần lưu tâm, biện luận về quỷ đêm đó tôi sớm đã tự nhận mình thua. Chỉ là hôm nay tiểu tử có chuyện muốn thỉnh giáo, vì sao ông lại dẫn chúng quỷ đến gây hại cho dân chúng vô tội?"

Nghe y hỏi như thế, Bành Mông cũng chẳng giận, chỉ cười khà khà, sau đó vuốt râu nghiêm mặt đáp:

"Vô tội? Xem ra tiểu hữu còn chưa biết nội tình bên trong. Đám ngu dân Trấn âm trang này, nhờ vào phúc của tiên tổ đã khi áp quỷ tộc bọn ta đã lâu, sai khiến quỷ nam làm nô, quỷ nữ làm tỳ, tùy ý sai khiến hành hạ, sớm đã khiến trời oán quỷ nộ. Hôm nay ta đến là thuận thiên đạo, bắt mấy tên ngu dốt tham lam này phải trả giá cho sự độc ác của chúng!"

Nghe lão đáp, Tỉnh Ngôn nhớ lại những gì đã thấy trong hai ngày nay, biết lão không hề nói ngoa, nhất thời cũng không biết đáp thế nào. Vừa chuyển niệm định lên tiếng nói người, quỷ hai đường khác nhau, oan gia nên cởi không nên buộc, thì không ngờ đã bị Bành lão cướp lời:

"Người, quỷ hai đường? Điều này dĩ nhiên không sai. Quỷ ở nơi u minh, người ở nơi sáng sủa, chẳng đụng chạm nhau, đó là thiên lý. Chỉ là đã như thế, vì sao đám ngu dân Trấn âm trang này lại bắt tộc nhân u minh ta làm nô dịch?"

Hiện tại vị Bành Mông tâm tính thẳng thắn đó, đối với lần trước bị Tỉnh Ngôn cãi đến cứng lưỡi vẫn canh cánh trong lòng. Vốn cho rằng báo cừu vô vọng, từ đó không khỏi ôm hận trong lòng, ai ngờ lão thiên có mắt, lần này lại vừa hay đụng phải y, thế là thiếu niên liền bị lão đoạt lấy tiên cơ.

Nghe ngôn ngữ của lão sắc bén như thế, Tỉnh Ngôn nhất thời ấp úng, cũng không biết hồi đáp thế nào, thì nghe Bành lão lại tiếp tục nói:

"Lần này Tây sơn quỷ tộc bọn ta toàn lực xuất kích là vì ba chuyện: Thứ nhất, trừng trị đám ngu dân Trấn âm trang. Thứ nhì, hủy Trấn âm tháp gây họa. Thứ ba, đầu não trong trang phải đổi cái tên Trấn âm mạo phạm tộc ta!"

Thanh âm như trảm đinh chặt thiết vừa dứt thì thấy cây tiêu trúc trong tay Bành Mông vung lên không, sau đó từ bảy cái lỗ tiêu phun ra bảy đạo u quang tím đen, như bảy sợi dây bay về phía Trấn âm tháp phía sau thiếu niên. Hành động này quá bất ngờ khiến Tỉnh Ngôn không kịp phản ứng. Đợi khi hồi thần quay đầu thì phát hiện bảy đạo u quang đó đã quấn lấy bảo tháp, sau đó chỉ nghe một tiếng "Ầm" vang lên, cổ vật tọa trấn ngàn năm đã sụp tan tành!

Nhất thời, các mảnh vỡ từ bảo tháp vang tứ tung, đụng thương không ít cư dân tị nạn. Chỉ là, so với sự chấn động vì bảo tháp bị phá vỡ thì thương thế đó chẳng đáng là gì.

