Tiên Liêu Vi Kính

Chương 57: Đồng quy 11




Không… bình thường?

Kỷ Viên ngẩn người, nhưng lại không phản bác, biểu hiện của Diệp Quân Trì đúng là có chút kì quái.

“Ta cũng không nhìn ra được là có vấn đề ở chỗ nào.” Hệ thống tôn sùng khoa học cũng cảm thấy vô cùng rối rắm khi ở thế giới này, “Dù sao… ngươi phải chú ý chút.”

Kỷ Viên im lặng đồng ý, liếc mắt nhìn Diệp Quân Trì, bất động thanh sắc kéo tay áo nhìn cái vòng trên cổ tay, hạt châu trên vòng vẫn là màu xanh lam.

Trước đây hắn đã từng quan sát, chỉ cần Diệp Quân Trì rời khỏi, hạt châu trên vòng tay sẽ biến thành màu trắng, bây giờ hạt châu có màu lam… Diệp Quân Trì vẫn là Diệp Quân Trì.

Diệp Quân Trì không để ý lắm tới hành động của Kỷ Viên, hắn cúi đầu, ghé sát vào cần cổ trắng nõn của Kỷ Viên, hôn nhẹ một cái, lại cười hỏi: “Nhìn gì vậy?”

Kỷ Viên khựng lại, quay đầu đưa cổ tay lại gần, trộm quan sát thần sắc của Diệp Quân Trì, nói: “Ngươi tặng.”

“Thích không?”

Kỷ Viên đối diện với Diệp Quân Trì một lát, chỉ nhìn thấy vẻ ôn nhu và kiên nhẫn từ trong đôi mắt đen sâu thẳm kia, chậm rãi gật đầu. Thấy hắn quay đầu lại, động tác Diệp Quân Trì nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc đen của hắn, ôn nhu trong mắt bỗng biến thành thần sắc khiến lòng người run sợ.

Hệ thống lặng lẽ run lập cập, định nhắc Kỷ Viên chú ý một chút, cẩn thận quan sát lại, lại không nhìn ra Diệp Quân Trì có ác ý gì.

Có lẽ chỉ là… nhìn lầm thôi nhỉ?

Tiên phủ của Vân gia trên đỉnh ngàn thước, kiến trúc kim bích huy hoàng hôm nay lại xám xịt, tĩnh mịch, chính giữa đỉnh có một tòa đại điện, đó là nơi ngày thường liên minh chính đạo thương nghị đại sự, người bình thường không thể bước vào. Giờ phút này cấm chế bên ngoài đại điện thật mạnh, từ bên ngoài không thể thấy rõ tình huống bên trong, có điều không cần nghĩ cũng biết, người Vân gia đều bị nhốt trong đó chỉ sợ lúc này tất cả đều đang cảm thấy sợ hãi và kinh nghi.

Kỷ Viên và Diệp Quân Trì ăn ý mà coi nhẹ chính điện, đi tới chỗ thiên điện. Thanh danh của hai người không tốt, nếu tùy tiện phá cấm chế cứu người, người bên trong ra ngoài rồi chỉ sợ lại rút đao ra đánh. Dù sao Vân Thừa cũng đang trên đường tới đây, người Vân gia vẫn là phải giao cho hắn ta tự cứu thì tốt hơn.

Sắc trời đã nặng nề chuyển sang buổi hoàng hôn, thiên điện cũng một mảnh tĩnh mịch. Kỷ Viên và Diệp Quân Trì đi vài vòng trong thiên điện lạnh lẽo trống vắng, phát hiện có một ám đạo, vừa mở ám đạo ra, Kỷ Viên liền nhận được hai thông báo.

“Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ giải cứu Kỷ Huyền, chồng lên nhiệm vụ số 400.”

“Chúc mừng bạn hoàn thành nhiệm vụ cùng Diệp Quân Trì tìm ra chân tướng, chồng lên nhiệm vụ số 400.”

Hai niềm vui nối gót mà tới, tâm tình Kỷ Viên vốn còn có chút nặng nề kì quái lập tức không cánh mà bay, hắn tra xét nhiệm vụ, chỉ thiếu tám trăm nhiệm vụ nữa là có thể tự do hoàn toàn.

Trên mặt Kỷ Viên không khỏi lại lộ ra ý cười rõ ràng, trong mắt Diệp Quân Trì, lại như ẩn nhẫn đã lâu, tâm nguyện đạt thành, cuối cùng cũng cứu được phụ thân ra, ăn mừng với các huynh đệ.

