Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 96: Hổ Khiếu Cốc (p7)




Vì thế Đường Kiếp liền đi tới ngoài phạm vị công kích của gốc cây, không ngừng quan sát nó.

Y Y có vẻ căng thẳng hỏi: - Huynh không phải muốn đối phó với nó chứ?

Nếu nói về thực lực, gốc cây già này, còn mạnh hơn nhiều so với con khỉ đột khổng lồ và gấu nâu.

- Ừ, thời gian không còn nhiều nữa, nếu vẫn không có thu hoạch gì, hôm nay sẽ bị lỗ. Đường Kiếp thản nhiên nói.

- Nhưng chúng ta đánh không lại đấy.

- Y Y, người và yêu tinh quỷ quái khác biệt rất lớn, không phải ở việc nắm đấm của chúng ta cứng rắn hơ nnos, mà là ở việc chúng ta có đầu óc hơn chúng. Cây tinh này rất lợi hại, nhưng nhược điểm của nó là quá chậm chạm.

- Ồ, ta hiểu rồi, huynh định vừa đánh vừa chạy, dùng châm Nguyên Khí đánh chết nó. Y Y nhảy lên nói.

- Không có tác dụng đâu. Đường Kiếp lại lắc đầu trả lời: - Châm Nguyên Khí phạm vi sát thương rất nhỏ, không thích hợp đối phó với sinh vật có hình thể khổng lồ, sức lực dẻo dai như thé này. Không phải chỉ có châm Nguyên Khí không thích hợp, ngay cả Liệt Ngọc Chỉ cũng không dùng được. Muốn dùng loại pháp thuật này để giết chết cây tinh, cho dù có tiêu hao toàn bộ linh khí của ta cũng chưa chắc đã đủ. Hơn nữa, rễ cây của nó ở dưới đất, không ngừng hấp thụ nước trong đó để khôi phục bản thân, ngay cả pháp thuật hệ hỏa cũng không có hiệu quả lớn.

- Vậy phải làm thế nào bây giờ? Y Y đần mặt hỏi.

Đường Kiếp cười nói: - Tất nhiên là dùng loại thuật pháp uy lực lớn hơn để giết nó rồi.

- Nhưng mà căn bản huynh cũng không có thuật pháp uy lực cường đại. Y Y bĩu môi chu miệng nói.

Đường Kiếp ngạo mạn trả lời: - Thuật pháp thì không có, nhưng trận pháp thì ta có.

Trận đạo ở tự nhiên, lấy tự nhiên làm căn cứ, lấy trận vân làm đường đi, mạnh nhất là uy lực.

Với thuật pháp tương tự, trận pháp thể hiện uy lực lớn hơn nhiều, so với thuật pháp do người tu luyện phóng thích ra.

Bởi vì cần thời gian bố trí, thế nên dưới tình huonsg bình thường, nên trong lúc chiến đấu trận pháp rất khó có thể phát huy tác dụng, nhưng đối mặt với gốc cây già thành tinh này, Đường Kiếp cũng không có nhiều cố kỵ, lúc này trực tiếp lấy ra vật liệu bày trận ở đây.

Hắn bài bố chính là Địa Hỏa Sát trận, đây là một trận đạo trong Trận Đạo Chân Giải của Hư Mộ Dương, trận pháp khi hoàn thành có thể tạo ra mồi lửa, từ đó khiến cả một vùng tràn ngập ngọn lửa hủy diệt, uy lực cực kỳ lớn.

Trận pháp Đường Kiếp bố trí tất nhiên không khủng bố như vậy, nhìn ngọn lửa được tạo ra từ nền đất, xuất hiện ở giữa trận pháp, vừa vặn thích hợp để đối phó với cây tinh.

Cây tinh không giống với yêu thú, bởi vì thói quen sinh tồn, nếu sinh mệnh không ở trong phạm vi công kích của nó, bình thường nó cũng sẽ không chủ động tấn công, nhất là với loại cây tinh cấp thấp như nó, lại càng thiếu khuyết năng lực phân tích nhận biết đối thủ.

