Ánh nắng chói chang len qua khe cửa sổ, đổ dài trên chiếc chăn bông màu trắng, khẽ chạm lên khuôn mặt sạm màu nắng của Huy khiến nó bừng tỉnh giấc. Huy mở mắt dậy nhìn lên trần nhà, nó nhận ra mình đang nằm trong phòng của mình ở căn hộ 1314 thuộc trụ sở DMI. Đầu Huy đau như búa bổ, Huy hầu như chẳng nhớ gì nhiều chuyện vừa rồi, Huy chỉ nhớ mang máng rằng, cảnh vật bỗng chuyển sang một màu đỏ, nó đánh bại Thác Trung, rồi Viên bắn tên vào nó, rồi giáo sư Lãm và Hoả Long xuất hiện, cuối cùng Huy chẳng nhớ gì nữa.
_ Dậy rồi à? Đánh răng rửa mặt ra bếp ăn sáng đi, mày ngủ 4 ngày nay rồi!
Huy khẽ nghiêng đầu sang trái, thằng Viên đang gấp chăn gối, nệm dưới đất lại. Ơ thằng Viên có phòng riêng mà nhỉ, sao nó lại nằm ngủ ở đây? Nó chăm sóc cho mình à? Mình đã nằm đây tận 4 ngày? Huy chưa kịp hỏi gì thêm thì Viên đã đứng dậy ôm chăn gối nệm ra ngoài.
Huy khó nhọc đứng lên bước vào WC, nó cảm thấy chân mình như tê dại đi, hậu quả của việc nằm suốt trên giừơng tận 4 ngày. Huy nhìn vào gương và phát hiện ra mình tiều tuỵ đi hẳn. Việc thỉnh linh hôm trước rút của nó quá nhiều sức
Vệ sinh cá nhân xong xuôi, Huy bước ra phòng ăn đã thấy chú Lục có mặt từ lúc nào, còn Viên đang làm trứng ốp lết cho nó ở gian bếp. Huy kéo ghế ngồi cạnh chú Lục. Chú lúc này nhìn già hẳn dù chỉ mới có 4 ngày trôi qua, mặt chú đăm chiêu ra chiều khó nghĩ.
Huy tính hỏi điều gì đó nhưng lại thôi, thật ra nó cũng không biết phải bắt đầu hỏi từ cái gì nữa. Giờ trong đầu Huy mới nhớ ra, khoảnh khắc khi anh Y Văn hỏi nó là ai, nó, nói đúng hơn là người đàn ông trong cơ thể nó, dõng dạc nói lên những dòng chữ đủ để chấn động cả thiên hạ: “Thanh Lang Bá Hoàng của Thuỷ quốc, Chiến Long vô địch của tam giới: LẠC-LONG-QUÂN”. Lạy trời đất hỡi!
_ Huy…. Huy…. Huy à!
_ Ớ, sao hả chú?
_ Gì mà nhập tâm dữ vậy?
_ À…không…con đang cố nhớ lại chuyện bữa trước!
_ Ừ….chú có chuyện muốn nói với mày! Bữa chú còn giấu mày một chuyện...
_ Chuyện con có Lạc Long Quân trong thân hả?
_ Không, chuyện đó đời ông cố nội tao nằm mơ cũng không nghĩ ra thì sao tao biết
_ Thế chuyện gì?
_ Về con của Thần Kim Quy….lúc chú giết vợ ông ta….đứa trẻ trong bụng của bà ta còn nửa mạng. Nếu trong vòng 1 tháng không có cách bảo dưỡng nó thì nó chết chắc
_ Sao nữa chú?
_ Ừ thì…lúc Thần Kim Quy thả chú ra, ngoài chăm sóc con còn một điều kiện nữa….
_ Điều kiện gì?
_ Ông ta đã lấy đứa bé ra khỏi bụng vợ ông ta, dùng thuật Ngự Linh Thuật, chuyển sinh cho con ông ta nhập vào cơ thể của một phụ nữ đang mang thai. Người phụ nữ đó sau khi sinh con ra thằng nhóc sẽ là con của ông ta.
_ Viên?
_ Ừ, là Viên
*Xoảng*
Viên nghe đến đoạn này, có lẽ nó xúc động quá nên làm rơi chiếc đĩa chứa cái trứng ốp lết xuống sàn. Viên hơi bối rối!
