Theo chuyện cổ tích xưa kể lại, bụi cô nương tham gia vũ hội của vương tử, lúc điểm mười hai giờ đã để lại một chiếc hài thủy tinh, hình thành một câu chuyện xinh đẹp.
Còn tại câu chuyện của chúng ta, bụi nam hài cứu quý công tử lạc nan, sau đó bài trừ lạc nan cùng quý công tử lại đi đến cùng nhau, cũng thành một câu chuyện tình yêu thật dài.
Cuộc sống ở chung hàng ngày quả thật rất khoái hoạt, tuy nhiên trong đó cũng có xuất hiện mâu thuẫn nhưng tình yêu chính là linh dược làm dịu hạ, lăng giác cũng có thể trở nên bóng loáng.
Rất nhanh liền đến sinh nhật của Âu Dương Hoành, Du Hàng quyết định nên vì tình nhân chuẩn bị một lần sinh nhật thật khó quên. Vào bữa sáng, tại biệt thự ăn cơm xong, y hướng tình nhân xuất ra đề nghị.
“Thật vậy sao? Thật tốt quá, ta mơ còn không được!” Hắn biết được liền hưng phấn không thôi.
Những năm gần đây chưa bao giờ được tổ chức sinh nhật, mà khi phụ thân còn sống cũng thế, phụ thân là một người nam nhân chân chính, chú trọng chăm lo cuộc sống sẽ không lưu ý mấy trò chơi như thế. Hắn cơ hồ muốn biết sinh nhật là thời điểm như thế nào a.
“Chẳng qua ta sẽ tìm người đến trông coi nơi này, lúc đó chúng ta sẽ đi ra ngoài một chút.” y mỉm cười nói.
“Nga nga? Đi nơi nào?”
“Không nói cho ngươi, đến lúc đó sẽ biết.” y thần thần bí bí nói.
“Oa thật nóng lòng nga.” hắn không khỏi song trảo ôm quyền, lòng tràn đầy chờ đợi.
Y nhìn thấy bộ dạng đáng yêu như vậy của tiểu tình nhân, bất giác ý cười càng đậm hơn.
Hôm sinh nhật không phải là ngày nghỉ, vì thế phải đợi đến lúc tan tầm, Âu Dương Hoành mới ngồi trên xe Du Hàng cùng nhau thực hiện theo lời y đã nói “ ra ngoài một chút.”
Theo ý của Du Hàng, hắn đã đăng kí học lấy bằng lái xe. Y nói chờ hắn có bằng lái rồi sẽ cho hắn một chiếc xe để làm lễ vật chúc mừng. Lúc nghe câu đó, hắn bùm một cái choáng váng tại giường, mà là choáng váng thật hay giả thì cũng không phải là trọng yếu, tóm lại đêm hôm đó hắn phi thường tráng liệt lại bị người nào đó ăn sạch.
Điểm dùng là một tòa biệt thự xinh đẹp bên cạnh bờ sông, lúc hắn đi đến trước cửa, nhất thời muốn rớt mắt ra ngoài.
Ngôi biệt thự này cũng có hoa viên, bể bơi, sân vận động chuyên dụng cùng gara, nhưng chẳng qua tòa biệt thự lại lớn gấp vài lần tòa biệt thự của Du Hàng hiện tại.
Bên trong được phủ một màu lam nhạt, lấy màu vàng làm họa tiết làm có cảm giác thập phần thanh tân, xem ra chủ ngôi nhà này đã tốn không ít tâm tư a. Chẳng qua cũng không biết vì sao mà hắn lại cảm thấy trong này thực thích hợp để nuôi mèo, không biết có phải vì mèo vốn tự do cùng tán mạn khi ở trong này sẽ cảm thấy tự tại mà thoải mái hay không a.
Âu Dương Hoành hưng phấn ngắm nhìn tòa nhà, hắn chưa thấy ngôi nhà nào lại đẹp như vậy, đương nhiên khách sạn thì không tính bởi vì hai thứ không giống nhau.
“Oa, A Hàng, ngươi xem cái đèn chùm này thật đẹp!….”
