TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 10: Phần hoa đãng nguyệt vấn tiền trần.
-----o0o-----
Chương 152:Vân thư hà quyển, vô sự thả ngâm xuân tung.
Trinh Thủy hà lúc này đã cải biến sự thô dã cuồng bạo, trở nên êm đềm như thiếu nữ đang xuân. Trên trời cao, những cụm mây còn chưa tan, tụ thành rất nhiều hình dạng kì quái trên nền trời xanh, sáng rỡ lên dưới ánh dương quang.
Trên mặt sông Trinh Thủy mênh mông, có một vị thiếu niên chân chìm trong nước, thân thể nhấp nhô, xuất thần nhìn lên trời xanh.
"Vừa rồi là một trường mộng sao?"
Ánh nắng ấm áp chiếu xuyên qua mặt nước, phảng phất như đem tâm tư của y khuếch tán đi, khiến y thế nào cũng không tập trung được tinh thần để nhớ rõ lại vừa rồi đã phát sinh chuyện gì.
Ráng mây trên đầu hấp thu ánh mặt trời, tán phán vô vàn tia sáng muôn màu lên trên thân thể người thiếu niên. Tinh thần Tỉnh Ngôn cứ phiêu đãng như thế, bập bềnh theo sông nước, bất giác cũng chẳng cảm nhận thời gian đang trôi qua.
Khi y nửa mộng nửa tỉnh thì bỗng nghe có người khẽ hô bên tai:
"Ca ca, Linh Y tỷ tỷ đi rồi sao?"
Nghe giọng nói còn con nít đó, thiếu niên mới như vừa tỉnh mộng, từ nơi phiêu miểu quay về chốn nhân gian. Quay đầu thì phát hiện người nói đó chính là Quỳnh Dung. Không biết từ lúc nào, tiểu nữ hài nhân này đã im lìm bơi đến chỗ y. Bị nó hỏi, Tỉnh Ngôn tức thì tỉnh táo, thầm nghĩ:
"Không biết tiểu nha đầu này lại giỏi thủy tính như thế!"
Miệng lên tiếng đáp:
"Đúng thế Quỳnh Dung, Linh Y tỷ tỷ đã đi trước rồi".
"Ồ.."
Nghe ngữ điệu của ca ca không giống như thường ngày, tiểu Quỳnh Dung chỉ đáp lại một tiếng rồi nhắm mắt lại, ngửa đầu ra để mặt nước nâng cái đầu nhấp nhô, mái tóc xõa ra lãng đãng theo dòng nước. Thấy tiểu thiếu nữ vốn hoạt bát bỗng nhiên biến thành lặng im như thế, Tỉnh Ngôn cảm thấy hơi khó hiểu.
Ngay khi suy nghĩ nguyên do thì thấy tiểu muội muội trước mặt mình bỗng mở bừng hai mắt, có vẻ bẽn lẽn nói:
"Ca ca...Muội cũng có cảm giác...:"
"Ừ, ta biết, muội nói...ách? cảm giác?"
Vị đường chủ ca ca của cô nhóc, lúc đầu chỉ lơ đễnh hồi đáp, nhưng chợt nghĩ đến hàm nghĩa trong câu nói của cô nhóc, vị Thượng Thanh đường chủ liền giật mình, trên mặt cũng đã hiện sắc đỏ.
"Quỳnh Dung, muội vừa nói..."
Đang định hỏi dò thử thì thấy cái đầu của tiểu Quỳnh Dung chuyển động, nhanh chóng tiến đến sát chỗ y, trên mặt đầy vẻ mong đợi nói:
"Ca ca, muội cũng muốn hôn!"
"!"
Thiếu niên đang có tật, nghe vậy lập tức quẫn bách, định lên tiếng từ chối. Chỉ bất quá, chỉ loáng cái thì vị Tứ Hải đường chủ trí dũng song toàn lập tức hòa hoãn thần sắc, trấn định ứng đáp:
"Được. Quỳnh Dung muốn ca ca hôn một cái lên mặt phải không?"
"Vâng!"
Nghe Tỉnh Ngôn hỏi, tiểu nữ oa mắt sáng rỡ, tay chống lên má, cố gắng nhớ lại tình cảnh mà vừa "Thấy" khi nãy.