Thấy linh tháp là chỗ dựa của mình đã bị phá, mọi người ở đây nhất thời đều kinh hãi ngẩn ra. Thấy bảo tháp đêm qua còn hào quang sáng ngời, lại dễ dàng bị hủy như thế, Tỉnh Ngôn cũng rất kinh hãi. Thấy thần sắc trên mặt y, lão giả hủy tháp không cần che giấu, giải thích cho y:

"Tiểu hữu không cần kinh hãi. Kì thật lão hủ sớm đã thám thính, thạch tháp đáng ghét này, vào giờ thìn mỗi ngày thì mới có hiệu lực, cũng chẳng phải người lập tháp ngu ngốc, ai có thể ngờ được bọn ta lại được cơ duyên, ban ngày vẫn có thể xuất động?"

Nghe lão giải thích,đám quỷ linh phía sau lập tức phát ra một trận hoan hô huyên náo, nhảy múa loạn cả lên. Hiện tại đám âm mị này hình như chẳng còn sợ thứ gì, lại đem mấy dân chúng bị thương ra chơi đùa. Có không ít quỷ linh có quỷ lực cao cường, độn thổ vượt qua bức tường khí bảo vệ của Tứ Hải đường chủ, sau đó từ đất chui lên, bắt lấy dân tị nan đem đến chỗ khác hành hạ.

Thấy tình thế đã đến mức này, Tỉnh Ngôn nghĩ nhanh, cũng không nói tiếng nào. Đột nhiên Bành lão thấy trước mắt quang diễm sáng ngời, sau đó thấy thiếu niên phía trước khắp người phát xuất hào quang, hệt như vầng dương rực rỡ chiếu ngời cả chu vi mấy thước xung quanh.

Tức thì, đám quỷ linh ở gần thiếu niên, không ít kẻ không kịp chạy, liền hồn phi phách tán. Thấy "Kim diễm thần lao trấn hồn quang" có hiệu quả, thiếu niên vốn trong lòng còn e ngại, lập tức tăng lòng tin, hú lên một tiếng, tung thân nhảy lên, nhắm phía quỷ ảnh hắc ám nhất mà đến, Nhất thời, cảm giác nguy cơ trùng trùng, đám quỷ linh liền bỏ chạy tán loạn.

Thấy thế, Bành Mông quỷ lão vẫn điềm tĩnh nói:

"Tiểu huynh đệ không cần nôn nóng như thế...Cũng được, một đêm đàm luận, lão hủ không có gì đền đáp, hôm nay có tiểu hữu ở đây, bọn ta lui vậy!"

Lời còn chưa dứt thì thấy tiêu trúc trong tay lão vung lên, tức thì một đoàn quang hoa tím đen đã chụp xuống vầng quang diễm chớp động quanh người Tỉnh Ngôn. Nào ngờ, lão quỷ tu luyện gần ngàn năm cực lực thi triển U minh quang chướng, lại chẳng có tác dụng gì. Thiếu niên hệt như Kim giáp thần nhân, quang diễm càng lúc càng sáng chói, đám quỷ linh chạy không kịp chớp mắt đều tan biến như khói.

Lại nói Tỉnh Ngôn, trong lúc xông pha thì thấy có rất nhiều quỷ vật vẫn không chịu trốn, cứ tìm bất cứ người nào gần đó để hành hạ, dường như chẳng úy kỵ quang diễm chút nào. Thấy tình hình vậy, thiếu niên cũng biết kết oán nhều năm, đám quỷ này oán hận trong lòng quá lớn. Suy nghĩ nhanh chóng, Tỉnh Ngôn đồng thời gia tăng tốc độ, lên tiếng nói với thủ lĩnh đám quỷ:

"Bành lão, nghĩ ông cũng là người đọc sách, vì sao không biết đạo lý Tha được người thì cứ tha!"

Nghe thanh âm cầu khẩn của thiếu niên, Bành Mông lão nhân chỉ đành cười khổ.

Đạo lý đó đương nhiên biết, nhưng kì thật nghiêm túc mà nói, bản thân cũng chỉ là có quỷ lực cao cường, lại có trí tuệ nên được tôn làm thủ lĩnh. Nhưng đã mấy trăm năm bị bắt làm nô dịch, oán hận của quỷ linh đã quá lớn, bọn chúng đâu chịu nghe theo lão. Nếu muốn đám oán linh này ngừng can qua, cho dù lão có nói thì cũng chẳng bao giờ được!

