Tiên Lộ Yên Trần

Quyển 11 - Chương 168






TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 11: Thần ca quỷ xướng tá hào ngâm.
-----o0o-----
Chương 168: Xuân phong nhập mộng, yên lung thập nhị vu phong.




Không biết do đâu, ráng chiều hôm nay vừa rực rỡ vừa kéo dài.

Nếu là bình thường, hoàng hôn phủ xuống rất nhanh, mới thấy ráng hồng rực rỡ đó thì đã chuyển sang ảm đạm. Còn chiều nay, Tỉnh Ngôn trên đường đi chứng kiến sắc hồng giăng khắp chân trời, rất lâu không tan, phủ lên vạn vật một màu đỏ rực rỡ. Ráng chiều mỹ lệ như thế, ba người Tỉnh Ngôn thỉnh thoảng cứ dừng chân đứng thưởng thức.

Qua thêm hơn nửa canh giờ, hoàng hôn rực rỡ như lửa trời đốt mây đó mới dần dần nhạt đi. Một mảnh trăng non cuối cùng đã lộ dáng cong nhàn nhạt ở trời đông. Trước khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, ba người Tỉnh Ngôn cuối cùng cũng đến một tập trấn phồn hoa. Lúc này hai bên nhai đạo trong trấn đã nhấp nháy sáng đèn. Hỏi thăm người qua đường, Tỉnh Ngôn mới biết đại trấn này gọi là "Dao Dương".

Đã nhiều ngày đi trong sơn dã, hôm nay lại trải qua một trường kinh hãi, hiện tại vừa thấy đại trấn đèn sáng người đông, Tỉnh Ngôn hết sức thoải mái, dẫn Tuyết Nghi, Quỳnh Dung đi khắp hang cùng ngõ hẻm, thưởng thức đủ các món ăn ngon ở đây. Cứ lang thang như thế, đến khi cả Quỳnh Dung cũng không còn ăn nổi nữa thì ba người bắt đầu đi tìm nơi nghỉ chân.

Đợi sau khi hỏi gần như hết khách sạn ở đây, lúc này Trương đường chủ mới nhận thức được một vấn đề nghiêm trọng:


Khách sạn ở Dao Dương trấn này đang quá tải, đã hỏi rất nhiều khách sạn, nào ngờ chẳng có phòng trống nào!

Mãi đến lúc này, Tỉnh Ngôn mới hối hận bản thân vừa rồi hơi ham chơi. Sớm biết như thế, nên an bài việc trú chân trước rồi hãy thong thả đi dạo.

Rơi vào khốn cục này, cũng chỉ có một mình y phát sầu, Quỳnh Dung, Tuyết Nghi thì chẳng để ý chút nào. Nữ tử xuất thân băng nhai, ngủ đối với nàng vốn là có cũng được mà không cũng chẳng sao. Còn tiểu nha đầu quậy phá ở La Dương nhiều năm, hiện thấy ca ca không tìm được chỗ nghỉ chân, liền đưa ra một lời đề nghị rất hợp lý:

"Ca ca,theo Quỳnh Dung thấy, đã tìm không được khách sạn, mọi người chi bằng ra ngoài trấn, tùy tiện tìm một vách đá hay đại thụ nào đó tránh gió ngủ là xong, còn khỏi phải tốn tiền!"

Nghe xong kiến nghị, lại nhìn vị tiểu cô nương tính toán dùm y, Tỉnh Ngôn chỉ đành cười khổ, giải thích sơ qua một chút thì lật đật đi dọc nhai đạo, hy vọng có thể tìm được một khách sạn có phòng trống.

Đang đi thì thiếu niên xúi quẩy bỗng sáng mắt lên, phát hiện không xa trước mặt có một đại trách viện lưng bắc mặt nam, trước cổng lớn treo một đôi đèn lồng lớn, chiếu sáng cả khoảng đường trước tòa nhà.

"Túy mộng quán?"

Nhìn ba chữ lớn dễ đọc trên biển, thiếu niên năm xưa xuất thân là nhạc công ở Hoa Nguyệt Lâu thở dài một hơi, biết hôm nay cuối cùng đã có chỗ dừng chân.

Thì ra Túy mộng quán này chính là một kĩ quán lớn nhất ở Dao Dương Trấn, Tỉnh Ngôn từng làm nhạc công ở kỹ lâu, biết mấy nơi hoa nhai này, mỗi đêm đều có phòng trống để cho khách nghỉ ngơi. Còn như các tỷ muội không kiếm được mối thì không thể chiếm lấy phòng, bọn họ phải ra sảnh tiếp khách, kiếm thêm thu nhập cho kỹ lâu.

Thế là Tỉnh Ngôn như ngựa quen đường, bước vào kêu lão bảo cho hai gian khách phòng, nói ba người bọn họ muốn nghỉ một đêm. Còn vị lão bảo trung niên trang điểm đậm đà, đang sầu vì sinh ý kém, thấy có thiếu niên bước vào, cũng chẳng để ý y nói gì, thân hình xoay lại, tay vung lên ra hiệu, lập tức có mấy vị nữ tử ùa đến, õng a õng ẹo quanh thiếu niên, hai người Tuyết Nghi, Quỳnh Dung cũng bị lấn sang một bên.

