“Ô la la la la! Mau sử dụng song tiết côn của ngươi đi! Ừm ừm!….. táp táp táp….., la la la…..” Âu Dương Hoành vừa đi vừa ăn. Hắn là mới mua được ba que đậu hủ chiên ở cái quán bên kia đường kia kìa. Vừa ăn, lại vừa hát vài câu tự chế, cứ tung ta tung tăng mà nhảy chân sáo…
Hắn vừa mới từ chỗ làm đi về. Hắn là đi làm công cho người ta, mà lại còn bị bóc lột nữa chứ. Nhưng mà hắn cũng lại rất hồn nhiên. Bởi hắn nghĩ hắn là thuộc loại kém may mắn mà thôi a, không có giống như người ta, có thể có công việc mỹ mãn, chức này chức nọ, người này người kia từ trên trời mà rớt xuống cứu lấy. Nghĩ như vậy thấy cũng hay hay đi ha…
Thường thường bữa tối hắn không có ăn, là bởi vì không có thời gian để mà ăn. Một ngày nhịn ăn hai bữa cũng chỉ là chuyện thường tình thôi. Hiện tại mua ba que đậu hũ này bỏ vào bụng cũng coi như là đã ăn một bữa đi.Kì thật hắn rất thích ăn bữa tối như thế này. Đậu hủ rất ngon, mà ăn cũng có chút no bụng nữa chứ, còn rẻ nữa chứ. Nếu mà đi ăn bữa tối đàng hoàng thì tốn không ít tiền a, coi như là lấy hết tiện nghi của hắn rồi còn gì… Vậy cũng đủ vui rồi…. ha ha
Âu Dương Hoành thuê phòng ở ngay nội thành này. Chẳng qua vì hắn là dân bản xứ, lại không có giấy tạm trú đàng hoàng nên chả mấy ai muốn cho hắn thuê phòng mà ở. Mà nghĩ cho cùng cũng không trách người ta được, phần lớn những người cho thuê nhà phần lớn không phải là những người không có học thức. Họ cũng đâu có dại gì mà cho ngươi như hắn thuê chứ. Những chỗ đàng hoàng một chút thì hắn không nào mướn được rồi. Vậy nên, nhà trọ ở ngã tư đường phố, trong con hẽm nhỏ, vệ sinh khu này thì…. phải nói là không được tốt cho lắm là thích hợp với hắn nhất. Hắn cũng rất thích chỗ này, vì hắn thấy tiện nghi…
Đi qua được vài ngõ tắt nhỏ nhỏ, chỉ cần đi thêm một đoạn nữa là hắn sẽ về đến nhà rồi. Âu Dương Hoành vì thế mà không khỏi đi nhanh một chút. Hắn hiện tại nghĩ muốn về sớm một chút, tắm một phát cho mát mẻ rồi tận hưởng giấc ngủ ngon thực ngon ~~~
Mới vừa đi được một chút, Âu Dương Hoành nhất thời không cẩn thận, không biết bị cái gì chắn trước chân mà cơ hồ té ngã lên trên mặt đất. Thăng bằng của hắn cũng hơi bị tốt, cho nên mới gọi là “cơ hồ té ngã”. Hắn liền nhanh chóng trở lại trạng thái đứng cân bằng.
“Hoàn hảo hoàn hảo!” Âu Dương trong lòng nghĩ mình thật là may mắn a, “Hoàn hảo không có bị ngã sấp xuống, bằng không làm bẩn quần áo thì sẽ phải tổn thất rất nghiêm trọng”.
Hắn thuận mắt nhìn nhìn xuống cái vật mà ngang nhiên chặn chân của mình. Nhìn rồi lại nhìn, nhất thời bị dọa một phát. Bởi vì, cái vật chắn ngang kia chính là một người!
Ngõ tắt này quả thực là có chút u ám, đường thì nhỏ, mà đèn đường thì lại yếu, chỉ có sáng mờ mờ ảo ảo một chút, nhưng mà nói tóm lại, cái đèn đường có cũng như không đi, thực vô dụng! Âu Dương Hoành nhìn không rõ lắm khuôn mặt người nằm dưới đất kia, chỉ có thể thấy được một đầu tóc lộn xộn cùng bộ quần áo đã bị bẩn đang mặc ở trên người.
