Phái Tẩy Nguyệt đến rồi!
Thế tới như sấm sét!
Cùng với tiếng cảnh báo thê lương, hơn mười người áo trắng xuất hiện phía ngoài rừng trúc.
Vừa xuất hiện liền chạy nhanh về phía khu rừng nhỏ, vẽ ra bóng sáng màu bạc trên không trung, tuy chỉ hơn mười người, nhưng lại mang khí thế đáng sợ như thiên binh vạn mã.
Một thuộc hạ Ưng đường chỉ kịp vung đao, đã thấy thân ảnh màu trắng xẹt qua người, ngay sau đó, gã loạng choạng, đột nhiên bắn ra một trận mưa máu, thân thể bị xé nhỏ.
Rừng trúc lay động, xuất hiện hàng loạt ánh sáng xanh như cuồng phong bão táp chiếu vào đám khách không mời, nhìn kỹ mới phát hiện những ánh sáng xanh này đều là lá trúc trong rừng trúc.
"Vù!"
Cùng với âm thanh nhẹ, trong tay hơn mười người áo trắng đồng thời hiện ra ánh đao lạnh thấu xương bảo vệ toàn thân, sau khi ánh sáng màu xanh tiến vào trong đao phong hộ thể đều bị xoắn thành bột mịn.
Nhưng ngay sau đó, trong rừng bắn ra hơn mười thanh trúc kêu soạt soạt, giống như trường thương gào thét.
Trảm!
Soạt!
Đao phong hình cầu chợt thay đổi thành thẳng, hình thành từng luồng đao kình chém lên không trung, va chạm với thanh trúc tạo nên màu sắc lờ mờ, vì thế không gian trong khu rừng nhỏ lay động một màu sắc rực rỡ.
Đánh rớt thanh trúc, người áo trắng tiếp tục vọt tới trước, trên mặt đất lại có vô số cát đá bay lên, khói bụi đầy trời cuốn tới.
Ầm!
Tất cả người áo trắng cùng xuất chưởng, trong không khí bùng nổ tiếng vang, sóng chấn động vang vọng bốn phía, đánh lùi khói bụi.
Tuy nhiên tiếp theo đó, lại là một lớp độc trùng tập kích về phía người áo trắng...
Trong rừng trúc, một gã đệ tử Ưng đường bay nhanh vào phòng nhỏ, quỳ gối bẩm báo với Cố Trường Thanh:
- Ưng chủ, Phái Tẩy Nguyệt tập kích, đệ tử Ưng đường đang toàn lực ngăn cản, sắp không ngăn nổi rồi!
- Ai dẫn đầu?
- Không rõ lắm, có điều rất có tổ chức, phối hợp nhịp nhàng, ra tay giống như thuộc hạ Chiến Bộ!
- Chiến Bộ?
Cố Trường Thanh hít một hơi khí lạnh.
Vì cứu người, Tạ Phong Đường lại phái đệ tử Chiến Bộ sao?
Đệ tử Chiến Bộ được huấn luyến để chiến đấu, sở trường chiến đấu tập thể, thiên về hợp chiến và chiến trận, dũng mãnh gan dạ, sức mạnh chiến đấu cường đại. Bọn họ là một trong số ít những kẻ có thể lấy số lượng bù chất lượng, giết chết được nhân vật cấp bậc cao hơn.
- Khởi trận, chúng ta rút lui khỏi nơi đây!
Cố Trường Thanh trầm giọng hạ lệnh.
Trong rừng trúc, bốn phía nổi lên gió lớn, hình thành cơn lốc màu xanh.
- Là thanh cương sát trận, không thể liều lĩnh!
Một âm thanh từ phía sau truyền đến.
- Dừng lại!
Tiếng quát lại vang lên.
Lúc này, rốt cuộc đội ngũ áo trắng với thế tấn công không gì ngăn nổi cũng đã dừng lại, nhìn kỹ, tổng cộng có ba mươi sáu người, mỗi người đều mang khăn che mặt màu trắng, tay cầm đao thép, ánh mắt lạnh lùng không nói gì, chỉ có từng giọt máu đỏ rơi xuống từ thân đao, chứng tỏ trong quá trình xung phong vừa rồi, bọn chúng đã uống no máu khi đi qua tất cả các trạm canh gác ngoài rừng trúc.
Phong tỏa!
Tất cả người áo trắng cùng tung chỉ mãnh liệt vào không trung, từng mảng ánh sáng trắng bay ra từ đầu ngón tay giống như mạng nhện nhả tơ, che kín toàn bộ không gian, đan thành một tấm võng màu bạc, bao phủ rừng trúc.
Nếu tạm thời không thể đột phá trận pháp của đối phương, thì phải chế tạo một trận pháp, khiến cho đối phương không thể trốn thoát, thủ lĩnh đám người này quyết đoán nhanh chóng.
