Tiên Hồng Lộ

Chương 85: Nhất chiến thành danh!




- Ha ha! Dương mỗ không hoài nghi bất cứ người nào nơi này cả!

Dương Phàm chậm rãi nói:

- Nhưng ngược lại. Hồ Bán Tiên. ngươi cần gì phải có phản ứng lớn như thế?

Hắn đích xác không có chút hoài nghi nào mà là xác định trăm phần trăm chính là Hồ Bán Tiên. Sắc mặt của Hồ Bán Tiên quả không được tốt. tâm thần vừa bị hao tổn. hiện tại đã cường vận pháp lực đem máu bức lên mặt. nhìn qua cũng hồng nhuận nhưng vẫn không thật sự tự nhiên

- Dương công tử nói đùa

Lưu Đức QUÝ cười lớn một tiêng rồi nói:

- Hồ Bán Tiên, ngươi có muốn xác nhận một chút xem Dương công tử có chữa khỏi bệnh cho tiểu nữ rồi hay không?

Sau đó. hắn lại hướng về phía vị khách quý đức cao vọng trọng Trịnh Dược sư nói:

- Trịnh Dược sư, còn các vị Dược sư khác nữa đều là người làm chứng, có thể phát biểu ý kiến của mình!

Hồ Bán Tiên đi tới bên giường, đánh mắt cho Lưu Mạn Hương một cái rồi rất giảo hoạt nói:

- Lão phu xác nhận bệnh tình trên cơ bản đã ổn định nhưng chân chính tình huống như thế nào thì chỉ có tự mình Lưu tiểu thư mới có thể định đoạt.

Sau đó. Trịnh Dược sư đi tới kiểm tra. Hắn cực kỳ cẩn thận. tự thân mình bắt mạch cho Lưu Mạn Hương. Sau một lúc. khuôn mặt đầy nếp nhăn của hắn lộ ra vẻ kinh dị, cảm thán nói:

- Y thuật của Dương công tử thật siêu phàm. không ngờ đã hoàn toàn giải trừ trùng độc. Thủ đoạn như thế thật thần thông, lão phu cũng cảm thấy tự ti.

Lời này vừa nói ra. mười mấy người trong đại sãnh cũng đều khiếp sợ. biểu lộ ra bộ dáng khó có thể tin được. Mấy tên Dược sư còn lại nhìn nhìn về phía Dương Phàm. ánh mắt lộ ra đủ sự nghi ngờ. ghen tị và kinh hãi. Chỉ mới mười tám tuổi mà lại nắm giữ được y thuật như thế. thậm chí khiến một Dược sư lão luvện như Trịnh Dược sư phải mặc cảm thì có thể biết được y thuật của đổi phương cao siêu như thế nào?

Đương nhiên, bọn họ cũng có chút cảm thấy may mắn. Lời ấy của Trịnh Dược sư có lẽ xuất phát từ sự khiêm nhường và tán dương mà thôi. Chứ một tiểu mao đầu vừa bước chân vào y đạo sao có thể so sánh với một gã Dược sư có kinh nghiệm phong phú được?

Có lời này của Trịnh Dược sư. những Dược sư còn lại cũng chỉ làm qua loa. đối với y thuật của Dương Phàm cũng chỉ khen lấy lệ.

- Trịnh Dược sư nói không sai quả thật là anh hùng xuất thiếu niên! Y thuật của Dương công tử quả không tầm thường!

- Dương công tử thiên phú dị bẩm! Trùng độc bậc này mà chỉ trong thời gian ngắn đã hoàn toàn diệt trừ khiến ta thật sự cảm thấy không bằng!

- Lưu tiều thư đã khỏi hẳn! Y thuật như thế khiến người ta thật sự khâm phục! Thật sự là Trường Giang sóng sau đè sóng trước!

