Vẻ mặt Kỷ Viên vô cảm nằm trên giường nhìn chằm chằm lên trần, ngẩn ngơ.
Nếu không phải hệ thống quy định vẻ mặt nhất định phải là không có biểu cảm gì, vậy hẳn mặt hắn bây giờ chính là vẻ mặt của sống không còn gì luyến tiếc.
Hệ thống an ủi hắn: “Dù sau nhiệm vụ cũng hoàn thành rồi, không phải chỉ là thành thân thôi sao, ai sợ ai chứ.”
Kỷ Viên tiếp tục ngẩn ra: “Ngươi chắc chắn Diệp Quân Trì nhìn thấy hai quả lựu trước ngực ta với thằng em trai ở phía dưới sẽ không trực tiếp bóp chết ta rồi sau đó đi bóp chết cả nhà nguyên chủ?”
Hệ thống: “…” Không chắc chắn.
Kỷ Viên: “…” Câm miệng.
Kỷ Viên đập bộp một cái lên giường, phẫn nộ bật dậy: “Đều tại ngươi! Cái loại nhiệm vụ phá đám gì vậy! Trốn cái gì mà trốn! Bây giờ ta ngay cả phòng cũng không ra được, bên ngoài tất cả đều là người của Diệp Quân Trì, chỉ chờ ngày mai đưa ta xuống địa ngục!”
Hệ thống sửa lời hắn: “Là đưa vào động phòng.”
Kỷ Viên nói: “Có điểm khác biệt chắc?”
Hệ thống nghĩ nghĩ, trầm mặc.
Lần chạy trốn ra sau núi này có vẻ đã kích thích Diệp Quân Trì, người này không hề áp dụng chiêu bài ôn nhu nữa, trực tiếp nhốt Kỷ Viên trong phòng chuẩn bị thành thân.
Kỷ Viên vừa nghĩ đến chuyện động phòng liền run rẩy, cảm giác mệnh mình chẳng còn được bao lâu.
Cố tình khung nhiệm vụ lại không hề đổi mới, hắn không biết phải làm gì để đối phó, trốn cũng không thoát.
Chỉ có thể ngồi chờ chết.
Kỷ Viên càng nghĩ càng cảm thấy bi thương, nằm ngay đơ trên giường một ngày một đêm, vẫn là vào ngày hôm sau, lúc sắc trời tờ mờ đã đứng lên, tự giác thay bộ hỉ phục đã được đưa vào từ sớm.
Mặc hỉ phục, chúc mừng trong Ma cung một chút, Diệp Quân Trì vẫn là suy xét tới phong tục của Nhân giới mà làm, bằng không Kỷ Viên hẳn là bị Diệp Quân Trì trực tiếp lột sạch ném lên giường mình từ lâu rồi. Những chi tiết rườm rà của đại hôn Nhân giới cũng bị cắt bớt đi, Kỷ Viên mặc xong xuôi, liền bị người đưa tới phòng Diệp Quân Trì ngồi.
Ngay cả bái đường cũng đã bị lược bớt, đành chờ Diệp Quân Trì uống rượu với thủ hạ trở về.
Kỷ Viên buồn bực chọt hệ thống: “Làm sao đây?”
Hệ thống cũng rất bất đắc dĩ: “Hay là… ngươi bẻ cong hắn?”
Kỷ Viên: “…”
Một người một hệ thống trầm mặt một lát, khung nhiệm vụ đột nhiên đổi mới, Kỷ Viên nhìn lướt qua.
Cắt ngón tay, nhỏ máu vào rượu hợp cẩn (0/1).
Kỷ Viên đi một vòng trong phòng, ném vỡ bắt dùng mảnh vỡ cắt ngón tay, nhỏ máu vào trong bầu rượu đặt trên bàn, vừa nhỏ xong, nhiệm vụ lại đổi mới: Để Diệp Quân Trì uống rượu hợp cẩn (0/1).
Kỷ Viên nhìn nhìn ngón tay vẫn còn đang chảy máu của mình, chép miệng: “Chẳng lẽ máu của nguyên chủ có độc? Không ổn lắm đâu, Diệp Quân Trì chưa từng làm gì quá phận với ta, lại còn cứu ta nữa.”
Hệ thống nói: “Ngươi muốn hoàn thành nhiệm vụ hay là muốn bị bóp chết hay là muốn đi bẻ cong hắn?”
Kỷ Viên: “… Người có số mệnh của mình, tai họa để ngàn năm, hẳn là hắn sẽ không chết được đâu.”
