Thanh âm kia phảng phất như từ dưới đất truyền đến, mang theo cảm xúc bị đè nén vô cùng. Nếu không phải lúc này đêm khuyết người yên lặng, Trần Tiểu Thiên với tu vi thô thiển không có cách nào nghe được.
Trần Tiểu Thiên ngừng thở, trong lòng từ từ căng thẳng. Tâm thần của hắn tập trung ở thính giác, thanh âm kia phảng phất gần lại vài phần, càng phát ra chân thiết, mơ hồ còn nghe được tiếng giọt nước nhẹ vang lên.
Trần Tiểu Thiên lòng hiếu kỳ dậy lên, lặng lẽ từ trên đống cỏ bò dậy.
Phòng chứa củi nhìn về một bên có tòa núi giả bỏ đi, quái thạch tụ ở chung một chỗ, dưới ánh trăng đen đặc lổm chổm, phảng phất như một đám quái thú hung dữ. Thanh âm kia chính là từ dưới núi giả truyền ra.
Trần Tiểu Thiên vô cùng cẩn thân hướng núi giả đi tới. Đen gần, hắn mới phát hiện núi giả có kích thước không nhỏ, bởi vì không có ai xử lý, một chút nham thạch sụt lún xuống, khe đá đầy cỏ dại sinh, diện tích lộ ra có vẻ không lớn hơn thực tế.
Theo phương hướng thanh âm truyền đến, Trần Tiểu Thiên bỏ qua núi giả, ở nham thạch tìm được một cửa vào nhỏ hẹp. Nơi này vốn là một sơn động, nhưng một tảng đá lớn rơi xuống, đã đem cửa động ngăn đi một nửa, chỉ lưu lại một khe hở nhỏ.
Thanh âm kia càng phát rõ ràng, đứt quãng từ trong động bay ra. Trần Tiểu Thiên lấy hết lá gan, khom lưng chui vào sơn động.
Vòng qua một khối bình phong gảy sau đá, Trần Tiểu Thiên thấy một thân ảnh tuyết trắng như ánh trăng.
Mấy khối nham thạch khổng lồ chỉ xéo lên phía chân trời, tạo thành một khung hình tam giác. Một luồng ánh trăng từ khe hở nham thạch xuyên vào, ánh lên ánh sáng nhàn nhạt. Những thứ nước nhỏ xíu ngưng tụ rồi buông xuống trên ngọn đá, dần dần trở nên to lớn, cuối cùng nhỏ xuống dưới, rơi vào cái ao hình vuông bên dưới.
Tiếng nước chảy rất nhỏ quanh quẩn trong động, dội tới một tiếng rên khẽ bị đè nén. Một nữ tử năm ở bên cạnh cái ao, hai tay nắm chắc đá, tóc dài tán loạn. Thủy châu không ngừng nhỏ, cái cổ trắng noãn của nàng cũng tùy theo đó mà lắc lư.
Ánh trăng từ khe đá hình tam giác chiếu xuống, lộ rõ mông nàng. Nàng đã vứt hết quần áo, hai gối quỳ xuống đất, bắp đùi ép chặt một cây cột đá, vừa tròn vừa cao, mông nhô lên, người ướt đầy mồ hôi, ánh trăng chiếu xuống bạch hoa hoa một mảnh.
Nàng vừa liều mạng lắc đầu, vừa dùng sức ma sát, trong cổ thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu mơ hồ.
Trần Tiểu Thiên mở to mắt. Hắn lúc này mới nhớ tới, Ngưng Vũ sử dụng diệu đầu hoàn, đến nàng rời đi, chỉ có khoảng mười lăm phút. Mà dưới tình huống bình thường, dược hiệu của diệu đầu hoàn lúc này mới bắt đầu phát tác, rồi kéo dài đến sáu giờ trở lên. Có lẽ là cái loại thuốc màu đỏ kia là nguyên nhân. Ngưng Vũ sau khi uống thuốc, bệnh trạng xuất hiện sớm hơn, một lần cao trào ít ỏi hiện nhiên không giảm bớt áp lực dược vật.
về hiệu lực của diệu đầu hoàn, Trần Tiểu Thiên từng đã nghe kể một chuyện xưa, rằng có một người xui xẻo vừa dùng xong diệu đầu hoàn, chuẩn bị âm thanh xong xuôi thì bất hạnh bị cúp điện, không thể làm khác hơn là vắt mở vòi nước, nghe giọt nước rung mà lắc lư đầu cổ.