Xem ra, đã như thế, hôm nay chỉ đành xuất thủ giảm bớt thương vong cho quỷ tộc. Bành Mông nghĩ như thế, đang định nhấc ống tiêu tập kích thiếu niên, nào ngờ bỗng có hai đạo hỏa quang mãnh liệt công tới!

Cảm thấy hơi nóng có thể thiêu trụi mọi thứ, Bành lão kinh hãi không tả xiết!

"Cao nhân nào đến vậy?"

Đợi sau khi Bành Mông dùng toàn thân tu vi, tận lực thối lui năm,sáu trượng, định thần lại thì thấy một vị tiểu nữ oa đang múa hai thanh tiểu đao đỏ rực lao nhanh về phía lão!


Thấy chỉ là một tiểu nha đầu, Bành lão tức thì trấn định tâm thần, dùng tiêu trúc bắn linh quang ra ngăn cản tiểu đao phun lửa của tiểu nha đầu, Bành lão đầu bực bội hét:

"Tiểu nha đầu nhà ai? Không biết tôn trọng người già!"

Thấy lão không cao hứng, tiểu Quỳnh Dung đang cắm đầu lao tới liền dừng chân, cũng chẳng kém đáp:

"Xin lỗi lão nhân gia! Quỳnh Dung bất đắc dĩ phải làm thế..."

Nghe cô nhóc đáp, Bành lão tức thì không còn bực bội, mới ôn hòa nhìn qua thì nghe tiểu nữ hài đó lại nói tiếp:

"...Chỉ là, ca ca muốn tôi ngăn cản ông, Quỳnh Dung cũng chỉ đành đánh thôi. Quỳnh Dung trước giờ rất ngoan, rất nghe lời ca ca!"

Thoại âm còn chưa dứt, Bành Mông đã thấy tiểu nha đầu vốn đã ngừng bước lại nhảy vọt tới, hai thanh tiểu đao chém về phía mình. Thấy thế, Bành lão thầm chửi xúi quẩy, chỉ đành cố sức chống cự công thế của tiểu nữ oa, trong lòng oán thán:

"Tiểu nữ oa xinh đẹp như thế, nghe cái gì không nghe, lại nghe lời đi đánh nhau!"

Tạm không nhắc lão oán thán trong lòng. Cứ thế, lão quỷ mạnh nhất trong đám quỷ linh đã bị tiểu nữ oa cầm chân, chẳng thể nào xuất thủ tương cứu. Còn vị thiếu niên như Kim giáp thần vẫn xông pha mọi nơi, lúc này trong trường lại xuất hiện một nữ tử bạch y diện dung lạnh lẽo, tay cầm một linh trượng, dùng một tư thái vô cùng ưu nhã, tán phát ra vô số nụ hoa. Những nụ hoa phát quang đó bay bay khắp nơi, tên quỷ linh nào xúi quẩy đụng phải, lập tức gào thảm, quỷ ảnh tan biến.

Thế là trường tranh đấu giữa người và quỷ, dần dần chỉ còn ba thiếu niên nam nữ tung hoành. Thực tế thì khoảng thời gian này rất ngắn, nhưng đối với đám dân chúng kinh hãi và bầy quỷ linh đang hoảng hốt trốn chạy, thì khoảng thời gian này lại là quá dài.

Lúc này, ánh mắt của tất cả dân chúng Trấn âm trang đều dõi theo ba thân ảnh quang hoa xán lạn đó, dường như quên cả sự đau đớn của bản thân. Lúc này ba vị thiếu niên nam nữ đó chẳng khác gì ba vị thần tiên từ trời xuống cứu khổ cứu nạn cho bọn họ. Trong lòng bọn họ hiện đang khẩn trương cầu nguyện, mong ba vị thần tiên và tiên tổ bọn họ, sớm diệt trừ hết bọn quỷ linh!