Trong nhất thời. Dương Phàm thật sự mở mày mở mặt. được tâng bốc như thần y hàng thế vậy! Những dân chúng khắp nơi đều lộ ra vẻ kính ngưỡng, khuôn mặt kinh ngạc. đều tranh nhau bàn luận. Tình cảnh như thế khiến sắc mặt của Hồ Bán Tiên càng lúc càng khó coi. vẻ mặt của Dương Quang và Lý mập mạp cũng trở nên trầm mặc.

Lâm Chung ngồi vừng chãi trong phòng khách, vẻ mặt cười nhạt. Hắn từ đầu tới cuối đều rất tin tưởng vào Dương Phàm. kết quả như thế cũng không khiến hắn bất ngờ. Hôm nay. Dương Phàm nhất định "nhất chiến thành danh"!

Có thể đoán được, tên tuổi của hắn sẽ truyền khắp tu tiên giới phụ cận. khiến những tu sĩ và các Dược sư khác nghe danh.

- Các vị tiền bối quá khen rồi Dương mỗ chỉ là một danh y tầm thường mà thôi làm sao đảm đương được đại danh như thế. Nếu như không phải là kế thừa của kỳ nhân và vô tình được cao nhân chỉ điểm thì Dương mỗ cũng không thể chỉ trong thời gian ngắn trở thành một gã Dược sư được!

Dương Phàm vội vàng khiêm tốn nói đồng thời lại như vô tình hé lộ ra một ít bí mật! Mấy tên Dược sư nơi này ánh mắt lập tức sáng ngời. Kế thừa của kỳ nhân và được cao nhân chỉ điểm?

Khó trách tiểu tử này lại nắm giữ được y thuật thần kỳ như thế! Hóa ra là được danh sư chỉ điểm và kỳ ngộ!

Ngay cả Trịnh Dược sư trên mặt cũng lộ ra vẻ hâm mộ, đột nhiên ánh mắt hơi tối sầm lại. Nhưng mà đây là cơ duyên tạo hóa. cưỡng cầu không được. Đây cũng chính là nhân tố khó nắm bắt nhất trên con đường tu tiên. cầu mong trường sinh bất tử!

- Khụ khụ

Hồ Bán Tiên đột nhiên lên tiếng:

- Kết quả chân chính, người bệnh có quyền lên tiếng. Xin hỏi Lưu tiểu thư. thân thể nàng có thoải mái hay không? Có thấy bệnh đã khỏi rồi hay không?

- Đúng thế! Kết quả cuối cùng của lẩn Dĩ y hội hữu này sẽ do Lưu tiểu thư định đoạt!

Những người còn lại đều gật đầu tán thành!

Bất kể là y thuật cao minh thế nào. có thể tâng bốc cỡ nào nhưng chân chính chứng nhận kết quả thì phải là người bệnh. Trong lúc nhất thời. phòng khách này lại lâm vào yên tĩnh. Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía chiếc giường có tấm lụa mỏng che kín kia.

- Mạn Hương, con lên tiếng đi. cảm giác thế nào?

Lưu Đức Quý hỏi.

Tất cả mọi người đều đang chờ người bệnh là nàng đưa ra định đoạt cuối cùng. Hồ Bán Tiên hơi híp mắt. liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái. khóe môi nhếch lên. nhìn rất châm biếm.

"Cho dù y thuật của ngươi có cao minh thế nào đi nữa nhưng người bệnh đã bị ta uy hiếp. bất kể quá trình thực hiện như thế nào thì kết quả cuối cùng cũng chỉ có một!"

Rốt cục. dưới ánh mắt chờ mong của mọi người. Lưu Mạn Hương mở miệng lên tiếng:

- Y Thuật của Dương Dược sư thật phi phàm! Quả thật là thủ đoạn của thần tiên. Bệnh tình của tiểu nữ chỉ trong nửa khắc đã có chuyển biến tốt đẹp! So với nhưng thầy thuốc mà tiểu nữ biết trước đây thì hơn hẳn một bậcĐa tạ Dương công tử đã ra tay cứu giúp. ân đức này tiểu nữ suốt đời không quên!

