Tiên Hồng Lộ

Chương 743: Đối mặt Đại Đế




- Dương đại ca. huynh đi mau. Phụ thán đã trớ lại...

Vân Vũ Tịch lo lắng vạn phản thúc giục.

Vị Đại Đe chúa tể tam giới kia rốt cục đà trờ lại.

Chờ đợi Dương Phàm sẽ là vận mệnh như thế nào?

Lùi bước?

Không, tuyệt đối không có khá năng!

Dương Phàm căn bản không cho mình lựa chọn này.

- Vũ Tịch, ta biết.

Dương Phàm nhẹ thớ ra một hơi, nắm chặt tav Vân Vũ Tịch, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của nàng, trịnh trọng nói:

- Nhưng ta sẽ không đi.

Khoảnh khắc từ không gian Mệnh Hạch trớ về, Dương Phàm đã phát hiện ra biến hóa của Vân Tiêu cung.

Vân Tiêu cung có Đại Đế và Vân Tiêu cung không có Đại Đế tọa trấn có khí tức hoàn toàn khác nhau.

Cồ ý chí chúa tể vô thượng kia tràn ngập thiên địa. kinh sợ tiên ma thất giới.

Có nhân vật nhu vậy tọa trấn, thử hỏi chư thiên thẩn ma ai dám đến xâm phạm?

Dương Phàm thản ớ nơi này, không tự chủ thu liễm tâm thẩn, không dám có hành vi gì khác thường.

Vân Tiêu cung có thể trờ thành một trong bổn thế lực chúa tể Tinh Thiên thế giới, quả thật danh bất hư truyền.

- Mấv người Thiên ca đã sớm tới nơi phụ thân tố cáo. nếu truyenfull.vnh không đi, sẽ có nguv hiểm đến sinh mạng!

Trong đôi mắt đẹp của Vân Vũ Tịch ẩn hiện sương mù. trên mặt có vài phần cẩu xin, trông rất đáng thương.

Nguy hiểm sinh mạng?

Dương Phàm âm thẳm cười lạnh. Đại Đế không gì không làm được thật sự có thể lấv mạng mình?

Hắn đã vượt qua sinh tử, đã sớm quên cái gì gọi là nguv hiểm sinh mạng.

- Vũ Tịch, muội yên tâm. Ta ớ lại chỗ này chính là muốn quang minh chính đại đi gặp mặt Đại Đế. Nếu ngav cả chút dũng khí cùng quvết tâm ấy cũng không có, có tư cách gì ờ cùng một chỗ với muội?

- ở cùng với muội đường đường chính chính, vinh quang rực sáng cưới muội về nhà. Đâv chính là hứa hẹn ta trong lòng ta!

Vẻ mặt Dương Phàm nghiêm túc trước nay chua từng có.

Ván Vũ Tịch nhào vào lòng hắn, nước mắt dàn dụa, khẽ khóc nức nở, mừng quá mà khóc.

Nhìn thấy biểu tinh kiên định của Dương Phàm, Ván Vũ Tịch hiểu được mình không thể thav đổi được ý nghĩ của người âu yếm.

Thật lâu sau. nàng lau khô nước mắt. thám tình, nhin thẳng Dương Phàm:

- Dương đại ca cổ ý muốn đi. Vũ Tịch không ngăn trờ. Nhưng Vũ Tịch có một yêu câu.

-Yêu cầu?

Dương Phàm ngẩn ra.

- Vũ Tịch muốn cùng đi với huyrih.

Ván Vũ Tịch cố lấy dũng khí, khuôn mặt ứng đó.

- Được!

Dương Phàm thảm tình nhìn Vũ Tịch một lát. cầm chặt bàn tay nhó nhắn của nàng.

Hắn hiểu được Vũ Tịch làm ra quyết định như vậy là đáng quý cỡ nào.

Trong dĩ vãng, Cửu Công chúa cao cao tại thượng, cho tới bâv giờ chưa từng trái với ý chí của Đại Đê.

Nàng là Cửu Công chúa nghe lời nhất, nhu thuận nhất trong cảm nhận của Đại Đế.

Đâv không chi bới vì ý chí cường đại của Đại Đế mà còn đến từ tình cha con sâu đậm.

Hôm nay Cửu Công chúa làm ra quyá định này. muổn đi cùng với người âu yếm tới gặp mặt Đại Đẻ.

Dương Phàm kéo tav Vân Vũ Tịch, ớ phía chán tròi xẹt qua một cẩu vồng màu xanh cùng với cầu vồng bảv sắc. trông như thẩn tiên quyến lữ.

Giờ khắc này, rất nhiều cung nữ gia đinh, cao thủ ẩn núp của Bích Dao cung đều ngâv người.

Cừu Công chúa cao cao tại thượng lại quang minh chính đại vêu một nam nhản xa lạ.

- Tròi ạ... Chẳng lẽ mắt ta bị hoa...

Một cung nữ dụi mắt.

- Kia không phải là Phó thống lĩnh đại nhân sao?

Một tên Ám Vệ ẩn núp trợn mắt há hốc mồm.

Chúng Ảm Vệ như quên hết chức trách của mình, đứng ngâv ra tại chồ.

Cho dù muốn làm đúng chức trách bọn họ cũng không dám ra tay với Phó thống lĩnh, càng không dám đi phá hư chuyện tốt đẹp như vậy đê rước lấy con thịnh nộ của Công chúa.

- Công chúa...

Dư Mộng Thanh muốn nói lại thôi, nuốt lời nói đến bên cửa miệng vào trong.

Vẻ mặt nàng phức tạp. nhin theo đôi thẩn tiên quyến lữ này rời đi. trong lòng yên lặng chúc phúc và cầu nguyện.

- Dương Kỳ đứng lại. Ngươi muốn đua Công chúa đi đâu?

Một tiếng quát âm lãnh từ trong hư không truvển đến.

Hư ảnh nhoáng lây. Ám Quv chắn trước mặt hai người.

- Ha ha, chi bang ngươi cũng muốn ngăn cản bước chân của ta?

Dương Phàm có chút hứng thú cười.

Ám Quỷ biến sắc. trông rất khó coi.

Đích xác. hắn không phải đối thủ của Dương Phàm.

Đồng thòi khi nhìn thấv bộ dạng hai người thản mật tay trong tav, trong lòng Ám Quv âm thẳm ghen ghét.