Bộ dạng khẩn trương của tiểu nha đầu khiến đường chủ ca ca của nó toát mồ hôi lạnh. Ngay khi đang hoảng hốt thì bỗng thấy bên cạnh hoa sóng lan tỏa, sau đó trên má có một thứ mềm mại ịn vào. Thì ra, tiểu Quỳnh Dung đã chồm tới. chìa cái miệng xinh xinh ra, hôn lên má y một cái!
"Hà...được, được!"
Khen ngợi tiểu muội muội một câu, Tỉnh Ngôn lập tức thoải mái trong lòng, cao hứng bá lấy vai tiểu nha đầu, thi triển thuật "Tích thủy chú" tiến về phía bờ. Vừa di chuyển vừa cười khổ nghĩ thầm:
"Tiểu nha đầu này, cũng không biết lai lịch thế nào. Người ta có nói Thần mục như điện, hôm nay xem ra, vị tiểu muội muội này cho dù thỉnh thoảng cũng có nhìn nhầm, nhưng chẳng kém Thần mục bao nhiêu..."
Quay trở lại bờ thì thấy Khấu Tuyết Nghi cùng hai người Phiền Xuyên, Nhuận Lan đang đứng chờ. Thấy bọn họ trở lại, mọi người liền cùng nhau về thành.
Ngay khi bọn người Tỉnh Ngôn quay lại Trinh Dương thì không biết ở trên mây cao, đang có người dõi mắt quan sát bọn họ.
Qua một lúc thì nghe trong vầng mây tĩnh mịch đó, bỗng vang lên thanh âm tức giận:
"Nha đầu Linh Y đáng ghét, cả chuyện này cũng làm trước mặt ta! Hừ hừ!"
Ngừng một chút, ngữ điệu bỗng chuyển thành ỉu xìu:
"Lại, lại bị cô ta qua mặt rồi, phù..."
Lời nói không cam tâm này truyền ra từ trong một vùng mây đỏ sậm, không hề thấy tung ảnh của người nói chuyện. Khi lời nói vừa dứt, trong vùng tối của một vũng mây bên cạnh, bỗng có ảo xuất ra một cái miệng lớn, ứng tiếng nói:
"Chủ nhân chớ tức giận, tiểu nha đầu sừng vàng đó làm sao có thể so sánh với ngài! Theo ngu kiến của thuộc hạ, Tứ độc long nữ tuy bề ngoài nhìn ngọc khiến băng thanh, kì thật đầu óc chẳng sáng suốt, trái ngược với chủ nhân..."
"Câm mồm!"
Có tiếng quát khẽ ngắt ngang lời nịnh bợ đó. Thấy hảo ý của mình chọc giận chủ nhân, vũng mây đó nhất thời rùng rình, không ít mảnh mây vỡ tách ra khỏi nó, cũng không dám lên tiếng nữa. Lần này còn may mắn, vị tiểu chủ nhân thẹn quá hóa giận của hắn, hiện tại còn bận chăm chú quan sát đoàn thân ảnh dưới đất, nhất thời cũng không trừng phạt hắn.
Chuyên chú quan sát một hồi, trong vầng mây đỏ bỗng có tiếng thiếu nữ phát ra, nói với vũng mây đang hoảng hốt cạnh bên:
"Không cần sợ, ta thấy ngươi nói cũng có mấy phần đạo lý. Xem ra Long nha đầu xác thật không có mắt nhìn, ta cũng quan sát nãy giờ, chẳng nhìn ra tiểu đạo sĩ đó có chỗ nào đặc biệt!"
"Đương nhiên, đương nhiên, chủ nhân ngài trước giờ đều nhìn rõ mọi việc! Ngài nhìn không ra, thì là không có rồi!"
Đối với câu nịnh hót của thuộc hạ, người trong mây không hề có chút quan tâm, vẫn nhìn xuống phía dưới, nghĩ thầm:
"Hừ, ta phải xem xem, tiểu đạo sĩ này rốt cuộc là dạng người gì. Tuy chuyện chẳng liên quan ta, nhưng Linh nha đầu mắt mù đó là tử địch của ta thì ai cũng biết. Nếu như cô ta thích một tên vô dụng, chuyện đó mà truyền ra cũng ảnh hưởng xấu đến thanh danh của ta!"
Vào lúc này, bên cạnh thiếu niên đang bị nhìn lén, vị Bành tiểu thư thân thể yếu ớt, chịu một phen lao khổ, tuy gió xuân ấm áp, vẫn không nhịn được hắt xì hơi.