Hệ thống lại nói: “Ai cho ngươi nói máu của ngươi có thể độc chết một ma đầu uy danh hiển hách như vậy?”
Kỷ Viên: “…”
Kỷ Viên cảm thấy tính tình mình thế nào hoàn toàn phụ thuộc vào cơn tức giận của hệ thống.
Bên ngoài loáng thoáng có tiếng người ồn ào vang lên, Kỷ Viên nghiêng đầu lắng tai nghe một lát, lấy lại tinh thần đang cân nhắc xem nên hoàn thành nhiệm vụ thế nào, cửa phòng “Kẽo kẹt” một tiếng bị người đẩy ra. Tiếng bước chân không nhanh không chậm đã có phần quen thuộc mấy ngày nay vòng qua bình phong bằng ngọc, đứng trước mặt hắn, cách hắn chưa tới một trượng.
Sao mới nhanh như vậy đã trở lại rồi?
Tim Kỷ Viên vọt lên tận cổ họng, giả vờ lãnh đạm ngẩng đầu liếc mắt nhìn, chỉ thấy nam tử bình thường đều là một bộ hắc y che phủ cơ thể thon dài giờ đây lại là một bộ hỉ phục đỏ thẫm, đang tựa vào bình phong, một chân rung rung, có vẻ như đang trầm tư gì đó, tư thế có chút biếng nhác.
Khuôn mặt kia bình thường đều cười, lại làm cho người ta không cảm thấy ân cần chút nào, lúc này không hề lộ ra vẻ ôn nhu tươi cười, trái lại lại có vẻ phong thần tú dật, tư dung vốn đã đẹp, vẻ mặt cũng đẹp.
Kỷ Viên nói trong lòng: Chỉ cần ngươi không cười là được.
Người này lúc cười rộ lên làm cho hắn có cảm giác không khác hơn hệ thống khi tỏ vẻ ôn nhu là mấy, trừ không thể an tâm ra thì chính là không có ý tốt.
Hẳn là do đã uống chút rượu với thủ hạ, giọng nói Diệp Quân Trì cũng có hương vị lười biếng, trong tinh tế lại có chút đạm mạc: “Ta còn tưởng là ngươi lại muốn trốn. Thật không biết tốt xấu, ngoan ngoãn chờ trong Ma cung là an toàn nhất.”
Kỷ Viên cân nhắc tính cách của nguyên chủ, tiếp tục trầm mặc.
Diệp Quân Trì lắc đầu, đứng thẳng lại, thuận tay tới bên bàn rót hai chén rượu hợp cẩn, đi tới trước mặt Kỷ Viên đưa cho hắn, trên mặt cũng lộ ra vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu: “Nghe nói ở Nhân giới khi thành thân đều phải uống thứ này, nếu ngươi không uống, ta cũng chỉ đành giúp ngươi uống vậy.”
Thấy ánh mắt hắn đảo qua môi mình, phương pháp giúp đỡ kia thành ra lại dễ hiểu. Kỷ Viên suy đoán ba giây, quyết đoán nhận chén rượu hợp cẩn uống một hơi cạn sạch – thuận tiện hỏi hệ thống trong lòng xem uống rượu hợp cẩn này hẳn là không có vấn đề gì nhỉ…
Hệ thống lạnh lùng nói: “Toàn là máu của ngươi đấy, ngươi nói thử xem?”
Kỷ Viên: “…”
Diệp Quân Trì thấy hắn đã uống xong, khóe miệng hơi nhếch lên, cũng uống cạn sạch rượu, chép chép miệng, cười hỏi: “Hạ độc gì?”
Kỷ Viên thiếu chút nữa đã cắn phải đầu lưỡi mình, mặt lạnh trừng Diệp Quân Trì, nói không nên lời.
Diệp Quân Trì thở dài: “Quên nói cho A Viên biết, từ nhỏ ta đã lớn lên cùng trăm độc, bây giờ hẳn cũng có thể coi là bách độc bất xâm, A Viên ngươi tính toán sai rồi.”
Cmn hắn chứ bách độc bất xâm.
Vậy nhiệm vụ vừa rồi làm làm cái gì chứ?
Ít nhất cũng phải làm Diệp Quân Trì ngã xuống rồi hắn còn trốn chứ?
Trong lúc lòng Kỷ Viên đang có vạn con ngựa chạy ầm ầm, Diệp Quân Trì hình như cũng suy nghĩ gì đó, nhìn chằm chằm Kỷ Viên, nhẹ nhàng vuốt ve chén rượu bên cạnh, một lúc lâu sau, hơi híp mắt lại: “Nên động phòng rồi.”