Trong lòng Diệp Quân Trì có chút ngứa ngáy, rất muốn hôn hắn, lại có chút ghen tuông, hắn ngẩng đầu nhìn ba người hôn mê bất tỉnh bị trói trong phòng tối, Hồi Trì theo tay hắn vung lên, chém đứt khóa đồng.

Kỷ Viên bước nhanh qua nhất nhất kiểm tra cơ thể ba người một chút, trong lòng tức khắc trào ra một cảm xúc phức tạp không nói nên lời.

Vân Thừa quả không nói dối, hắn ta vẫn luôn âm thầm sai người chăm sóc cho người Kỷ gia ba phần. Tuy rằng sắc mặt của ba người đều có phần tái nhợt nhưng lại ngoài ý muốn không hề bị ngoại thương.

Ánh mắt hắn xẹt qua khuôn mặt xa lạ của nam tử trung niên, nhịn xuống xúc động tra xét tình hình của Kỷ Thâm, xem xét mạch đập của Kỷ Huyền thật cẩn thận, thở dài trong lòng.

Nguyên chủ bất kham không thể chịu đựng thêm, uống thuốc độc tự vẫn, hắn làm tu hú chiếm tổ, lần này cứu Kỷ Huyền ra, cũng coi như là đã báo ân xong, về sau ngoại trừ âm thầm chăm sóc Kỷ Thâm ra thì cũng không cần phải có bất kì liên lụy gì với Kỷ gia nữa.

Nghĩ đến đây, Kỷ Viên không khỏi có chút hoảng hốt.

Cứ như vậy đã kết thúc rồi?

Vốn cho rằng sẽ phải có một hồi quyết chiến sinh tử khó liệu, không ngờ Ngọc Thu lại trực tiếp bị Diệp Quân Trì đánh chết, Ngọc Thu một nhân vật có trăm phương nghìn kế, khôn khéo như vậy, không ngờ lại chết rồi…

Mí mắt Kỷ Viên bỗng giật giật, có một dự cảm thực bất an.

Trong lúc ngây người, Kỷ Huyền đã tỉnh lại, một đôi mắt đen không có tiêu cự, tận một lúc lâu sau mắt mới có thần trở lại, mặt không cảm xúc nhìn Kỷ Viên chằm chằm, không hề nói gì.

Trong lòng Kỷ Viên trào lên một cảm giác không tốt, cân nhắc một chút, thấp giọng gọi: “Cha?”

Kỷ Huyền nhíu mày đạm thanh hỏi: “Viên nhi, sao con lại ở đây?”

Tuy rằng từ nhỏ vẫn luôn có người thân ở bên, nhưng Kỷ Viên lại chưa từng được hưởng thụ cái gọi là tình thân, nhìn thấy thái độ của Kỷ Huyền như vậy, không hề cảm thấy có gì không đúng, rất tự nhiên đáp lời: “Tới cứu cha.”

Nhìn hình thức ở chung có chút quỷ dị của hai cha con nhà này, Diệp Quân Trì nhíu mày, mũi bỗng nhiên ngửi thấy một mùi thơm lạ lùng phảng phất bỗng bay tới, hắn choáng váng đầu óc, cảm xúc tích tụ nơi ngực kia thiếu chút nữa lại bộc phát.

Hắn dừng lại một chút, thở hổn hển, rất muốn rời khỏi phòng tối làm cho người ta cảm thấy áp lực này ngay lập tức, nhìn Kỷ Viên, lại lặng lẽ nhịn xuống. Không chút để ý mà liếc mắt nhìn hai huynh đệ Kỷ Sâm, Kỷ Thâm, nghĩ tới sự coi trọng mà Kỷ Viên dành cho Kỷ Thâm, Diệp Quân Trì đi tới kiểm tra cơ thể Kỷ Thâm một chút, dư quang bỗng nhiên chú ý tới sự không thích hợp của Kỷ Huyền.

Mười mấy năm trước, hắn được Kỷ Viên và Kỷ Huyền cứu giúp, tuy không giúp đỡ được nhiều, nhưng lại chẳng khác nào đưa than sưởi ấm vào ngày tuyết rơi, vậy nên hắn có chút ấn tượng đối với Kỷ Huyền.

Tuyệt không phải là nam nhân trung niên sắc mặt đạm mạc, ánh mắt lại giấu hàn ý trước mặt này.

Hắn bỗng dưng vung tay tạo kết giới bảo vệ hai huynh đệ Kỷ Thâm, Hồi Trì cũng theo đó mà động, lập tức chắn trước mặt Kỷ Viên.

Ngay sau đó, Kỷ Huyền vốn còn đang lạnh giọng chất vấn Kỷ Viên trở tay rút một thanh chủy thủ ra, đâm về phía Kỷ Viên, vừa lúc đánh lên lưỡi kiếm Hồi Trì, một tiếng “keng” thanh thúy vang lên.