Dù biết chuyện này từ trước, nhưng khi nghe lại sự việc lần nữa đối với Viên như ngày đầu xảy ra vậy. 4 ngày chăm sóc cho Huy, thật ra Viên không ngày nào quên được cuộc gặp gỡ ngày hôm trước, lần đầu tiên nó được gặp cha ruột, được chạm vào ông ta, được ông ta khoắn sâu hình ảnh của mình vào đôi mắt. Viên lật đật cúi xuống thu dọn bát đĩa rồi chạy vào bếp làm đĩa ốp lết mới. Chú Lục nhìn theo Viên thở dài:
_ Haizzza, cái thằng…. lớn 23 tuổi rồi mà như đứa con nít! Thật ra nó là con của ông ta, cũng là con của chú thôi!
_ Điều kiện là vợ chú phải sinh ra Viên hả? Vậy sao sinh xong Thần Kim Quy không đón Viên về?
_ Không, điều kiện là chú nuôi lớn cả con và nó, dạy chúng mày học đạo rồi đúng năm 23 tuổi ông ta sẽ đón 2 đứa về.
_ Sao lạ vậy? Đúng ra ông ta nhiều tài phép hơn chú chứ?
_ Ai biết được, có thể ông ta muốn 2 đứa học được đạo phép của nhân loại trước chăng? Dù gì đi nữa không thể phủ nhận 2 đứa đã là anh em thân thiết của nhau, đúng không?
_ Dạ……….
Huy nhúng tay vào cốc nước, vẽ một vệt dài lên bàn. Nó cũng không rõ nó đang vẽ cái gì nữa, hình vẽ trừu tượng và mông lung y như cái tương lai trước mắt của nó. Viên làm xong phần ốp lết mới đặt lên bàn cho Huy, kéo ghế ngồi cạnh, vỗ vai Huy mỉm cười an ủi. Huy cũng mỉm cười đáp lại rồi hỏi tiếp:
_ Vậy Viên nó giống Thác Trung, sống dưới nước và điều khiển đất hả chú?
_ Cái này chú không rõ….năm nó 6 tuổi nó nhấc được cả chiếc ba gác lên…chú sợ quá tìm Thần Kim Quy, ông ta trao cho chú cái vòng đeo tay, dặn chú đeo cho Viên nó sẽ không có thần lực nữa…….Chú đeo cho nó nói dối là vòng gia bảo. Trận vừa rồi Thác Trung bóp nát cái vòng nên nó mạnh trở lại rồi!
_ Vãi, trâu chó vậy mày! Hèn gì tay mày khoẻ như vâm (Huy quay sang nhìn Viên ngạc nhiên)
_ Ku Vâm mà (Chú Lục xoa đầu Viên cười)
_ Vậy là nó chỉ có khoẻ thôi hả chú?
_ Tạm thời chú biết chỉ có vậy! Bữa Viên con thử sức con sao rồi?
_ Dạ con nâng thử được chiếc Mercedes 16 chỗ là hết mức (Viên gãi đầu)
_ Vãiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii, superman hả mậy?
_ Hahaha
Không khí gia đình trở nên vui vẻ trở lại, chí ít Huy cũng biết nó không phải là đứa bất bình thường duy nhất trong căn nhà này. Chú Lục và Viên vẫn là gia đình của nó, dù có điều gì xảy ra nó biết khi nó quay đầu lại, họ vẫn ở cạnh nó và sát cánh cùng nó. Món ốp lết, dù không phải cao sang mỹ vị, nhưng đậm vị tình thân. Chú Lục cười chảy cả nước mắt, rồi chú quệt đi, đẩy kính lên khuôn mặt trở nên nghiêm túc như thường lệ:
_ À quên, còn chuyện này chú cần nói! Chắc chúng ta rút khỏi DMI
_ Hảaaaaaaaaaaaa?
_ Ừ, chú không tin Trần Lãm, từ đầu đã không tin, về sau càng không tin
_ Nhưng họ vừa cứu tụi mình mà ba (Viên phân trần)
_ Ừ thì cứu, lẽ ra có thể cứu sớm hơn
_ Là sao hả chú? (Huy thắc mắc)
_ Lúc Trương Tuyền giải phong ấn, ở ngoài có cái con Tuyết bữa thôi miên Huy và thằng Hoá trị thương, nhớ không?
_ Dạ nhớ, thì sao chú?
_ Thằng Hoá lỡ miệng nói sao vào đó tận 2 giờ mới ra, khó khăn lắm à
_ Rồi thì sao chú?