Ngưng VŨ có trạng huống không sai biệt lắm. Huống chi nàng ta còn sử dụng ma cô thứ dược vật dùng để kích thích hành ân ái hiệu quả mạnh nhất, nghe nói ở một khối thịt tươi để hai viên tê dại cổ vào, hai giờ sau thịt tươi bị nướng chín. Bị dược hiệu điều khiên, thị vệ trưởng lãnh nhược băng sương này cơ hồ theo bản năng đi tới nơi nham động trong núi giả bỏ đi này, hướng về chỗ giọt nước, cởi bỏ quần áo, vừa lắc đầu, vừa tự an ủi.
Trần Tiểu Thiên đang ngủ không được, lúc này thấy Ngưng VŨ hai chân đang kẹp cột đá, cái mông tuyết trắng, ma sát không ngừng, tính dục nhất thời dâng cao.
Mới vừa rồi hắn cầm gậy xoa bóp cắm vào động của nàng, lòng đã tràn đầy ý nghĩ bậy bạ. Hắn có lòng chiếm hữu nàng, tự nhiên lập tức không khách khí, trực tiếp đi tới, vô nàng một chưởng.
Tiếng động vang lên rất thanh, Ngưng vũ thất thần không quay đầu lại, mà là kêu lên một tiếng thấp, theo bản năng nhếch mông.
Trần Tiểu Thiên giữ chặt lấy, mạnh mẽ đi vào...
Trần Tiểu Thiên bất kể nàng có nghe được hay không, kề tai nói:
- Ngưng VŨ thị vệ trưởng, cô chẳng phải ở sạch lắm sao, cao quý lắm sao? Hiện giờ sao lại như thế?
Ngưng VŨ tựa hồ sinh ra một chút ý thức yếu ớt, nàng một mặt lắc đầu, một mặt giơ tay lên, muốn đẩy Trần Tiểu Thiên ra. Nhưng Ngưng vũ khí lực nhỏ đến xuất kỳ, ngón tay run rẩy nắm chặt lây tay Trần Tiểu Thiên, đây làm sao cũng bất động.
Trần Tiểu Thiên nhớ tới, nha đầu này kinh mạch đã bị khống chế, lúc này hơn phân nửa còn chưa giải khai, cả người không có khí lực, lá gan nhất thời lại lớn gấp mấy lần. Hắn hất tay Ngưng VŨ ra, càng dày vò nàng mạnh hơn. Ngưng vũ vừa lắc đầu, vừa nhỏ giọng khóc khẽ:
- Phụ thân...
Trần Tiểu Thiên không suy nghĩ nhiều, trong lòng cười nhạo nói: mới thế đã kêu cha gọi mẹ rồi?
- Băng mỹ nữ, ngươi nên lên đỉnh mây xanh đi.
Trần Tiểu Thiên cảm thấy được trong cơ thể Ngưng vũ có dị trạng, hắn lần này tập trung tinh thần, không nghĩ ngợi gì nữa, muôn tận dụng cơ hội này tiết xuất dục vọng trong người.
Nhưng hắn đã lầm, Ngưng vũ lần này cao trào càng thêm mãnh liệt, nhưng Trần Tiểu Thiên mãi vẫn không có dấu hiệu gì. Hắn mỏi mệt chiến đấu thêm một hồi, chán nản định lui quân, chợt nhớ tới lần giao hoan cùng A cơ man, nhịn không được ổn định tâm thần, tiết tấu đều đặn lại, bắt đầu chìm trong trạng thái nội thị.
Quả nhiên, tại đan điền của hắn, xoáy khí ngược chiều kim đồng hồ vẫn làm việc đều đặn, không ngừng rút trích luồng khí đỏ sẫm chung quanh đó chuyển hóa thành sinh cơ lan truyền khắp cơ thể hắn.
Một điều rất lạ là Vương Triết dạy cho hắn cách tụ tập tinh khí thần, rút trích linh khí của trời đất, nhưng hiệu quả nhỏ đến cùng cực. Có thể, pháp môn này chỉ hữu hiệu hay có kết quả nhìn thấy được khi hắn tu luyện cỡ vài năm. Bằng chuyện tập luyện có mấy lần sau mười mấy ngày đến dị giới, hắn đừng mơ gì có thể rút trích linh khí của thiên địa.
