Tiên Liêu Vi Kính

Chương 22: Nuông chiều 8




Giải quyết Giang Hâm xong, Diệp Quân Trì tiếp tục bế Kỷ Viên thong thả ung dung vòng về đại đường, khi xuyên qua một hành lang gấp khúc, không hiểu sao lại xui xẻo đụng phải người Kỷ gia.

Kỷ Viên chột dạ không dám nhìn lên, Diệp Quân Trì lại dừng bước, khẽ ồ một tiếng.

Người Kỷ gia ở đây đều là thế hệ trẻ, Kỷ Sơn và huynh đệ Kỷ Sâm Kỷ Thâm đều ở đó, Kỷ Sơn cầm đầu, tựa như đang giằng co với hai nam tử trẻ tuổi kia.

Một nam tử trong đó ăn mặc xa xỉ đẹp đẽ, tỏ vẻ khinh thường nhìn người Kỷ gia, trong mắt ngập tràn sự chán ghét và thống hận. Trên tay áo của hắn ta có thêu hình một thanh kiếm tinh xảo, đúng là hoa văn của Triệu gia. Người kia sắc mặt coi như là ôn hoà, khuôn mặt tuấn mỹ, khí độ ung dung, trên tay áo lại không có gia văn, không biết là công tử nhà ai.

Sắc mặt Kỷ Sơn âm trầm đến đáng sợ, cắn răng trừng mắt với người Triệu gia, nếu không phải có người kéo lại, chỉ sợ đã nhào lên cắn hắn ta mấy cái.

“Triệu Hà, ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!”

Không ngờ Triệu gia lại có người tới đây? Hai nhà Giang Triệu không phải là kẻ thù truyền kiếp sao?

Nghi vấn này của Kỷ Viên chỉ vừa mới nảy ra trong chớp mắt đã sáng tỏ ngay lập tức.

Cho dù có là đời trước, hắn ghét một người không muốn nhìn thấy, tới thời điểm quan trọng, cũng thường phái người đi thay mình, để không bị mất thể diện.

Cũng không biết mấy người Kỷ gia này sao lại chạm mặt Triệu gia, cho dù Kỷ gia nhiều người hơn thì trước mặt Triệu gia cũng không được khả quan cho lắm.

Hắn không lo cho Kỷ Sơn mà lo cho Kỷ Sâm đang đứng cạnh đó, nhíu mày nén cơn ho.

Diệp Quân Trì đứng sau núi giả, thanh nhàn nghe náo nhiệt.

“Được một tấc lại muốn tiến một thước?” Triệu Hà khoanh tay, lạnh lùng nhìn Kỷ Sơn,

“Ngươi nói ai được một tấc lại muốn tiến một thước? Kỷ Sơn, ta thật phải hoài nghi không biết ngươi có phải là đồng loã của con đĩ kia hay không, nó cấu kết với Ma tộc giết chết đệ đệ ta, thậm chí còn đi đào mộ của đệ ấy lên, bây giờ có lệnh diệt hồn, ai nấy đều sảng khoái đi tìm chúng báo thù, ngươi bao che cho nó là có ý gì? Cảm thấy

Triệu gia ta và Liên minh chính đạo dễ bắt nạt?”

Mặt Kỷ Sơn hết xanh rồi lại trắng. Kỷ gia chỉ là một gia tộc không lớn không nhỏ trong cái giới tu chân mênh mông này, nói thật, không thể chọc vào Triệu gia, lại càng không thể chọc vào Liên minh chính đạo, ngay cả cho dù Kỷ gia có đột nhiên biến mất, dựa theo cục diện mấy đại gia tộc ở giới tu chân hiện nay, cũng sẽ chẳng có ai nói gì.

Kỷ Mân vốn không muốn trở mặt với Triệu gia, chỉ muốn giải quyết ân oán giữa hai nhà cho nhanh chóng, thế nên lần trước mới trực tiếp không nói hai lời chộp lấy Kỷ Viên – chết một mình Kỷ Viên không sao cả, chỉ cần không gây ra chuyện lớn là được, ai cần biết chân tướng thế nào.