Kỷ Viên còn chưa kịp phản ứng, đã bị Diệp Quân Trì bảo vệ trong lòng.

Hắn ngạc nhiên nhìn Kỷ Huyền chằm chằm: “Cha?”

Khuôn mặt Kỷ Huyền đã có phần hơi run run: “Đừng gọi ta là cha! Ngươi không phải là nhi tử của ta!”

Kỷ Viên toát mồ hôi lạnh đầy đầu.

Hệ thống ồ một tiếng: “Đã bảo ngươi đừng có vô cảm như vậy rồi, nhìn đi, bị lộ rồi kìa.”

Kỷ Viên đã sắp muốn khóc: “Ta trước mặt Kỷ Huyền duy trì một trăm phần trăm độ thân thiết của nguyên chủ rồi mà, quan hệ cha con người ta tốt, liếc mắt nhìn một cái đã ra, đâu liên quan gì tới ta?”

Kỷ Huyền vẫn còn đang thở phì phò từng hơi, nhìn Kỷ Viên được Diệp Quân Trì bảo vệ chặt chẽ, đôi mắt đỏ lên: “Nhi tử ta tuyệt sẽ không cấu kết với Ma tộc hại người!”

Từ từ, Kỷ Huyền biết nguyên chủ thông đồng với ma tộc giết người từ khi nào?

Trái tim sắp rơi ra ngoài của Kỷ Viên lại trở về chỗ cũ, đang định mở miệng giải thích, Diệp Quân Trì đã lạnh giọng nói.

“Ngọc Thu, ngươi còn muốn diễn tới khi nào nữa.”

“Kỷ Huyền” ngẩn ra, cũng không phản bác lại Diệp Quân Trì, mà thấp giọng cười ra tiếng, tiếng cười xích xích, cười tới khi da đầu Kỷ Viên đã tê rần, theo phản xạ co rụt lại vào lòng Diệp Quân Trì.

Mẹ nó, tên biến thái này quả nhiên là không chết!

Không ngờ sống còn dai hơn cả gián!

“Không ngờ tới phải không!” Cười một hồi lâu, Ngọc Thu mới thu nụ cười lại, thần sắc âm lãnh nhìn Diệp Quân Trì chằm chằm, “Diệp Quân Trì ngươi không ngờ lại tự dâng tới tận cửa.”

Diệp Quân Trì đạm mạc nhìn gã: “Không ngờ ngươi đã tu luyện tới trình độ này rồi. Có điều chỉ cần một ngọn lửa đốt toàn bộ ngọn núi Nam Sơn này, là có thể tìm được.”

Kỷ Viên nghiêng đầu nhìn Diệp Quân Trì, thấy vẻ mặt hắn nửa điểm vui đùa cũng không có, thấp giọng nhắc nhỏ: “… Đốt núi Vạn Nam, âm khí sẽ tiết ra.”

Huống hồ trên núi Vạn Nam còn cả một đám người Vân gia, Diệp Quân Trì nếu thật sự vì muốn giết Ngọc Thu lại trực tiếp giết hại nhiều sinh linh như thế, vậy cũng quá…

Diệp Quân Trì hơi khựng lại, vòng tay ôm lấy Kỷ Viên siết lại càng thêm chặt, nụ cười có phần quỷ quyệt: “Tiết ra thì sao? Những phàm nhân kia ngoại trừ lại lan một vài tin đồn thì cũng chẳng biết làm gì hơn, giết là xong chuyện…”

Kỷ Viên hít một hơi khí lạnh: “Diệp Quân Trì!”

Diệp Quân Trì giật mình, ánh mắt vừa rồi còn có chút điên cuồng dần bình tĩnh lại, hắn run run, vòng tay ôm Kỷ Viên hơi buông lỏng, giọng nói khàn khàn: “Thật xin lỗi, dọa ngươi rồi, ta chỉ là nói mà không lựa lời.”

“Nói không lựa lời?” Ngọc Thu vừa thấy Diệp Quân Trì đã có một cảm xúc phấn khởi tới kì dị, cười lớn một tiếng, “Ngươi thật sự là nói không lựa lời? Diệp Quân Trì, ngươi không khống chế được mình phải không? Chờ tới lúc phát tác rồi, ngươi sẽ chính là một kẻ điên, gặp kẻ nào giết kẻ ấy, còn không mau giấu Kỷ Viên đi, chỉ cần không chú ý một chút ngươi sẽ giết hắn, ngươi…”

Lời gã còn chưa dứt, Hồi Trì đã hung hăng đâm tới. Kỷ Viên hiểu giờ phút này Kỷ Huyền chỉ là đang bị Ngọc Thu khống chế, một kiếm này chém tới, Ngọc Thu chỉ sợ bình an vô sự, mà thực sự xảy ra chuyện sẽ chính là Kỷ Huyền. Hắn vội vàng túm áo Diệp Quân Trì, thấy Hồi Trì đã dừng lại, lúc này mới xoay người nhìn về phía Diệp Quân Trì, trong lòng hốt hoảng vô cớ.

