Hắn chỉ nhìn thoáng qua thì không dám nhìn nữa.
“Đi rồi.” Bùi Dực nhắm hai mắt đáp.
Hắn bắt lấy bả vai của Thẩm Diên, đẩy nàng ra khỏi bức tường, sau đó bản thân cũng dịch đi ra ngoài.
“Nàng về nhà đi, ta phải đi.”
Bùi Dực đưa lưng về phía Thẩm Diên, nói xong câu đó, hắn nhấc chân rời đi, gấp không chờ nổi muốn rời xa nàng.
Thẩm Diên nhìn bóng dáng của hắn, thói quen há mồm, làm thành loa mà hét lớn: “Ca ca, muội là Thẩm Diên, nhà ở giữa thành Thanh Sơn. Chờ muội trưởng thành, huynh nhất định phải tới cưới muội nha.”
“Câm miệng.” Bùi Dực quay đầu lại, nhíu mày nhỏ giọng trách mắng: “Muội muốn đưa bọn họ tới sao?”
“Muội xin lỗi.” Thẩm Diên cúi đầu, dáng vẻ như làm sai chuyện.
Bùi Dực nhìn nàng một cái, chưa nói gì đã xoay người đi rồi.
Thẩm Diên nhìn bóng dáng rời đi của hắn, lại không dám hét nữa.
Bùi Dực không mua được sách, tâm tình uể oải về nhà.
Buổi tối rửa mặt xong, hắn không đọc sách mà đi ngủ sớm.
Trong lúc ngủ mơ hắn không biết mơ thấy cái gì, mà vật bên dưới kia lại ngo ngoe rục rịch, chậm rãi cương cứng lên, cao cao dựng thẳng lên, biến đũng quần của hắn thành một cái lều nhỏ.
Bùi Dực vô ý thức nhún phần hông đẩy lên trên, mã mắt tràn ra tinh dịch trong suốt thấm ướt một mảng ở đũng quần.
Hắn càng đẩy càng nhanh, hàng họ cương cứng đột nhiên mềm nhũn, run rẩy phun ra một luồng tinh dịch.
Tinh dịch đặc sệt không thấm ra đũng quần mà càng làm chỗ ướt kia lớn hơn nữa.
Bùi Dực chưa tỉnh lại, hắn vẫn chìm vào giấc ngủ sâu như cũ.
Sáng sớm hôm sau, Bùi Dực rời giường, phát hiện đũng quần của mình nhão dính dính, khó chịu cực kỳ.
Xốc lên đũng quần mới thấy tinh dịch đặc sệt kia, khuôn mặt tuấn tú của hắn đỏ lên nóng nảy.
Hắn mộng tinh.
Đây là lần thứ hai hắn di tinh.
Ký ức tối hôm qua như thủy triều vọt tới, Bùi Dực nhớ rõ bản thân gặp mộng xuân. Trong mộng, hắn đè một người phụ nữ có bộ ngực phồng lên đầy đặn, vòng eo tinh tế mềm mại ở dưới thân.
Hắn cắm vật nam tính cứng rắn thô to của mình vào mật hoa ướt đẫm của nàng, cắm vào rút ra, một lần lại một lần làm, chơi cho đến khi nàng cắn môi khóc nức nở, yêu kiều rên rỉ không ngừng.
Điều này không có gì khác với lần đầu tiên di tinh khi làm mộng xuân lúc hắn mười sáu tuổi năm ấy.
Điểm khác nhau duy nhất chính là lần đầu tiên làm mộng xuân, hắn không thấy rõ gương mặt của người phụ nữ kia, mơ hồ một tí, làm sao cũng không thấy rõ.
Nhưng đêm qua, hắn thấy rõ mặt người phụ nữ kia, vậy mà là con nhóc Thẩm Diên kia.
Bùi Dực cảm thấy hoang đường, sao có thể là con bé Thẩm Diên kia chứ?
Hắn cảm thấy là trùng hợp, có lẽ là ngày hôm qua dựa gần vào nàng ở ngõ nhỏ, qua một thời nữa e là sẽ khôi phục bình thường.
Ngoài dự đoán, ngày hôm sau Bùi Dực lại làm mộng xuân, đối tượng vẫn là Thẩm Diên.
Ngày thứ ba, như cũ như thế, Bùi Dực lại mộng xuân khiến người mặt đỏ tim đập, người phụ nữ trong mộng vẫn là Thẩm Diên.
Tục ngữ có nói bất quá tam, Bùi Dực cảm thấy việc này tuyệt đối sẽ không có lần thứ tư.
Trăm triệu không nghĩ tới mười ngày kế tiếp, Bùi Dực đều làm mộng xuân.