Thấy nàng ta phát lạnh, Phiền Xuyên tự nhiên hỏi thăm rối rít, Tỉnh Ngôn cũng ở bên cười nói:
"Bành tiểu thư như thế, chắc là có người nhắc rồi".
Nghe y nói như thế, tiểu Quỳnh Dung đi ở bên không hiểu lên tiếng hỏi. Tỉnh Ngôn nói với nó, nếu như ai bị người khác nhắc, thì sẽ bị hắt xì. Nghe ca ca nói vậy, tiểu nữ oa có chút khó chịu. Nếu như lời của ca ca thì nó từ trước giờ chưa từng được ai nhắc đến sao. Thế là mất một hồi công sức an ủi, Tỉnh Ngôn mới khiến nó hiểu đây chỉ là truyền ngôn, kì thật không có đúng.
Nói đến chỗ này, trong bóng mây trên trời bỗng có tiếng nói tiếp:
"Rất không chuẩn!"
Thế là thiếu nữ dưới đất liền nhân đó mỉm cười, vui vẻ nói:
"Ca ca nói đúng, trên trời cũng có vị tỷ tỷ nói rất không đúng!"
Thấy Quỳnh Dung vui vẻ, Tỉnh Ngôn cũng không dám truy cứu ngôn ngữ hoang đường của nó, dắt tay nó cùng mấy người kia đi tiếp. Chỉ là, tiểu nữ oa bị ca ca kéo đi bên cạnh, thì không nhịn được quay đầu, gương mặt mê hoặc nhìn lên vừng mây đỏ trên trời.
Nơi đó, vầng mây đỏ đang kéo loãng hình dáng, chầm chậm bay về hướng tây nam...
Hôn sự của Nam Hải thần linh cùng Bành tiểu thư tiến triển thuận lời ngoài dự kiến của thiếu niên. Tỉnh Ngôn vốn cho rằng phải tốn không ít nước miếng, nào ngờ huyện chủ Trinh Dương Bành Tương Phổ, vừa nghe y thuật xong mọi chuyện, liền tức khắc ưng thuận!
Thấy vị Bành huyện công hiểu lý như thế, một phen chuẩn bị của Tỉnh Ngôn đành phải vứt bỏ.
Lúc này Tỉnh Ngôn đã rất thân thiết với Bành huyện công, không nhịn được hỏi ông ta vì sao sảng khoái như thế, thì nghe Bành huyện công nói, đối với dạng nhân vật thần tiên có thể hô phong hoán vũ, phi kiếm ngự long như y, hà tất không chịu nghe lời khuyên. Lại thêm Phiền Xuyên cũng là Nam Hải thần linh, đã ý hợp tâm đầu cùng tiểu nữ, làm sao có thể phản đối? Nói đến chỗ này, Bành Tương Phổ bỗng liên tưởng đến một chuyện, đột nhiên đại ngộ nói:
"A! Đến giờ lão phu mới biết, thì ra tiểu nữ Nhuận Lan cầu quẻ Nhược hữu quý nhân đề bạt xứ, hảo phàn nguyệt quế thượng vân đoan, quý nhân này, chính là Trương tiên trưởng!"
Nghe Bành huyện công tán thưởng mình, Tỉnh Ngôn cũng không để tâm, nói:
"Bành huyện công quá khen rồi. Nếu nói có quý nhân thì chắc là vị bằng hữu Long nữ của tôi. Nàng đã đáp ứng sẽ cố gắng tiến cử Phiền Xuyên đảm nhiệm làm thần ở Trinh Thủy hà, bảo đảm cho Trinh Dương mưa thuận gió hòa..."
Nghe y nói như thế, mọi người xung quanh đều chấp tay bái tạ không thôi. Nếu Tỉnh Ngôn không cố sức cản, chắc bọn họ đã quỳ xuống bái lễ rồi.
Lúc này, Bành tiểu thư tự nhiên rất cảm kích Tỉnh Ngôn, sau khi hiểu được tiền nhân hậu quả, thiên kiến đối với thiếu niên cũng đã tan biến. Thế là, Bành Nhuận Lan liền lôi nha hoàn của mình ra, kể lại chuyện chỉ đường mấy hôm trước, mọi người liền được một trận cười no bụng!
Hai ngày sau, Bành phủ treo đèn kết hoa, tổ chức hôn sự cho Phiền Xuyên và Bành Nhuận Lan. Tự nhiên, mấy người Tỉnh Ngôn đều tham dự hôn lễ.