Diệp Quân Trì rốt cuộc là bị làm sao vậy? Ngày thường hắn bình tĩnh lại kiên nhẫn, sao có thể bị Ngọc Thu vừa nói dăm ba câu đã bị chọc tới lệ khí lan tràn?

Diệp Quân Trì che mắt hắn lại, thấp giọng nói: “Đừng nhìn ta.”

Ngọc Thu ở bên cạnh còn không chịu buông tha: “Mau khống chế bản thân đi, chờ Ma tôn trở lại rồi…”

“Cút.” Diệp Quân Trì lạnh lùng cắt lời gã, Kỷ Viên cảm thấy hắn đang run lên.

Ngọc Thu cười một hồi, chủ động từ bỏ quyền khống chế Kỷ Huyền, Kỷ Huyền rũ đầu, lại ngất đi.

Diệp Quân Trì thở từng hơi hổn hển, hai mắt bị phủ một màu đỏ như máu xao động, như bị tẩu hỏa nhập ma. Hắn bế Kỷ Viên bước ra khỏi phòng tối, Kỷ Viên cũng theo phản xạ ôm lấy hắn, thấp giọng nói: “Cha ta và Kỷ Thâm, Kỷ Sâm…”

Diệp Quân Trì không hề lên tiếng.

Hệ thống giọng nói cũng đã run run: “Yên tâm, Vân Thừa đã tới chân núi Vạn Nam, tới rồi sẽ có thể bảo vệ cho họ… Bây giờ ngươi đừng nói lời gì kích thích lão đại, bộ dáng của lão đại thật đáng sợ.”

Nhưng cho dù Kỷ Viên có hỏi thế nào thì hệ thống cũng không chịu cho Kỷ Viên biết tình hình của Diệp Quân Trì lúc này, Kỷ Viên chỉ có để Diệp Quân Trì che mắt mình, không biết hắn đang đi về hướng nào, chẳng qua chỉ trong chốc lát, đã có hơn mười Ma tộc đột kích.

Mũi ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, Kỷ Viên cuối cùng cũng không nhịn được mà kéo tay Diệp Quân Trì ra, ngẩng đầu vừa nhìn Diệp Quân Trì, lập tức không nói nên lời.

Người đang bế hắn này, tựa như một kẻ xa lạ đang khoác cái da của Diệp Quân Trì.

Hắn mặt không cảm xúc, hai mắt đỏ lòm thô bạo, toàn thân tắm máu, quả thực chính là một sát thần xuất thế. Trước đây, màu đỏ như máu trong mắt Diệp Quân Trì thường thường lộ ra sát ý, giờ phút này toàn bộ sát ý quả đã bộc phát ra hoàn toàn.

Kỷ Viên theo thói quen nhìn xuống vòng tay.

Ánh sáng xanh lóe lên, không hề nghi ngờ người trước mặt chính là Diệp Quân Trì.

Bốn phía tối thui, trên mặt đất toàn bộ là thi thể của Ma tộc đột kích, Kỷ Viên nhanh mắt nhìn khắp tử trạng của những bộ thi thể thiên kỳ bách quái, nhịn cảm giác muốn nôn xuống, lại tự kiểm tra mình, môi giật giật, yết hầu khô khốc nói không nên lời.

… Toàn thân Diệp Quân Trì tắm máu, lại không có một giọt máu nào dính vào tóc hay áo Kỷ Viên.

Hắn vẫn luôn nhìn Kỷ Viên, ánh mắt bạo ngược làm lòng người lạnh lẽo. Kỷ Viên bị nhìn chằm chằm tới tê dại da đầu, cảm thấy lúc nào mình cũng có thể bị hắn cắn xé nuốt vào bụng.

Kỷ Viên khắc chế nỗi sợ hãi trong lòng, cố gắng làm giọng nói trở nên nhu hòa lại: “Sao vậy? Bị thương rồi? Thả ta xuống dưới đi, ta tự đi được.”

