Tiền Kiếp

Chương 2: Giáo viên thời vụ




_ Ê nhỏ, tới trạm rồi kìa, mớ ngủ hả mậy?

Tiếng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của Huy, thì ra từ nãy đến giờ nó vẫn còn suy nghĩ về giấc mơ đêm qua. Nó suy nghĩ nhập tâm đến mức thừ người ra, quên cả việc nó phải xuống trạm đến trường. 

“Quái lạ, cứ cho là giấc mơ vì bị ám ảnh phim TVB đi nhưng sao cả tuần nó cứ lặp đi lặp lại cùng một nội dung, cảm giác trong mơ thật đến từng chi tiết một. Điều quái nhất là nội dung giấc mơ chả có gì giống bất kì bộ phim TVB nào mình từng xem. Mẹ kiếp, thằng Tấn chó dụ dỗ bố vào con đường sa đoạ nghiện phim chưởng riết rồi bố sinh ảo tưởng” – Thằng Huy nghĩ thầm trong lòng.

*Bốp* _ Vào trường đi cha nội, mơ màng gì vậy?

Một bàn tay to khoẻ vỗ thật mạnh vào lưng của Huy khi nó lững thững rảo bước vào cổng trường Đại Học Việt Đức. Đó là bàn tay của Viên, thằng bạn thân chí cốt của Huy từ khi còn nhỏ. Hai thằng quê gốc ở Hà Tiên, có thể nói Viên còn thân hơn cả anh em ruột thật sự đối với Huy. Thuở nhỏ Huy và Viên thường xuyên đi phá làng phá xóm, khi thì trèo cây trộm trái, khi thì bẻ trộm thốt nốt của bà Hai đi bán, khi lại nắm tay nhau ra giữa biển lúc bão cấp 10 đổ bộ vào mà……..thi bơi lội. Gia đình thằng Huy bất hạnh, mới 7 tuổi trong một trận bão đã cướp đi sinh mạng của cha và anh trai ruột của Huy, mẹ ở nhà hay tin đau buồn quá sinh bệnh rồi mất 1 tháng sau đó. Cha của Viên, chú Lục, hành nghề thầy đồng trừ tà ở Tràm Chim, thấy Huy tội nghiệp quá nhận về làm con nuôi. Chú đón cả 2 đứa, kể cả thằng Viên đang ở cùng mẹ, lên Tràm Chim ăn học ở trường phổ thông trung học Tràm Chim. Đến năm thi đại học, thằng Viên và thằng Huy rủ nhau đăng ký trường đại học Tiền Giang, giữa chừng Huy đổi ý lén giấu thằng Viên đăng ký thi đầu vào ở đại học Việt Đức-TPHCM. Nào ngờ đâu thằng Viên hay tin nổi giận, bỏ luôn đại học Tiền Giang lên Sài Gòn, vừa làm thêm vừa ôn luyện quyết chí thi vào Việt Đức để học chung trường với Huy. Bởi thế nên năm nay thằng Huy học năm 4 còn Viên chỉ mới năm 3. Thằng Huy cảm động lắm, chú Lục đã cho nó một gia đình, còn thằng Viên thì thả bỏ phí cả năm trời đại học chỉ để được học cạnh nó. 

*Khụ khụ* Thằng Huy đang ho, nó bắt đầu cảm nhận được “uy lực” từ cú vỗ lưng lúc nãy. Thằng Viên có một biệt danh rất kêu hồi còn học cấp 3 là “Vâm”. Sở dĩ nó được gọi là Vâm vì nó khoẻ như vâm, chẳng hiểu nó ăn cái gì, dù ít khi Huy thấy nó tập luyện nhưng 2 cánh tay của nó mạnh vô địch. Bất kể thằng Huy tập luyện thế nào, luyện Vovinam ra sao thằng Viên đều chấp nó vật tay trước 30 giây rồi sau đó chỉ tốn 10 giây để vật ngược tay thằng Huy lại. Chơi trò đấm tay tính điểm ở khu trò chơi điện tử trong mấy cái mall, thằng Viên có lần đấm hư cả máy khiến thằng Huy phải muối mặt ra xin lỗi thay cho bạn. 

_ Ho gì dữ vậy ba? – Thằng Viên vừa vuốt lưng Huy vừa hỏi

*Khụ khụ* _ Má mày tao nói rồi, tay mày như sức trâu mà vỗ lưng có ngày tao nghẹn chết

_ Thôi bớt xàm xí đế đi má, có ai chết vì vỗ lưng không?

_ “Đế”? Nhắc đế mới nhớ, tao lại mơ nữa mày

_ Mơ gì? Mơ cái bữa trước hả?

_ Ờ, thằng lol nào lấy kiếm thọt tao đó.

_ Tao kêu mày nghỉ coi ba cái phim chưởng đi đéo nghe, bị thằng Tấn dụ miết

_ Hay mà mậy, Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ vô …….

_ Vô cái đầu cha mày, vào lẹ trễ giờ cha Bảy điểm danh không có ăn *ứt nha con.

_ Ờ ờ lẹ.