Đại khái, người này chính là một người vô gia cư, không có nhà mà về nên mới nằm cù bơ cù bất như thế. Cái loại chuyện này thì chả có liên quan gì đến mình, thôi thì coi như không thấy, một mạch đi về nhà vậy. Âu Dương Hoành trong lòng nghĩ như thế, liền xoay người mà bước đi.
Ai ngờ cái tên vô gia cư kia lại đột nhiên tỉnh dậy, gắt gao ôm lấy chân Âu Dương Hoành, đồng thời ngẩng đầu lên mà thều thào:
“Giúp ta….. giúp ta với……”
Âu Dương Hoành sợ tới mức kêu to lên một tiếng, liều mạng giãy giãy cái chân, muốn tránh dây dưa với người này. Tuy nhiên, hắn dù có giãy đến cỡ nào cũng khồn thể thoát ra được.
Âu Dương Hoành càng thêm sợ hãi. Hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì mà “biến thái đường phố” rồi “liên hoàn sát thủ”.Ách, không phải là chính mình sẽ gặp phải mấy loại đó chứ?!
Âu Dương Hoành vôi vàng mà đá lung tung, đẩy người kia ra mà chạy trốn. Nhưng vừa mới đá vài cái thì chân lại đá trúng cánh tay người kia, làm tay áo người kia có phần bị hất lên trên một chút. Âu Dương Hoành đột nhiên ngây ngẩng cả người!
Này là …! …….Này là ….!……
Đúng vậy! Đây chẳng phãi là bộ trang phục nam nhãn hiệu Calvin Klein vừa mới được tung ra thị trường đang được trưng bày ở tầng hai của tập đoàn Bổn gia mà. Muốn mua được bộ này cũng phải tốn cả mấy vạn chứ chẳng ít. Tuy Âu Dương Hoành không có mua nổi, nhưng cũng không phải là hắn chưa có thấy qua.
Mà hiện tại, tên này cư nhiên lại đang mặc một bộ quần áo sa sỉ như thế! Âu Dương Hoành nhìn lại nam nhân dưới chân mình. Lúc này mới phát hiện nam nhân này còn rất trẻ, so với hắn cũng không hơn kém là bao. Tuy nhiên trên mặt lại dính bẩn như thế, không biết mặt có đẹp trai hay không nữa. Nhưng nghĩ rửa mặt sạch sẽ thì chắc cũng không đến nỗi tệ a!
Nói không chừng….. Nói không chừng đây lại là một kẻ có tiền! Mà lại thuộc loại phi thường có tiền nữa kìa!Chắc chắn cũng phải sỡ hữu mấy căn biệt thự cao cấp! Trong nhà thì lại có người hầu kẻ hạ! Nhà vệ sinh so với phòng ngủ của người bình thường còn lớn hơn! Mỗi bữa cơm ăn cũng tốn phải bằng giá người bình thường ăn một tháng!…..
Âu Dương Hoành chỉ thấy người nam nhân trước măt mình tựa hồ như đang tỏa ra ánh hào quang. Hắn nhất thời lấy tay che mắt lại. Nếu hiện tại giúp người này….. nói không chừng về sau sẽ trả công cho mình hậu hĩnh, lấy tiền để báo đáp công ơn cứu mạng của mình a?! Nói không chừng còn cho xe ô tô, cho nhà ở…..
Nghĩ vậy, Âu Dương Hoành nuốt nước miếng, ngồi xuống xem xứt tình hình của nam nhân này. Không khỏi có chút sửng sốt, hắn như thế nào lại có cảm giác ánh mắt người nam nhân này có chút kì quái, cơ hồ như là quỷ gặp phải cây thánh giá của mục sư vậy…..
Ách….. có phải là đang cầu người khác giúp đõ hay không vậy?…… Này tiểu tử…… có phải là sợ không…..
Đáng tiếc người nam nhân đã hối hận không kịp rồi, Âu Dương Hoành đã cõng hắn lên vai, một bên lại mở miệng nói: “Này, thấy ngươi bị thương như vậy ta mới miễn cưỡng cứu giúp ngươi một lần. Ta là tốt lắm à nga. Thực sự, ngươi cũng đừng có quên ơn ta nga……”
Âu Dương Hoành liền một mạch cõng nam nhân kia về căn phòng trọ của mình.. Căn phòng trọ cảu hắn nằm ở lầu năm, cũng là cái tầng có giá “bèo” nhất. Trong phòng thì chỉ có một phòng ngủ kiêm phòng khác và một nhà vệ sinh nhỏ. Bên trong phòng ngủ cũng có cái giường cũ, bên cạnh còn có cái ghế dựa bằng nhựa… còn lại là một đống đồ tạp nham khác cùng hành lý. Vô luận là nhìn từ góc độ nào, người ta chỉ có thể phán một câu “quá đơn giản”.