Diệp Quân Trì trầm mặc một lát, ngón tay dính máu chậm rãi nắm lấy cổ Kỷ Viên, hơi dùng sức. Cần cổ dưới tay tinh tế hơn cổ nam nhân bình thường rất nhiều, ấm áp lại mềm mịn, dán sát vào còn có thể cảm nhận được mạch đập sinh mệnh trên cổ hắn đang nảy lên.

Tay chỉ cần dùng thêm chút lực, người trong lòng sẽ chết đi.

Thần tình Diệp Quân Trì lạnh lùng: “Kỷ Viên, ngươi muốn đi đâu?”

Kỷ Viên thật cẩn thận ôm lấy hắn: “Ta không đi đâu cả, ngươi sao thế?”

“…” Khóe miệng Diệp Quân Trì lộ ra một nụ cười vặn vẹo, “Ngươi lừa ta.”

Cảm giác hít thở không thông truyền tới, Kỷ Viên đã không kịp nghĩ tới tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy, đầu hắn quay cuồng.

Hệ thống hét to a a a, âm thanh điện tử lạnh băng lại có chút buồn cười: “Ta đã sớm biết mà, đã sớm nói lão đại không phải là người tốt gì rồi, Kỷ Viên, chủy thủ đang giắt ở eo ngươi, mau ra tay đi, ngươi muốn chết à!”

Kỷ Viên không đáp lại, trước mắt hắn mơ hồ, chỉ có thể cố gắng đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt mặt Diệp Quân Trì.

“Nếu muốn giết ta…” thì nhớ phải vứt xác ra xa một chút, bằng không lúc ngươi tỉnh lại rồi… sẽ không tốt.

Trước mắt biến thành một màu đen sì, ngay lúc Kỷ Viên cho rằng mình sẽ bị Diệp Quân Trì bóp chết tươi, hắn lại đột nhiên dừng tay, cúi đầu nhìn Kỷ Viên sắc mặt đỏ bừng, cúi đầu hôn lên môi hắn. Kỷ Viên thiếu chút nữa đã vì hít thở không thông mà chết, liều mạng hít dưỡng khí, đầu đau đớn, co rút không thôi, trong mắt hắn cũng không kìm được mà hiện lên nước mắt long lanh.

Chờ tới lúc hắn cuối cùng cũng đã dừng lại, môi đã bị thô lỗ cắn chảy máu. Kỷ Viên bị đè lên cây, lưng ma xát với vỏ cây thô ráp, cảm giác thật đau đớn.

Một bàn tay chui vào sờ soạng, Kỷ Viên chóng mặt nhức đầu, nhưng vẫn còn chút ý thức, biết đây là nơi nào, Ngọc Thu vẫn còn sống, hơn nữa dưới đất còn toàn là thi thể nữa.

Hắn đè tay Diệp Quân Trì lại, ánh mắt mang theo sự cầu xin: “Đừng!”

Diệp Quân Trì như đã mất lí trí, cũng không để ý tới sự giãy giụa của Kỷ Viên, hình như cảm thấy Kỷ Viên có chút phiền, hắn lấy một sợi Khốn Tiên tác ra trói tay Kỷ Viên đẩy lên trên đầu, đè hắn lên thân cây, vén vạt áo lên, kéo một chân hắn gác lên vai mình.

Mặt Kỷ Viên đã trắng bệch cả lại: “Diệp Quân Trì? Ngươi điên rồi sao?!”

Hệ thống lại offline ngay lúc mấu chốt, Kỷ Viên đã thật sự muốn khóc rồi, khi bị nhét vào không hề chuẩn bị, thiếu chút nữa hắn đã chịu không nổi, nước mắt vốn luôn kìm nén lúc này rơi xuống liên tiếp.

Diệp Quân Trì vẫn còn ôm hắn nỉ non, giọng nói nhỏ vụn, Kỷ Viên cố gắng nghe trong chốc lát, càng nghe càng kinh hãi.

Ngọc Thu nói Diệp Quân Trì sẽ biến thành một kẻ điên không còn lí trí, gặp người là giết.

Mà bây giờ, ý thức của Diệp Quân Trì đã hỗn loạn hoàn toàn, hắn bây giờ hình như chỉ nhớ rõ những lời Kỷ Viên nói phải rời đi đoạn thời gian trước.

Kỷ Viên không kịp nghĩ nhiều, cổ họng dâng lên một mùi máu nhàn nhạt, không bao lâu sau, hắn trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Tác giả có lời muốn nói:

Ngọc Thu: Không ngờ tới phải không!.jpg

Kỷ Viên:… Ờ, thực ra là ta có ngờ tới.

Diệp Quân Trì bạo tẩu không nói gì cũng ném Hồi Trì về phía Ngọc Thu.