Cửu Còng chúa cao cao tại thượng tuyệt mỹ khuvrih thành nhất Thiên giới, giấc mộng của vô số tuấn kiệt thiên tài của thất giới cuối cùng bị một người thành công hóa thành hiện thật?

- Chúng ta đi Vân Tiêu điện gặp phụ hoàng, ngươi muốn ngăn cản?

Vân Vũ Tịch lãnh đạm nói.

Đi Vân Tiêu điện? Gặp Đại Đế?

Ám Quỷ ngần ra, trong lòng chấn động lộ vẻ khó tin: "Dương Phàm này còn dám đi gặp Đại Đế?"

Đâv là chuvệnhắn tuvệt đối không dám tưởng tượng.

- Thuộc hạ không dám!

Thán hình Ám Quv nhoáng lên nhường đường.

Nhưng hắn đứng yên trong hư không, muốn nói lại thôi.

- Ngươi còn có lòi gì muốn nói?

Dương Phàm ngạc nhiên nói.

Ám Quv nhìn Dương Phàm, hít sâu một hoi:

- Dương Kỳ, không nghĩ tới ngươi có dũng khí đi gặp mặt Đại Đế làm ta rất khảm phục. Ta... chúc phúc cho các ngươi!

Dương Phàm có thể cảm nhận được biến hóa cám xúc của hắn.

Từ ghen ghét lúc mới đầu đến giờ phút này là chúc phúc thành khẩn phát ra từ nội tâm.

Trong lòng hắn cổ quái. Không phải chi là đi gặp mặt Đại Đế sao. vì sao nhiều người quái lạ như vậy?

Nhìn theo hai nguời rời đi, trong mắt Ám Quv lộ ra một tia thương hại: "Hắn có còn sổng rời khói Vân Tiêu điện hav không?"

Hai người dắt tav mà đi gâv nên sự chú ý của vô số người tu luvện trong Vân Tiêu cung.

Trong ánh mắt nhìn vào có hám mộ. có ghen tị. có khám phục cũng có vui sướng khi người gặp họa.

Không bao lâu, trong đám mâv mù mờ ảo phía trước hiện ra một tỏa cung điện màu mâv trắng khí thế kinh thiên hòa hợp làm một với vùng biên mây tiên vụ này, nhìn không thấv đinh cao nhất.

Đó chính là Vân Tiêu điện.

Còn chưa tới gần Dương Phàm cảm thấy một cỗ áp bách không hiểu, trong dẩudường như hiện lên một bóng người cao lớn kinh thiên vĩ địa, oai phong đứng trong thiên địa. Hắn trớ thành trung tâm của thế giới, vũ động thẩn lực đẩy trời, nhìn xuống sinh linh thất giới...

Một tỏa cung điện lại có thể mang đến cho người cảm quan như vậy.

- Dương Kv!

Một thanh âm đạm mạc vang lên ớ trong biển mâv phía trước.

Trén biển mây có một nam nhản mặc giáp trụ oai phong lẫm liệt đang đứng yên.

-Du Vân Tiên Đế.

Thẩn sắc Dương Phàm hơi biến.

Đồng thời trong lòng hắn kirih ngạc. Vì sao ờ nơi nàv chi là phản thản của Du Vân Tiên

Đế?

- Ngươi cũng đến ngăn cản ta?

- Không, đã không còn kịp rồi.

Du Vân Tiên Đế lắc đẩu, thẩn sắc lạnh lùng:

- Đại Đế đă lệnh cho ta điều động đại quân trăm vạn tiên vệ. phong tỏa Vân Tiêu cung chírih là không để cho ngươi chạy thoát, muốn bắt sống ngươi.

- Thì ra là thế. Nói như vậy. ngươi là tới bắt ta sao?

Dương Phàm cười trào phúng.

- Ngươi nhất định phái sống sót trớ ra, không nén quên ước định giữa chúng ta.

Du Vân Tiên Đế nhìn Dương Phàm một cái thật sâu, thán hirih nhạt dẳn cuối cùng nửa trong suốt rồi biến mất khói tẩm mắt.

"Ngươi nhất định phải sống sót trớ ra, không nên quên ước định giữa chúng ta".

Dương Phàm nghe vậy, chấn động tâm thẩn.

Trong đầu hắn nhớ lại đoạn đối toại cùng Du Vân Tiên Đế lúc trước:

"Xem ra năm đó ta cũng không nhìn nhảm. Ngươi mang huyết mạch thản thông lại có đại nghị lực tu luvện Luyện thể thuật, ngàv sau tiềm lực vô hạn.

- Nếu có một ngàv ngươi có thể đắc chứng Cửu Thiên Huvền Tiên, chúng ta sẽ uống rượu chúc mừng một phen (tửu tẫn ngôn hoan).

Du Vân Tiên Đế hơi tán thướng nói.

- Một lòi đã định.

Trong mắt Dương Phàm lộ ý cười, nửa thật nửa giả nói ra lời nàv."


Lúc ấy Dương Phàm và Du Vân Tiên Đe nói chuyện rất họp, quan hệ phi thường không tồi nhung cũng không hoàn toàn coi là thật.

- Yên tâm. nhất định sẽ còn sổng đi ra.

Dương Phàm trịnh trọng gật đẩu. dường như nói chuyện với không khí sau đó kéo Vân Vũ Tịch bav tới Vân Tiêu điện phát ra uy áp vô thuợngkia.

Vừa mới tói lối vào đại điện.

Một bóng người hắc ám cao ngất lung đeo bảo kiếm chắn trước mặt hai người.

Ám Thiên?

Còn không đợi Dương Phàm lên tiếng, Ám Thiên hơi nghiêng người:

- Đại Đế cho ta chờ ỡ đây, đón các ngươi đi vào.

Dứt lời. Ám Thiên không liếc mắt một cái. đi trước dẫn đường.

Đối mặt với Ám Thiên nắm giữ lực lượng giam cầm thời không. Dương Phàm không dám lơ là. bàn tav nắm tav Vân Vũ Tịch hơi nắm chặt lại.

Trong Vân Tiêu điện to lớn hùng vĩ tràn ngập khí tức trang nghiêm.

Dương Phàm không có tâm tình thướng thức, hắn chi biết có một nơi có thể so sánh với nơi này, chính là HuvếtNhật Điện từng trải qua ớ Phàm giới.

Nghĩ đến Luân Huyết Đại Đế không biết sinh tử kia hẳn cũng là cường già đị vị ngang hàng với Vân Tiêu Đại Đế.