Chính vì thế, nên Đường Kiếp ở cách nó không xa bày trận, nó cũng không có chút phản ứng nào, Đường Kiếp dễ dàng bố trí xong trận pháp.

Kế tiếp mọi việc liền trở nên đơn giản hơn nhiều.

Sau khi trận pháp được bố trí xong, Đường Kiếp phát ra châm Nguyên Khí, đánh về phía cành cây già trên thân cây, khuôn mạt khổng lồ trên thân cây lại xuất hiện vẻ phẫn nộ, rễ cây đột nhiên từ dưới đất vươn lên, vọt tới trước mặt Đường Kiếp.

Đường Kiếp vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, mắt lạnh nhìn về phía gốc cây giad, thấy nó đã tiến vào khu vực bày trận, mới lạnh lùng nói: - Chào mừng ngươi tiến vào cạm bẫy tử vong.

Hắn vỗ tay vài cái, trên mặt đất đột nhiên cháy lên một ngọn lửa hung mãnh, vây bốn xung quanh tinh cây.

- Vù.

Lúc này đây rốt cuộc cây tinh cũng phát ra tiếng gào thét, nhưng lại giống âm thanh rít gào của gió thổi.

Cành cây điên cuồng đập xuống, còn rễ cây cắm sâu vào trong đất, muốn dập tắt ngọn lửa trên người.

Chỉ có điều đây là Địa Hỏa Sát trận, ngọn lửa do linh khí chuyển hóa thành, trừ phi linh khí chung quanh hòa toàn bị tiêu hao hết, hoặc trận pháp bị ngưng lại, nếu không ngọn lửa vẫn sẽ cháy mãi không dứt, đến khi đốt nó thành tro bụi.

Cây tinh kia biết chuyện không hay, xoay người chạy ra ngoài trận, định chạy khỏi chiếc hố tử vong này.

Thấy nó muốn chạy, Đường Kiếp đã quát: - Ngăn nó lại, không cho nó chạy thoát.

Con rối và luyện thú đồng thời nhào tới, giữ chặt cây tinh lại.

Mỗi trận pháp đều có cửa khóa trận, để đề phòng mục tiêu chạy thoát, chỉ có điều trận pháp của Đường Kiếp bố trí đơn sơ, căn bản không có cửa khóa trận. Lại nói thêm trận pháp vốn có tám cửa, nhưng trận pháp do hắn bày ra để phát huy tác dụng, nên kỳ thật chỉ có ba cửa là tử, khai, hưu.

Khai môn là cửa bắt đầu trận, Tử môn là cửa để giết chóc, Hưu môn là cửa để ngưng trận, ba cửa này không thể không có.

Về phần Đỗ môn là cửa biến hóa khống chế, Sinh môn là cửa phòng ngự, Thương môn là cửa khóa trận bắt giữ, Kinh môn là cửa làm loạn thần lạc trí, Cảnh môn là cửa ngụy trang, mỗi cửa đều có công năng riêng, nhưng những công năng này ở đây đều không cần dùng đến.

Không có biện pháp, bày trận pháp chính là một cách tiêu hao chi phí, Đường Kiếp căn bản không đủ khả năng để bày Địa Hỏa Sát trận đầy đủ, thậm chí ba cửa hắn cũng bố trí ở mức thấp nhất.

Bởi vậy cây tinh muốn trốn, Đường Kiếp chỉ còn cách duy nhất là dùng chính bản thân đi ngăn cản nó.

Lửa quanh cây tinh điên cuồng nhảy múa, Đường Kiếp áp chế lửa xông tới, giữ lấy một cành cây nhất định không buông.

Cây tinh tức giận vô cùng, dựa vào sức của hắn cũng không giữ lại được, chắc sức lực của con rối kia không thể nhỏ hơn hắn, hai bên cùng nhau ra sức, khó khăn lắm mới có thể ngăn cản cây tinh tháo chạy.

Cành cây mang theo lửa quật lên người hắn, xé rách quần áo, thiêu đốt vải vóc, đốm lửa rơi trên người hắn bắt đầu cháy lên, Đường Kiếp coi như không có chuyện gì vẫn giữ chặt lấy cây tinh.

