Tiên Lộ Phong Lưu

Chương 58: Hồ ly mắc đọa




Tô Hỷ Muội lúc này không có tâm tư tìm tòi nghiên cứu trong lời của hắn nói có mấy phần thiệt giả, vội vàng hỏi:

- Ngươi cũng biết phá giải chú ngữ như thế nào à?

Nhìn bộ dáng gấp gáp của Tô Hỷ Muội, Trần Tiểu Thiên cơ hồ cười muốn bể bụng, hắn tựa lưng vào ghế ngồi, cười mị mị nói:

- Cái này thì phải biết xem phu nhân muốn phá giải là cái vu thuật gì.

Tô Hỷ Muội trên má dâng lên hai mảnh hồng vân, đôi mắt thủy uông uông lộ ra một tia yêu dâm mị ý, răng ngọc cắn môi, mị thanh nói:

- Biết rồi còn hỏi.

Trần Tiểu Thiên ngạc nhiên nói:

- Phu nhân không nói, ta làm sao biết?

Tô Hỷ Muội do dự một hồi lâu, xấu hổ nói:

- Cái thần cụ... thiếp thân bỏ vào... không lấy ra... được.

Trần Tiểu Thiên thật vất vả lắm mới nhịn cười:

- Để ở địa phương nào rồi?

Tô Hỷ Muội thân thể run rẩy:

- Thì ở chỗ đó...

Trần Tiểu Thiên xoa xoa đôi bàn tay chưởng:

- Chỗ đó là chỗ nào? Cho ta xem qua ta mới nghĩ biện pháp được!

Tô Hỷ Muội muốn nói lại thôi, nàng xấu hổ lông mày hơi nhăn, khuôn mặt đỏ ửng, cành cây thược dược bẻ gảy vắt lên tóc mai chập chờn, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.

Trần Tiểu Thiên đứng lên, như không có việc gì vỗ vỗ ống tay áo:

- Nếu phu nhân không có chuyện gì, nô tài xin cáo lui trước.

Vừa nói hắn làm bộ muốn đi.

- Đợi một chút!

Tô Hỷ Muội gọi hắn lại.

Trần Tiểu Thiên xoay người, nhìn diễm phụ cơ hồ đứng không vững này:

- Nô tài chết bầm...?

Tô Hỷ Muội khóe môi nhếch lên, mắng một cái, sau đó kéo áo ra qua bên hông.

Dưới áo da là một mảnh tơ lụa vàng nhạt, phía trên còn buộc một góc khăn trắng. Mỹ phụ đẹp đẽ giải khai cạp váy, hai tay khoác ở eo váy, tuột quần đỏ đến dưới mông, rung giọng nói:

- Chính là trong chỗ này.

Một cái khăn lụa trắng quấn dưới bụng mỹ phụ, khăn lụa đã ướt đẫm, đang không ngừng thấm nước. Nàng hai đùi kẹp chặt, nhưng có thể thấy rõ ràng thứ nàng kẹp giữa hai chân: một vật thô to hình trụ nhô lên khăn lụa, đang không ngừng xoay tròn. Mất đi sự trói buộc của khăn lụa, cái gậy xoa bóp ấy xoay tròn với tốc độ mạnh và nhanh hơn, Tô Hỷ Muội thở gấp nói:

- Mau... Mau khiến nó... Dừng lại...

Trần Tiểu Thiên một chút cũng không nóng nảy, hắn nhếch chân, bày ra tư thế thoải mái, trong miệng nói:

- Ta xem phu nhân làm sao cứ đứng, thì ra là không ngồi được. Đứng xa như vậy, ta làm sao có thể xem được? Xin phu nhân đến gần một chút, để cho nô tài nhìn kỹ.

Tô Hỷ Muội bất đắc dĩ, sắc mặt đỏ hồng, hai tay nâng quần, bước chân run run đi khệnh khạng tới đứng trước mặt Trần Tiểu Thiên. Chỉ ngắn ngủn vài mét, mà nàng đi như thiên tân vạn khổ, hai chân mềm tựa hồ tùy thời sẽ ngã nhào.

Trần Tiểu Thiên nghiêng đầu nhìn hồi lâu, sau đó hỏi:

- Giải khai sao?

Tô Hỷ Muội giận đến thay đổi sắc mặt: nếu muốn cỡi bỏ, ngươi còn nhìn lâu như vậy tại sao?

Nhưng Trần Tiểu Thiên nói lời kế tiếp, làm cho nàng càng tức giận hơn.

Trần Tiểu Thiên vẻ mặt trịnh trọng nói:

- Thần cụ bị đồ đạc bao lấy- lệ khí không có biện pháp phát tán, chỉ biết càng ngày càng thịnh.