Cũng khôngbiết đi bao lâu. phía trước nghênh đón tầng tầng bậc thang cổ màu xanh.

Tổng cộng có 1001 bậc thang giản dị tự nhiên, lộ ra khí tức tang thương cổ xưa.

ờ phía trên cùng bậc thang có một trận đài cao lớn.

Trận đài lớn chừng vạn trượng, nổi lên một tia màu xám, có khắc hoa văn nhìn như đơn giản mà lại nguvên thuỷ thám ảo.

Với góc độ của Dương Phàm chi có thể nhìn thấy một góc trận đài.

Trong đại điện này tồn tại một cỗ ý chi chúa tể vạn vật vô hình, khiển hắn không dám tùy tiện sử dụng thân niệm và cảm quan.

- Đại Đế. Dương Phàm tới rồi.

Ám Thiên vừa dứt lời. thân hình hoàn toàn biến mất.

Dương Phàm lại biết hắn ẩn nấp ớ một góc nào đó.

- Đi lên.

Một thanh âm uy nghiêm vô thượng vang lên.

Khoảnh khắc đó. thanh âm kia như quanh quẩn trong cả Vân Tiêu diện này, hùng hồn vang vọng, phảng phất giống như tói từ Man hoang thượng cồ.

Đi lên?

Đi lên như thế nào?

Nhìn những bậc thang này. Dương Phàm cảm giác nơi này có một cỗ ý chí chúa tể quv tắc nơi đây. Không thể phi hành?

Vì sao không thể phi hành? Bới vì ý chia kia quyết định, thavđổi quv tắc nơi đây.

Nó quvá định nơi nàv không thể phi hành cho nên không thể phi hành.

Trong lòng Dương Phàm ngưng trọng chua từng có. Xem ra Đại Đế cũng không đơn giản như trong tường tượng.

Hắn kéo tay Vân Vũ Tịch, từng bước đi lên. Mồi một bước đểu gian khổ như thế. Mồi lần vượt qua một bậc. đối mặt với áp lực của bậc tiếp theo sẽ gia tăng một phần.

Mà bậc thang như vậy tổng cộng có 1001 cái.

Khi đi tới bậc thứ năm, sáu trăm trên trán Dương Phàm xuất hiện một giọt mồ hôi.

Đến chín trăm tầng, mỗi một bước đều nặng như Thái Sơn.

Lúc sắp tới bậc thứ một ngàn, Dương Phàm gần như muốn hộc máu dưới áp lực.

Nếu là Đại Đế ra tay thì cũng thôi. Nhưng vấn để là Đại Đế căn bản chua ra tay.

Đó là một cỗ ý chí chúa tể tới từ quanh thân Đại Đế. sau khi hòa họp với trận đài vào làm một thê tự nhiên mà sinh ra uy áp.

Trên bàn tay ngọc của Vân Vũ Tịch tràn ra từng dòng chảv xanh biếc rót vào thân thể Dương Phàm, hồ trợ hắn giảm bớt áp lực.

Rốt cục, khibước lên bậc thứiooi.

Phốc!

Dương Phàm phun ra một búng máu, thản hình lắc lư.

Sắc mặt hắn không đổi, hời hợt lau khô vết máu, ánh mắt kiên định ngang nhiên nhin thẳng vào Đại Đế.

Đại Đế an vị ỡ chính giữa trận đài.

Hắn mặc một tầng vân vũ hoàng bào ngồi khoanh chân ngav ngắn, tuổi ước chừng trên dưới ba chục, tướng mạo tuấn lãng, sắc mặt bình thán. Hai mắt thâm thúy vô hạn, dường như bên trong có một thế giới thẩn bí.

Đây... chính là Đại Đế?

Trong lòng Dương Phàm sinh ra một cám giác trái ngược mãnh liệt.

Đại Đế chúa tể tam giới nhin qua cũng không phải ba đầu sáu tay, chi là một người binh thường.

Mà càng là như vậy, tâm thẩn Dương Phàm càng thêm ngưng trọng.

Người trước mắt rõ ràng đã đạt tới cành giới phản phác quv chân, hết thảy hành động đều giống người thường.

Nhưng mỗi một ý niệm của hắn đều ảnh hướng đến vận mệnh của vạn vật thất giới.

- Dương Phàm...

Đại Đế rốt cục mớ miệng, trên mặt bình thản vô cùng.

Cả thiên địa dường như chi còn lại vị chúa tể cao cao tại thượng, nhìn xuống chư thiên

kia.

Trong tẩm nhìn, hết thảv vật chất biến mất. chi còn lại Dương Phàm nhó bé như con kiến cùng với Đại Đế đà trờ thành chúa tê thiên địa.

Theo Đại Đế lên tiếng, hết thảy tiếng vang bên tai biến mất.

Một loại cảm giác cô lập, nhó bé chua từng có nổi lên trong lòng Dương Phàm.

Giờ khắc này trong đẩu hắn không khỏi nổi lên một tia chua xót cùng tự giễu: "Lựa chọn đối mặt với Đại Đế có phái có chút không biết tự lượng sức hav không?"

Không hề nghi ngờ, thực lực của Đại Đế còn cường đại hon trong tướng tượng của Dương Phàm trăm ngàn lân. thậm chí đạt tới mức hắn không nhìn ra sâu cạn.

Cỗ ý chí chúa tể kia về đẳng cấp cao hơn Tiên Đế bình thường vài trình tự, càng cường đại hơn không chi vạn lân.

Dương Phàm...

Chi vẻn vẹn là hai chữ này, ở trong đẩu Dương Phàm như kéo dài trăm ngàn năm, lâu dài như thế.

Mà ớ hiện thực. Đại Đế lên tiếng chi là một chóp mắt. đồng thòi nói dứt câu:

- Dương Phàm... Chúng ta lại gặp mặt.

Trên khuôn mặt bình thản của Vân Tiêu Đại Đế nớ nụ cười.

Không có uv hiếp cùng với ra oai phủ đầu như trong tường tượng của Dương Phàm.

Ngược lại, ánh mắt Đại Đe nhin phía hắn hết sức nhu hòa, giống như đang đánh giá trên dưới, tuvển chọn con rể.

Đúng vậy. Đạt tới trinh tự như Dương Phàm, giết chết Tiên Đe cũng không phải việc khó. Cho dù là Đại Đế cũng không thể không nhìn hắn bang cặp mắt khác.