Thế nên khi đụng phải đại công tử Triệu Hà của Triệu gia ở Giang gia, phản ứng đầu tiên của Kỷ Mân là để tiểu bối Kỷ gia tuổi tác không chênh lệch là bao tới săn đón Triệu Hà. Triệu Hà ghét Kỷ gia, đương nhiên sẽ không khách khí, sai bảo một đám tiểu bối Kỷ gia tới xoay mòng mòng, Kỷ Sơn vốn dĩ có chút kiêu ngạo, sao có thể chịu nổi.

Tận đến khi Kỷ Sâm đột nhiên phát bệnh lại bị Triệu Hà đẩy ngã xuống đất, Kỷ Thâm không nhịn được nữa nhảy dựng lên giơ nắm đấm, lần đầu tiên gã ở cùng chiến tuyến với hai đường huynh đệ này, lựa chọn giằng co với Triệu Hà. Những người khác cũng đang ôm một bụng tức giận, thấy Kỷ Sơn ra mặt, đều ăn ý đứng sau gã, không đi báo cho Kỷ Mân biết.

Kỷ Viên im lặng lắng nghe một lúc, coi như đã hiểu rõ, lập tức có chút dở khóc dở cười. Thật không ngờ dính đến mình, Kỷ Sơn lại còn bước ra bảo vệ danh dự cho mình nữa chứ.

Có vẻ hắn đã hiểu hệ thống nói ‘Thí nghiệm của Đức quốc xã’ là có ý gì rồi!

Diệp Quân Trì cười như không cười, nói bên tai Kỷ Viên: “A Viên, đây là đường huynh của ngươi?”

Sao tự dưng lại cảm thấy lão đại có chút không vui…

Sắc mặt Kỷ Viên lãnh tĩnh, nói đúng sự thật: “Không thân.”

Diệp Quân Trì tức khắc cười thoải mái, vui vẻ nói: “Chúng ta đi thôi, họ tám phần sẽ đánh nhau. Trên người tiểu bối của  Triệu gia nhất định có nhiều thứ tốt, người bên cạnh còn chưa biết thế nào, Kỷ gia chắc chắn không nắm được lợi thế, chẳng có gì đáng xem cả.”

Tranh chấp bên kia quả nhiên càng lúc càng kịch liệt, trong không khí toàn mùi thuốc súng, mơ hồ vài tiếng ho khan thống khổ. Kỷ Viên khựng lại, nghe thấy Kỷ Thâm thấp giọng trách: “Cơ thể ca không tốt, cứ cương quyết muốn tới đây làm gì? Bị ốm ở đây đệ cũng không cõng ca về được đâu.”

“Lo đệ xúc động gây chuyện.” Giọng nói của Kỷ Sâm vẫn ôn hoà như thế, tiếng ho khan làm cho giọng y có chút nghẹn ngào, như lướt qua đầu tim người ta, làm người không tự chủ được mà bình tĩnh lại. Kỷ Thâm dừng lại một chút, thấp giọng nói vài câu, con ngươi liếc quanh, đang nghĩ xem chút nữa thật sự đánh nhau sẽ đưa Kỷ Sâm đi trốn ở đâu.

Triệu Hà lạnh lùng liếc mắt nhìn đôi huynh đệ tình cảm cực tốt này, nghĩ đến Triệu Dương thi cốt vô tồn, cơn giận trong ngực như muốn trào ra. Triệu Dương tuy có là tên khốn kiếp nhưng lại lớn lên với hắn ta từ nhỏ, tình cảm hai huynh đệ sâu đậm, tính tình Triệu Dương không tốt, nhưng với hắn ta lại rất ôn hoà, suy nghĩ mọi chuyện cho hắn ta, nào ngờ vừa mới quay đầu lại đệ đệ đã không còn.

Triệu Hà cười lạnh: “Xem ra các ngươi thật sự muốn đối địch với Triệu gia – vốn dĩ đã là địch rồi, ta cũng không cần khách khí với các ngươi làm gì!”

Nam tử bên cạnh hắn vẫn luôn xem náo nhiệt, chỉ cười mà không nói, cuối cùng cũng mở miệng: “Triệu huynh, đừng xúc động, nơi này là Giang gia.”

“Giang gia thì có làm sao? Vân Thừa, huynh đừng cản ta. Chỉ một Kỷ gia nho nhỏ, dám hếch mũi lên mặt, không giáo huấn một chút thì vẫn cứ tưởng là mình giỏi giang lắm đấy!”