Vào phòng, hắn chả thèm quan sát đôi mắt chứng kiến của nam nhân dơ dáy kia thì đã lôi người ta vào nhà tắm, rồi đem khăn lông cùng bộ đồ ngủ của mình đến bảo tắm rửa cho sạch sẽ. Suy cho cùng, bộ áo ngủ của hắn so với nam nhân kia là rộng thùng thình, khẳng định là có thể chui vào luôn ý chứ.
Lúc đối phương vừa tắm rửa xong đi ra,Âu Dương Hoành phát hiện quả nhiên chính mình không có đoán nhầm. Nam nhân này quả thật trông cũng rất được. Tuy nhiên bộ đồ trên người cùng với thân hình của hắn ta là không phù hợp một chút nào, nhưng cũng không có ảnh hưởng đến một chút nào.
Nam nhân hiển nhiên là bị thương ở chân, nhưng cũng không có nghiêm trọng lắm. Hắn suy yếu như vậy mà nằm ở ven đường chính là bởi vì mệt cùng đói khát.
Âu Dương Hoành nghĩ như vì khi hắn chia bánh mì “đai mao mao trùng” mà mình mua để dành cho ngày mai ăn sáng cho cả hai cùng ăn, thì người đó cơ hồ như là ăn một hơi hết vào bụng. Âu Dương Hoành cứng đờ người, lại muốn tức hộc máu.
Nhưng tính đi tính lại, Âu Dương Hoành cũng cố nuốt cục giận xuống, hắn cắn răng mà tự an ủi chính mình, coi như là đầu tư cho tương lại vậy! Mình là người biết đầu tư mà! Mà đầu tư là thế nào? Chình là hi sinh một cái bánh mì “đại mao mao trùng”, về sau lại thu về hàng ngàn, hàng vạn “đai mao mao trùng!”
Lúc đối phương đang uống một hơi hai ly nước đầy vào bụng, thấy đã ăn nó, tinh thần cũng không tệ, Au Dương Hoành liền bắt đầu lên kế hoạch chất vấn, nga, phải là hỏi han..
“Ngươi tên gì?” Hắn bắt đầu điều tra, nhân tiện trên mặt nở ra một nụ cười hết sức sáng lạn. Hắn thực chờ mong nghe được một cái tên mà nghe cũng phải thấy “kinh thiên động địa”, rồi tay lại chìa ra trước mặt hắn một tấm chi phiếu cỡ bự!…
“Không nhớ rõ!” Đối phương trả lời
“Gì?” Hắn mở to hai mắt mà nhìn. Âu Dương Hoành nghĩ hắn có phải là đang nghe nhầm hay không…
“Không nhớ rõ”, đối phương lại lặp lại một lần nữa, cư nhiên còn nở một nụ cười.
“…..” Lại lần nữa tắt thở trong vài giây, Âu Dương Hoành lấy tay gạt đi mấy giọt mồ hôi lạnh trên trán, cũng bắt đầu có chút nổi điên. Được rồi, ta nhẫn, ta nhẫn… “Nhà của ngươi ở đâu?”
“Không nhớ rõ!”
“Ngươi hiện làm việc ở đâu?” Nhẫn, nhẫn, phải lấy tương lại làm trọng.
“Không nhớ rõ”.
“……” Mặt đỏ bừng bừng. Nhẫn nại, phải nhẫn nại…….
“Ta bị mất trí nhớ” Đối phương nói.
Này là ngươi đang đùa với ta sao?
Ba!……..Âu Dương Hoành nắm chặt tay mà đập xuống bàn một phát, mặt bừng bừng sát khí. Còn tưởng cứu một kẻ có tiền, có thể rất nhanh kiếm chác được chút ít, không nghĩ tới là đã cứu một kẻ mất trí nhớ như thế này….. Trời ơi, ta muốn tiền…. ta muốn hàng vạn “đại mao mao trùng”….. thật sự là ta không có lời gì sao? Aaa!…….