Tô Hỷ Muội vội vàng buông quần, cởi vuông lụa vàng nhạt, đem nó vứt xuống đất.

Tiếng điện cơ chấn động nhất thời trở nên rõ ràng, một cái gậy cao su nhất thời từ hạ thể của diễm phụ đột nhiên nhảy ra, ông ông chuyển động.

Thấy Tô Hỷ Muội bộ dạng chật vật như vậy, Trần Tiểu Thiên trong lòng đắc ý vạn phần, hắn vỗ vỗ ghế ngồi:

- Đặt chân lên đây.

Tô Hỷ Muội sắc mặt càng đỏ hơn, sau đó biết điều một chút giơ chân, mũi chân dẫm trên mặt ghế dựa, đem hạ thể trình ra trước mặt Trần Tiểu Thiên.

Mặc dù đã bị gậy xoa bóp làm cho chật vật không chịu nổi, Tô Hỷ Muội vẫn cố gắng bày ra vẻ nữ chủ nhân, giọng căm hận nói:

- Mặc dù nhìn... coi trọng rơi... Nếu không nghĩ ra... Biện pháp... Xem sẽ như thế nào... Thu thập ngươi... Nô tài này...

Khẩu khí mặc dù rất hung, nhưng nàng phó mặc chân mềm, hiện nhiên không có bao nhiêu sức thuyết phục. Trần Tiểu Thiên cũng không để ý tới, chỉ vùi đầu nghiên cứu hạ thể của nàng. Cái gậy xoa bóp thô to cơ hồ hoàn toàn chui vào trong cơ thể Tô Hỷ Muội, chỉ lộ ra một đoạn ngắn ngủn. Diêm phụ này quả là dữ dội, bị thứ gậy cao su to dài này rút thật chặc mà mãi không sao.

Trần Tiểu Thiên vuốt cảm nói:

- Cái thần cụ này ở trong thân thể phu nhân bao lâu rồi?

- Ba... Bốn canh giờ...

Vậy khoảng sáu bảy giờ. Bị gậy xoa bóp với công suất lớn nhất hành hạ suốt một đêm, khó trách yêu phụ này có phần gấp gáp.

Trần Tiểu Thiên thật vất vả lắm mới cố nén mong muốn động chạm chỗ thần bí, hỏi:

- Phu nhân cao triều sao?

- Cái gì... thủy triều... cao trào...

- Chính là tiết thân đó.

- Tiết... Tiết rồi...

- Tiết mấy lần?

- Bốn... Bốn lần...

- Lúc nào? Làm sao tiết?

Tô Hỷ Muội cười lộ ra một tia nổi giận:

- Cái này... Cũng muốn... Hỏi sao...?

Trần Tiểu Thiên sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt đứng đắn, nhìn diễm phụ xấu hổ không nói, Tô Hỷ Muội cắn chặt hàm răng, gậy cao su vẫn đang không ngừng chuyển động, hiện đầu mấy viên bị xoay chạy liên hồi?. Giãy dụa chốc lát, cuối cùng Tô Hỷ Muội không thể làm gì khác hơn là khuất phục.

- Công tử sau khi đi... Thiếp thân liền... đem nó bỏ vào... chỉ... chỉ nửa canh giờ... Liền tiết thân tử...

Tô Hỷ Muội xấu hổ kể tiếp:

- Thiếp thân muốn lấy nó... Lấy nó đi ra ngoài... Nó... vẫn ở bên trong mọc rể... Sao... Làm sao cũng không nhổ ra được... Mỗi... Mỗi lần nhổ ra... Ngược lại lại thâm sâu vài phần... Thiếp thân bấn loạn lên... liền... liền vừa tiết thân...

- Thiếp thân... Không dám nhổ ra nữa... lưu nó ở bên trong... Ai ngờ nó... Ngừng... Ngừng... Dừng không được... Thiếp thân nhịn không được... vừa... vừa đã mất một lần...

- Công tử... Thời điểm... Thiếp thân miễn cưỡng... vừa đi đến cửa... Liền tiết... Ngay cả tiểu y...cũng... ướt đẫm... Không thể làm gì khác hơn là một lần nữa...

Diễm phụ cắn chặt môi, cơ thể liên tục không ngừng ong ong, vẻ mặt xấu hổ liệt kê từng chi tiết mình bị gậy xoa bóp làm cho cao trào tiết thân mất thể diện. Trần Tiểu Thiên nín nhịn đau cả bụng.

Trần Tiểu Thiên hắng giọng:

- Phu nhân tiết ba lần thân...

Tô Hỷ Muội xấu hổ cải chính:

- Là... là bốn lần..

Tô Hỷ Muội vẻ mặt cơ hồ như muốn khóc lên.

-----o0o-----