Lời nói đến tận cùng đột nhiên ‘roẹt’, Triệu Hà rút bội kiếm của mình ra, đâm tới chỗ Kỷ Sơn, thế kiếm sắc bén, không chút lưu tình.

Mũi kiếm u lam rõ ràng đã bị tẩm độc, chạm nhẹ vào cũng sẽ không ổn. Kỷ Sơn cũng cười lạnh một tiếng, rút bội kiếm của mình ra, đang muốn nghênh đón, không ngờ thanh kiếm kia lại chuyển hướng, đâm về phía Kỷ Sâm.

Kỷ Sơn rõ ràng có thể ngăn đường kiếm này lại, lúc này lại có chút do dự – Kỷ gia tuy không lớn, nhưng các chi lại tán loạn, lão đại lão nhị lão tam, chỉ có lão đại với lão tam quan hệ tốt, với lão nhị lại như kẻ thù. Kỷ Mân vốn cũng chẳng phải là người có tâm tính hiền lành, ngày thường vẫn luôn giáo dục Kỷ Sơn, làm cho gã không có chút hảo tâm nào với đôi đường huynh đệ này.

Chỉ do dự trong nháy mắt, thanh kiếm kia đã đưa qua.

Kỷ Sâm bệnh tật quấn thân, tu vi không cao, Kỷ Thâm thiên phú lại cực tốt, nhưng vì còn nhỏ nên vẫn chưa có bội kiếm, thấy lưỡi kiếm độc này đâm tới, biến sắc mặt, kéo Kỷ Sâm trốn sang một bên.

Một màn này lại càng thêm chói mắt, Triệu Hà hờ hững tiếp tục đưa kiếm.

Hai huynh đệ bị đuổi tới chật vật vô cùng, Kỷ Thâm tay không căn bản không dám chặn kiếm kia lại, chỉ có thể trốn rồi lại trốn.

Diệp Quân Trì đạm mạc nhìn lướt qua, đang chuẩn bị cùng Kỷ Viên rời khỏi nơi này, mới đi được hai bước, vạt áo đột nhiên bị nắm lấy.

Bước chân hắn khựng lại, cúi đầu mỉm cười hỏi: “Sao vậy?”

Kỷ Viên có chút khẩn trương, mím môi, nói: “Giúp ta… Cứu Kỷ Sâm và đệ đệ của huynh ấy, chính là hai người đang bị Triệu Hà đuổi theo kia…”

Tuy rằng tình cảm của Kỷ Viên đạm mạc, nhưng sống ân nghĩa, lại có giao hảo với huynh đệ Kỷ Sâm, lúc này cầu cứu Diệp Quân Trì… hẳn là sẽ không OOC đâu nhỉ?

Quả nhiên hệ thống không nói lời nào.

Vẻ mặt thiếu niên có chút khẩn trương, chút lạnh lẽo trên mặt hơi rút đi, hàng mi như hai cây quạt rũ xuống, che đi đôi mắt nhạt màu, khuôn mặt tuấn tú trắng như tuyết, đôi môi hồng mềm mại càng nổi bật.

“Cứu họ?” Diệp Quân Trì cười tươi không biết đang nghĩ gì, “Không phải ngươi vẫn luôn ghét người nhà Kỷ gia sao?”

“Không có họ trong số đó… Kỷ Sâm đã từng muốn cứu ta.” Kỷ Viên theo phản xạ cắn cắn môi. Diệp Quân Trì làm việc chỉ tuân theo vào tâm tình, đồng ý giúp hắn tra ra hung thủ cũng là có nguyên nhân, bây giờ có thể ra tay hay không cũng chưa chắc.

“Hừm, cứu họ cũng được thôi.” Ánh mắt Diệp Quân Trì dừng lại nơi đôi môi hắn, môi hồng răng trắng cực kỳ nổi bật, chỉ có hắn mới biết đôi môi của người trong ngực mềm mại thơm ngọt tới mức nào.

Diệp Quân Trì cười càng tươi, chậm rãi nói: “Cho ta hôn một cái, ta sẽ ra tay.”

“…” Hả?

Kỷ Viên ngơ ngác hỏi: “Hệ thống, ta không nghe nhầm đấy chứ?”

Hệ thống đáp: “Ngươi có thể tự dùng chính cơ thể ngươi cảm nhận.”