Lại gặp mặt?

Dương Phàm ngần ra, sau đó giật minh, hơi ôm quyền thi lễ:

- Vãn bối Dương Phàm bất tài, bái kiến Đại Đế.

Giọng điệu hắn bảo tri một tia cung kính và tôn trọng nhưng không có loại kính sợ mù quáng.

Đối mặt với Đại Đế. Dương Phàm cũng có thể bảo trì sự trấn định ít nhất là bể ngoài.

Cỗ uy áp vô thượng và ý chí chúa tể vạn vật phát ra từ trên người Đại Đế đã khiến cho Dương Phàm cảm thấy cô lập và nhỏ bé chua từng có.

Cho dù hắn toàn lực triển khai cảm quan Đại Luân Hồi cũng không che chắn được loại nhó bé của chênh lệch thực lực to lớn này.

Cũng may cảnh giới trinh tự của Dương Phàm huyền bí độc đáo. có thể không lộ vẻ kinh hoảng và bảo trì sự trấn định cơ bản trước mặt Đại Đế.

- Luân hồi sao? Không tồi...

Ánh mắt Vân Tiêu Đại Đế thâm thúy vô ngẩn, hàm chứa ý cười ấm áp đánh giá Dương Phàm.

Dương Phàm ớ trong cô lập nhó bé đột nhiên lại cảm thấy một tia lạnh băng: Toàn thản lạnh lẽo. hết thảy bí mật không thê che giấu.

Ngay cả Tiểu thế giới Mệnh Hạch dung nhập vào hệ thống Đại Luân Hồi dường như cũng bị Vân Tiêu Đại Đế nhin thấy vài phẩn.

Dương Phàm không khói hoảng hốt. Điểu này chứng minh cành giới và trình tự của Đại Đế đã có thê chạm đến Luân hôi. có được khả năng chán chính nguy hiẻm đến sinh mạng của minh.

Trên thực tế, trình tự của Đại Đế chạm đến thiên địa vạn vật nhung có khác biệt rất lớn về hệ thống với Dương Phàm.

- Dương Phàm. Thành tựu của ngươi khiến bản đế ngạc nhiên vui mừng, thậm chí nhin băng con mắt khác. Thời gian mười mấy vạn năm ngắn ngủi, ngươi đã lấy được thành tựu như vậy. tương lai vấn đinh Đại Đe cũng không phải không có khả năng.

Đại Đế không nhanh không chậm nói.

- Đại Đe quá khen.

Dương Phàm có chút được yêu quá mà sợ.

Vân Vũ Tịch nắm tay hắn, trên mặt lộ ra một tia vui sướng.

Xem tình hinh, Đại Đế đổi với Dương Phàm thật sự là nhin với cặp mắt khác xưa. rất tán thướng.

- Nghĩ đến ngươi tiềm lực tạo hóa vô hạn, hôm nav bán đế đột nhiên thay đổi ý nghĩ, những tai họa ngươi gâv ra tại Tinh Thiên thế giớii những ngày gần đây... xóa bó hoàn toàn.

Khóe miệng Đại Đế nhếch lên một tia ý cười không thể nắm lấy.

- Xóa bó hoàn toàn?

Dương Phàm đột nhiên ý thức được trong những ngày Đại Đế rời đi, mình tại trong cung quá thật có chút khác thường, mà lại còn giết nhiều Tiên Đế như vậy.

Khu vực chung quanh nàv dù sao dưới sự cai quản của Vân Tiêu cung. Đại Đế hoàn toàn có thê trị tội hắn.

Hiện tại xóa bò. coi như là đặc biệt khai ân.

- Dương Phàm, còn không cảm tạ Đại Đế?

Một thanh âm lạnh băng hờ hững từ một góc trận đài truyền tới.

Dáng người hắc ám cao ngất lưng đeo bào kiếm của Ám Thiên đứng lặng một góc.

Dương Phàm cảm giác Vân Vũ Tịch khẽ bám vào tay mình, vội vàng nói lời tạ ơn:

- Đa tạ Đại Đế khai ân.

- Nhưng... mặc dù bán đế tha tội cho ngươi nhưng chi sợ chúng tiên gia không phục, phải trục xuất ngươi khòi Tinh Thiên thế giới.

Giọng điệu Đại Đế thay đổi. cỗ ý chí chúa tể ẩn chứa uy năng vô hạn nháy mắt tràn ngập toàn bộ Vân Tiêu điện.

Trong lòng Dương Phàm không khói nin lẻn:

- Trục xuất khói Tinh Thiên thế giới?

Đại Đế này, có đủ năng lực làm việc nàv!

Từ tình hình hiện tại mà xem, Dương Phàm ớ trước mặt Đại Đế đồng dạng không có sức phản kháng.

- Phụ hoàng!

Vân Vũ Tịch hai mắt lệ đẫm mông lung, cẩu xin nhìn phía Đại Để.

Sắc mặt Đại Đế lãnh đạm. thản nhiên liếc qua con gái một cái.

Cửu Công chúa, người con gái từng được hắn sủng ái có thừa, giờ khắc này lại bị Đại Đế vứt bó hav sao?

-Đại Đế chậm đã!

Dương Phàm bước lẻn phía trước một bước.

- Chớ có vô lễ!

Một thanh âm đông kết hư không vạn vật nổ vang trong linh hồn.

Ám Thiên cẩm chuôi kiếm sau lưng, lạnh lùng nhìn chẳm chẳm Dương Phàm.

Một khi hắn có dị động gì, sẽ rút kiếm chém giết không chút lưu tình.

Một cồ kiếm ý hắc ám tối thượng tập trung linh hồn Dương Phàm, cỗ lực lượng sắc bén khỏngthôi đó dường nhưxuyên thấu Luân hồi.

Thời không nơi Dương Phàm bị giam cẩm hoàn toàn.

Động tác hắn cất bước cứng đờ ớ tại chồ. một chân nâng lên trên không còn chua hạ xuống.

Sau khi giam cẩm thòi không, động tác của Dương Phàm cũng bời vậy mà như hình ảnh bị dừng lại.

Một Tiên Đế Huvển Tiên tam trọng đã là nhân vật khiến Dương Phàm kiêng kị vạn phẩn.

Ngàv ấy bời vì Ám Thiên buông xuống cho nên Dương Phàm không giết chết Phù Lâm Tiên Đế.