Ngoài ba mươi sáu người này ra, còn có một người che mặt, dáng người thon dài, nam thanh niên có khuôn mặt lạnh lùng, quay đầu lại quỳ gối:
- Thuộc hạ Lư Vũ, tiểu đội trưởng tiểu đội mười hai Tiên Phong Đường Chiến Bộ bái kiến Tạ đường chủ!
Phía sau có vài người chợt đi tới, kẻ cầm đầu đúng là Tạ Phong Đường.
Gã đích thân đến.
Người hạ lệnh tạm dừng tiến công chính là gã.
Bên cạnh gã còn có mấy người, bao gồm Ti Nguyệt Nhi, Tân Việt, còn có đám người Khổ Đạo.
Ngoài ra còn có một nam tử, toàn thân mặc áo giáp, hết mực cung kính theo sát Tạ Phong Đường.
- Đứng lên đi.
Tạ Phong Đường thản nhiên nói:
- Làm tốt lắm.
- Để cho bọn chúng kịp báo động, rời trận pháp, đệ tử không hoàn thành sứ mệnh.
Lư vũ hổ thẹn nói.
Vốn dĩ là một trận tập kích hoàn hảo, nhưng lại kinh động mục tiêu, khiến cho sự việc sắp thành công lại thất bại, trong lòng gã không ngừng tự trách bản thân, ngay cả khích lệ của Tạ Phong Đường gã cũng cho rằng đó là lời mỉa mai châm biếm.
Tạ Phong Đường không hề để ý:
- Không thể trách ngươi, hành động gấp gáp, không thể kịp thời điều tra tất cả trạm gác ngầm, có sai sót cũng là bình thường. Cố Trường Thanh cũng là một nhân tài, nhìn thủ hạ của gã ứng biến quyết đoán, lâm nguy không sợ liền biết. Ôi, thật đáng tiếc.
Sau khi trấn an cảm xúc của Lư Vũ, Tạ Phong Đường mới nói:
- Hi Lương, ngươi đi phá Thanh Cương Trận đi.
- Vâng!
Một người đàn ông trung niên trên cằm có ba sợi râu dài khom người nhận lệnh.
Người này chính là Triệu Hi Lương, người phụ trách Chu Thiên Đài của học viện Tẩy Nguyệt, trận pháp bảo vệ Đào Nhiên Cư chính là do ông ta bố trí.
- Chỉ là một cứ điểm bí mật, không ngờ lại bố trí Thanh Cương Trận, Cố Trường Thanh này thật quá cẩn thận.
Tân Việt nói.
Ti Nguyệt Nhi cũng bất mãn, hừ nói:
- Đã bảo để mấy người chúng ta đích thân ra tay, giải quyết vấn đề thì xong rồi, cái gì mà để đệ tử chiến đường ra tay trước, lãng phí cơ hội.
Những lời này truyền đến tai Lư Vũ, lại khiến gã đỏ mặt.
Tạ Phong Đường cười nói:
- Chuyện gì cũng phải do chúng ta đích thân ra tay thì đệ tử làm cái gì? Hơn nữa ta và ngươi ra tay cũng chưa chắc có thể tốt hơn bọn họ, nơi bố trí những trạm gác ngầm đều có liên hệ, rút dây động rừng. Trừ phi chúng ta có thể chiến đấu cùng lúc ở chiến trường có phạm vi ba nghìn dặm, nếu không thì không bằng bọn họ đâu. Có điều, một rừng trúc nho nhỏ, không ngờ có thể bày bố Thanh Cương Sát Trận mà không kinh động người khác, ha hả...đúng là Lâm Nguyên Minh không muốn sống nữa rồi!
Đột nhiên âm thanh của gã chợt trầm xuống, sắc mặt cũng trở nên vô cùng khó coi.
Tướng quân đứng bên cạnh mồ hôi đầy đầu:
- Bẩm viện chủ, mặc dù nơi đây là sản nghiệp của Lâm Thượng Thư, nhưng Lâm Thượng Thư đã cáo lão hồi hương từ lâu, hiện nay do một người bên ngoại của Lâm Thượng Thư quản lý. Có lẽ việc này không liên quan đến Lâm Thượng thư, để điều tra lại một chút…
- Không cần tra xét.