Chỉ bất quá, mấy hồng phấn nữ tử này giở hết ngón nghề vẫn không khiến thiếu niên động tâm chút nào. Thiếu niên từng kiếm sống ở kỹ lâu, ngoài việc lấy ra chút tiền thưởng cho bọn họ thì chẳng có ý gì khác.

Thấy thiếu niên ở trong vòng vây người đẹp mà chẳng chút xao động, lão bảo cũng thấy kinh ngạc. Lúc này bà ta mới nhớ lại, thì ra vị thiếu niên trên mặt có mấy vết thương này, vừa nãy chỉ là yêu cầu hai gian phòng.

"Tức cười! Dạng thiếu niên huyết khí phương cương thế này, đến đệ nhất kỹ lâu ở Dao Dương mà chỉ muốn đi ngủ, chuyện này nếu truyền ra thì chắc bị người ta cười trẹo quai hàm!"

Túy mộng quán chủ Kim nhị nương cảm thấy bị nhục, lập tức chau mày, thầm nói vô luận thế nào, hôm nay cũng phải giữ mối làm ăn này!

"Chẳng lẽ thiếu niên này chưa hiểu chuyện đời?"

Trong lúc suy nghĩ, Kim nhị nương định láy mắt ra hiệu cho đám nữ nhân nỗ lực thi triển bản lĩnh của mình. Chỉ là lúc này trong lòng bà ta chợt động, đưa mắt nhìn hai nữ nhân cùng đi với thiếu niên. Hiện tại đèn trong kỹ quán rất sáng, chiếu rõ khuôn mặt xinh đẹp thanh thoát của hai cô gái. Mới nhìn qua, Túy mộng lão bảo có quá nhiều kinh nghiệm, lập tức ngừng ý định ra hiệu, chán nản không nói.

Bất quá, Kim nhị nương lại nghĩ đến một chuyện khác, lập tức hết sức tức giận. Thấy bà ta đột nhiên biến sắc, thiếu niên đang đờ đẫn vì bị mùi phấn thơm xộc vào mũi, chẳng biết phát sinh chuyện gì. Đang định hỏi thì thấy lão mụ mụ đã đẩy đám nữ nhân ra bên, ngửa cổ nói rõ với thiếu niên, Túy mộng quán không chứa khách nhân mang ong bướm bên ngoài đến ngụ. Nếu là như thế, cho dù bao nhiêu tiền cũng không được.

Thấy bà ta nghiêm trọng như thế, Tỉnh Ngôn không khỏi mắc cười. Do y am hiểu quy cũ kỹ lâu nên cũng chẳng tức giận, chỉ kiên nhẫn giải thích cho bà ta hiểu. Mãi đến khi y bảo đảm đủ mọi cách, Kim nhị nương mới bán tín bán nghi bố trí cho bọn họ hai gian phòng ở hậu viện để nghỉ ngơi.

Qua một hồi giằng co, đến khi an ổn thì đã không còn sớm. Sau khi nói mấy câu, dùng thuốc nước bôi lên vết thương cho Tỉnh Ngôn, Tuyết Nghi liền dẫn tiểu Quỳnh Dung đã híp hai mắt về phòng nghỉ ngơi.


Cũng không biết qua bao lâu, thiếu niên nhớ mình đã lên giường ngủ, bỗng nhiên phát hiện bản thân đã quay lại trên đường, dường như lại bắt đầu lên đường.

"Xúi quẩy, chưa nghỉ ngơi được gì!"

Mang máng bản thân rất mệt, còn phải lên đường, Tỉnh Ngôn không khỏi có chút than oán. Lúc này y chỉ có một mình trên đường, bên cạnh chẳng còn thấy Quỳnh Dung, Tuyết Nghi, nhưng y cũng chẳng ngạc nhiên gì, giống như đúng là phải vậy.

"A, cũng đến lúc phải về nhà, đã lâu không đi đến chỗ Hạ di, cũng chưa thăm cha mẹ. Nói không chừng nha đầu Cứ Doanh hôm nay cũng đến uống rượu..."

Nghĩ đến đây, thiếu niên đang chầm chậm đi lập tức nhanh bước. Trong lúc đang gấp gáp đi thì nghe phía sau có người gọi:

"Tỉnh Ngôn, Tỉnh Ngôn..."

"Úy? Là ai?"

Nghe tiếng quay đầu thì thấy bên đường không xa, trong một biển hoa rập rờn, có một nữ tử y phục xanh, dung mạo kiều diệm, không ngừng gọi mình.

"Cô là..."

Nghe thanh âm ngọt ngào gọi, Tỉnh Ngôn không khỏi dừng chân, không biết nàng ta rốt cuộc là ai. Đang ngập ngừng thì phát hiện bản thân trong nháy mắt đã bay đến biển hoa, đứng đối diện với nữ tử xa lạ đó.

