Tiên Lộ Phong Lưu

Chương 48: Ngưng vũ




Đây là lần đầu tiên Trần Tiểu Thiên giết người. Kẻ từ khi đi tới cái thế giới này, hắn biết sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này. hắn cũng đã tưởng tượng quá rất nhiều lần. Hắn cho là mình sẽ sợ hãi, run sợ đến cả người xụi lơ, giống như một con giai chân mềm, hoặc khẩn trương e rằng không thể đứng yên. Hoặc đôi khi, hắn nghĩ đến một khả năng khác lúc hắn tự tay làm cho máu tươi vẩy ra, hắn sẽ có cảm giác hưng phấn dị thường, phát hiện mình có tiềm chất thị huyết cuồng ma.

Song hai loại tình hình này không hề phát sinh. Ở trong mắt người khác xem ra hành động hắn không ngừng đâm thọc một người đã chết rồi Thật giống như một kẻ điên cuồng đã hỏng mất thần trí. Nhưng trên thực tế, Trần Tiểu Thiên đang che giấu sự kinh ngạc của mình khi hắn đích thân đem mũi tên đâm vào trong bụng cừu nhân, đáy lòng hắn vô cùng bình tĩnh. Ngón tay không run rẩy, hô hấp cũng không dồn dập. hắn chẳng qua là cảm thấy cây tên bị máu tươi thấm ướt trở nên trơn trợt, muốn dùng hết sức siết chặt hơn. Thậm chí, hắn còn có thể tỉnh táo quan sát vẻ mặt của Tôn mặt thẹo, nhìn vết đao trên mặt y rung đông méo mó như thế nào vì đau đớn.

Trong quá trình này, Trần Tiểu Thiên thậm chí còn có chút nghi ngờ:

- với vóc dáng nhỏ gầy như vậy, không ngờ tên này lại có nhiều máu quá chừng?

Trên tường, tên cầm cung còn đang sững sờ, Qua Long đã quát xông lên, rút ra trường đao bên hông, một mắt còn sót lại hung quang chớp động.

Trần Tiểu Thiên để mũi tên ở lại trong bụng Tôn mặt thẹo, cúi người chụp liêm đao trên mặt đất.

Qua Long có tốc độ cực nhanh, thân hình chợt lóe lên đã cách không quá năm thước. Trần Tiểu Thiên vội vàng giơ đao lên mãnh liệt chém quật ngược lại. Hắn không nắm chắc có thể đối phó với cái người hung hãn này, nhưng trong tay có cây đao, có thể an tâm không ít.

Qua Long kinh nghiệm thực chiến vượt xa Trần Tiểu Thiên mấy trăm lần, Huống chi là một đao sơ hở chồng chất này. Y mỉm cười nhẹ răng nham nhở, tránh qua lưỡi đao, sải bước đến trước mặt Trần Tiểu Thiên, sau đó cần cổ quật một cái, dùng cái trán hung hăng cụng vào trên ót Trần Tiểu Thiên.

Trần Tiểu Thiên cảm giác đầu giống như bị một Thiết chủy đánh trúng, xương sọ cơ hồ nứt ra, thân bất do kỷ bay ra ngoài. Qua Long như ảnh tùy hình lấn thân tới trước, trường đao trong tay phát ra một tiếng rít bén nhọn, chém thẳng đến cổ họng Trần Tiểu Thiên.

Qua Long thân thủ bất phàm, trường đao ở trong tay hắn phảng phất như sống lại, giống một con quái mãng có sinh mạng, đao pháp chính xác mà tàn nhẫn. Trần Tiểu Thiên làm một người chỉ ở sân banh đá qua đá lại, chạy tới chạy lui, kinh nghiệm đánh nhau ngay cả cho hắn xách giày cũng không xứng.

Trần Tiểu Thiên đang ở giữa không trung, mắt thấy Qua Long Trường đao đã lướt đến cổ họng, không thể tránh khỏi. Nhưng, phía sau cổ hắn bỗng nhiên căng thẳng, thân thể dễ dàng bị kéo đi nửa thước, trường đao thu thế không kịp, chém xuống đá xanh cách Trần Tiểu Thiên một bả vai, khiến nó nát bấy.

Trần Tiểu Thiên thở dốc một hơi, cái tay phía sau cổ kia bỗng nhiên buông lỏng. Hắn té ngã ngồi, thân thể cơ hồ áp xuống liêm đao trong tay.

Qua Long thu hồi Trường đao, độc nhãn tàn bạo ngó chừng một thân ảnh trong đình viện vừa tới, nặn ra một nụ cười khó coi:

- Thì ra là Ngưng vũ thị vệ trưởng.

Trước mặt Trần Tiểu Thiên là một cô gái có vóc người cao gầy. Nang mặc quần áo màu đen, những sọc vân trên áo nhịn giống như hàn băng, bên trong áo ẩn chứa một áo giáp khán mất.