Diệp Quân Trì nói xong, căn bản không đợi được Kỷ Viên có đồng ý hay không, trực tiếp cúi đầu, cắn lên môi hắn.

Hệ thống vui sướng nói: “Cong rồi! Ngươi thành công rồi!”

Kỷ Viên: “…”

Nụ hôn này dồn dập nhưng ngắn ngủi, Diệp Quân Trì chỉ một lúc sau đó đã buông ra, đầu cũng không thèm quay lại, hơi động động ngón tay.

Kỷ Sâm và Kỷ Thâm đã bị đuổi tới góc tường, hai mắt Kỷ Thâm đỏ lên, che trước mặt Kỷ Sâm, vẻ mặt hung ác nhìn chằm chằm Triệu Hà, như một con sói cô độc bất chấp tất cả.

Triệu Hà cười lạnh một tiếng, đang định hạ kiếm, trường kiếm u lam bỗng “rắc” một tiếng giòn tan, hắn ta ngẩn người, vừa nhìn, đã thấy trên thân kiếm xuất hiện một vết nứt rất nhỏ, chỉ mới kịp hít vào một hơi, trường kiếm đã vô thanh vô tức vỡ vụn hoàn toàn, rơi lả tả xuống đất.

Sắc mặt Triệu Hà đại biến.

Thanh kiếm này của hắn do một đại sư đúc kiếm nổi danh làm ra, ngay cả phụ thân hắn cũng phải tốn sức lực một phen mới có thể chặt đứt kiếm, mà bây giờ kiếm đột nhiên vỡ vụn, chẳng lẽ có cao nhân đang âm thầm quan sát?

Nếu đối phương đã có thể vừa ra tay đã huỷ luôn kiếm của hắn ta, vậy muốn giết hắn ta cũng là dễ như trở bàn tay, tiếp tục làm phiền người Kỷ gia cũng sẽ không có lợi.

Triệu Hà trầm mặt liếc mắt nhìn Kỷ Thâm, chỉ thấy người Kỷ gia càng thêm chướng mắt, lạnh lùng nói: “Coi như các ngươi gặp may. Vân huynh, chúng ta đi.”

Thấy Triệu Hà và nam tử kia đã đi, Kỷ Sâm và Kỷ Thâm cùng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Rõ ràng Triệu Hà vừa rồi động sát tâm, nếu thật sự ra tay, Kỷ Thâm chỉ còn cách lấy mạng ra đánh cược, nhưng chưa chắc đã thắng được.

Kỷ Viên cũng nhẹ nhàng thở ra, biết Kỷ Sâm đã an toàn là được rồi, cũng không quay đầu lại nhìn nữa, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân Trì: “Đi thôi.”

Hữu cầu tất ứng như vậy… Thật không giống ma đầu cho lắm.

Trở về khách điếm, Kỷ Viên nghĩ Diệp Quân Trì hẳn sẽ thả hắn xuống đất, không ngờ

Diệp Quân Trì công khai bế hắn vào khách điếm, đối với ánh mắt có chút kinh ngạc của nữ chưởng quầy, Diệp Quân Trì mặt không đổi sắc nói: “Dính người quá mức, cứ một hai bắt ta phải bế hắn.”

Kỷ Viên: “…” Lương tâm ngươi không cảm thấy đau sao?

Diệp Quân Trì cúi đầu nở nụ cười với hắn, rõ ràng đang trả lời: Không đâu.

Sai người chuẩn bị nước ấm, Diệp Quân Trì tiếp tục bế hắn lên lầu, đá văng cửa phòng đi vào.

Kỷ Viên dần có chút bất an. Lão đại nói, bế đi đường, bế ăn cơm, bế đi tắm, bế đi ngủ, tất tần tật… Không phải là nghiêm túc đấy chứ?!

Hệ thống nói: “Có nên chúc mừng ngươi từ đây sẽ được sống một cuộc sống như công chúa không nhỉ?”

“Xin hãy câm mồm lại, cảm ơn.”

Tận tới khi có người đưa nước ấm lên, Diệp Quân Trì vẫn không thả Kỷ Viên xuống, hai mắt Kỷ Viên rưng rưng, đã hiểu rõ.

Diệp Quân Trì thực sự nghiêm túc, nói không thả thì chính là không thả.

Con mẹ nó nhất ngôn cửu đỉnh là để dùng cho trường hợp này sao!