Ô, nếu không có tiền, thì ngàn vạn lần ta cũng không nên tự chuốc họa vào thân a. Hay là…. chút nữa ta đánh y xỉu rồi đem hắn vứt ra ngoài, rồi đi ngủ một giấc, mai tỉnh lại sẽ lại đâu vào đấy, sẽ là một ngày bình thường như mọi ngày! Này “mao mao trùng” coi như là ta làm từ thiện một lần vậy!
Vì thế hắn nói “ngươi ăn đã no chưa?”
“No rồi, nhưng cái chính là nếu ăn cơm thì sẽ tốt hơn” Đối phương đáp.
Âu Dương Hoành mém chút nữa là cắn vào lưỡi mình. Hắn là muốn liều mạng lên cho tên này một cước mà. Ngươi đã ăn mất bữa sáng của ta, cư nhiên lại còn chê mà đòi cho cao! Ngươi là không biết cảm ơn một tiếng sao? Hừ! Chờ xem ta đuổi ngươi đi không thương tiếc đây nè.
“Ăn no rồi ha?” Hắn hỏi.
“Ừm”.
“Ừm, ăn no rồi thì có phải ngươi nên về hay không? Đương nhiên là phải để lại bộ đồ ngủ cho ta” Âu Dương Hoành mỉm cười lấy lệ, tự nhiên cũng cảm thấy thanh tỉnh một chút.
“Nhưng, chính là ta đang bị thương a” Đối phương cư nhiên tiến đến, đưa vết thương ở chân ra trước mặt hắn.
“Vết thương ở chân của ngươi không có gì nghiêm trọng cả, không có chết đâu mà ngươi lo” Âu Dương Hoành lại tiếp tục mỉm cười.
“Ta biết, nhưng mà cái chính là hiện tại ta đi lại không có tiện, lại không có tiền, lại mất trí nhớ, chỉ có duy nhất bộ quần áo kia thôi. Ta như vậy là đi chắc chắn sẽ bị đói mà chết a” Đối phương lại chớp chớp con mắ, đưa ra cái bộ dạng thật là đáng thương.
Ngươi!…….. Âu Dương Hoành thiếu chút nữa là phụt máu. Nhưng là bởi bộ dạng đối phương như vậy, thật không khỏi bắt đầu mêm lòng nghĩ đến “lá lành đùm lá rách, lá rách lại đùm lá nát” Nghĩ đến mấy lời này, hắn nghĩ hiện tại đuổi người kia ra ngoài thì quả thật là quá thất đức a.
Âu Dương Hoành không khỏi than thầm một tiếng, ừm thì làm ơn thì làm ơn cho trót vậy.
Chẳng qua, mình như thế này, nói không chừng không đến hai ngày, người kia liền bỏ chạy trối chết rồi. Nếu như vậy, mình cũng đâu có phải loại nhân đạo gì aaaaa!
Lại nhìn đối phương, mắt lại đang chớp chớp lấy lòng người. Thân là một đại trượng phu, cư nhiên….. thật sự là hoàn toàn bị bại dưới tay người kia……
“Được rồi”, hắn rốt cuộc nó, “ta cho ngươi ở nhờ vài ngày, chờ chân ngươi khỏe hắn thì ngươi liền phải đi về nhà ngươi ngay. Nhưng cũng đừng có quên ơn ta đã cưu mang ngươi mà nhớ đền đáp ta một chút. Ta sẽ không có khách khí đâu a”.
“Thật tốt quá, cám ơn ngươi. Ngươi thật sự là một người tốt” Đối phương cảm động không thôi, cảm tạ liên tục.
“Còn có, ta ban ngày phải đi làm, không có ở nhà. Ngươi nếu muốn ở lại thì cũng nên giúp ta làm một chút công việc như là nấu cơm, giặt quần áo gì đó coi như là báo đáp công ta cho ngươi ở nhờ. Nhớ kỹ, là báo đáp, không có tính thù lao nga”.
“Đương nhiên đương nhiên, ta nhất định sẽ không có ăn không ngồi rồi đâu!” Đối phương vui vẻ không thôi, sau đó nghĩ thế nào đó, lại mở miệng hỏi, “buổi tối ta ngủ ở đâu đây?”
Hắn nhìn qua cái giường của mình, cư nhiên lại phát hiện thấy giường mình là giường đôi, ở đã lâu nhưng giờ mới phát hiện ra a.