Trong mắt Kỷ Viên, Diệp Quân Trì giờ phút này chính là đao phủ trên pháp trường, trước khi hành hình còn vỗ vỗ đầu hắn, mặt mày hiền lành nói: Đến lúc rồi, lên đường thôi.
Kỷ Viên ngay cả muốn giãy giụa cũng không được, linh quang trong đầu chợt lóe, hơi mím môi, lạnh giọng mở miệng: “Nếu ta kết thân với ngươi, ngươi có thể cam đoan sẽ không động vào Kỷ gia dù chỉ một chút chứ?”
Không ngờ Kỷ Viên lại nói những lời này, Diệp Quân Trì hơi nhíu mày, thong dong gật đầu:
“Đó là điều đương nhiên.”
“Lời ma quân đã nói ra, không được đồi ý.”
Diệp Quân Trì cũng gật đầu, cúi đầu nhìn chằm chằm người trước mặt, khuôn mặt băng lãnh nhiễm thêm vài phần khẩn trương và kinh hãi. Hắn cười không phát ra tiếng, thuận thế đẩy Kỷ Viên xuống giường, dùng loại tư thái xâm lược, đầu gối chen vào giữa hai chân hắn, dần lùi sát vào trong bắp đùi hắn, tận đến lúc –
“…” Diệp Quân Trì nhíu nhíu mày, “A Viên, giữa hai chân ngươi là cái gì?”
Mặt Kỷ Viên không chút thay đổi: “Cây thương.”
Hệ thống khẽ meo meo nói: “Ngươi thế mà lại dám nói vậy với hắn.”
Kỷ Viên tiếp tục không thay đổi sắc mặt: “Chẳng lẽ muốn ta nói với hắn đó là đại chíp chíp?”
Hệ thống: “…” Ngươi thắng
Sắc mặt Diệp Quân Trì có chút cổ quái, cân nhắc một chút xem loại thương gì có thể giấu ở nơi đó, nửa cứng nửa mềm, tay bò tới bên hông Kỷ Viên, nhẹ nhàng giật một cái, đai lưng rơi xuống. Rũ mắt nhìn cơ thể bên dưới đang căng thẳng, hơi liếc mắt, khuôn mặt mỹ nhân trắng nõn thanh lệ trung tính không thể nhịn được mà ửng đỏ lên, tâm tình hắn tự dưng không tệ, vốn chỉ muốn trêu đùa Kỷ Viên một chút, đột nhiên cũng động lòng, cúi đầu hôn lên trán Kỷ Viên, giọng nhẹ bẫng: “Ta sẽ không làm ngươi bị thương, thả lỏng chút.”
Kỷ Viên tiếp tục duy trì mặt than.
Kỷ Viên nói: “Nơi này sắp có cao trào.”
Sau đó cao trào liền tới.
Diệp Quân Trì kéo y bào đỏ như sắc mặt của mỹ nhân dưới thân, tới lúc nhìn hai quả lựu lăn xuống nhanh như chớp, sắc mặt phải gọi là vạn phần thú vị.
Bầu không khí nhất thời an tĩnh lại.
Lúc này trong phòng tĩnh lặng như mặt nước, Diệp Quân Trì nhìn chằm chằm lồng ngực bằng phẳng của Kỷ Viên với vẻ mặt phức tạp. Rơi vào tình cảnh này, Kỷ Viên trái lại không hề sợ hãi, hắn cười ha ha: “Mau nhìn hệ thống, vẻ mặt Diệp Quân Trì có phải rất giống mấy con Hamster sợ tới mức đánh rơi cả hạt dưa không…”
“…” Hệ thống bình tĩnh nói, “Dù cho hắn có là Hamster, thì hạt dưa kia cũng sẽ không rơi, bởi đó chính là ngươi, hắn muốn ăn tươi nuốt sống ngươi – chuẩn bị đi luân hồi đi.”
Kỷ Viên nhất thời trở về thế giới hiện thực, ngửa đầu nhìn Diệp Quân Trì trầm mặc không nói nên lời, vẫn đang ngây ra, cẩn thận rụt rụt cổ, sợ bị bóp chết.
Hình như ngay cả không khí cũng đều tĩnh mịch tới mức bị cô đọng lại.