Trong hôn lễ, vị thần linh Phiền Xuyên theo lời chỉ dẫn của Bành công, thực hiện hết mọi lễ nghi bình thường, không hề có chút bực bội, ngược lại hình như còn rất vui vẻ.
Đến khi phu thê bái đường, nhìn hai người, Tỉnh Ngôn cùng mọi người đều có cùng phản ứng, trong lòng tán thưởng:
"Thật là khiến người hâm mộ!"
Hai nữ nhân bên cạnh, thấy khung cảnh hôn lễ rực rỡ, cũng đầy vẻ hâm mộ.
Đặc biệt, vị tiểu thiếu nữ "Thần mục như điện" đó, thấy tân nương tử trang điểm xinh đẹp, phục trang rực rỡ, nhất thời quên mất trong miệng đang ngậm kẹo, lúng búng nói nghe không rõ tiếng:
"Ta cũng muốn là tân nương khả ái của ca ca..."
Tạm không nhắc tiểu thiếu nữ không hiểu thế sự, lần này mừng đám cưới, ngoài toàn bộ số vàng bạc được tặng thưởng do cầu mưa thành công, Tỉnh Ngôn còn nhân lúc thư pháp của Quỳnh Dung đang hiện hữu, kêu cô nhóc viết một đôi liễn tặng bọn họ. Đề rằng:
Lan ảnh phù quang kiểu nguyệt giao minh hoa chúc dạ
Long triền ứng luật tường vân trực bức thước kiều thiên
Đôi liễn của bọn họ được Bành huyện gia đặc biệt cho treo lên cao. Thấy bút ý xuất trần, vị tân nương am hiểu thi thư liền viết tặng lại hai huynh muội:
Đắc dữ mai hoa vi quyến chúc
Bổn lai tùng tuyết thị thần tiên
Đọc đôi câu đối, tim Tỉnh Ngôn chợt nhảy loạn lên. Còn vị Nam Hải thần linh Phiền Xuyên thì đem Hỏa hoán chiến y tùy thân của mình, tặng cho thiếu nữ đồng hành với Tỉnh Ngôn là Khấu Tuyết Nghi.
Nữ thức chiến y mềm mại tinh khiết này, chất liệu lấy từ một tiên đảo ở vạn khoảnh Nam Hải, gọi là Viêm Châu. Viêm Châu đảo có Hỏa Lâm sơn, trong núi có dị thú Hỏa Quang thử. Tấm tuyết sắc chiến y này chính là dệt từ lông của dị thú đó, do xảo thủ tiên nương ở long vực Nam Hải kết thành, mặc vào có thể không sợ lửa, đúng là một dị bảo hộ thể hiếm có ở nhân gian. Nghe Phiền Xuyên nói, y giáp này nếu để nhiễm bẩn thì không cần giặt, chỉ cần nhúng vào lửa là sạch.
Bảo giáp như thế, Phiền Xuyên cũng chỉ có một cái, kiểu dáng lại hợp với Tuyết Nghi, liền tặng cho nàng mặc. Vị thần linh này làm gì không nhìn ra, vị nữ tử thanh linh nhu đạm ở bên cạnh Tỉnh Ngôn, sanh tính không sợ lạnh rét, chỉ sợ viêm hỏa, hỏa hoán chiến giáp này rất thích hợp cho nàng.
Lúc đem tặng, thấy Phiền Xuyên rất thành khẩn, Tỉnh Ngôn cũng chỉ khiêm tốn vài câu thì không đùn đẩy nữa, sảng khoái thay mặt Tuyết Nghi nhận lấy.
Thu nhận bảo giáp, Tỉnh Ngôn chợt có gợi ý, liền hỏi Phiền Xuyên, hắn đã là thần linh thủy tộc, vì sao không nhân tiện tìm một bảo bối tích thủy để Nhuận Lan mặc.
Nghe y hỏi, Phiền Xuyên liền nói với thiếu niên, không phải không có y phục tích thủy, mà là chủ thượng Nam Hải thủy hầu của hắn trước đây, nghiêm cấm người trong thủy tộc tặng vật tích thủy cho phàm nhân, nhằm tránh bị người phàm tục quấy rầy chốn uy nghiêm thần giới. Nhắc đến, Phiền Xuyên cảm kích nói với Tỉnh Ngôn, nếu như lần này không phải thủy hầu ngưỡng mộ Tứ độc công chúa, đồng ý cho hắn kết hợp cùng Nhuận Lan, thì hắn cũng không dám làm ầm ĩ thế này. Nếu không có Linh Y hậu thuẫn, cho dù hắn cầu mưa thành công thu được giai ngẫu, từ đó cũng phải trốn chui trốn nhủi, cùng giai nhân ẩn nấp nơi sơn lâm.