"Trương lang, cài dùm cho nô gia một đóa hoa có được không?"

Thanh âm thỏ thẻ bên tai động nhân như thế, Tỉnh Ngôn làm sao có thể cự tuyệt, lập tức chồm người hái một bông hoa cài lên tóc cho nữ tử đó.

"Trương lang, nô gia đẹp không?"

Nói xong nữ tử bước lùi về sau, tư thái uyển chuyển hút hồn. Tỉnh Ngôn đang định lên tiếng khen thì phát hiện hơi thở của mình trở nên gấp gáp, nửa lời cũng không thốt ra được.

Thì ra, giai nhân kiều mị đó, đột nhiên thong thả cởi bỏ áo trên, trong nháy mắt trên người nàng chỉ còn một cái váy xanh nhạt. Đứng trước cổ ma lực đó, thiếu niên dù đạo pháp cao thâm, nhất thời tựa như không thể tự chủ.

Đang khi y đang mê man thì nữ tử bán khỏa thân đó lại sà vào lòng y, ngẩng mặt thỏ thẻ:

"Trương lang, huynh nhìn hoa nở bướm vờn, gió xuân ấm áp, cảnh vật thật đẹp, nô gia..."

Tỉnh Ngôn cúi đầu nhìn vào lòng, thấy vưu vật phi phàm trong lòng đang nhấp nháy mắt, môi hồng chấp chới, thân thể nóng bừng mềm mại, tư thế rào rạt xuân tình...

Vào lúc này, trong một căn phòng yên tĩnh trong Túy mông quán có một tiểu thiếu nữ đã ngủ được một giấc, bỗng nhiên nghe một thanh âm dị dạng liền từ trong mộng tỉnh lại. Lắng tai nghe một lúc t hì lay lay nữ tử bên cạnh, khẩn trương gọi:

"Tuyết Nghi tỷ...mau tỉnh mau tỉnh!"


Bị nó lay như thế, nữ tử vốn đã sắp say ngủ giật mình mở mắt, nhẹ giọng hỏi:

"Quỳnh Dung, có chuyện gì không?"

"Tỷ nghe xem, hình như có nữ hài bị khi phụ!"

"..."

Nghe cô nhóc gấp gáp như thế, Tuyết Nghi cũng lắng tai nghe thanh âm đứt quãng trong đêm. Mới nghe một chút, vị nữ tử thanh linh đột nhiên đỏ bừng mặt, giọng rung rung nói với tiểu cô nương đang căm phẫn ở bên:

"Quỳnh Dung, đó không phải là khi phụ. Đường chủ ca ca của muội có căn dặn, khách sạn này có một cách gạt người, khiến người khác tưởng có người bị khi phụ, kì thật gạt người có lòng tốt thôi..."

Nghe Tuyết Nghi tỷ nói, thiếu nữ ngây thơ như hiểu như không. Đang định hỏi cho rõ thì đã bị tỷ tỷ ôm vào lòng, nói:

"Chuyện này Quỳnh Dung muội chớ quản, để ngày mai hỏi ca ca!"

Vừa nghe ca ca có thể giải đáp, tiểu nữ oa lập tức yên tâm, lại dần chìm vào giấc mộng.

Lúc này, vô luận là đã ngủ hay chưa ngủ, thì cũng chẳng ai có thể biết, trên cao không tối đen u tĩnh, có một đám mây tím đang ẩn trong tầng tầng mây. Trong đám mây tía đó, có một người nằm ở rìa, cúi đầu quan sát dưới đất.

Nếu như mây đêm có tri giác, thì có thể thấy trên mặt nàng ta, đang hiện một nụ cười đắc ý trên tai họa của người khác!

Còn vào lúc này, trong phòng nơi thanh lâu, vị thiếu niên vẫn đang trong mộng, gương mặt đỏ bừng. Còn trong đống đồ y để trên chiếc ghế bên cạnh, lại có một đóa sen ngọc bung cánh, bên trong trong suốt như kính. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện cảnh tượng xuân tình trong mộng vừa rồi của thiếu niên, đều chiếu ở trong đó, cũng không biết truyền đến nơi nào. Thấy tình hình vậy, vị thiếu nữ nhìn trộm ở trong mây, càng thêm đắc ý.

Vào thời khắc xuân ý lai láng đó, có một thanh kiếm vẫn im lìm nãy giờ, đột nhiên như thông linh phát ra một tiếng ngân khẽ. Nếu lúc này thiếu niên tỉnh lại, có thể sẽ nhận ra tiếng ngân đó phát ra gần như cùng lúc với nụ cười giảo quyệt của vị thiếu nữ trong mây.

Thế là, sau khi một đạo thanh quang loáng qua thân kiếm, trong không minh bỗng nghe một tiếng hô hoảng, sau đó phảng phất như có một đạo lưu tinh từ trên trời rơi xuống!

Chính là:

Tiểu lâu nhất chẩm du xuân mộng.
Minh nguyệt khuy song dã tiếu nhân!