Ánh nến song hỉ sáng chói tự dưng lại bị gió thổi tới mức không biết bao giờ thì tắt, leo lét hắt lên khuôn mặt tuấn mỹ trên mặt nam tử, cũng mơ hồ tràn vào đáy mắt hắn.
Kỷ Viên lặng lẽ lùi về sau.
Diệp Quân Trì nhìn động tác của hắn, trừng mắt nhìn, đột nhiên thẳng lưng, sắc mặt lãnh khốc một phen, xé váy của Kỷ Viên. Hai chân lộ ra trong không khí, dù có là trời mùa hè, trong nháy mắt cũng có hơi lạnh. Kỷ Viên vội co người lại, còn chưa kịp tránh ra xa, mắt cá chân trần trụi đã bị Diệp Quân Trì nắm lấy, một phen đè hắn nằm trở lại dưới thân mình.
Sau đó lột tiết khổ của Kỷ Viên ra.
Giữa hai chân trắng nõn, thon dài, đích thực là có một “cây thương”.
Kỷ Viên nhìn người bên trên cúi đầu nhìn người anh em của mình mà cứ như đang nghiên cứu sinh vật kỳ quái gì đó, khóe miệng hơi giật giật, giọng nói lại lạnh đi mấy độ: “Nhìn đủ chưa?”
Diệp Quân Trì ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt lại bình tĩnh ngoài sức tưởng tượng: “Ngươi là nam nhân?”
Kỷ Viên hơi ngồi dậy, nhếch khóe miệng, lộ ra vẻ mặt trào phúng: “Không phải là ngươi nhìn thấy hết rồi sao?”
Đã đến nước này rồi, biết đâu Diệp Quân Trì sẽ không giết hắn, còn có thể thả hắn ra, chẳng phải là rất tốt sao.
Hệ thống bình tĩnh phá vỡ mộng đẹp của hắn: “Đừng có nằm mơ, Diệp Quân Trì cười lên, đến cả ta cũng cảm thấy sởn tóc gáy.”
Diệp Quân Trì khóe miệng giấu một nụ cười quái dị, giơ tay nhấc cằm Kỷ Viên lên, ánh mắt đảo trên khuôn mặt thanh tú thanh lệ của hắn, giọng nói thản nhiên: “Khó trách.”
“…” Hắn có ý gì?
Kỷ Viên lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng, nhanh chóng nhớ lại thân thế của nguyên chủ một chút, tiếp tục lạnh băng mà nói: “Ta trời sinh mệnh cách không tốt, phải nuôi như nữ hài mới có thể lớn lên bình an. Nếu Ma Quân đã biết ta là nam nhân, cũng nên thả ta ra đi.”
“Thả ngươi?” Diệp Quân Trì nhỏ giọng, lặp lại hai ba lần, bỗng nhiên dùng một tay áp Kỷ Viên lên giường, hai cơ thể tươi trẻ kề sát cùng một chỗ, không chừa lại một khe hở, khi Kỷ Viên còn chưa kịp phản ứng lại, môi đã bị người bên trên hôn một nụ hôn nhẹ tựa lông vũ.
Kỷ Viên bị xé y phục tới nỗi cơ thể gần như trần truồng, lồng ngực cọ phải y phục lạnh lẽo, hạ thân cũng bị vây chặt, da thịt mẫn cảm trên đùi bị cọ loạn, nổi lên từng lớp da gà, bên hông lại là một bàn tay bất ngờ không kịp phòng ngự, vuốt ve cái eo gầy lưu sướng, chậm rãi xoa nắn, vuốt ve về phía sau, đi xuống dưới theo từng đốt xương sống…
Kỷ Viên giật mình, hô loạn trong lòng: “2333 mau cứu ta! Ngọa tào Ma Quân biến thái! Hắn nam nữ đều không kị!”
Hệ thống tỏ vẻ bất lực, thuận tiện an ủi hắn: “Dù sao ngươi cũng thích đàn ông…”
Kỷ Viên phẫn nộ rít gào: “Ông đây không phải người tùy tiện!!! Nhiều năm làm phú nhị đại như vậy còn chưa phá thân!!!”
“…” Hệ thống gian nan nói, “Ngươi thế mà lại là… xử nam?”
Kỷ Viên không chút phòng bị liền bại lộ: “…”
Phát hiện người dưới thân thất thần, Diệp Quân Trì nhíu đôi mày anh khí, hơi thối lui một chút, hô hấp có chút dồn dập của đối phương liền giao hòa triền miên với hắn, khuôn mặt thanh lệ gần trong gang tấc không còn vẻ mặt lãnh đạm của ngày thường nữa, không biết vì nguyên nhân gì mà trở nên xấu hổ, ửng hồng, ngay cả đôi con ngươi đạm mạc cũng bị phủ hơi nước, làm cho đôi mắt băng lãnh kia trở nên mờ mịt, tăng thêm vài phần nhu ý.