Địa Hỏa Sát trận thật sự rất hung mãnh, một khi chạm được tới thân cây, liền giống như một ngọn lửa sống lập tức bao trọn lấy toàn bộ cây tinh, lửa thiêu đốt sinh mạng của nó, khiến cây tinh phát ra âm thanh rít gào, gương mặt trên thân cây toát lên sự thống khổ, hiển nhiên ngọn lửa này làm nó bị tổn thương rất nặng.

Nếu nó có thể chạy thoát, dựa vào rễ cây hút nước dưới lòng đất có thể khôi phục được, nhưng hiện tại đang ở trong trận, dưới đất đều là lửa, chỉ mới một lát đã khiến nó bị cháy đen thui, giống như than củi vậy.

Có lẽ biết rằng mình sắp không ổn, nó hét to lên một tiếng, ngọn lửa trên thân cây chợt tối lại, những cành cây đập mạnh xuống đất, sau đó bất ngờ lôi Đường Kiếp tới gần thân cây.

- Không hay rồi. Đường Kiếp sắc mặt đại biến, biết kẻ này thấy bản thân chạy không thoát, muốn kéo hắn cùng đồng quy vô tận, lập tức buông tay rút lui.

Chỉ có điều cây tinh sắp chết này phản ứng thật nhanh nhẹn, cành cây đan thành một bàn tay khổng lồ, bắt lấy Đường Kiếp, cứng rắn kéo hắn vòa trong ngọn lửa.

Thấy Đường Kiếp lần này không tránh thoát được, khuôn mặt cây tinh lộ ra ý cười thỏa mãn đầy ác độc.

Đường Kiếp lại lắc đầu nói: - Ngươi lầm rồi.

Tay hắn ấn nhẹ lên mặt đất một cái.

Ngọn lửa lập tức biến mất.

Phụt.

Đường Kiếp rơi xuống mặt đất, dừng lại ngay trước cây tinh, đối mặt với khuôn mặt già nua của nó.

Hắn cười cười: - Ta bày trận, nên ta phụ trách đóng mở trận.

Chát.

Cây tinh tức giận phát ra âm thanh chói tai, miệng mở rộng, một ánh hào quang màu xanh lục bắn về phía Đường Kiếp, là một hạt cây.

Hạt cây đối với cây tinh mà nói chính là tinh hoa của nó, cũng là đòn sát thủ cuối cùng, một khi công kích mục tiêu, có thể ở trong cơ thể mục tiêu tiếp tục sinh trưởng, hấp thụ sinh mạng của đối thủ để khôi phục lại bản thân.

Giờ khắc này, nó đã không còn sự lựa chọn nào khác.

Nhưng lúc hạt cây bay ra, Đường Kiếp cũng đồng thời chỉ vào hạt cây nói: - Thứ ta muốn chính là nó.

Đầu ngón tay Đường Kiếp bay ra một chút kim quang, đâm vào trên hạt cây kia.

Chính là chiếc ngâm châm vàng do Binh Tự Quyết ngưng tụ thành.

Hạt cây do tinh hoa của cây tinh ngưng tụ thành, cho dù là cao thủ học sinh bậc Linh Đài cũng không thể tránh thoát được loại công kích này, cũng sẽ bị thương nặng. Nhưng sau khi hạt cây bị kim châm bắn trúng, một kích xuyên thủng nó, kim châm biến thành một vệt sáng màu vàng bay lên không trung.

- A. Cây tinh phát ra tiếng rít gào lần thứ ba, giống như tiếng thét vô cùng thê thảm.

Tất cả cành cây đều đồng loạt rũ xuống, mắt thường cũng có thể nhìn thấy nó đang nhanh chóng bị héo rũ, cuối cùng biến thành một gốc cây chết khô, chỉ là trên thân cây vẫn lưu lại một mặt mặt người với vẻ mặt không cam lòng.

- Phù. Cuối cùng cũng giết xong. Đường Kiếp lau trán đầy mồ hôi của mình.