Thanh âm nhẹ nhàng êm tai cũng ẩn chứa lòng biết ơn chân thành.

Xôn xao!

Nơi này lập tức trở nên huyên náo. Dân chúng bên ngoài cũng nảy sinh tình cảm vui mừng và cảm động, không kìm nổi phải tán thưởng không dứt.

- Ta đã sớm nói Phàm ca nhất định có thể làm được mà! Thiết Ngưu ở bên ngoài ưỡn ngực rất tự hào và hãnh diện.

Lúc này. Dương Phàm dường như đã trở lại với con người trước kia. là thiên tài đệ nhất vô cùng chói lọi của gia tộc. được vô số người theo đuổi và tán thưởng. Không những thế. lúc này hắn vinh nhục không sợ hãi bĩnh tĩnh vô cùng. đáy lòng chỉ có chút gợn sóng mà không hề cảm giác ngạo mạn.

Bởi vì hắn hiểu được, đây chỉ là bước chân đầu tiên khi hắn trở lại Tu tiên giới mà thôi. Ngày sau. con đường gian nan này còn cần hắn vững bước đi tới

- Cái gì

Hồ Bán Tiên khó tin! Thân mình hắn run lên. sắc mặt âm tình bất định. quả thực không thể tin đây là sự thật!

Nghĩ lại đêm qua. hắn rõ ràng là đã thành công uy hiếp Lưu Mạn Hương. Bất kể điều biến ra sao thì kết quả là nàng đều phải phỉ báng y thuật của Dương Phàm. để thanh danh hắn sụp đổ. Nhưng kết quả thực tế lại xuất hiện ngay trước mặt.

Dương Phàm không những không thất bại mà còn nhân cơ hội này, thanh danh đại chấn.

Kết quả như thế khiến Dương Quang và Lý mập mạp tới nơi này tọa trấn cho hắn. sắc mặt cũng không thể sáng sủa được. sớm cáo từ rời đi, thần thái rất khó coi. Hồ Bán Tiên thậm chí còn không hướng về Lưu Trưởng Trấn chào hỏi mà ỉu xìu rời đi.

- Người đâu!

Lưu Trưởng trấn cực kỳ kích động, lập tức gọi người hầu mang mấy trăm lượng bạc trắng, mười mấy cuộn tơ lụa và những loại châu báu khác tới.

- Mong công tử vui lòng nhận cho. Ta biết Dương Dược sư không phải là người thế tục, vàng bạc châu báu cũng chỉ là chút lễ mọn mà thôi. Đêm nay mời công từ tới nhà ta làm khách Lưu mỗ tất có trọng lễ kính dâng!

Cuối cùng Lưu Trưởng trấn cầm lấy tay hắn. nói rằng hắn nhất định phải nhận những thứ này.

- Được rồi. một khi đã như thế thì Dương mỗ cũng không làm trái ý tốt của Trưởng trấn nữa!

Dương Phàm đỡ lấy những thứ này, đưa mắt nhìn về phía ba người Dương Quang, Lý mập mạp và Hồ Bán Tiên rời đi mà không lên tiếng ngăn cản lại. Trên thực tế. Dương Phàm trước đó có thể vạch trần bộ mặt của Hồ Bán Tiên nhưng hắn chung quy không thể nắm chắc mười phần. Hơn nữa nơi này còn có Dương Quang, một Luyện Khí đại viên mãn tọa trấn.

- Trở lại Tu tiên giới. bước đầu tiên vô cùng trọng yếu đã thực hiện! Sẽ có một ngày. ta muốn toàn bộ tu tiên giới này, nghe tên của ta mà run rẫy

Dưới vẻ ngoài vô hại khuôn mặt không chút gợn sóng của Dương Phàm là một dã tâm mà không ai có thể tưởng tượng nổi!

Ẩn nhẫn!

Dương Phàm có cảm giác rằng khi phá kén bước ra. ánh rạng đông sẽ tràn ngập. không còn xa nữa