Những cái đó hắn đã từng xem qua hình ảnh ở xuân cung đồ, đàn ông và phụ nữ bên trong đều biến thành hắn và Thẩm Diên.
Bọn họ ở trên ghế, trên giường, tràng kỷ gỗ, trên bàn, trên sàn nhà, các loại tư thế, chính diện, mặt trái, nam trên, nữ dưới hết thảy đều làm một lần.
Bùi Dực cảm thấy thái quá, sao lại nằm giấc mơ như vậy chứ?
Càng khiến người cáu giận chính là có khi buổi sáng hắn tỉnh lại, con rồng giữa đũng quần kia cương cứng dựng đứng làm như muốn chọc rách đũng quần của hắn vậy.
Hắn dùng tay loát cũng lâu mà cũng không mềm được, cương cứng khiến hắn đau.
Hắn phải ảo tưởng ở trong đầu bóng dáng của Thẩm Diên, ảo tưởng bản thân đè nàng dưới thân, cắm củ khoai to cứng rắn vào đường đi chật hẹp ướt át của nàng, không ngừng thọc vào rút ra đu đưa mới có thể bắn ra.
Loại ngày tháng thế này thật sự khiến người ta phát cuồng, Bùi Dực cảm thấy còn như vậy nữa thì hắn sẽ điên mất.
Hắn chịu không nổi dày vò, chạy tới đại trạch nhà họ Thẩm để tìm Thẩm Diên.
Loại thân phận như Bùi Dực này đương nhiên là không vào được cổng lớn nhà họ Thẩm hắn nghe được phương hướng nơi khuê phòng của Thẩm Diên thì trộm bò lên trên tường vây.
Thẩm Diên đang ngồi bên bàn đá viết chữ to ở trong viện, không hề nghi ngờ, nàng lại bị cha nàng cấm túc.
Bùi Dực vừa lên trên tường cao đã thấy dáng vẻ mặt mày ủ ê của Thẩm Diên. Cha nàng bắt nàng viết 500 thiếp 500 chữ lớn, đương nhiên là không vui nổi rồi.
Bùi Dực nhìn chằm chằm gương mặt yêu kiều của thiếu nữ như vậy một hồi, nàng thật sự rất đẹp. Khi còn nhỏ trên gương mặt trẻ con phụng phịu một chút, nhìn không xinh đẹp như vậy.
Hiện tại nẩy nở, rút đi mập mạp của trẻ con, khuôn mặt nhỏ hình trứng ngỗng càng thêm tinh xảo xinh đẹp hơn, tăng thêm vài phần quyến rũ như có như không, càng thêm hấp dẫn.
“Thẩm Diên…” Bùi Dực đột nhiên mở miệng, ngắt ngang thiếu nữ đang viết chữ.
Thẩm Diên ngẩng đầu nhìn đến phía trên tường vây, khuôn mặt tuấn tú quen thuộc kia, nàng kích động lập tức buông bút, chạy chậm đến dưới chân tường nói với hắn: “Ca ca, huynh tới thăm muội sao?”
Bùi Dực không trả lời vấn đề này, hắn bình tĩnh nhìn Thẩm Diên, ánh mắt đen nhánh sâu thẳm, mắt đen hẹp dài hiện lên chút cảm xúc khiến người ta nhìn không hiểu.
Hắn rất là nghiêm túc hỏi: “Nàng đã từng nói qua muốn gả cho ta, lời này là thật sự chứ?”
Hắn gần như giấu giếm vài phần chờ mong.
“Thật sự.” Thẩm Diên không chút do dự đáp, nàng hỏi: “Ca ca đây là huynh nguyện ý cưới muội sao?”
Thân phận của hai người cách xa, Bùi Dực biết, không phải hắn muốn cưới là có thể cưới được. Bắn suy nghĩ một lát mới đáp: “Ta sẽ nghĩ cách cưới nàng.”
Thẩm Diên vẫy tay với Bùi Dực, “Ca ca, huynh xuống dưới đi, muội cho huynh một cái con dấu.”
“Con dấu gì?” Bùi Dực khó hiểu nhưng hắn vẫn nghe lời nhảy xuống đất.
“Huynh nói muốn cưới muội, vậy không thể đổi ý.”
Thẩm Diên nhón mũi chân choàng lấy cổ hắn, ngửa đầu hôn lên trên đôi môi mỏng của hắn.
Môi đột nhiên tê rần giống như bị điện giật, Bùi Dực nhìn gương mặt xinh đẹp của Thẩm Diên gần trong gang tấc thì nhất thời ngây ngẩn cả người.
Đôi mắt đen nhánh của hắn từ từ trợn to, trái tim hắn đập bùm bùm, tốc độ nhanh đến mức không bình thường.
Khí huyết toàn thân dâng lên, lỗ tai nóng đỏ bừng lên.