_ Huy mày thì không nhớ cũng đúng, Viên, mày nhớ lúc tao hỏi Trương Tuyền có mặt lúc nào, mày nhớ thằng chả trả lời sao không?
_ Hình như 19 hay 20 phút gì đó
_ Chính xác là 19 phút 44 giây trước. Đánh xong thằng Huy đi ra cũng thêm có 30 phút, làm gì tới 2h. Chú ngờ là Trần Lãm đã có mặt từ trước nhưng ẩn thân để xem tình hình. Đó là chú chưa kể lão ta biết Thần Kim Quy từ trước mà giả như không biết về thằng Viên
_ Ra là thế! Vậy thôi, nghỉ khoẻ đi!
Cả ba chú cháu vén cằm suy nghĩ, xem ra giáo sư Lãm không phải một kẻ đơn giản như mọi người đã nghĩ. Đằng sau khuôn mặt luôn tươi cười hiền lành, cặp kính cận dày trí thức là một kẻ có nhiều tâm địa.
Đến chiều, gia đình chú Lục quyết định xuống tầng 4, gặp giáo sư Lãm để nói rõ quyết định rút khỏi DMI của mình. Đẩy cửa vào, Viên sửng sốt kinh ngạc khi thấy người ngồi đối diện giáo sư Lãm trong văn phòng, là một cụ già hom hem, tóc bạc phơ nhưng vẫn toả ra khí thế đế vương bức người. Đó là Thần Kim Quy! Giáo sư Lãm trông thấy vội nở nụ cười thân thiện:
_ Mời ngồi! Tôi và Kim Quy Vương cũng đang bàn về việc của các người đây
_ Thôi khỏi! Chúng tôi đến đây để báo sẽ rút khỏi DMI (Chú Lục sẵn giọng)
_ Ồ, vậy….anh có vui lòng nghe tôi kể cho anh và 2 cháu nghe câu chuyện?
_ Chuyện gì? Chúng tôi không có nhiều thơi gian
_ Chuyện về Huy và Lạc Long Quân…..
Chú Lục hơi khựng lại, chú quay qua nhìn Huy. Lúc này ánh mắt Huy ánh lên sự tò mò, sự thôi thúc đi tìm bản thân nó là ai. Chú Lục dĩ nhiên là hiểu, Huy có quyền được tìm ra bản thân của nó thật sự là ai, chú không có quyền cấm cản nó. Chú chỉ sợ kẻ mang tên Trần Lãm kia quá khôn ngoan, lọc lõi để đưa thằng con mình vào tròng.
Quả thật, Trần Lãm như biết trước chuyện cha con chú Lục sẽ bỏ đi, không sớm không muộn ông ta canh ngay khi Huy tỉnh dậy đã mời Thần Kim Quy đến. Sự xuất hiện của Thần Kim Quy lập tức khiến cả Viên lẫn Huy khó mà rời đi lúc này. Mọi việc nhìn thì ngẫu nhiên nhưng thực ra đã nằm trong lòng bàn tay của Trần Lãm. Hơn ai hết, chú Lục biết rõ Trần lãm là kẻ khó lường như thế nào. Chú Lục thở dài, nhìn về phía Huy và Viên hỏi:
_ Chắc hai đứa cũng muốn biết
_ Dạ (2 đứa đồng thanh)
_ Rồi, Lãm, tôi tin anh lần này! Đừng giở trò như lần trước!
_ Tôi giở trò hồi nào nhỉ?
_ Trời biết! Đất biết! Lòng anh tự biết!
_ Okay, xem như mọi việc tôi sai. Trước hết, mọi người xem cái này đã.
Giáo sư Lãm đứng lên, ông ta tháo bức tranh sau lưng xuống. Bức tranh đó là bức tranh miêu tả về trận đánh mà Hưng Đạo Vương Trần Hưng Đạo đã tiêu diệt quân Mông cổ xâm lược, một lần giáo sư Lãm đã tự hào khoe với Huy và Viên. Bức tranh hạ xuống, lộ ra một cánh cửa nhỏ với khoá từ số và quét võng mạc. Giáo sư Lãm nhanh chóng mở khoá, mở cánh cửa và lấy ra một quyển sách dày, có lẽ phải bằng niên giám điện thoại hoặc hơn. Huy không nhịn nổi tò mò, nó hỏi thẳng:
_ Sách gì đây chú Lãm? Liên quan gì chuyện của con?
_ À…đây là….tạm gọi thế nào nhỉ………Đế Vương Dị Sử!