Sắc mặt Diệp Quân Trì vẫn bình tĩnh như trước, tựa như đang ngồi bên án thư, ngữ khí bình tĩnh: “Ngươi cứng rồi.”
Kỷ Viên: “…”
Bị khiêu khích như vậy, là đàn ông ai cũng sẽ có phản ứng.
Hắn nhìn thấy đôi mắt của Diệp Quân Trì vẫn lạnh lẽo thâm trầm như hồ nước lạnh, không có chút dục vọng nào, tựa như biết hắn xấu hổ nên mới trêu trọc hắn, nhẹ nhàng thở ra trong lòng, đang muốn khuyên Diệp Quân Trì đừng lại làm cho cả hai bị tổn thương, Diệp Quân Trì lại đột nhiên vô thanh vô tức ngã xuống người hắn.
Hệ thống đang xem say sưa cảm thấy thất vọng vô cùng: “Nhanh vậy đã có hiệu quả rồi, đáng tiếc, chậc chậc chậc.”
Kỷ Viên bị đè tới thiếu chút nữa đã bẹp dí, nhanh chóng đẩy người Diệp Quân Trì ngồi dậy, tìm y phục trong tủ quần áo nơi góc phòng, vừa nghe hệ thống giải thích, vừa mặc vào, cảm nhận được ánh mắt sáng quắc sau lưng mình, trong lòng vui vẻ: “… Thế nên đó chính là nhờ máu của ta? Hắn hẳn là không thể động đậy được một lúc nhỉ?”
“Yên tâm, trong vòng nửa ngày, muốn hiếp muốn giết tùy ngươi khoái hoạt.”
Kỷ Viên cười hì hì, lúc quay người lại đã chỉnh lại xong xuôi vẻ mặt, vẫn duy trì vẻ mặt không biểu cảm, nhìn vào hai mắt Diệp Quân Trì không thể động đậy.
Kỷ Viên lạnh nhạt nói: “Ngạc nhiên chứ?” Ahihihi đại lão chắc chắn là không hiểu mình đã lật thuyền trong mương bằng cách nào.
Diệp Quân Trì nhìn chằm chằm hắn một lúc, băng lãnh trong mắt đột nhiên tiêu tán, trả lời một nẻo: “Eo thật mềm, thật dẻo.”
Kỷ Viên: “…” Thật muốn đánh người phải làm sao đây.
Diệp Quân Trì khó khăn thè lưỡi liếm liếm môi, ý cười nhạo trong đáy mắt đen láy tựa như hai cái móc: “Miệng thật thơm.”
Kỷ Viên: “Hệ thống! Tên lưu manh này đùa giỡn ta!”
Hệ thống thật bình tĩnh: “Bây giờ hắn không động đậy được, chỉ có thể đùa giỡn bằng lời, ngươi có thể phản công, đùa giỡn trên cơ thể hắn.”
Kỷ Viên nói: “Sao ta lại cảm thấy ngươi thật sự rất muốn chuyện vừa rồi xảy ra thật nhỉ?”
Hệ thống vội ho một tiếng, chuyển đề tài: “Nhiệm vụ đổi mới rồi, thoát khỏi Ma giới.. ngươi vẫn phải trèo lên ngọn núi kia, có điều nhiệm vụ có nhắc nhở, ngươi có thể cầm kiếm của
Diệp Quân Trì đi, cầm theo thanh kiếm kia, sẽ không có bất kỳ yêu ma quỷ quái nào dám tới gần ngươi.”
“Sau đó chờ hắn khôi phục lại tìm tới chém chết ta?”
“Ngươi muốn bị yêu ma quỷ quái xé thành mảnh nhỏ ăn, hay muốn bị Diệp Quân Trì chém chết?”
“Đều không muốn.”
Cuối cùng Kỷ Viên vẫn khẽ meo meo tìm vải bịt kín mắt Diệp Quân Trì, lại tìm dây thừng trói hắn lại nghiêm chỉnh, đắp chăn cho hắn, lập tức chột dạ mang theo bội kiếm “Hồi Trì” của Diệp Quan Trì, dựa theo đường cũ, chuồn ra khỏi Ma cung