Editor: Mứt Chanh
"Không, không cần xem, muội không sao, nghỉ một lát là ổn thôi." Thẩm Diên sợ chuyện bản thân mang thai bị bại lộ nên vẫn luôn thoái thác.
Làm thiếp cho người ta là đáng xấu hổ, huống chi vẫn là cái công cụ sinh đẻ không khác gì với nô thiếp.
Từ sau khi Thẩm Diên làm nô tỳ đã hơi tự ti, sau khi nàng tới nhà họ Tô càng xấu hổ nói với anh họ chuyện bản thân làm thiếp cho người ta, cũng không dám nói bản thân mang thai.
Tô Hành Chỉ lo lắng cho Thẩm Diên, cũng mặc kệ nàng thoái thác, khăng khăng dìu nàng đi đến y quán, "Nhất định phải xem, biểu ca không yên tâm."
Thẩm Diên vốn tưởng rằng bản thân chỉ nôn khan một lát, không nghĩ tới dạ dày vẫn luôn làm ầm ĩ. Nàng hơi khó chịu, cũng không biết triệu chứng này của bản thân có bình thương hay không, cuối cùng vẫn đi theo Tô Hành Chỉ đến y quán.
Thẩm Diên ngồi ở trên ghế, lão đại phu vừa vuốt chòm râu hoa râm của mình, vừa bắt mạch cho nàng.
Một lát sau, ông cười nói với Tô Hành Chỉ: "Chúc mừng lão gia, phu nhân đây là hỉ mạch."
Hỉ mạch?
Tô Hành Chỉ cứng đờ người, kinh ngạc nhìn Thẩm Diên, qua một lát mới phục hồi lại tinh thần. . Ra chương nhanh nhất tại ( T RÙMtruyện.C O M )
Là con của cái người gọi là chồng ư?
Thẩm Diên cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của Tô Hành Chỉ, nàng muốn mở miệng giải thích: "Anh họ, muội..."
Tục ngữ nói việc xấu trong nhà không thể lộ ra ngoài, Thẩm Diên bây giờ lẻ loi một mình mang thai, trước mặt người ngoài nói này đó cũng không tốt lắm.
Tô Hành Chỉ ngắt lời nàng: "Biểu ca hiểu, chúng ta trở về lại nói."
Huynh ấy quay đầu, nói với đại phu: "Đại phu, nàng nôn nghén phản ứng hơi nghiêm trọng, kê cho nàng vài phương thuốc an thai đi."
Đại phu nghe xong kê mấy gói thuốc dưỡng thai, Tô Hành Chỉ thanh toán bạc, cầm thuốc, dẫn theo Thẩm Diên và Tô Uyển rời đi.
Ngoài y quán, ẩn nấp dưới chân tường, sắc mặt Bùi Dực âm trầm đáng sợ, hắn nhìn chằm chằm bóng dáng của Tô Hành Chỉ và Thẩm Diên rời đi, đôi tay nắm chặt thành quyền, cả người run lên bần bật.
Nàng mang thai sao?
Cho nên ngày ấy, hắn nhìn thấy bụng nàng phồng lên đó là mang thai, căn bản không phải ăn béo.
Nàng nói nàng ở Bùi phủ vẫn luôn uống canh tránh thai, vậy đó là sau khi tới Nam Dương mới có thai.
Trong lòng Bùi Dực lướt qua một nỗi bi thương, sống lại một đời, mọi thứ đều không phát triển theo hướng hắn dự định, thậm chí càng hỏng bét.
Hắn hy vọng Thẩm Diên không mang thai nhưng Thẩm Diên không chỉ mang thai mà còn là con của người đàn ông khác.
Bùi Dực cười chua xót, thất hồn lạc phách đi trở về khách điếm.
*
Nhà họ Tô.
Sau khi Thẩm Diên và Tô Hành Chỉ trở về, huynh ấy để Tô Uyển cầm món đồ chơi mua hôm nay tự mình đi chơi.
Sau khi con gái rời đi, Tô Hành Chỉ do dự một lát mới mở miệng hỏi: "Em họ, đứa nhỏ này là của người đàn ông kia sao?"
"Đúng vậy." Thẩm Diên gật đầu.
"Hắn biết không?"
Thẩm Diên lắc đầu: "Không biết."
Tô Hành Chỉ nhìn chằm chằm cái bụng hơi phồng lên của Thẩm Diên rồi nói: "Đứa bé mấy tháng rồi, em họ muốn một mình nuôi nấng đứa nhỏ này sao?"
Thẩm Diên sờ sờ bụng: "Hơn ba tháng ạ, muội không muốn trở về với người đàn ông kia, chỉ muốn một mình nuôi dưỡng."
Kiếp trước nàng không thể gặp đứa bé kia, trong lòng rất là tiếc nuối, bản thân mang thai đứa bé mười tháng, làm sao bằng lòng bỏ được đây?
Cho nên, kiếp này, mạo hiểm, cũng phải sinh nó ra.
Bây giờ nàng có bạc, có thể mời nhiều đại phu và bà mụ có kinh nghiệm lại đây trợ giúp để bảo đảm thuận lợi sinh đứa nhỏ ra.
Tô Hành Chỉ nhìn gương mặt nhỏ chưa thoát khỏi ngây thơ của Thẩm Diên thì thở dài nói: "Em họ tuổi muội còn nhỏ, một mình mang theo đứa trẻ sẽ bị người ta lên án."
Thẩm Diên cũng nghĩ đến vấn đề mà Tô Hành Chỉ nói nhưng nàng không để bụng. Nếu mang theo con, sau này không kết hôn thì tự mình vượt qua.
Nàng lắc đầu nói: "Anh họ, không sao đâu, muội không để bụng người khác nói cái gì đâu, sau này không gả cũng không sao."
"Em họ, ta..." Tô Hành Chỉ nhìn Thẩm Diên có chút muốn nói lại thôi.
Ý tứ của huynh ấy là muốn tìm một gia đình đáng tin cậy nuôi nấng đứa bé với nàng, như vậy cuộc sống của nàng sẽ không gian khổ, cũng sẽ không chọc người đàm tiếu.
Nhưng Thẩm Diên tựa như không hiểu ý tứ trong lời huynh ấy nói.
Tô Hành Chỉ thở dài, nghĩ ngợi, qua mấy ngày nữa, tìm thời cơ thích hợp để nhắc lại chuyện này mới được.
Ngày hôm sau, Thẩm Diên tỉnh ngủ, phát hiện trong phòng mình nhiều hơn một rương vật trang sức trên tóc.
Nàng tưởng Tô Hành Chỉ, thầm than anh họ cũng thật là, ban ngày cái vật trang sức trên tóc kia lấy danh nghĩa Uyển Uyển đưa, huynh ấy còn muốn lén lấy danh nghĩa bản thân đưa cho nàng một rương sao?
Thật là lãng phí bạc.
Như thế bình an không có việc gì lại qua mấy ngày, Thẩm Diên ra ngoài, muốn đi ra ngoài mua chút vải vóc trở về, ngày thường lúc nhàn hạ sẽ may một ít quần áo cho đứa bé trong bụng.
Nàng mới vừa đi đến cái hẻm nhỏ bên ngoài nhà họ Tô thì đã bị người che miệng kéo vào ngõ nhỏ.