Hôm nay có lớp “Thẩm định dự án đầu tư”, lớp hiếm hoi mà thằng Huy lẫn thằng Viên học cùng. Về cơ bản, thằng Viên dưới thằng Huy một khoá nhưng thằng Viên bằng nỗ lực phi thường đã học vượt cấp kha khá môn học, nhờ vậy nên thằng Viên và thằng Huy cũng được học cùng nhau một số lớp. Lão Bảy, giáo viên phụ trách môn học này vô cùng hắc áp, lão này điểm danh những 2 lần đầu giờ và cuối giờ để tránh việc sinh viên điểm danh xong trốn tiết ra về. Tuy vậy, hôm nay có lẽ là một ngày tương đối tươi đẹp với lớp của thằng Huy, khi thầy hiệu trưởng bước vào thông báo thầy Bảy sẽ tạm thời nghỉ dạy 3 tháng vì lý do cá nhân. Thay thế cho thầy Bảy là thầy Hùng, một giáo viên thời vụ được trường thuê về. Background ông này có vẻ khá khủng khi từng kinh qua dạy học ở đại học Ngân Hàng, đại học Kinh Tế,….dù tuổi đời chỉ mới đầu ba.

Thầy Hùng này dạy thật ra cũng không đến nỗi nào, chỉ ngặt nỗi giọng Bắc của thầy đặc sệt quá, nghe vừa khó nghe lại vừa…..ru ngủ, không khác gì lão Tiến sĩ Hiệp của lớp “Quản trị ngân hàng thương mại”. Thằng Huy ngáp ngắn ngáp dài cố giữ cho mình tỉnh táo nhất. Thằng Viên vẫn tâp trung ghi chép như thường lệ, nó đang cố gắng hết sức để có thể ra trường chung đợt với thằng Huy, cũng đồng nghĩa với việc nó không được phép trượt bất kỳ môn học nào. Thằng Huy bỗng thấy nhỏ Linh, người yêu của nó lướt qua cửa phòng học, con bé đang nhìn về phía Huy vẫy vẫy tay cười. Hôm nay Linh không có lớp, con bé chỉ lên trường vào thư viện đọc sách, nhưng lý do cốt là để đợi thằng Huy và Viên học xong ra về hẹn hò ăn vặt. 

Dáng con bé đã lướt đi xa rồi thằng Huy mới thôi không vẫy tay nữa, ngoảnh lại nhìn về phía bục giảng đường. Nó suýt hét lớn lên một tiếng kinh hãi trước khi ngã bật ngửa khỏi ghế vì thầy Hùng, ông giáo viên thời vụ đang nhìn nó. Nếu chỉ là cái nhìn bình thường có lẽ nó đã cười hì hì rồi gãi đầu học tiếp, vấn đề ở chỗ lưng của ông ta đang……..quay về phía thằng Huy, còn cái đầu ông ta đang vặn lại gần 180 độ so với cơ thể, đôi mắt lão lồi ra màu vàng và 2 bên mang tai đang phập phù thở. Cả lớp xốn xao thấy thằng Huy ngã, trong khi thằng Viên đỡ thằng Huy dậy:

_ Sao vậy cha nội, mớ ngủ hả?

_ Không….không phải….. ông Hùng….

_ Thầy Hùng làm sao?

_ Mày nhìn ổng kìa

_ Nhìn rồi, ổng đang nhìn mày đó, đứng dậy mau lên

Thằng Huy lôm cồm ngồi dậy, nó vươn cổ lên nhìn về thầy Hùng. Lúc này thầy Hùng đang đứng đó nhìn nó. Bây giờ nhìn thầy bình thường như cũ, chẳng có mắt lồi cũng chẳng có mang tai phập phù. Thằng Huy dụi dụi mắt lần nữa trước khi trân trối nhìn thầy Hùng. Thầy khẽ nhoẻn nụ cười nửa miệng:

_ Ô, tôi tưởng sinh viên trường Việt Đức đầu vào khó vậy nên toàn người tài giỏi đấy chứ, ai ngờ thành phần ngủ gật cũng nhiều nhỉ? Ra ngoài đứng mà ngủ!

Cả lớp cười ồ lên khi nghe thầy Hùng châm chọc thằng Huy. Nó quê quá đứng phắt dậy, giật tay mạnh khỏi tay thằng Viên rồi đi thẳng một nước về phía cửa. Nó khẽ nhìn thầy Hùng một chút rồi quyết định ra khỏi phòng để tránh những tràng cười nhạo của bạn bè cùng lớp. Thằng Viên ném cho nó cái nhìn ái ngại trước khi tiếp tục bài học với thầy Hùng. Thằng Huy tức lắm, rõ ràng ban ngày ban mặt nó không hề ngủ gật, còn vừa vẫy tay với con bé Linh xong thì làm sao nó nhìn nhầm được. Điều đáng sợ nhất không phải cái phần thầy Hùng bẻ đầu 180 độ nhìn nó, mà là hình dáng bên ngoài của thầy lúc đó trông y hệt cái lũ lính gác đã xuất hiện trong giấc mơ của Huy. Đang miên man đắm chìm suy nghĩ, bỗng tiếng của một người khiến Huy giật mình:

_ Đã lâu không gặp, ngươi khoẻ chứ Thanh Lang?