Editor: Mứt Chanh
Thẩm Diên mềm thành một vũng nước nằm sấp trên giường. Thân thể cường tráng của Bùi Dực bạo bọc lấy nàng, che nàng đến kín mít.
Cơ thể hai người mướt đẫm mồ hôi, trong phòng im ắng, chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc dồn dập của cả hai.
Một lát sau, cả hai đã nghỉ ngơi đủ.
Thẩm Diên khôi phục lại chút sức lực, nàng đẩy hắn ra phía sau, mềm giọng nói: "Tướng gia, người quá nặng, ép thiếp thân khó chịu quá, có thể xuống dưới không?"
Bùi Dực chống người dậy, duy trì tư thế vật nam tính còn cắm trong cơ thể nàng. Hắn ôm Thẩm Diên xoay người để cho Thẩm Diên nằm thẳng, đối mặt với hắn.
Bùi Dực chống hai tay ở bên cạnh người nàng, không đè nặng lên người nàng nữa. Hắn dùng giọng nói hơi khàn khàn và lười biếng sau hoan ái hỏi nàng: "Như vậy còn cảm thấy nặng không?"
Thẩm Diên lắc đầu: "Không nặng."
Nhưng nàng hơi hoang mang: "Tướng gia, vì sao người không rút ra?"
Bùi Dực sờ lên cái bụng hơi phập phồng của nàng vì chứa đầy tinh dịch của hắn mới nói: "Đánh cuộc với tiểu Bùi ở bên trong, có lẽ có thể mau chút mang thai."
Thẩm Diên lập tức hơi luống cuống, nàng hỏi: "Tướng gia, ngài định ở bên trong bao lâu?"
Bùi Dực không đưa ra thời gian xác thực, hắn nhìn vẻ mặt mỏi mệt của Thẩm Diên thì nhẹ giọng nói: "Nếu nàng mệt nhọc thì ngủ trước đi, đợi lát nữa lúc ta đứng dậy sẽ giúp nàng rửa sạch hạ thân."
Tuy Thẩm Diên mệt nhưng nào dám ngủ.
Khoai to của hắn đang cắm trong cơ thể nàng, cảm giác căng đầy mãnh liệt như vậy, dưới thân có cây hàng lớn không thuộc về mình khiến nàng ngủ không được.
Hơn nữa, nàng còn phải đợi hắn đi rồi mới uống canh tránh thai nữa.
Thẩm Diên không lên tiếng, cứ như vậy nhìn Bùi Dực, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Trong thân thể cắm thứ đồ chơi không thuộc về bản thân, thời gian dài, Thẩm Diên hơi không thoải mái.
Hơn nữa nàng phải giang rộng hai chân tiếp nhận cơ thể cường tráng của hắn. Thời gian dài duy trì tư thế này, chân cũng dễ dàng mỏi nhừ.
Nàng không khỏi uốn éo di chuyển cơ thể, muốn hoạt động gân cốt một chút nên duỗi hai chân ra tí nữa.
Nụ hoa bao vây lấy cây hàng của hắn cũng theo đó mấp máy, cửa động nuốt lấy vật nam tính rồi nhẹ nhàng liếm mút.
"A..." Bùi Dực rên nhẹ, vật dưới háng từ từ cương cứng lên, lấp đầy cái miệng nhỏ của nàng.
Hắn thẳng lưng nhẹ nhàng đưa đẩy hai phát, rút gậy th*t ra đến cửa động, lại chậm rãi đẩy mạnh. Gân xanh nhô lên cọ xát nếp uốn thịt non mềm, rất là thoải mái. . Truyện Lịch Sử
Bùi Dực nhìn Thẩm Diên, khàn giọng nói: "Ngủ không được, còn muốn thêm một lần nữa à?"
Thẩm Diên đờ người không dám động đậy, nàng vội vàng lắc đầu từ chối: "Không... Không... Không muốn."
Bùi Dực bị gợi lên hứng thú, vật dưới thân dần dần cương cứng đến phát đau, huống hồ hắn đã cắm vào rừng đào căng chặt.
Nhụy hoa tuyệt đẹp như vậy, ấm áp, chặt chẽ, ướt át, bao lấy hắn rất thoải mái, sao hắn có thể chịu đựng được mà tiếp tục ngây ngẩn nhìn cơ chứ?
Bùi Dực ôm lấy vòng eo nhỏ của nàng, không cho nàng lộn xộn.
Hắn đẩy phần hông về phía phía trước, phụt một tiếng. Tiểu Bùi cứng rắn đẩy ra tầng tầng mềm thịt căng chặt, đút vào thật sâu ép chặt cửa động nhỏ.
"A... Tướng gia... Ưm... Đừng mà... phía dưới thiếp thân đau... Hức..." Thẩm Diên nhíu mày, nàng dùng tay đẩy ngực hắn ra, cắn môi khóc nức nở.
Lúc trước bị hắn mãnh liệt va chạm vào cửa mình, bên trong còn lưu lại cảm giác đau nhức, hiện nay bị đút vào thật mạnh như vậy nên cảm thấy hơi đau. Thẩm Diên chịu không nổi khóc nức nở thành tiếng.
Đóa hoa của nàng cắn chặt lấy cây hàng của hắn, đường đi co rút lại, ép chặt, xoắn chặt lấy quả chuối dưới thân khiến người đàn ông đau đớn, sảng khoái.
Tuy rằng Thẩm Diên kêu đau nhưng Bùi Dực vẫn luyến tiếc rời khỏi cơ thể nàng.
Lần trước, nàng đau khóc ầm ĩ lên, hắn hôn nàng, dỗ nàng, nàng cũng ngoan ngoãn cho hắn làm.
Hắn nghĩ lần này chỉ cần hôn hôn nàng là ổn.
Bùi Dực cúi người ngậm lấy cánh môi của nàng, động tác mút nhẹ, hắn vừa hôn vừa dỗ nàng: "Rất nhanh à, nhịn một chút thì tốt rồi, vừa rồi nàng cũng chịu nổi, lần này cũng có thể mà."