Từ phía sau lưng nhìn lại, cô gái này chân dài, thần cao so với Trần Tiểu Thiên cũng không thua gì. Bên hông trái nàng đeo một mặt thuẫn nho nhỏ, phía bên phải trang bị một thanh liêm đao, hình dạng như vành trăng, vỏ đao do gỗ chắc chế thành, phía trên văn sức chất phác tự nhiên, tràn đầy hơi thở hoang dã.

Ngưng Vũ nắm cổ Trần Tiểu Thiên, đem hắn ném ra khỏi hiểm cảnh, tiếp theo tiện tay vứt hắn qua một bên, sau đó từ trong tay áo lây ra một cái khăn lụa, đem chỗ da tiếp xúc vơi Trần Tiểu Thiên lau chùi sạch sẽ, cuối cùng cũng tiện tay đem khăn lụa bỏ đi. Mặc dù nhìn không thấy nét mặt của nàng, nhưng vẻ ghét cay ghét đắng căn bản không hề che dấu.

Ngưng VŨ không quay đầu lại, hỏi:

- xế chiều kẻ đến hiệu cầm đồ Tiền gia cầm đồ chính là ngươi sao?

Trần Tiểu Thiên vẫn chưa trả lời, Qua Long lớn tiếng nói:

- Thị vệ trưởng nhìn cẩn thận, đây là đào nô của thương quán!

Trần Tiểu Thiên nói:

- Ta là thương nhân! Bị các ngươi bắt tới!

Qua Long cười lạnh một tiếng:

- Nô tài chết bầm! Ngươi trên cổ còn in rõ dấu ấn ký của thương quán, còn dám nói không là đây tớ!

Một thanh âm lạnh như băng vang lên:

- Trong danh sách đầy tớ của Thương quán có tất cả sáu mươi ba tên. Bốn mươi mốt tên bị nhốt ở kho thương quán để chuyên chở hàng hoá. Mười bảy tên ở lại thị trường, tùy kỳ tiếp dỡ hang hóa từ xa. Này đang trong biệt viện có cả thảy năm đầy tớ, một gã bị dung hình, cặp chân đã chặt đứt hai gã bị tù ở thủy lao tên kia ách nô ở trong phòng các ngươi, nơi này còn có một tên vũ nô. Qua Long, tên này là đầy tớ từ nơi nào đến hả?

Qua Long không nghĩ tới là nàng đem tình hình đầy tớ nói ra rõ ràng như thể, nhất thời cứng họng.

Ngưng Vũ lạnh như băng nói:

- Ngươi mượn danh nghĩa thương quán buôn bán nô lệ riêng tư, hôm nay chuyện bại lộ, muôn giết Người diệt khẩu sao?

Trần Tiểu Thiên há to mồm, không ngờ đến mình lại xui xẻo như vậy, chẳng những bị bắt làm nô lệ, lại còn là nô lệ bán lén bán lậu. về phần tên nữ thi vệ này, rõ ràng là có liên quan đến vật phẩm ma hắn cầm chẳng lẽ có người nhìn ra những thứ đó không thuộc về cái thế giới này?

Qua Long nắm chặt Trường đao, trầm giọng nói:

- Thị vệ trưởng, đừng vội ngậm máu phun người. Thời điểm Qua Long ta vì Bạch gia bán mạng còn không có ngươi!

Ngưng Vũ thản nhiên nói:

- Vậy là ngươi không phục phu nhân quản thúc rồi?

Qua Long lúc này đã không có đường lui, độc nhãn của hắn nhướng lên, vung đao vẽ ra trên mặt đất một đường sâu gần hơn tấc, lạnh lùng nói:

- Tiện phụ họ Tô kia giết chồng đoạt gia sản! Khuê mẫu như xà hạt! Qua Long ta cùng Bạch hồ thương quán từ đây một đao hai đoạn! Không tiếp tục liên quan gì nữa!

Vừa nói, y đứng thẳng thân nhảy về phía sau.

- Muốn đi sao?

Ngưng Vũ cổ tay vừa động, Trần Tiểu Thiên còn không thấy rõ động tác của nàng, một thanh Nguyệt Nha liêm đao liền rời vỏ bay ra, không tiếng động đã lướt đến sau lưng Qua Long.

Qua Long bước ra hai bước, nhìn có vẻ như muốn liều mạng chạy trốn, nhưng đột nhiên thân thể quay lại, Trường đao chớp loe hàn quang, bổ tới liêm đao trong tay Ngưng vũ.

Người bình thường chạy trốn, sau lưng không khỏi bỏ trống môn lộ. Qua Long lại dùng phương pháp trái ngược, dùng chạy trốn để dụ địch, kì thực dấu diếm sát cơ, thừa dịp Ngưng vũ chưa chuẩn bị, ra tay hạ sát thù. Y cách Ngưng vũ bất quá một bước ngắn, lúc này đột nhiên dừng bước xoay người, giống như Ngưng Vũ tự đưa bản thân ra trước mũi đao vậy.

