Tiên Linh Thánh Cảnh

Chương 34: Trong máu có độc?




Đứng trước Long phu nhân, Đằng Hải như người mất hồn, trong vô thức quỳ xuống, nắm lấy tay Long phu nhân khi cô còn đang hấp hối.

Nước mắt tuôn trào, hắn cố gắng lấy hơi để nói:

""Mẹ...đừng...đừng chết mà...""

Nước mắt hắn giàn giụa, ghì chặt lấy tay Long phu nhân, dù làm thế cũng chả thể làm được gì.

Tên đã đâm cô tiến lại gần, hắn là người của Thiên sát, ca của tên Đằng Hải lúc trước đã giết.

Hắn tỏ vẻ thích thú trước biểu hiện của Đằng Hải, liền cầm thanh kiếm chém ngang lưng Long phu nhân, khiến cô trút nốt hơi thở cuối cùng.

Chút máu nơi vết thương bắn vào mặt Đằng Hải, khiến hắn càng căng con mắt ra, đỏ ngầu như sắp khóc ra máu, liền hắn ngây người ra như kẻ ngốc, nói:

""Mẹ...?""

Hắn quá sốc, ngày càng trở lên đau đớn nhưng không phải nỗi đau da thịt, đó là đau đớn trong tâm, hắn trong tâm đã chết hoàn toàn, không còn cảm nhận được sự sống của Long phu nhân.

""Con ả đàn bà này giết đúng là bẩn tay ta, thứ dơ bẩn!"" - Tên kia nói

Hắn trước sự bất lực của Đằng Hải, định dẫm vào đầu Long phu nhân để ra oai, nhưng lại có cái gì đó chặn hắn lại.

Đằng Hải nhìn vào mắt hắn, khiến hắn cứ như có cảm giác nhìn vào một cái hố sâu không đáy.

Hắn liền tỏ ra sợ hãi khi thấy Đằng Hải nhìn hắn, liền sát khí thu lại. Đằng Hải gằn giọng nói:

""Ngươi muốn làm gì?""

Hắn liền giật mình, bật ra đằng sau. Hắn bỗng nhớ tới việc lúc trước mà Bành Thiên bị hắn giết, nói với hắn:

""Trong cơ thể thằng nhóc đó....có chứa một thứ sức mạnh tà ác nào đó còn mạnh hơn cả ma công....""

Tên đó liền nghĩ ngợi, thèm khát thứ sức mạnh kia, thứ mạnh hơn cả tà công, mà lại nằm trên người Đằng Hải.

Hắn giơ kiếm lên, lao vào vốn định đâm Đằng Hải, hắn nói to:

""Giờ thì chết đi, để ta lấy được thứ sức mạnh mạnh mẽ đó!""

Đằng Hải không quan tâm tên kia vừa nói gì, tất cả hắn quan tâm là vừa nãy Biểu Đắc đã nhục mạ Long phu nhân, đó mới là điều hắn quan tâm.

Đằng Hải đứng dậy nhìn tên kia đang đâm cây kiếm, gần chạm vào nhãn cầu hắn. Hắn né ra ngay, lấy tay ghim thẳng vào đầu lưỡi kiếm.

Thanh kiếm đâm vào tay Đằng Hải như ghim vào núi, tên kia cố rút mà không rút ra được.

Tên kia không những không ngạc nhiên, hắn còn hô to:

""Chẳng nhẽ đây chính là sức mạnh mà lão già kia nói? Haha chính nó rồi, cái sức mạnh này từ giờ sẽ do ta cai quản, ngươi đi chết đi!!!""

Tên đó lấy hết sức giật cây kiếm về sau, khiến tay Đằng Hải tóe máu, run run không nhấc lên nổi.

Tên đó càng đắc ý nhưng thấy Đằng Hải tức giận sau khi hắn sỉ nhục Long phu nhân, hắn liền lấy thế mõm, mắng:

""Con đàn bà thối tha này đã sinh ra một thằng con phế vật như mày chắc là khổ lắm nhỉ, từ giờ thay mặt Long gia, tao sẽ trừ khử mày, à quên còn chị mày sẽ được đi cùng mày ~""

Đằng Hải nghe thấy, lấy đôi tay còn rỉ máu, hất vào mặt tên kia một cái, liền nói:

""Ngươi nhục mạ mẹ ta, muốn giết chị ta, hôm nay ta xin nhận...""

