Editor: Mứt Chanh
Thẩm Diên rút lại suy nghĩ, lặng im không nói gì. Sau khi nàng với Bùi Dực cùng chung chăn gối thì đều sẽ lén uống canh tránh thai. Một đời này, không có chuyện ngoài ý muốn thì hẳn sẽ không có con.
Công tử nhỏ họ Lưu tựa như rất thích Thẩm Diên, Thẩm Diên ôm nhóc một hồi, muốn buông nhóc ra thì nhóc sẽ không chịu mà khóc ầm ĩ lên.
Nhóc vùi vào lòng Thẩm Diên, đẩy đưa bộ ngực của nàng, còn dùng miệng chà lên tựa như muốn bú sữa.
Thẩm Diên đỏ mặt, nàng cũng chưa từng mang thai, làm sao có sữa, đứa nhỏ này nhận sai người rồi.
Bùi Dực thấy đứa nhỏ ăn đậu hủ của vợ mình như thế thì lập tức không vui. Hắn xách đứa bé lên, kéo nhóc ra khỏi vòng tay Thẩm Diên.
"Nhóc thúi, tuổi nhỏ mà đã biết nằm trong lòng người đẹp rồi, tiện nghi của vợ ông đây là để nhóc có thể chiếm sao?" Bùi Dực trầm giọng răn dạy đứa nhỏ.
Đứa nhỏ kia bị la, lập tức khóc lên, nó giãy giụa muốn há miệng cắn Bùi Dực.
Bùi Dực đè đứa nhóc kia xuống, chân tay của tên nhóc kia lại ngắn, tất nhiên đấu không lại người lớn rồi.
Đây là yến tiệc trong nhà người khác, tuy Bùi Dực là Thừa Tướng cao quý nhưng cũng không thể bắt nạt một đứa nhỏ như vậy được.
Thẩm Diên nhìn không được nữa, nàng cất tiếng ngăn cản Bùi Dực: "Tướng gia, đây là trong nhà người khác, khách khí chút, tuổi đứa bé còn nhỏ, đừng so đo với nó, để thiếp thân tới dỗ nó."
Thẩm Diên ôm đứa nhóc lại đây, nhẹ giọng dỗ dành. Nàng nói chuyện dịu dàng, nhẹ nhàng cất tiếng ngâm nga bài hát vô cùng êm tai dễ nghe, trên mặt lộ ra vẻ yêu thương.
Vẫn là lần đầu tiên Bùi Dực nhìn thấy Thẩm Diên dịu dàng như thế, hắn không khỏi nhìn đến ngẩn người, đặc biệt là lúc nàng mỉm cười với đứa bé, ánh mắt giống như có thể tràn ra nước, đặc biệt động lòng người.
Dỗ dành đứa bé xong xuôi, Thẩm Diên giao đứa nhỏ cho vợ chồng nhà họ Lưu, lúc này tiệc rượu cũng gần kết thúc.
Bùi Dực nói vài câu trò chuyện khách sáo với vợ chồng nhà họ Lưu mới dẫn theo Thẩm Diên rời đi.
Sau khi trở về từ Lưu phủ, sắc trời đã tối, Thẩm Diên đã ăn no ở tiệc rượu, nàng cũng không đói bụng nên không dùng bữa tối nữa.
Thời tiết nóng bức, nàng tắm gội xong chỉ mặc một chiếc áo lụa mỏng đơn giản nghỉ ngơi.
Lúc ngủ đến mơ mơ màng màng, Thẩm Diên cảm giác có người đang cởi quần áo nàng ra.
Nàng phản xạ có điều kiện cho rằng đạo chích lẻn vào phòng, vừa đá vừa cắn người nọ.
"Hừ..." Không biết đá đến nơi nào, người đàn ông rên một tiếng, nhỏ giọng trách mắng: "Thẩm Diên nàng làm gì đó, ngay cả ta cũng dám đá?"
Chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc của hắn, Thẩm Diên mới bình tĩnh lại, khủng hoảng trong lòng dần dần biến mất.
Nàng không nghĩ tới là Bùi Dực, bởi vì hôm nay không phải đầu tháng, cũng không phải cuối tháng.
"Tướng gia, sao hôm nay người lại qua đây? Hôm nay không phải đầu tháng, cũng không phải cuối tháng ạ." Thẩm Diên kinh ngạc hỏi.
Ánh mắt hắn u ám, hắn vươn một bàn tay lớn nắm lấy một quả đào, nói với giọng khàn khàn: "Ai nói với nàng là ta chỉ ở đầu tháng, cuối tháng hả?"
Kiếp trước Bùi Dực thật sự chỉ tới vào đầu tháng, cuối tháng. Thẩm Diên quan sát một tháng, cho rằng một đời này Bùi Dực cũng như thế.
Đào tiên bị hắn xoa đến tê tê ngứa ngứa, Thẩm Diên cắn môi ưm một tiếng: "Ưm... Tướng gia, tháng trước không phải chỉ tới hai lần sao? Thiếp thân cho rằng tháng này cũng như thế."
Lúc trước Bùi Dực thật sự có ý tưởng một tháng chỉ tới hai lần, nhưng hôm nay trở về từ tiệc rượu, hắn cảm thấy dáng vẻ Thẩm Diên dỗ trẻ con thật sự đẹp dịu dàng, cũng có thể cảm giác được nàng yêu thích con nít.
Bà nội cũng thường xuyên nhắc mãi bảo hắn sớm sinh con cho bà ôm một cái.
Hôm nay ở trong bữa tiệc, mới đầu, Bùi Dực cũng không thích đứa bé kia, dù sao đứa nhóc kia muốn cắn hắn.
Sau đó, hắn với Thẩm Diên cùng nhau dỗ đứa nhỏ. Lúc gần đi, thằng nhóc kia vậy mà cười với hắn, còn muốn hắn ôm một cái không thôi.
Bùi Dực xúc động trước nụ cười của nhóc con, khuôn mặt nghiêm nghị của hắn bỗng trở nên hiền hòa một chút.
Bùi Dực đã qua ba mươi, đồng liêu tuổi xấp xỉ hắn đều có hai ba đứa con.
Bùi Dực nhìn con nhà người ta đáng yêu như thế, tuy rằng ngoài miệng hắn không nói nhưng trong lòng thật sự cũng rất khát vọng có được một đứa con của riêng mình.
Bùi Dực thu lại suy nghĩ, sờ lên cái bụng nhỏ phẳng lì của nàng thì thở dài: "Đều đã hơn hai tháng mà bụng nàng còn chưa có tin tức, sau này, mỗi tháng ta phải tới nhiều thêm vài lần, cần mẫn chút, sớm ngày sinh cháu cố cho bà nội."
Trong lòng Thẩm Diên có hơi hoảng sợ, như thế nào lần này không mang thai, ngược lại biến khéo thành vụng, gia tăng số lần nàng cùng phòng với Bùi Dực rồi.
Vú nàng vừa trắng lại vừa mềm, hôm nay, đứa bé kia cọ lên bộ ngực của Thẩm Diên, dáng vẻ như muốn bú tí khiến miệng lưỡi Bùi Dực khô đắng.
Hắn cũng muốn nếm thử vú của Thẩm Diên xem là hương vị gì.
?