“Đây là giường đôi, có thể nằm được hai người. Nếu ngươi không thích thì có thể nằm dưới đất” Âu Dương Hoành nói.
“Giường này bị cũ quá rồi, lại không có nệm dày nữa….” Nam nhân hiển nhiên có chút không quen, lẩm bẩm nói.
“Hừ hừ” Âu Dương Hoành căm phẫn không thôi a “cho ngươi ngụ, ngươi cư nhiên còn chê này chê nọ. Ngươi tưởng ngươi đang ở khách sạn năm sao chắc?”
Nam nhân không dám hé thêm một lời.
“Còn có một số việc ta cần phải nói cho ngươi biết” Âu Dương Hoành chỉ vào cái thùng ở trên kệ, nói “đây là cái thùng dùng để đi đựng bánh mì. Ngày mai, ngươi lấy một cái bánh mì để mà ăn sáng. Nhớ kỉ, chỉ một cái thôi. Cơm trưa thì ngươi có thể nấu, nhưng mà nhớ kĩ, chỉ một lon thôi. Ngươi có thể chiên cơm, nhưng chỉ được dùng một ít dầu thôi! Ngươi có thể làm cơm nắm, còn đồ ăn thì chờ ta mua đem về. Nghe có hiểu không?”
“Nghe giống như là một người bần tiện vậy…..” nam nhân lại thấp giọng mà lẩm bẩm. Nhưng lại bị Âu Dương Hoành tai thính nghe được.
“Đừng có mà nói vớ vẩn. Ngươi không thích thì đi đi, ta đây không có giữ ngươi lại đâu….” Âu Dương Hoành vẫn là đang tức giận không thôi. Hiện tại là hắn muốn đá cái người nam nhân kia ra khỏi nhà mình. Hắn đã nhân từ như thế mà còn dám nói tào lao, thật sự là nhìn ra ân nhân mà.
Nam nhân tự biết mình yếu thế, không dám nói một lời nào nữa.
“Đúng rồi, ngươi tên gì?” Âu Dương Hoành nhất thời không biết gọi người kia bằng gì nên mới hỏi.
“Không nhớ nữa”.
“Này, ngươi không nói tên thì sao ta biết gọi ngươi bằng cái gì chứ? Hay là ta giúp ngươi tìm một cái tên tạm thời vậy, tên Ba có được không?”
“Cũng được”, nam nhân cũng thấy không có tên quả là khá bất tiện. Vì thế liền gật đầu đồng ý.
“Ta tên là Âu Dương Hoành…..”
“Nga, ta đây tên gọi là Âu Dương Ba.”
“Ta còn chưa có nói hết!Ta gọi là Âu Dương Hoành, họ Âu, tên Dương Hoành. Vậy thì gọi ngươi bằng tên gì cho hợp ta??” Âu Dương Hoành vuốt cằm suy nghĩ một hồi, rồi đột nhiên vỗ tay một cái tựa như là vừa khai sáng ra được cái gì đó, cười cười mà nói, “ta là Dương Hoành, còn ngươi là Nguyệt Lam. Dương đối nguyệt, hoành đối lam. Cũng hay đó chứ.”
“Nguyệt Lam? Tên gì mà quái vậy?” Nam nhân không có vừa lòng với cái tên này. Y thầm nghĩ cái tên này còn không bằng a miêu a cẩu a.
“Quái thật sao?” Âu Dương Hoành tiếp tục vuốt cằm suy nghĩ. Nhưng mà kì thực, cằm của hắn không có thử một cọng râu. Chẳng qua là hắn nghĩ, bộ dáng vuốt cằm này là phù hợp hoàn cảnh, “Ân, đúng là có chút kì quái. Nếu không thì ta gọi ngươi là A Lam vậy.”
“A Lam….” Nam nhân lẩm bẩm nói.
“Sao? Lại không vừa lòng hả?” Lần này Âu Dương Hoành quyết định mặc kệ. Đây chính là cái tên hắn vất vả mà suy nghĩ ra được, sao lại có thể bị từ chối phũ phàng như thế chứ?” Hắn không khỏi bă đạo mà mở miệng, “Dù sao ta mặc kệ, ta quyết định gọi ngươi là A Lam. Thích hay không thì tùy ngươi!”
Vì thế, người nam nhân mất trí nhớ này chính thức có một cái tên do Âu Dương Hoành đặt cho, “A Lam”
_______________