Ngưng Vũ dùng liêm đao hình trăng lưỡi liềm ngăn trường đao lại, thân thể liền lùi lại ba bước. Qua Long ngay sau đó giảm chân tiến lên, áp sát ba bước, ánh đao soàn soạt, giống như ba đào hướng Ngưng vũ bay tới. Qua Long cam Trường đao dài năm thước, riêng chuôi đao đã hơn một thước, lưỡi đao chỉ rộng hẹp hơn tấc, thân đao thon dài. Hắn lợi dụng lực lượng lưng eo, chém vớt đúng cách, liên kích tuần tự, thân theo hướng đao, đao theo người chuyển, tiến thối liên hoàn, đao pháp nhanh nhẹn dũng mãnh khoẻ mạnh, bén nhọn cực kỳ.

Ngưng Vũ dùng liêm đao chỉ có một nửa độ dài so với Trường đao của Qua Long. Đối mặt với thế công vũ bão, Ngưng vũ vẫn tiến thối tự nhiên, lộ ra vẻ bình tĩnh.

Qua Long một vòng tấn công mạnh nhưng không hiệu quả, lần nữa nghiêng thân giao kích, tay trái bỗng nhiên buông chuôi đao, giơ tay bắn ra một mũi ám tiễn. Tùy theo cơ quan phát ra, ám tiễn có tốc độ nhanh hơn so với cung tên bình thường. Ngưng Vũ cách Qua Long gần trong gang tấc, căn bản không kịp né tránh, nhưng tay trái y thi khe búng ngón trỏ lên, nhẹ nhàng gạt mũi tên nhọn đi.

Đầu ngón tay chạm vào không khí phảng phất hấp thu ánh trăng phía chân trời, lay động phát ra một vòng bạch sắc, ngưng tụ trên mũi tên, khiến lực lượng tích chứa trên tên phảng phất trong nháy mắt bị không khí ba đông rút hết, cứ như vậy treo ở đầu ngón tay Ngưng vũ... Đây hiển nhiên không là võ công đơn thuần.

Qua Long rống to thu đao chém về, múa tít trước người ngay cả một mảnh gió thổi cũng không lọt ánh đao. Ngưng vũ vứt ám tiễn, liêm đao múa lên giống như một mảnh lá bị gió nhẹ thổi xuyên thấu qua ánh đao, lướt đi nửa thước. Sau đó, đao trở về vỏ, giống như không hề phát sinh chuyên gì, lạnh lùng nhìn Trần Tiểu Thiên.

Một chút vết máu từ trong ánh đao tóe ra, Qua Long liều mạng quơ trường đao, cơn rống to đã biến thành tiếng tru đầy sợ hãi.

Ngưng Vũ không để ý đến ánh đao sau lưng, lạnh lùng nói với Trần Tiểu Thiên:

- Thứ ngươi cầm là vật phẩm gì?

Trần Tiểu Thiên giật mình, lúc này hắn mới nhìn được mặt Ngưng VŨ. Vị thị vệ trưởng trong miệng Qua Long này Thật ra tuổi còn rất trẻ, thậm chí nhỏ hơn hắn bốn, năm tuổi.

Nàng đang mặc áo giáp, rất nhìn ra vóc ngươi, nhưng dung mạo là mỹ nữ thượng đẳng, chẳng qua mang thần thái lạnh như băng làm người ta sợ. Lông mày nàng khác xa nhưng cô gái khác, nó giống như một đôi hắc vũ tung bay. Ánh mắt to mà không sáng, mặc dù đang nhìn hắn, tầm mắt lại phảng phất xuyên thấu qua thân thể của hắn, nhìn tới hư không.

- Là... mấy cái khăn tay.

Qua Long lúc này đã lực rời khỏi người, Trường đao rời tay bay ra, hướng Ngưng vũ bay tới. Ngưng vũ giơ tay lên vỗ, trường đao "Tranh" một tiếng rơi thăng xuống, chém vào đá xanh.

Qua Long hai đầu gối quỳ xuống đất, gào thét bưng lấy mặt, máu tươi từ khe hở chảy xuống. Mới vừa rồi trong lúc giao thủ, Ngưng Vũ chỉ công một chiêu, nhưng một đao lách qua đao ảnh, lấy con ngươi còn sót lại của. Những kẻ khác thấy thảm trạng của Qua Long, ngay cả dũng khí chạy trốn cũng không có, đồng thời quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Ngưng Vũ lạnh như băng nhìn A cơ man một cái, sau đó dời tầm mắt đi, bảo:

- Qua Long tạm gác lại chờ phu nhân phát lạc. Hai kẻ này đày tới Linh thạch quáng tràng làm cu li.

Mấy cô gái mặt ao giáp xông vào đình viện, lôi đi thi thể của Tôn mặt thẹo, đem Qua Long cùng hai người giam vào địa lao.

Ngưng Vũ nói với Trần Tiểu Thiên:

- Phu nhân muốn gặp ngươi.

-----o0o-----