Nghe hắn nói như thế, Tỉnh Ngôn mới nhận thức được ơn nghĩa của vị long cung thiếu nữ đối với bọn họ, quả thật rất lớn.
Lưu lại thêm hai ngày, tìm một cơ hội tốt, Tỉnh Ngôn liền cáo từ Bành huyện công cùng phu phụ Phiền Xuyên, tiếp tục lên đường tìm Thủy tinh linh chạy khỏi Thượng Thanh.
Nghe Tỉnh Ngôn muốn đi, Bành Tương Phổ cũng không dám quấy rầy. Nói cho cùng, một Trinh Dương nhỏ bé, khó mà lưu được dạng thần tiên thế này. Chỉ bất quá, bởi vì còn có tâm sự chưa giải, lão còn muốn lưu bọn họ thêm mấy ngày.
Thế là, đợi thiếu niên nói lời từ biệt, Bành huyện công thành khẩn cầu:
"Trương tiên trưởng muốn đi, hạ quan tự nhiên không dám cưỡng lưu. Chỉ là có thể xin mấy vị lưu lại vài ngày được không? Lão định nhân lúc mấy vị thần tiên còn ở đây, kêu người tạc tượng, dựng miếu để dân chúng sau này ngày lễ tết có chỗ đến bái tạ công ơn của mấy vị thần tiên..."
Nghe Bành huyện công nói như thế, thiếu niên tức thì đứng ngồi không yên, liên thanh từ chối. Chỉ bất quá, lần này dù y kiên quyết thế nào, Bành Tương Phổ vẫn kiên trì cầu xin.
Thấy thái độ kiên quyết của huyện chủ, Tỉnh Ngôn nghĩ nhanh, nhớ đến một chuyện, liền mỉm cười nói:
"Mỹ ý của Bành công, Tỉnh Ngôn xin tâm lĩnh. Chỉ là chuyện này thật ta không thể nhận nổi, lập miếu không những vô phúc, còn gây tổn thọ. Hà huống, tiểu tử bất tài, vẫn đang đảm nhiệm tước vị Trung tán đại phu, cũng miễn cưỡng coi là một quan lại trong triều. Nếu như lập miếu, quả thật hơi khoa trương, e là dẫn đến tiếng bình phẩm không hay".
"..!!!"
Bành Tương Phổ vừa nghe mấy chữ "Trung tán đại phu", tức thì mắt trừng miệng há!
Cáo biệt Trinh Dương, ba người Tỉnh Ngôn tùy tiện chọn đại phương hướng, men theo dịch đạo dẫn về bắc mà thong thả lên đường.
Trải qua một trận mưa, cảnh vật trong thiên địa cũng tươi nhuận hơn nhiều. Đi được một lúc lâu, qua một ngôi trường ở hương thôn, Tỉnh Ngôn nghe trong lớp học dưới bóng tre, đang có tiếng đọc sách ê a lảnh lót của đám trẻ nít.
Nghe tiếng đọc ê a mà không cần hiểu thấu đáo nội dung, Tỉnh Ngôn không khỏi bồi hồi nhớ lại tình cảnh mắc cười của bản thân khi xưa ở Quý gia tư thục, cùng đám bạn học đọc loạn thi văn.
"A...Lúc đó thật là vui vẻ!"
Đang hồi tưởng lại những ký ức ngày xưa thì tiếng đọc sách trong lớp học đó, theo gió truyền vào tai thiếu niên:
"Kiêm gia thương thương,
Bạch lộ vi sương.
Sở vị y nhân,
Tại thủy nhất phương.
Tố hồi tòng chi,
Đạo trở thả trường.
Tố du tòng chi,
Uyển tại thủy trung ương..."
Bài cổ thi vô cùng quen thuộc này, khiến thính giả ở ngoài lớp, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc êm đềm. Bất giác mỉm cười, thiếu niên áo xanh thong dong bước đi trên con đường quanh co mờ mờ bụi xuân dài vô tận trước mặt...