- Trục xuất hắn ra Tinh Thiên thế giới.

Đại Để đạm mạc nói.

-Dạ!

Thản hinh Ám Thiên nhoáng lên một cái xuất hiện bên cạnh Dương Phàm, hai tay vạch hờ, mớ ra một cánh cửa tối đen như mực.

- Không...

Vân Vũ Tịch hoa dung thất sắc, nhìn chẳm chẳm vào cánh cửa tối như mực kia, kinh hoảng vô cùng:

- Đó là không gian hồn loạn...

Không gian hỗn loạn tràn ngập gió lốc không gian vô cùng võ tận. Cho dù là cấp Tiên Để rơi vào cũng cửu tử nhất sinh, dù có đại năng có thể giữ mạng nhưng sẽ vĩnh viễn bị lạc trong thế giới hỗn loạn không có cuối này.

Nhưng mà Dương Phàm đã bị giam cẩm thời không, không có lực trà đòn.

-Vũ Tịch.

Đại Đế nhìn phía con gái. trong mắt có vài phẩn xin lỗi.

Nàng vừa chuẩn bị đi ngăn cản thì phát hiện một cồ ý chí chúa tể thiên địa khiến minh không thê nhúc nhích.

Ý chí của Đại Đế ớ một trình độ nào đó đại biểu quỵ tắc.

Hắn muốn ngươi không thể động, cho nên ngươi không thể động!

- Dương đại ca...

Vân Vũ Tịch nước mắt dàn dụa. nàng đột nhiên hối hận vạn phân, không nên đông ý đê Dương Phàm đi gặp Đại Đế.

Nhưng mà, làm sao nàng hiểu được ý của Đại Đế.

- Nếu không phải Dương Phàm kia có dũng khi dám đến gặp mặt ta, như vậy cái mạng nhò của hắn mới chân chính không giữ được...

Đại Đế lẩm bẩm trong lòng, đó là bí mật ai cùng không 1'ỗ.

Vân Vũ Tịch chi có trơ mắt nhìn, Ám Thiên đua tav ra bắt lấy Dương Phàm bị giam cẩm thòi không, muốn ném hắn vào không gian hỗn loạn.

Ngav tại thòi khắc nguv cơ vạn phẩn này.

Chi chi~~

Trên một bàn tav của Dương Phàm hơi nang động rồi dâng lên một gợn sóng hư vô.

Có thể cử động...

Nếu có thể cử động như vậy nói rõ lực lượng giam cẩm thời không đã bị đảnh vỡ ớ một trình độ nhất định.

Cái gọi là giam cẩm thời không tức là khién thời gian ngừng lại.

Thử nghĩ nếu thòi gian ngừng lại vậy vạn vật sẽ ngừng vận chuyền, ỡ vào trạng thái tuvệt đối ngừng lại.

Mà một khi có thể cử động nhất định là đánh vỡ gông cùm xiềng xích này.

Ông-

Theo tay của Dương Phàm nang động, một hư quang luân hình khổng lồ bao phủ quanh thản hắn.

Ca...xuy

Trong vô hìrih truyền đến một tiếng giòn vang.

Hư quang cự luân bao phủ quanh thản Dương Phàm bộc phát ra màu xám bạc rực rỡ. làm hắn nôi bật như chúa tê thiên địa.

Cái gì!

Giờ khắc này. Ám Thiên hơi biến sắc.

Đại Đế ngồi chính giữa trận đài cũng động dung, trong mắt không khói lộ ra một tia hứng

thú.

Vân Vũ Tịch ngạc nhiên vui mừng vạn phẩn, nước mắt trên khuôn mặt ngọc còn đang lăn xuống.

Một cỗ tinh thần ý chí kiên cường bất khuất dung nhập vào hư quang cự luân kia phát ra huyên ảo vạn phán, giống như bánh xe vận mệnh chuyên động trong dòng sông lịch sử cuôn cuộn, khó thể nắm lấy.

- Ha ha. Muốn ném ta vào không gian hỗn loạn? Ám Thiên thống lĩnh, chúng ta chung quỵ thuộc Ám Vệ bộ. ngươi lại nhẫn tâm đối xử nhưvậv với người từng là thủ hạ của ngươi?

Dương Phàm nửa trào phúng nửa đùa cợt cười nói.

Hắn được Luân hồi vận mệnh che phủ toàn thân, có được năng lực hóa giải giam cầm thời không.

- Dương Phàm. Bản đế tha ngươi một mạng đã là đặc biệt khai ân. Ngươi còn vọng tướng được voi đòi tiên.

Sắc mặt Vân Tiêu Đại Đế trầm xuống.

Khoảnh khắc Đại Đế tức giận, toàn bộ Tinh Thiên thế giới tầng mâv quav cuồng, tất cả sinh linh trong thiên địa kinh hãi.

Cỗ lực ảnh hướng nàỵ lấỵ Ván Tiêu cung làm trung tám truyền hướng ra toàn bộ Tinh Thiên thế giới, từ mạnh đến yếu.

Ảnh hướng lớn nhất đương nhiên là Vân Tiêu cung, ức vạn tiên nhản ỡ nơi này hãi hùng khiếp vía, thậm chí hoàn toàn nghẹt thớ.

Trong thiên địa một mảnh tĩnh mịch.

Là ai khơi mào lửa giận của Đại Đế?

Không ít Tiên Đế của Tinh Thiên thế giới âm thầm phân ra tinh thẩn ý chí xem xét tình huốngbẻn này.

- Ha ha ha... Thì ra là cái tên kia. hắn dám làm trái ý chí của Đại Đế, không phải muốn chết sao?

Rất nhiều người vui sướng khi người gặp họa.

Đoạn thời gian trước. Dương Phàm liên tiếp chém giết Tiên Đế, áp đảo Phù Lâm Tiên Đế bễ nghễ bát phương, uy hiếp chúngtiên của Tinh Thiên thế giới.

Hiện nav hắn gặp phải Đại Đế, rất nhiều nguời chờ xem trò hav.

- Dám vi phạm ý chí của Đại Đế. cho nên ngươi chi có chết...

Trong mắt Ám Thiên đẩy vẻ lạnh lùng ác liệt. Là tâm phúc của Đại Đế. trong nháv mắt hắn hiêu được ý tường của Vân Tiêu Đại Đế.

Người làm trái... Giết!