Nhưng nhờ sinh tử căn, hắn đã hấp thu và tích trữ chung quanh đan điền, sau đó không ngừng rút trích từ đó mà chuyển hóa rồi vận chuyển đi khắp cơ thể cường hóa nó. Môn Thái Ất huyền công là công pháp chánh tông của đạo gia, chuyên về luyện khí. Nhưng có lẽ Vương Triết chủ trương cải tạo bản thể của phàm nhân, giúp phàm nhân có thể tu luyện một cách nhanh chóng, nên đã cải sửa phương pháp chuyên luyện khí sang vừa luyện thể vừa luyện khí, thậm chí luyện thể có phần chú trọng hơn.
Xét về tu vi trong tu chân giới, pháp môn luyện thể là pháp tu luyện lấy kích thích cơ năng của thân thể, khiến chúng không ngừng tiến hóa, chắc và mạnh hơn. cấp bậc tu luyện đầu tiên của luyện thể thường là tu làm sao cho thịt da như đá xương cứng như đồng. Đến cấp bậc cao hơn thì tiêu chuẩn của luyện thể phải là kim cơ ngọc cốt, da vòng xương ngọc thi mới gọi tiêu thành. Tu luyện thể đến đại thành có thể phá toái hư không.
Kẻ vừa tu hành luyện khí vừa luyện thể cũng có ở tu chân giới, nhưng đó là những tán tu không dòng tộc hay môn phải chỉ trì, hoặc là những kẻ có linh căn quá xấu buộc phải tận dụng mọi cách để tu luyện. Còn với Trần Tiểu Thiên, hắn giống như mèo mù vớ phải cá rán, được dạy môn Thái Ất huyền công quý giá ở tu chân giới, hắn chẳng qua coi đó là môn chuyên giấu giếm dương khí tránh bị yêu tinh phát hiện, và cái môn chuyên giúp chuyển hóa tử khí hắn hấp thu được thành sinh cơ giúp mau chữa làm vết thương mà thôi.
Lại nói lúc này Trần Tiểu Thiên đang có dương căn cắm vào âm huyệt của Ngưng Vũ, thứ hắn cần là tiết xuất dương tinh, nhưng không ngờ trong trạng thái nội thị, nội thể của hắn không ngừng rút trích âm tinh từ người Ngưng Vũ, chuyển qua hòa hợp cùng luồng vụ khí màu đỏ quanh đan điền, kích thích cho sinh tử căn hấp thu và chuyển hóa nhanh hơn.
Điều hắn kinh ngạc chính là, cùng với luồng khí như sương khói của Ngưng Vũ tiến vào cơ thể hắn ngày càng nhiều, cảm giác no đầy của hắn ngày càng mạnh. Khi Ngưng Vũ tiết xuất đến lần thứ năm mươi, trời bắt đầu hừng sáng, thi Trần Tiểu Thiên phát hiện chân khí hấp thu vào người đã đủ để vận chuyển một chu thiên trong người mà không gián đoạn, ngược lại còn có cảm giác no căng. Đến lúc này, hắn chợt cảm nhận một thứ hạnh phúc li kỳ, không phải từ cảm giác sung sướng do quan hệ nam nữ mang đến bình thường, mà là một thứ sung sướng đến từng đường gần thớ thịt. Thịt da hắn không ngừng rung động, hắn cảm giác có từng mảng chất cặn bả bám rễ sâu ở đó từ từ tách ra, cuộn theo dòng chân khí truyền đến tích tụ ở hạ thể, đến khi căng đầy chợt vụt tuôn ra ngoài vô cùng mãnh liệt.
Trần Tiểu Thiên tê cứng người. Hắn cuối cùng cũng tiết xuất dục vọng, nhưng những thứ hắn thải ra không phải là chất tinh túy của nam nhân bình thường, mà là chất cặn bả do quá trình tẩy cân hoán cốt mà ra. vẫn trong tình trạng nội thị, Trần Tiểu Thiên cảm nhận rõ điều đó, và tự hỏi đây có phải là thuật phòng trung mà những sách đạo sĩ ngày xưa ghi lại?
Vào lúc này, Ngưng Vũ đã lả người gần như ngất đi. Nàng không lắc lư nữa, vì cho dù có muốn, cũng không còn lực khí. Trần Tiểu Thiên suy nghĩ một chút, cầm quần áo qua lau cho nàng, sau đó lấy áo choàng khác lên thân thể trần truồng của nàng.
- Ngủ sớm một chút đi
- Phụ thân...
Ngưng VŨ phát ra tiếng nức nở, giọt nước rơi trong xuống hồ, ánh trăng từ từ tắt lịm, vẻ mặt Ngưng Vũ lúc này tràn đầy cảm giác đau thương.
-----o0o-----