Cây tinh không hổ là loại khó đối phó nhất trong các tinh quái hạ cấp, Đường Kiếp gần như dùng hết tất cả mọi thủ đoạn, mới miễn cưỡng giết được nó, chỉ tính riêng chi phí bày trận giết nó cũng đã tốn hơn trăm linh tiền rồi.

Cho nên nói sau mỗi cuộc chiến, chi phí tiêu hao đều rất lớn, mà chuyến này tiến vào, tổng cộng hắn đã bỏ ra tới ba trăm ba mươi linh tiền, đây là còn chưa tính con rối lần này là được thuê miễn phí đấy.

Nếu như trận chiến này để cây yêu chạy thoát, chắc chính mình sẽ lỗ nặng. Cuối cùng trận chiến này cũng không làm mình thất vọng, giá trị của cây tinh này chắc chắn cao hơn nhiều so với con sói kia.

Đúng lúc này, phía sau Đường Kiếp vang lên tiếng thét chói tai, là Y Y.

Đường Kiếp tưởng rằng Y Y xảy ra chuyện gì, kinh hãi quay đầu, lại thấy nàng đang che hai mắt của mình, chỉ vào hạ thân Đường Kiếp: - Xấu quá, xấu quá.

Đường Kiếp cúi đầu nhìn, hóa ra ngọn lửa kia cháy lên người mình, quần áo gần như bị đốt sạch, cơ thể lộ ra gần hết, quá xấu hổ, vội càng lấy tấm da sói vây quanh người.

Nhìn bộ dạng của Y Y, Đường Kiếp đang muốn giải thích vài câu, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, sắc mặt đại biến: - Mẹ nó, ta làm rơi nó chỗ nào rồi?

Lao vội ra tìm kiếm chiếc ngân châm.

Tốn bao nhiêu thời gian, Đường Kiếp mới tìm lại được chiếc ngâm châm. Sau đó, Đường Kiếp thu dọn chiến trường một chút, xử lý sạch dấu vết của trận pháp lưu lại.

Hắn tiện tay vứt hạt cây cho Y Y nói: - Này, cho muội, không ngờ thu hoạch lần này chỉ có muội là có lợi.

- Đây là cái gì? Y Y tò mò nhìn hạt cây trong tay, hạt cây này trông giống như quả ô liu, có màu xanh biếc, chỉ là bị Đường Kiếp chọc thủng một lỗ, chảy ra chất lỏng màu xanh.

- Tinh hạch của cây tinh, cũng là tinh hoa mà nó đúc kết được. Đường Kiếp trả lời, ôm lấy Y Y chỉ vào tinh hạch nói: - Tinh hạch, yêu đan, quỷ nguyên, tủy quái, là bảo bối quan trọng nhất của bốn loại yêu ma quỷ quái. Thứ này chính là tinh hạch của cây tinh, riêng thứ này cũng rất đáng tiền rồi.

- Vậy con sói chúng ta giết chết trước đó sao không có yêu đan? Y Y tò mò hỏi.

Đường Kiếp mỉm cười:

- Tinh quái vô mệnh, huyết khí không đủ mà linh khí lại dễ tụ, bởi vậy rất dễ dàng có thể ngưng tụ thành tinh hạch là thứ giá trí nhất trên cơ thể chúng, nhưng cũng bởi vì thế, mà những bộ phận khác trên thân thể chúng phần lớn là vô giá trị. Yêu vật và tinh quái không giống nhau, chúng có máu thịt, vô linh thì vẫn có sinh mệnh, linh khí dung nhập toàn thân, nên tất cả các bộ phận trên cơ thể chúng đều đáng giá, vì vậy yêu đan không dễ dàng mà ngưng tụ được, nhưng nếu có thì tất nhiên là loại yêu vật rất hùng mạnh. Chúng ta nếu như đụng phải yêu thú như vậy, có lẽ chết thế nào cũng không biết ấy chứ. Cây tinh này mặc dù thuộc loại hạ phẩm, nhưng nó sống đã lâu, năm rộng tháng dài, kết tinh thành tinh hạch cũng không có gì ngạc nhiên, dù nhỏ một chút, nhưng tinh hạch này tối đa cũng phải đáng giá ba bốn trăm linh tiền.