Một tav Ám Thiên như chóp nắm lấy chuôi kiếm.

- Khôngnên...

Vũ Tịch cực kỳ hoảng sợ. nàng hiêu rõ hậu quả của việc Ám Thiên rút kiếm.

Ám Thiên cũng không phải là một cường giả Huvển Tiên tam trọng bình thường. Hắn là một vị Kiếm tu.

Cho eng!

Một đạo kiếm quang hắc ám u lãnh tự nhiên lóe lẻn trong hư không.

Cỗ kiếm khí kia trước khi phát ra tiếng vang đã xuyên qua thiên hư.

Khi không gian và thời gian đểu không thể trờ thành trờ ngại, khoảnh khắc xuất kiếm đổi thủ không có khả năng né tránh.

Đinh... Phốc!

Trên hư quang cự luân quanh thản Dương Phàm tóe ra vô số đốm lửa hư vô. không kiên trì được nửa hô hấp liền bị kiếm quang hắc ám u lãnh kia xuyên qua, nuốt hểt.

- A...

Trong linh hồn một cơn đau đớn mãnh liệt, thán thể Dương Phàm lập tức hóa thành mảnh nhó trong hắc quang.

Cỗ kiếm khí công kích kia thẩm thấu đến tầng Luân hồi ớ một trình độ nhất định, khiển căn nguvên của Dương Phàm bị một tia thương nhẹ.

Căn nguvẻn của Dương Phàm chính là đại thụ Diễn Sinh trong không gian Mệnh Hạch. Chút thương nhẹ nàv tuy là nhó bé không đáng kê nhưng lại khiến Dương Phàm cảm thấv ngưng trọng.

- Hừ. không biết tụ lượng sức.

Thanh kiếm đen thui thẩn bí trong tay Ám Thiên từ từ trờ lại vỏ kiếm.

- Hừ, không biết tự lượng sức.

Sau khi Ám Thiên thay mặt Đại Đế giết chết Dương Phàm, trong Tinh Thiên thế giới không ít Tiên Đế đêu thấv được, cảm thấy trái tim lạnh lẽo vô cùng.

- Ám Thiên không hổ là đệ nhất tâm phúc duới trướng Vân Tiêu Đại Đế. Dõi mắt tam giới, trà những nhân vật cấp bậc Đại Đe đếm trên đẩu ngón tay. hiếm có người là đổi thủ của hắn.

Rất nhiều đại năng của Tinh Thiên thế giới kinh sợ bới thực lực của Ám Thiên.

Một kiếm vừa rồi nếu đổi là bất kỳ người nào trong số họ chi sợ không có sức phản kháng.

Thẩn kiếm đen thui trong tav Ám Thiên từ từ vào vỗ, trong mắt có một tia nghi hoặc.

Chính là vì: Quá trinh, giết chết Dương Phàm thuận lợi hơn rất nhiều so với tướng tượng của hắn.

Trong dự đoán, hắn muốn giết chết Dương Phàm không phải là một chuvện dễ dàng, đặc biệt là dưới tình huống Đại Đế khoanh tav đứng nhìn.

- Dương đại ca...

Ván Vũ Tịch bi thống mà khóc, mái tóc hỗn loạn, mặt đầy nước mắt. vành mắt đó hoe. lộ ra hận ý khắc cốt minh tâm lạnh lùng đào qua Đại Đế cùng Ám Thiên.

Trong lòng Ám Thiên hốt hoảng, không dám nhin thẳng mắt Cửu Công chúa.

Đại Đế trầm mặc.

Hắn vẫn đang rất bình thán nhin chẳm chẳm nơi Dương Phàm chết đi.

Vào lúc Vân Vũ Tịch đau buồn muốn chết, một tiếng nam nhân thớ dài từ trong hư không truyền đến:

- Vũ Tịch. Không phải Dương đại ca từng nói cho muội, trong thất giới này. gần như không có người có thẻ chân chính dôn ta vào chồ chết...

Một cái Luân Hồi Môn xuất hiện ỡ vị trí Dương Phàm ngã xuống.

Sau đó một luồng sáng xanh mang theo vài tia sáng rực rỡ trống rỗng xẹt qua.

Một nam nhân hoàn toàn mới chậm rãi thành hình dưới cái nhìn chăm chú của mấv người.

Nếu thiên địa không quên, ta vĩnh hẳng bất diệt!

Dưới cái nhìn của rất nhiều tiên nhân của Tinh Thiên thế giới, một Dương Phàm hoàn toàn mới đi ra từ trong Luân Hồi Môn.

Ti ti

Giờ khắc này. vô số nguời hít sâu một ngụm khí lạnh.

Với thực lực Huyền Tiên tam trọng muốn giết chết Dương Phàm dường như rất khó khăn.

Huyền Tiên tam trọng khôngthể. vậy Đại Đế... Ngươi có thể sao?

- Dương đại ca!

Vân Vũ Tịch bật cười, răng ngọc cắn chặt, có vài phản giận dữ, xinh đẹp động lòng người.

Thản thể một lẩn nữa được ngưng kết cường đại hơn trước gấp mười.

Thản thể này ẩn chứa sinh mệnh lục diệp đại thành viên mãn, cùng với sinh mệnh nụ hoa đã hiện ra hình thưc ban đâu.

Mặt ngoài thản thể được tạo mới của Dương Phàm quanh quẩn một tảng màu đó nhàn nhạt, tản ra một cỗ khí tức căn nguvên.

Đại Đế nhìn Dương Phàm xuất hiện một lẩn nữa, hơi kinh ngạc:

- Đâv chẳng lẽ là thản thể Ma Thần?

Nhưng sau đó, hắn lại lắc đẩu nhíu mày, dường như cũng không chắc chắn.

Thản thể Ma Thẩn là thán thể huyết mạch siêu việt Thẩn thú siêu cấp.

Đạt tới trình tự Dương Phàm, tính cực hạn của thân thể càng ngày càng nhỏ. nhung không phải căn nguvên của hắn.

Tỷ như thân thể hắn tạo ra giờ phút này. tại một trinh độ nhất định đã vượt qua Thẩn thú siêu cấp.

Trong đó một cái thuộc tính càng khiển Dương Phàm ngạc nhiên vui mừng: Miễn dịch pháp thuật!

Nói cách khác đại đa số thẩn thòng pháp thuật của thế gian đánh lên người Dương Phàm căn bán không có tác dụng. Bên ngoài thân, xương cốt. máu thịt của thản thê mới tạo ra này đểu ẩn chứa hào quang đó nhạt.