Tạ Phong Đường thản nhiên nói:
- Mười hai năm trước, phái Tẩy Nguyệt xây dựng ba căn cứ bí mật ở Mạc Khâu, trong một đêm đã bị Cung Thiên Thần nhổ sạch, khiến chúng ta thiệt hại mười sáu đệ tử tinh nhuệ. Nếu ta nhớ không lầm, trong số những kẻ phụ trách tiếp viện cho ba căn cứ này có Lâm Nguyên Minh. Phái Tẩy Nguyệt điều tra nhiều năm, nhưng vẫn không có kết quả, nhưng Lâm Nguyên Minh cũng thuộc diện hoài nghi. Hiện tại xem ra, không hề trùng hợp, sau khi ngươi trở về, hãy xin Quốc Chủ dò xét nhà gã...việc gì phái Tẩy Nguyệt cũng có thể thương lượng, duy chỉ có việc cấu kết kẻ thù phản bội môn phái là không thể tha thứ!
Tướng quân hít sâu một hơi, chỉ có thể kính cẩn nói:
- Tuân lệnh thượng sư!
Lưới bạc xuất hiện, kín kẽ giống như chòm lưới sao, vắt ngang trời đất.
Triệu Tân Quốc chạy lại kêu lên:
- Bọn họ đã phong tỏa nơi này!
Cố Trường Thanh nhìn thoáng qua không gian ngoài rừng:
- Là Bắc Đẩu trận ba mươi sáu người, bọn họ tới quá nhanh, số lượng đệ tử Chiến Bộ không đủ, không thể tạo thành thế bao vây trên dưới, lên trời không có đường, xuống đất lại có cửa... Dùng Đại Ngũ Hành Độn Địa Pháp!
Khải Minh vội la lên:
- Nhưng ưng chủ, Đại Ngũ Hành Độn Địa Pháp không mang theo được nhiều người như vậy, chi bằng để bọn họ tự sử dụng độn pháp mà chạy!
- Không được! độn pháp bình thường không thể mang theo người, vả lại khoảng cách quá ngắn, rất dễ bị đuổi giết. Nhất định phải dùng Đại Ngũ Hành Độn Địa Pháp, mới có thể mang theo Đường Kiệt rời khỏi Vạn Tuyền Thành.
Cố Trường Thanh hít sâu một hơi:
- Còn những người chưa đến cấp bậc Linh Hải không thể mang theo, tất cả các đệ tử tử thủ tại chỗ!
Mệnh lệnh vừa ban, mọi người đồng thời chấn động, chỉ có Triệu Tân Quốc kêu lên:
- Chỉ có thể làm như vậy thôi!
Gã vội vàng chạy vào trong rừng, hô lớn:
- Các đệ tử dưới cấp bậc Linh Hải, tử thủ trong rừng trúc, vì bá nghiệp của cung Thiên Thần, không tiếc mạng sống!
- Không tiếc mạng sống!
Khắp nơi trong rừng trúc vang vọng tiếng hô của các đệ tử cung Thiên Thần.
Cùng lúc đó, tất cả các thuộc hạ Ưng đường trên cấp bậc Linh Hải đều rời khỏi rừng trúc, bắt đầu liên kết bày bố Đại Ngũ Hành Độn Địa Pháp.
Ngay khi liên kết thi triển trận pháp, chỉ nghe thấy tiếng nổ ầm ầm ở bên ngoài, toàn bộ rừng trúc chợt rung động.
Cơn lốc màu xanh tạo nên từng trận cuồng phong.
- Bọn họ đang phá trận, Thanh Cương đã động!
Có đệ tử la lớn.
- Nhất định là Triệu Hi Lương!
Sắc mặt Khải Minh trắng bệch.
Đại Ngũ Hành Độn Địa Pháp là thuật pháp vận chuyển đường dài, cần có nhiều người liên hợp, cũng cần một khoảng thời gian nhất định mới có thể thi triển được, Triệu Hi Lương phá trận như lôi đình, khi ra tay liền kinh động Thanh Cương, khiến linh khí trong trận pháp bị chấn động, nhất thời khó có thể ngưng tụ, hiển nhiên là biết có thể bọn họ sẽ sử dụng đại hình thuật pháp để chạy trốn, bởi vậy ngoài việc phá trận ra còn không quên nhiễu loạn linh khí, phá hoại việc thi triển trận pháp của đối phương.
Cứ theo đà này, chỉ sợ Đại Ngũ Hành Độn Địa Pháp chưa hoàn thành thì phái Tẩy Nguyệt đã tiến vào.
Có điều, quan trọng hơn là, nếu Triệu Hi Lương đã đến, chỉ e Tạ Phong Đường cũng tới!
- Ưng chủ, làm sao bây giờ?
Một thuộc hạ Ưng đường kêu lên.
Cố Trường Thanh chưa trả lời, một âm thanh chợt vang lên:
- Ra lệnh cho các đệ tử tử thủ xung phong ra ngoài ngăn cản việc phá trận.
Ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy người nói chuyện chính là Đường Kiệt.
Hắn đang ngồi dưới đất, dựa vào cạnh cửa nhìn mọi người.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, hắn đã khôi phục một chút sức lực.