Cũng không biết liệu có phải do bọn họ thành tâm cầu khẩn hay không, không bao lâu, theo sự di chuyển của Tỉnh Ngôn và Quỳnh Dung, đám quỷ vật càng lúc càng ít dần. Qua thêm một lúc, đám quỷ hồn không còn dám liều nữa, chỉ đành tứ tán bỏ chạy.

Dường như, trường quỷ linh báo oán mà mấy người Tứ Hải đường tình cờ gặp phải này đã sắp kết thúc. Vị tiền bối quỷ linh dần cũng chẳng chống đỡ nổi uy lực từ đôi chu tước đao của Quỳnh Dung. Cảm nhận được tình thế không thể vãn hồi, vị Bành Mông than khổ trong lòng:

"Chẳng lẽ là thiên ý?"

"Ai, tình thế này, nếu như cứ theo ước định trước đây, không chịu để Thư tôn Hàng Quý xuất thủ tương trợ, Tây sơn quỷ tộc ta e là lâm vào cảnh diệt tộc mất!"

Cũng chẳng trách lão nhụt chí như thế. Quỷ tộc ở Trấn âm trang này lâu này bị người khi hiếp, khó lắm mới cơ cơ hội, kế hoạch đã tính kỹ càng. Nào ngờ lúc hành sự lại đụng phải mấy thiếu niên nam nữ này. Xem ra, tạm cứ độn thổ trốn đã, tìm kế sách sau!

Khi Bành lão có ý đào tẩu thì vị Thượng thanh đường chủ giữa đường tương trợ cũng thầm kêu may mắn:

"Xấu hổ! Hình như đám quỷ ma này cũng không quá mạnh, ta cũng có thể đối phó. Bất quá nghĩ cho cùng, chuyện hôm nay cũng là do con người. Hiện quỷ linh đã bỏ trốn, ta cũng ngừng vậy!"

Trong đầu nghĩ như thế, thiếu niên tâm tính hiền hòa liền thúc động Húc diệu huyên hoa quyết thêm rực rỡ để đám quỷ linh hoảng sợ biết khó mà chạy, chỉ trong chốc lát, không ít quỷ linh đã độn thổ chạy trốn.

Dần dần, trường tranh đấu quái dị này gần như đã kết thúc. Chỉ là, mọi người đang thầm kêu may mắn không ai chú ý, trên đầu bọn họ, mây đen ngùn ngụt vẫn che kín mặt trời, không hề giảm đi chút nào.

Hắc vân ùn ùn chuyển động, biến huyễn muôn hình vạn trạng, như mở ra hàng trăm cái miệng đen ngòm, muốn nuốt sạch mọi thứ trên mặt đất.

Thế là, khi Tỉnh Ngôn không nỡ hủy diệt các oán linh còn lại, thì bỗng từ trên không, một đạo điện quang âm u nháng lên, sau đó thần tốc từ trời giáng xuống, thế mãnh liệt như thái sơn áp đỉnh.

Trong chớp mắt, mọi người chỉ kịp nghe một tiếng "Oanh" vang dội, thân hình chấn động văng lên, sau đó nặng nề rơi xuống. Còn phòng xá, nhai đạo trong phạm vi mấy trượng, đều bị đạo phong quang sắc bén đó quét tan nát.

Đạo phong quang uy thế cuồng bạo đó, nếu ai kịp quan sát, thì thấy dường như là chém vào vầng quang diễm trên người thiếu niên đang di chuyển. Chỉ bất quá, lúc đạo phong quang đó chém xuống, thiếu niên linh giác nhạy bén đã kịp ngự khí tránh đi. Khi thiếu niên toát mồ hôi lạnh còn chưa kịp định thần thì nghe trên vùng mây đen, đột nhiên có tiếng gào bạo liệt cất lên:

"Tiểu đồ vô tri nào dám phạm quỷ tộc tôn quý ta!"

Tiếng gào như sấm ngâm đó, vọng vọng trong không trung, âm âm rất lâu.