- Nếu như tới Diễn Sinh sơ kỳ, trung kỳ, thậm chí là hậu kỳ, vậy chẳng phải thản thể ta càng biến thái?

Dương Phàm vô cùng ngạc nhiên vui mừng.

Sớ dĩ hắn vẫn không dùng Nghịch Thần Huyết kia là bới vì ý nghía của thản thể đối với Dương Phàm mà nói càng ngày càng nhỏ.

Đương nhiên cũng không phủ nhận Tiên Thiên Ma Thẩn Thể mạnh nhất trong truyền thuyết cũng có lực hấp dẫn không nhó đối với Dương Phàm.

Nhưng trà khi thản thể Dương Phàm hoàn toàn củng cố nếu không căn bản không thích hợp sử dụng.

- Chết đi!

Sắc mặt Ám Thiên lạnh lùng, thẩn kiếm đen thui lại lẩn nữa ra khói vỏ. Một tia chóp tối đen vô thanh vô tức đâm vào người Dương Phàm.

Lẩn này Dương Phàm lại có phản ứng. ý niệm khẽ động, cỗ tinh thẩn ý chí bác đại huyên bí kia từ trong thân thê nớ rộ hào quang chín màu và hình thành một hư ánh cự luân khổng lồ.

Đinh—

Thẩn kiếm đen thui đảm tới trước thản Dương Phàm, hư ảnh cự luân kia nớ rộ ức vạn luồng hào quang xông lên chín tảng tròi Cả Vân Tiêu điện hơi nin lên. một bộ phận dư lực lọt ra khiến cho La Thiên Tiên Cảnh nin rẩy.

Nhưng kiếm đạo công kích của Huvển Tiên tam trọng đạt tói một độ cao rất khó vượt qua trong thắt giới.

Đinh... Phốc~

Hư ảnh cự luân lại bị đảm phá, một đạo kiếm quang hư vô xuyên qua thản thể Dương Phàm.

Lẳn này thân thể cùa Dương Phàm trước khi hóng mấy liền nhanh chóng khép lại. trong nháy mắt phục hồi như cũ.

Sắc mặt hắn tái nhọt phun ra một búng máu, lạnh lùng nói:

- Có nhân tất có quả!

- Không tốt!

Ám Thiên đột nhiên kinh hò một tiếng, như được báo hiệu từ trước, thòi không khu vực quanh thân chợt đọng lại.

Ầm~~

Một tia chớp hư vô từ lốc xoáy luân hình trên đinh đầu giáng xuống.

Mặc dù Ám Thiên giam cầm thòi không nhung không thể trốn tránh được cỗ lực lượng nhản quả này.

Thân thể của hắn lập tức hóa thành lốc xoáy tối đen như mực. có đủ thòi gian để gánh chịu hấp thu tia chóp hư vô kia.

Đây là thẩn thông lực lượng nhu thế nào. lạicó thể cho thân thể hắn hóa thành như hắc động?

Sau khi giam cẩm thời không biến mất. đoàn lốc xoáy tối như mực kia lại lẩn nữa hóa thành thân hirih hắc ám cao ngất.

Sắc mặt Ám Thiên có chút khó coi. vẻ mặt ngưng trọng nhìn phía Dương Phàm.

Thản thể bất diệt đặc thù của Dương Phàm trừ khi bị phá thành dạng hạt nguvên thùv trong nháv mắt nếu không căn bản giết không chết.

Càng cho hắn chấn động chinh là thân thể mới của Dương Phàm gần nhu miễn dịch hơn phản nửa một số thản thông ẩn chứa trong kiếm đạo của hắn.

Choeng... Đinh đinh...

Kiếm quang tối đen như tia chóp lại lóe lẻn biến ảo trong hư không. Dương Phàm đứng yên tại chỗ triẻn khai một trận chiến đấu tiến công phòng ngự vói Ám Thiên.

Dương Phàm tạm thời không ra tay mặc cho công kích của Ám Thiên liên miên không dứt hạ xuống.

Đối mặt vói kiếm đạo công kích như bão táp kia. Dương Phàm đột nhiên cảm thấy ý chí kiếm đạo ớ sâu trong linh hồn bồng rung động.

Xem xu thế, ý chí kiếm đạo của Vô Song sắp thức tinh!

Sắc mặt Dương Phàm chợt nghiêm, tức thi cảm thấy thòi gian gấp gáp.

Mà lúc này.

Công kích của Ám Thiên đợt sau mạnh hơn đợt trước, lẩn lượt chém rách thân thể hắn.

Đến cuối cùng Dương Phàm không thể chịu đựng, thản thể lại hóa thành hạt nhó. bị một vùng hắc quang hủv diệt nuốt hết.

- Ngươi thật là siêng năng.

Dương Phàm khẽ thớ dài, một thân thể mới phát ra hào quang nhạt chín màu. lại thành hình lẩn nữa.

Thẩn sắc Ám Thiên lạnh lùng, sắc mặt càng khó coi.

Mà rất nhiều đại năng của Thiên giới quan sát trận chiến lại càng thấv rợn tóc gáv.

Bọn họ không hể ngạc nhiên thán phục thực lực cường đại của Ảm Thiên mà là sợ hãi bới sự biến thái của Dương Phàm.

Nếu thiên địa không quên, ta vĩnh hẳng bất diệt!

Đây là một người hoàn toàn là giết không chết!!!

Trải qua một hồi điên cuồng công kích. Dương Phàm Luân hồi tân sinh, bình yên vô sự, thoái mái tự nhiên.

Dương Phàm hoàn toàn mới. rực rỡ hẳn lẻn.

Ngược lại sắc mặt ÁmThiên có chút tái nhợt. Mỗi một lẩn công kích Dương Phàm nhất định sẽ có một bộ phán thương tôn phán ngược lên người hắn.

Nếu không phải Ám Thiên có lực lượng giam cầm thời không, chi sợ sớm bị giết trăm ngân lẩn.

Trong lòng Dương Phàm cũng có chút bất đắc dĩ. Lực công kích của Dương Phàm đạt tới cực hạn chịu đựng của Luân hôi. hắn chi có thê vận chuyên một bộ phận công kích, bán thê vẫn phải gánh chịu một bộ phận.

