Vương Triết trầm giọng hô:
- Giết một yêu nhân, hay ma lang, ban thưởng một cấp!
Sĩ tốt Thiên Vũ doanh quân Tần cùng hô vang:
-Dạ!
Trống trận lần nữa vang lên. Quân Tần không chút do dự dàn trận tiến bước, phảng phất như một khối đá ngầm sắc bén nghênh hướng thủy triều đang.
Nỏ thủ quân tần phát huy lực sát thương khổng lồ, ở ngoài ba trăm thước đã xuyên thấu hàng loạt ma lang đang ồ ạt xông tới. Nhưng ma lang ùa tới qua nhanh, đối mặt vơi quân địch như thủy triều, mấy trăm tên nỏ thủ tạo thành thương vong căn bản không cách nào ngăn cản bước chân đối phương.
còn cách nhau gần đến bảy mươi thước, phía chính diện Thiên Vũ doanh phân ra một bầy yêu lang kết hợp với man tộc võ sĩ, hợp trận theo thế bắt cầu, man tộc võ sĩ ném lao trong tay vùn vụt, ma lang bám theo hướng bay của tiêu thương mà dấn tới. Ma tộc võ sĩ sử dụng tiêu thương hình dáng đặc dị, hầu hết đầu tiêu thương đều có móc cong dương như làm bằng nanh thú, mũi răng hiện anh xanh lè, cho thấy được tẩm độc cực mạnh.
Những mũi lao hình tam giác đánh trúng mục tiêu, móc câu tạo nên tổn thương lớn cho địch nhân. Hang nghìn mũi tiêu thương gào thét bay tới, cơ hồ bao phủ nỏ thủ quân Tần.
Ngay sau đó là vòng thứ hai, lần này tiêu thương càng thêm trầm trọng, cơ hồ xé mở phương trận quân Tần. Ném xong hai đợt tiêu thương sau, ma lang cũng đã tấn công đến trước trận địa.
Song phương đánh giáp lá cà. Đối mặt với trường mâu như rừng của quân Tân, ma lang không hê sợ hãi. Bọn chung ap dụng một thứ chiến thuật rất bất ngờ một con xông tới trước, hai con nhảy chồm bám theo, khi chạm vào rừng thương, một con lao thắng vào, trong khi đó hai con nhảy chếch qua phải một chiều nghiêng 45 độ, khiến cho ngọn thương của một sĩ tốt đứng bên hướng đó bị đẩy hất qua một chút. Mũi thương không chính xác tạo sát thương không lớn cho con ma lang tiếp cận, và sĩ tốt đó lập tức làm mồi ngon cho một trong hai ma lang nhảy xéo tấn công. Chiến trường đồng loạt diễn ra cảnh ấy, khiến cho phương trận của quân đạo sĩ vốn rất hiểu nghiêm trước kia hiện giờ tan thành từng mảng.
Trận trường mâu thuộc Thiên Vũ doanh của quân Tần dễ dàng nát bấy dưới chiến thuật thọc thẳng rồi đánh xiên của hàng vạn ma lang.
Binh lính cầm mâu chưa kịp rút trường kiếm, nghênh đánh ma lang, thì bị thế tiếp cận lanh lẹ của ma lang tấn công, tạo thành sự bó buộc trong khoảng cách nhỏ. Họ chỉ đành tiếp tục đâm thẳng, bỏ mặc số phân cho đồng bạn phía sau ứng cứu. Tuy nhiên, hiểu quả ngăn chăn địch quân từ xa, tránh thương vong của thương trận đã vỡ, quân của sư soái nhanh chóng loan thành một đoàn, thương vong cực lớn.
La Mã quân đoàn nghiêm cấm phách chém, vô số lần huyết chiến khiến cho bọn hắn cho ra kết luận như vậy: ở đồng dạng lực lượng, đâm thẳng xa so sánh với phách chém tạo thành thương tổn lớn hơn nữa.
Sự lanh lẹ trong tấn công, sự lanh trí và khéo léo bất ngờ của ma lang, và sự tàn bạo của chúng sau khi cắn cổ được địch thủ theo cùng sự ùa tới tấn công bầy đàn... tạo nên thảm trạng khắp nơi trên chiến trường. Tuy quân của Sư soái vô cùng dũng mãnh, mỗi sĩ tốt ít nhả tiêu diệt hết hai ba ma lang mới cam chịu tử trận, nhưng nếu so về số lượng thì ma lang có quân số gấp mười lần Thiên vũ doanh.