- Đường Kiệt!
Vừa nhìn thấy hắn, trong mắt Khải Minh đã phóng hỏa.
Cũng bởi vì hắn, trong nháy mắt Ưng đường đã bị tổn thất rất nhiều hảo thủ, không nói đến việc bị ép phải từ bỏ cứ điểm kinh doanh quan trọng trong nhiều năm, còn phải bỏ lại một đám đệ tử để chạy trốn.
Lúc này hắn lại dám mở mồm nói chuyện.
Nếu không phải Binh giám quan trọng, thật sự gã muốn làm thịt tên khốn khiếp này!
Mặc dù vậy gã vẫn quát:
- Ngươi còn dám nói bậy, ta sẽ cắt lưỡi ngươi!
Đường Kiệt cười cười:
- Đội ngũ Chiến Bộ ba mươi sáu người tạo thành thế khóa không trung, tạm thời không rảnh để ra tay. Triệu Hi Lương phá trận cũng tiêu hao tâm lực, lúc này phái người ra ngoài ngăn cản, có thể đạt được hiệu quả bất ngờ, bọn họ sẽ không ngờ lúc này mà các ngươi lại dám chủ động xuất kích. Phá trận cũng giống như bày trận, đều có điểm mấu chốt, một khi bị tập kích khiến cho tay chân luống cuống, rất có thể sẽ khiến công sức đổ công đổ biển. Dù sao bọn họ đều là người phải chết ở nơi đây, sao không thử một chút, cũng coi như dốc chút tâm lực cuối cùng.
- Thối lắm, nói xằng bậy, ngươi cố ý khiến người của chúng ta đi chịu chết!
Khải Minh cả giận nói.
Cố Trường Thanh chợt nói:
- Không, hắn nói đúng, phản kích có thể giúp chúng ta tranh thủ thời gian.
Khải Minh ngẩn người:
- Ưng chủ.
Cố Trường Thanh chỉ nhìn chằm chằm Đường Kiệt:
- Có điều phản kích cần phải nắm chắc thời cơ thuận lợi, nếu không đúng thời cơ thì hiệu quả sẽ giảm đi. Chúng ta không hiểu trận pháp, khó biết thời cơ, tuy nhiên ngươi có vẻ hiểu trận pháp... Đáng chết, ta phải nghĩ ra từ sớm mới phải, Hư Mộ Dương đối xử với ngươi không tệ a!
Đường Kiệt chỉ nhìn làn gió cuồng bạo màu xanh trong rừng trúc, lẩm bẩm nói:
- Thanh cương vũ điệu điên cuồng, cảnh loạn tất hiển hiện, đây là kết quả của việc đóng cửa chịu tập kích, Triệu Hi Lương hạ thủ từ nơi này, đầu tiên phá sự khống chế, xóa bỏ biến hóa, nhiễu loạn linh khí, phá hỏng biện pháp thi triển. Xưa nay phái Tẩy Nguyệt làm việc tỉ mỉ ổn thỏa, Triệu Hi Lương cũng vậy, nhưng lại hơi cứng nhắc một chút. Nếu như đợi đến khi vận chuyển tạm ngừng trùng hợp với đóng cửa, đột nhiên xuất kích, chắn chắn có thể khiến gã trở tay không kịp.
Cố Trường Thanh và Khải Minh đều ngẩn người.
Lúc này bọn họ đã hoàn toàn không hiểu con người Đường Kiệt.
- Ngươi... Tại sao muốn giúp chúng ta?
Khải Minh thì thào hỏi.
Đường Kiệt không để ý, chỉ tiếp tục nói:
- Tuy nhiên Triệu Hi Lương ngoài việc là đại sư trận pháp ra, cũng là cường giả Thoát Phàm Cảnh cửu chuyển kỳ, chỉ dựa vào mấy tử sĩ Ưng đường chưa chắc có thể ảnh hưởng nhiều đến ông ta, cho nên nhất định phải phái ra ít nhất một Thoát Phàm Cảnh mới có thể tác động thành công. Đương nhiên, gần như người này cũng sẽ chết chắc.
Nói xong hắn nhìn về phía Khải Minh, nhếch miệng mỉm cười:
- Ngươi đi ngăn cản ông ta, ta sẽ nói cho ngươi biết khi nào ra tay là thích hợp nhất.
- Ta?
Khải Minh cứng đờ.
- Đúng, là ngươi. Ngươi có thể lựa chọn chết trận giống như anh hùng, bảo vệ ưng chủ của ngươi mang theo ta chạy trốn, cũng có thể lựa chọn tất cả các ngươi cùng chết ở đây.
Nói đến đây, vẻ cười trên mặt Đường Kiệt càng rõ nét:
- Đã nói thời gian còn lại của ngươi không nhiều mà lại không tin!