Tiền Kiếp Làm Thiếp Hậu Kiếp Làm Thê

Chương 29: Dẫn nàng đi mua trang sức




Editor: Mứt Chanh

Ngủ tiếp? Hiện tại tình huống như này ai còn ngủ cho được?

Trong lòng Thẩm Diên buồn bực rồi lại không dám biểu lộ ra.

Nàng đẩy ngực Bùi Dực ra, nói thật dịu dàng: "Tướng gia, thiếp thân còn chưa đi thỉnh an lão phu nhân nên cũng không thể ngủ tiếp được nữa."

Bùi Dực cũng chẳng nóng nảy chút nào, hắn nhìn sang Thẩm Diên, thản nhiên nói với nàng: "Giờ này cũng đã muộn rồi, nếu bản thân nàng đi, bà nội chắc chắn sẽ cảm thấy nàng lười biếng, sau đó trách tội nàng. Nếu nàng đợi lát nữa đi qua đó với ta thì có việc gì ta đều chịu trách nhiệm."

Thẩm Diên ngẫm nghĩ, hắn nói cũng có lý nên không vội vã đứng dậy nữa.

Nàng hỏi: "Tướng gia, khi nào người dậy ạ?"

Ngón tay Bùi Dực véo lên vòng eo mảnh khảnh của nàng, nói bằng giọng khàn khàn: "Chờ một chút."

Khung xương của Thẩm Diên khá mảnh mai, lại không gầy gò. Sau khi nàng gả cho hắn, bữa ăn của nàng cũng được cải thiện.

Hiện tại lúc chạm vào, làn da tinh tế, xương cốt cân xứng, da thịt non mềm núc ních, cảm giác thật là đã.

Hôm qua, sau khi xong việc, hắn vốn phải rời khỏi.

Chưa từng nghĩ tới, lúc đó trùng hợp trời đổ cơn mưa.

Tiếng mưa tí tách tí tách rơi xuyên qua cửa sổ truyền vào lỗ tai. Bùi Dực mới vừa kết thúc một cuộc vận động kéo dài, trong thân thể hắn mang theo mệt mỏi do thể lực tiêu hao quá độ cùng với sảng khoái sau khi bắn tinh.

Cả người bé con dưới thân mềm như bông, thơm mát ngọt ngào, ôm vào rất thoải mái.

Bùi Dực vân vê nàng rồi đưa vào lòng, hắn cọ xát lên cần cổ trắng nõn đầy hương thơm rồi ngẫm nghĩ, trước cứ nghỉ ngơi một lát đã, đợi lát nữa hết mưa rồi lại đi.

Có lẽ là người dưới thân quá mảnh mai mềm mại, ôm nàng quá mức thoải mái, hắn vậy mà thả lỏng chìm vào giấc ngủ.

Buổi sáng mở mắt ra, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy đó là khuôn mặt trắng nõn xinh xắn, hắn thực sự không chán ghét loại cảm giác này.

Hơn nữa, vật nam tính của hắn chôn sâu ở trong cơ thể nàng, bị xoắn chặt trong cái động nhỏ ẩm ướt kia, tầng tầng thịt mềm thỉnh thoảng mấp máy co rút lại mút lấy gân xanh trên thân cây khiến hắn sảng khoái thở dốc.

Buổi sáng đàn ông dễ cương cứng, con rồng say giấc của hắn bắt đầu hơi ngo ngoe rục rịch, từ từ phồng lên cứng ngắt, nhét đầy cái động nhỏ của nàng.

Bùi Dực xoay người lại một cái đã đè Thẩm Diên ở dưới thân.

"Tướng gia?" Tất nhiên Thẩm Diên cảm giác được sự biến hóa của cơ thể hắn, nàng kinh ngạc nhìn Bùi Dực, không phải hắn còn muốn lần nữa chứ?

Đều làm cả đêm rồi, ban ngày còn phải làm, phía dưới nàng cũng đã sưng thành cái dạng gì rồi.

Gương mặt nhỏ của Thẩm Diên hơi nhăn lại, hơi muốn khóc.

Bùi Dực cúi người mổ lên khoé môi Thẩm Diên, nhẹ giọng dỗ nàng: "Làm một lần nữa thôi, làm xong, ta dẫn nàng đi thỉnh an."

Thẩm Diên đẩy ngực hắn ra, lắc đầu từ chối: "Tướng gia, phía dưới của thiếp thân đã sưng lên, sẽ đau, thiếp thân chịu không nổi, hức..."

Bùi Dực rũ mắt nhìn về phía chỗ hai người giao hợp, cái động be bé bị căng thành kích cỡ cây hàng của hắn. Hai cánh hoa của nàng bị làm đến sưng đỏ lên, run rẩy chứa đựng con rồng thô to của hắn.


Hai mảnh sò sưng đỏ dính chặt lên cây hàng của hắn. Do hàng họ của hắn quá mức thô to nên hoàn toàn không thể bọc lại hết.

Hình ảnh này dâm đãng lại xinh đẹp khiến trong lòng người đàn ông không khỏi xót xa nhưng máu lại chảy ngược ra.

Vật dưới người Bùi Dực càng thêm cương cứng sưng lên, tên đã lên dây, nào có đạo lý không bắn chứ.

Hắn hôn lên khoé môi màu hồng phấn của Thẩm Diên, tiếp tục dụ dỗ nàng: "Ta sẽ nhẹ nhàng, không làm đau nàng."

"Đừng... Đừng nà... Huhu..." Tên này khi nào nhẹ qua, lần nào mà chẳng phải mạnh mẽ tiến vào. Kỹ thuật kia của hắn, Thẩm Diên mới không tin đâu.

Nàng xoắn người, cẳng chân đá loạn, không ngừng giãy giụa, chính là không thuận theo hắn.

"Hừ..."Con rồng say giấc của Bùi Dực bị nàng giãy giụa vặn vẹo, bị kích thích cương cứng sung huyết, cứng tựa như muốn nổ tung.

Bùi Dực cắn răng áp xuống dục vọng trào dâng trong thân thể. Hắn thở hổn hển, quyết tâm, nhịn đau nói: "Nàng ngoan ngoãn, ta bảo đảm không làm đau nàng... Qua hai ngày nữa, ta dẫn nàng đi mua trang sức."

Thẩm Diên dừng giãy giụa, hơi khó tin hỏi: "Thật vậy chăng?"

"Ừ." Bùi Dực gật đầu.

"Muốn mua cái gì cũng có thể chứ?" Thẩm Diên được một tấc lại muốn tiến một thước.

Bùi Dực mím môi, nhìn gương mặt nhỏ với vẻ mặt chờ mong của Thẩm Diên, cũng không nói câu nào cả.

Thẩm Diên thấy hắn không trả lời, nhất thời không vui, nàng lại bắt đầu giãy giụa: "Không... Người chắc chắn là gạt người ta rồi, thiếp không cần đâu."

Bùi Dực không có cách nào khác, hắn nghiêm mặt, nói với vẻ không phải rất cam tâm tình nguyện: "Mua cho nàng, mua cái gì cũng có thể."

Thẩm Diên cong môi, nhẹ giọng đáp: "Vâng, thiếp sẽ ngoan ngoãn."

Bùi Dực nhíu mày nghĩ, mua cho nàng thì mua cho nàng đi. Sau này mỗi ngày hắn đều lại đây, cũng có thể đòi lại cả ở trên giường rồi.

?