Lần đầu tiên đối mặt với lối cận chiến khó chịu này, Thiên võ doanh của quân Tần rối loan trận hình, từ từ tiêu tán, nhưng thủy chung không có một người lui bước.
Trên gò núi, mọi người nhìn chăm chú vào chiến trường. Lân Thái Tuyền vẻ mặt ưu tư, Túc Vị Ương không chút thay đổi, Thương Lạc Hiên lại lộ ra vẻ vọng động, bỗng nhiên y tiến lên trước một bước, chắp tay nói:
- Chưởng giáo!
Vương Triết thản nhiên:
-Nói.
Thương Lạc Hiên cắn răng một cái:
- Xin chưởng giáo chỉ định người nào chủ chưởng long trì!
Mỹ phụ Trác Vân Quân nghe vậy giận dữ:
- Thương nhân sư huynh! Quân tình như lửa, sao còn muốn ép chưởng giáo lên tiếng!
Thương Lạc Hiên cả giận nói:
- Lúc này không nói, chỉ sợ không còn kịp nữa!
- Chẳng lẽ ngươi nhận định quân ta sẽ thua?
- Một mình bên ngoài, vừa không có lương thực lại không có viện quân, lấy mấy ngàn đối mấy vạn, làm sao có thể bất bại!
Thương Lạc Hiên cùng Trác Vân Quân trước mặt mọi người đại ầm ĩ, Vương Triết lại không chút biểu tình.
- Ngươi thấy sao?
Trần Tiểu Thiên ngơ ngác một chút, phát hiện Vương Triết thì ra là nói chuyện với mình:
-Hả?
Vương Triết nói:
- Thân binh nơi này đầu là môn hạ đệ tử của ta, cùng giống bọn họ, là người của Thái Ất chân tông. Ngươi là người ngoài duy nhất.
Trần Tiểu Thiên cười khan một tiếng:
- Quý tông đệ tử quả nhiên đều là hào kiệt.
- Hào kiệt?
Vương Triết thản nhiên nói tiếp:
- Nếu là hào kiệt, tại sao với một chưởng giáo tôn sư như ta lên tiếng cao hô, cả mấy chục vạn đệ tử trong giáo mà nhập ngũ bất quá chỉ mấy trăm người? Nếu là hào kiệt, tại sao khi đối đầu vơi kẻ địch lại còn cùng tranh quyền đoạt lợi? Sợ ta chết tại chiến trường, không chỉ định hắn làm chưởng giáo?
Thương Lạc Hiên đỏ mặt lên, chợt lớn tiếng nói:
- Thương Lạc Hiên ta có tài đức gì, dám mơ ước vị trí chưởng giáo?
- Ngươi dĩ nhiên không dám. Ngươi mặc dù kiếm pháp siêu quần, trong giáo phục ngươi có mấy người? Đem chưởng giáo chi vị truyền cho ngươi, chỉ sợ ngươi sống không tới khi mặt trời mọc ngày thứ hai.
Mặt Thương Lạc Hiên lúc đỏ lúc trắng, Vương Triết nói lời vừa rồi mặc dù khắt khe, nhưng thật ra thì trong mọi người tại chỗ này, hai người bọn họ có quan hệ gần gũi nhất, chính là sư huynh để đồng môn. Lúc ban đầu, kiếm pháp của Thương Lạc Hiên là do Vương Triết đại diện sư phụ truyền thụ cho.
Lân Thái Tuyền thấy Thương Lạc Hiên lúng túng, ở bên cạnh nói:
- Xin chưởng giáo bớt giận.
Vương Triết lắc đầu:
- Ta không giận. Ta đã không còn khí lực để tức giận nữa. Lân lão Tam, trừ ta, ngươi là người co bối phận cao nhất trong giáo. Những năm gần đây, ở long trì ngươi cũng làm không ít chuyện. Thập tứ đệ là nhỏ nhất trong chúng ta, năm nay cũng đã hai mươi rơi. Trở về đem phong hiểu chân nhân truyền cho hắn, cũng nên để cho hắn thiết viện thu đồ rồi.
- Vâng. Cẩn tuân ngọc chỉ của chưởng giáo.
Nhìn ma lang trong chiến trường đang đánh đến như thủy triều, Vương Triết nói:
- Binh nguy chiến hung, các ngươi đi đi thôi.
Thương Lạc Hiên còn muốn nói nữa, nhưng bị Vương Triết dùng ánh mắt sắc bén đảo qua, nhất thời hoảng hốt. Bốn người hướng Vương Triết khom người thi lễ, sau đó ròi gò núi phong phi kiếm tung người bay đi.