“Oa, A Hàng, ngươi xem bức tranh kia đi, thật khá!…….”
“Oa, A Hàng, từ cửa sổ này có thể nhìn thấy sông nha, còn có thể hóng gió, thực thoải mái!…..”
Du Hàng nhìn thấy hắn sờ tới sờ lui, mỗi lần nhìn thấy một thứ nào xinh đẹp lại oa oa kêu, thực sự là rất đáng yêu, nghĩ mấy thứ quý giá này hắn cũng đã nhìn qua không ít lần, như thế nào tùy thói quen không đổi được này tùy tiện loạn “Oa” lên như thế.
“Oa, tòa biệt thự này thật khá! A Hàng, đây là của ngươi hay sao?” cuối cùng hắn cũng chạy đến bên y, kêu lên.
“Không, không phải của ta.” y cười trả lời.
“Là nhà của bằng hữu ngươi hay sao?”
“Ân….. cũng gần như vậy.” y lo nghĩ, nói.
“Oa, A Hàng, bằng hữu của ngươi thực có tiền nga!” hai mắt hắn tỏa sáng đầy hâm mộ không thôi, quả nhiên là như vậy, tưởng tượng chính mình là một viên chức bé nhỏ, dáng vẻ chắc chắn sẽ không giống người ta, vì bằng hữu mà cho đến tham quan, đều là những nhân vật cấp cao nha.(k rõ T_T)
“Cũng không phải là một người có nhiều tiền.” y cười nói, thuận tay ôm lấy tình nhân vào trong lòng ngực, hôn lên mặt hắn một cái.
“Kia, về sau chúng ta còn có thể đến đây chơi được không?” hắn ôm tình nhân, hỏi.
“Có thể, ta nghĩ chủ nhân nơi này sẽ không phản đối.”
“Oa, thật tốt quá! A Hàng, ngươi phải đối xử thật tốt với vị bằng hữu này nga, bằng không về sau hắn sẽ không cho ngươi đến nữa a.”
Y không khỏi có chút cười khổ, tiểu tử này, cư nhiên vì một ngôi biệt thự mà muốn hắn đi lấy lòng nhân, thật sự là thật mất mặt.
Chẳng qua tiểu tử này vẫn còn rất ngây thơ, nhưng cũng không còn quá nhỏ ha? Khi nào rảnh, phải tiến hành giáo dục tư tưởng hắn một chút mới được.
Đêm cũng đã buông xuống, bên ngoài tinh quang sáng lạn, ánh trăng vừa lúc, loan loan ánh trăng chiếu lên trên mặt, phủ lên một phen phong tình.
Trong căn phòng thanh tân tố nhã, là một đôi tinh nhân nùng tình mật ý.
“A Hàng, hôm nay là sinh nhật ta phải không? Ngươi nói có quà sinh nhật cho ta mà!” hắn thân xuất miêu trảo, trước mặt tình nhân chớp chớp, chẳng qua hắn kì thật chờ mong sẽ có bánh sinh nhật, như vậy mới có cảm giác sinh nhật chứ.
“Tiểu cấp miêu, ta làm sao có thể quên việc này chứ!” y nịch yêu nhéo nhéo chóp mũi hắn, làm hắn tựa như con mèo nhỏ cau cau cái mũi, thật sự rất thú vị.
Y hiển nhiên đã chuẩn bị rất kỹ càng, y làm cho tiểu thọ tinh nhắm mắt lại, sau một loạt tiếng bước chân hắn mới được mở to mắt thì trước mắt đã xuất hiện một ổ bánh ngọt thật đẹp cùng một chiếc hộp hình vuông nhỏ màu đỏ.
Rồi lại thắp nến, nhắm mắt ước nguyện, thổi nến mới bật đèn lên. Sau một lâu thực hiện quy trình, Du Hàng đưa chiếc hộp màu đỏ đến trước mặt hắn.
“Tốt lắm, hiện tại ngươi có thể mở quà ra xem, nhưng không cho không thích nga.” y khẽ mỉm cười, nhìn tình nhân cho đã mắt.