Hắn vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra với Đằng Hải, trong đầu nghĩ chăng Đằng Hải lên cơn điên?

Biểu Đắc bỗng dưng đứng không vững, cơ thể loạng choạng như người say rượu, không cầm vững nổi kiếm mà thả ra, hắn hét lên:

""Ngươi....ngươi đã làm gì ta!!?""

Đằng Hải nhìn hắn, ánh mắt Đằng Hải như bóp nghẹt thở hắn, khiến hắn sợ hãi không thốt lên lời. Đằng Hải tiến lại gần hắn, liền nhặt lấy thanh kiếm trên đất rồi nói:

""Hôm nay, thay mặt mẹ ta, ta xin hành quyết ngươi tại đây, đầu tiên là đâm vào bụng, chặt hai tay, nghiền nát hai chân, đâm xuyên thái dương....""

Nghe xong, chợt hắn nhớ tới hình phạt của Thiên sát, đơn giản chỉ là một cái chết đơn giản, cái hắn sợ chính là Đằng Hải. Bởi, một đứa trẻ, giết người tàn bạo, sức mạnh kinh người, chẳng nhẽ là bởi thứ sức mạnh kia?

Hắn nhìn ánh mắt đầy sát khí của Đằng Hải, như muốn nuốt sống hắn, sợ hãi tột độ. Khóc không ra hơi, chỉ nhìn thôi cũng đã khiến hắn dấm đài.

Đằng Hải từng giây từng phút, làm từng thứ một, hắn không thể cử động nên chỉ có thể chịu đựng đau đớn đến điên dại.

""AAAAAAAAAAAAA!!!!!!"

Cho đến thứ cuối cùng: đâm xuyên thái dương.

Đằng Hải nói câu cuối với hắn:

""Ngươi có cảm thấy cái chết đang tới gần?""

Với giọng điệu là hắn ta đang bị chơi đùa với chính mạng sống của mình vậy, hắn run sợ, nói:

""Ngươi hãy giết ta đi...ta cầu xin ngươi....ta sai rồi...giết ta đi....""

Đằng Hải mỉm cười, một nụ cười chứa đầy ẩn ý, nói:

""Giết ngươi? Được rồi...""

Tưởng rằng Đằng Hải đồng ý, hắn vẫn mặc đời vì em trai hắn còn sống, sẽ trả thù cho hắn. Nhưng không, Đằng Hải nói:

""Ta sẽ giúp ngươi chết một cách đau đớn tột độ, một cái chết đau hơn cả em trai ngươi""

Tên đó nghe đến hai từ em trai, mới nhớ ra là từ lúc nó đi cho tới khi ba vị đại nhân xong việc rời đi, liền không thấy nó đâu.

Tên đó liền không còn tia hi vọng trả thù nào nữa, liền để mặc cho cái chết đau đớn dần.

Đằng Hải liền rút từng ngón tay khỏi thớ thịt hắn, rồi đến chân, và cái đau nhất: sươn sườn. Tên đó sau khi bị rút nốt cái sươn xườn ra, liền chết thẳng, không thể nhắm mắt.

""Tu vi võ vương à, thiêu lên đi""

Đằng Hải liền dùng ngũ hành trận dùng hỏa thiêu xác hắn, không thôn phệ.

Đằng Hải không còn đủ linh lực thiêu tiếp, liền ngã gục xuống đất.

""Mẹ, con đã trả thù được rồi, nhưng không biết chị con đã đi đâu về đâu, liệu con phải tìm chị ấy ở đâu?""

Bỗng có từng giọt nước mắt rơi rớt xuống mặt Đằng Hải, hắn dần mất đi ý thức, không thấy được xác Long phu nhân đâu, thiếp đi dần dần.

Đằng Hải thiếp đi, nhưng lạ thay hắn cảm giác như có một người đỡ hắn, dìu hắn nằm xuống, Thiên Long ở trong thần thức cũng ngạc nhiên không thốt nên lời.

""Con đã làm tốt lắm, còn lại cứ để mẹ lo...""