Trần Tiểu Thiên vốn là muốn theo chân bọn họ cùng đi, nhưng người ta vung tay áo lên, đã lướt xa 50 thước, đảo mắt cái đã biến mất ở sau gò núi, không thèm nhìn nửa mắt đến bọn để tự mang theo. Lúc này, nếu như rời khỏi Vương Triết, chỉ sợ hắn đi chưa đến dưới chân núi, kiếm của Nguyệt Sương sẽ đem hắn vĩnh viễn rời xa thế giới này.
Ma lang thay nhau công kích, Thiên Vũ doanh phương trận càng ngày càng khó chống đỡ. Đồng Trạch nói:
- Sư soái, Thiên Vũ doanh một mình khó chống, xin khiến Thiên Sách, Thiên Tế hai doanh xuất chiến.
Vương Triết mặc nhiên chốc lát, sau đó tay khẽ vẫy. Trên gò núi liền phất lên một cờ xí đỏ như máu, kèm theo trống trận ù ù. Các đại hán thuộc Tả võ quân đệ nhất quân đoàn Thiên Sách doanh xuất hiện ở cánh trái chiến trường.
Tim Trần Tiểu Thiên chợt rộn nhip, suýt nữa la hoảng lên.
Thiên Sách doanh co trang bị tương đương Thiên Vũ doanh của đai Tần. Bọn họ chỉnh tề nón giáp, nhưng khôi giáp trên người giống như vẩy cá, trước ngực cũng có hai khối hộ giáp thật dầy, trong tay không phải cầm trường mâu, mà là lưỡi dao dai bảy thước, hai cánh đao có mũi nhọn hoắc.
Đường quân! Mạch Đao!
Đường quân theo tiêu chuẩn phối trí có bốn loại đao, nghi đao, chướng đao, hoành đao cùng mạch đao. Mà ở biên cương, quân đội dã chiến của Ly Thế Dân chỉ dùng Mạch Đao. Bởi vì, đây là loại đao trọng hình, lực sát thương mạnh nhất, một khi xếp thành chiến trận, cơ hồ là không có đối thủ nào có thể địch nổi.
Khi tiến đánh các quốc gia sa mạc, Đường quân đã từng bị mười vạn liên quân sa mạc vây khôn. Đại tướng Lý Tự Nghiệp mạnh mẽ phá vòng vây, Đường quân lấy Mạch Đao mở đường, lựa chỗ thủ như tường mà vào, làm cho người ngựa đều ngã, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Trong lúc này, thú nhân chợt xuất hiện với những đội hình tản binh, bọn họ mặc quần áo bằng da thú hoặc cây cò chế thành, mỗi người lưng đeo trường cung khổng lồ, đường cong dài tới hai thước. Nếu như không tận mắt nhìn thấy, Trần Tiểu Thiên vô luận như thế nào cũng không tin, là cánh quân thú nhân này còn mang và sử dụng cung dài hơn quân đoàn trường cung của Anh quốc thời trung cổ. Trường Cung này một mặt ghim trên mặt đất, kề đó có kệ chứa tên. Tên của trường cung bắn ra lướt đi khoảng bốn trăm thước, tới đích vẫn đầy đủ lực sát thương.
Trong khi đó, cánh quân trang bị kiểu quân Đường của bên sư soái cũng vai đeo mỗi người một cung, năm người một nỏ, đồng thời còn có xe nỏ. Xe nỏ co móc dây cung cùng bánh xe liên tiếp nhau, bắn ra những mũi tên lớn đủ sức huy diệt trong thời vũ khí lạnh thế này.
cánh quân xuất hiện cùng Thiên Sách doanh là một chỉ bộ đội quần áo nhẹ. cánh quân này trang bị khôi giáp hoàn toàn bất đồng. Khôi giáp của họ có hô giáp kim khí, thậm chí không có da thuộc, quần áo màu vàng nhạt không phải là sắt cung không phải là cây, lộ ra vẻ cực kỳ nhẹ nhàng.
Trong Lịch sử mà hắn biết được, chỉ có một loại quân sĩ dùng giáp như vậy: Đó là thần xạ thủ của Tống triều. Quân đội này dùng qua giáp luyện chế từ bông xếp thành cả trăm tầng, vừa nhẹ vừa có sức dội ngược rất mạnh, cánh quân này tay cầm nỏ nhỏ, tốc độ bắn tên nỏ cực nhanh. Xem ra, ngày hôm nay là ngày đối địch của những cung thủ ưu tú nhả hai bên.
-----o0o-----