Tiểu thọ tinh cõi lòng đầy chờ mong mở chiếc hộp ra, chỉ thấy bên trong hé ra một dòng chữ màu đen thật lớn, này chính là khế phòng!
Xem xuống chút nữa, mặt trên cư nhiên là chỉ tòa biệt thự này, mà tên chủ nhân lại là……
Âu Dương Hoành không thể tin vào mắt mình, run rẩy chỉ vào ba chữ “Âu Dương Hoành”trên khế phòng, mắt ướt ướt mà nhìn Du Hàng.
“Này……này…….này…….” hắn kích động không nói nên lời.
Y tự nhiên biết tâm tình hiện tại của hắn liền ôm tình nhân vào trong ngực mà nói:
“Xem, tên chủ nhân trong khế phòng là một mình ngươi nga, cho dù về sau ngày nào đó ngươi vô tình làm ta giận, thì ngôi biệt thự này cũng là của ngươi nga.”
“Chán ghét, ngươi phải muốn làm cho ta khóc hay sao chứ?” kỳ thật nước mắt đã sớm muốn trào ra, chính là chưa có chảy xuống thôi.
“Nói thật, ta đúng là cũng muốn nhìn.”
“Chán ghét….”
Nhiều năm qua hắn vất vả lo toan cuộc sống, lấy mục đích mua nhà làm mục tiêu tiến tới, bời vì hắn muốn mình phải mua một cái “gia”, có thể bảo hộ hắn lúc tịch mịch cô đơn.
Mà hiện tại lại có người mang một ngôi biệt thự tới, cứ như từ trên trời rơi xuống vậy, cái này hắn sao có thể dễ dàng tin tưởng ni.
“A Hàng, là ta đang nằm mơ có phải không?” hắn nhìn tình nhân, đáng thương mà hỏi.
“Đánh thử một cái, xem có đau hay không, nếu đau thì sẽ không phải là mơ.” y đề nghị.
Hắn thật sự đánh một cái, sau đó lại thương tâm hơn nữa:
“Không có đau, ô, quả nhiên là đang nằm mơ mà, ta biết sẽ không thế nào được như vậy…..”
“….” Du Hàng đầu đầy hắc tuyến, thanh khái một tiếng, “Dương Hoành, vừa rồi ngươi đánh chính là ta, thực rất đau.”
A?
“Nói như vậy không phải nằm mơ sao?”
“Đương nhiên không phải, tiểu đứa ngốc.”
“Ô ô…..”
“Như thế nào lại khóc?”
“Người ta cảm động thôi! Ô…..”
“Ngươi nha, thật sự là rất đáng yêu, cứ như một tiểu ngốc miêu vậy…….”
“Ô….. A Hàng, nguyên lai hướng sao băng cầu nguyện thực linh nghiệm nga.”
“A a, có hay không hối hận lúc đó không cầu nhiều một chút?”
“Đương nhiên rồi, hối hận muốn chết! Sớm biết thì phải ước thật nhiều, muốn hai ngôi biệt thự, ô, mất cơ hội rồi……”
“Ngươi này tiểu quỷ, thật đúng là giang sơn khó dịch bản tính khó dời a.”
Du Hàng mỉm cười nhìn tình nhân, hướng nam hài trong lòng ngực, ôn nhu nói: “Dương Hoành, từ nay về sao, ngươi ăn của ta, ta ở của ngươi, thế nào?”
“Ân….” hắn mân khóe miệng, tựa hồ có chuyện muốn nói nhưng rồi lại không biết có nên nói hay không.
“Như thế nào?” thấy tình hình như vậy, y cẩn thận hỏi, đây chính là tiểu tình nhân của y nhưng lại rất khó để hắn nói hết ý nghĩ của mình, nếu không hỏi sẽ không nói.
Âu Dương Hoành do dự một lát, nhưng rốt cục cũng mở miệng:
“Ta tính nói……ta có thể hay không cho người ta thuê phòng? Đương nhiên, điện nước miễn phí…..”
“…..” có một người nào đó gân xanh từ từ ẩn hiện.
[ hoàn]