Mà một khi hắn không dùng Luân hồi để gánh vác chuyển dời thương tổn. thán thể này sẽ bị đánh nát trong khoảnh khắc. Mỗi khi tạo một thản thê mod. đại biêu căn nguvên của Dương Phàm ít đi một phẩn.

Mặc dù một thản thể chiếm cứ căn nguyên rất nhó. nhưng phải cần thòi gian để khôi phục.

Cũng không thể tiếp rục như vậy.

Dương Phàm nhấc tay lên, một luân bản màu xám bạc mặt ngoài tỏa hào quang màu xám nớ rộ tinh quang rực rỡ. sống động quanh quân quanh thản Dương Phàm.

- Thứ Thẩn khí trung phẩm?

Ám Thiên không thể tin nổi.

Thẩn kiếm đen thui trong tay hắn chính là một kiện Thứ Thẩn khí thượng phấm như lông phượng và sừng lân trong thất giới.

Dương Phàm lấy ra một kiện Thứ Thẩn khí trung phẩm, có thể nghịch chuvển tình thế sao?

- Chấm dứt đi!

Hai tav Ám Thiên đan chéo trước ngực, thẩn kiếm đen thui kia hóa thành Kinh Thiên Cự

Kiếm mấv ngàn trượng, trong lúc nhất thời hắc khí cuồn cuộn ngưng tụ thành kiếm hà thôn phệ thiên địa. Khí thế hùng vĩ khiến cấm chế bổn phía VânTiêu điện run lẻn "ô ô".

Cỗ kiếm khí kia cuồn cuộn mãnh liệt lấy Vân Tiêu điện làm trung tâm tràn ra bát phương thiên địa.

Tinh Thiên thế giới, rất nhiều đại năng đểu kinh hãi.

Kình Thiên Cự Kiếm mấv ngàn trượng, hư quang hắc tinh bên ngoài không ngừng rung động, chém ra từng vết rách trong hư không!

Cắt nát hư không!

Sắc mặt Dương Phàm đại biến.

Độ cứng còi của không gian thượng giớii đạt tới trinh độ nào? Dương Phàm tràn đầy cảm

thụ.

Lúc hắn mới tới Thiên giới, muốn phá hóng gạch ngói nơi nàv đểu không dễ dàng.

Vật chất đã chắc chắn như vậy huống chi là không gian vô hình chứa đựng vật chất?

- Ngươi muốn hủv Vân Tiêu điện của ta sao?

Đại Đế vẫn khoanh tay đứng nhìn nhướng mày. tav áo vung lên. Trận đài nơi bổn người biến mất khòi Vân Tiêu cung.

Ngav sau đó trận đài phạm vi vạn trượng xuất hiện ớ một nơi hoang dã ngoài ức vạn dặm.

Thần thông như thế khiến Dương Phàm cùng phẩn đông Tiên Đế của Tinh Thiên thế giới rung động.

- Trực tiếp Dịch chuvển không gian vượt qua ức vạn dặm dễ dàng như vậy! Đây chính là lực lượng của Đại Đế?

Dư quang khóe mắt Dương Phàm nhìn thấv bộ dạng hời hợt của Đại Đe.

Mà đúng lúc này. một kiếm kinh thế không chút cố kỵ của Ám Thiên mang theo một vùng khe không gian nhó bé giống như giólốc màu đen bao phủ cả người Dương Phàm.

về phẩn Vân Vũ Tịch đã sớm bị Đại Đế sử dụng dịch chuvển không gian dời đến bên cạnh mình.

Kiếm hà màu đen như gió lốc tràn ngập khí tức hủv diệt cấm kỵ, có được uy năng có thể nháv mắt hủv diệt thân thể Dương Phàm vài lẩn.

Trong lòng Dương Phàm thớ dài thật dài. Đối mặt Đại Đế thật sự là không biết tự lượng sức sao?

Hắn không chi xem nhẹ uy năng của Đại Đế mà càng xem nhẹ thực lực của Huvển Tiên tam trọng.

Lúc trước thực lực Ám Thiên biểu lộ ra trong Vân Tiêu điện căn bán chi là một góc núi băng.

Vào thòi khắc nguv cơ. không cẩn Dương Phàm phản phó Luân Hồi Bàn kia nang lên một tiếng, nớ rộ ngân vạn tinh quang. Trong phút chốc nó hóa thành cự luân phạm vi vạn truợng rồi bỗng nhiên xoay tròn, hình thành một lốc xoáv luân hirih thôn tính tiêu diệt hết thảy.

Kiểm hà màu đen mang theo ngàn vạn khe không gian sau khi đánh trúng lốc xoáy luân hình tạo nên đốm sáng đủ mọi màu sắc.

Bababa!!!

Nơi hai thứ giao nhau, một vùng đốm sáng đủ màu sắc kia lại tạo nên những gọn sóng không gian, tán ra khí tức hủv diệt nguvên thủy trong sắc màu huvễn lệ mộng ảo.

- Một kiện Pháp bảo miễn cưỡng đạt tới Thứ Thẩn khí trung phẩm lại có thể chính diện ngăn cản lực lượngcủa ta.

Sắc mặt Ám Thiên ngưng trọng, sau đó hàn quang trong mắt lăng lệ. Một tay vung lên. toàn thản dâng lên quang diễm màu đen hoá thành pháp lực thản thông như sông dài, dung nhập tinh thân ý chí cường đại của Huvên Tiên tam trọng rót vào trong thân kiếm đen thui.

Ông-

Bầu trời phía trên La Thiên Tiên Cành run lèn. liên tiếp kinh động rất nhiều đại năng của Tinh Thiên thế giới đang bế quan.

Dương Phàm cảm thấy áp lực chưa từng có. Một kích kiếm đạo chí cường không chút giữ lại của Ám Thiên, dư sức giết hắn trăm lân.

Nhưng ngav tại khoảnh khắc tinh thẩn ý chí cùng kiếm khí tuvệt cường kéo lẻn tới đinh, Dương Phàm hít thớ không thông.

Rung động của cỗ ý chí kiếm đạo ớ sâu trong linh hồn Dương Phàm đột nhiên nhanh hơn gắp mười, gấp trăm lần.

Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!

Rung động của cỗ ý chí kiểm đạo này hòa họp làm một với dao dộng linh hồn của Dương Phàm.

Thản kiếm đen thui trong tav Ám Thiên đột nhiên mất khống chế. hóa thành độ lớn vốn có nghiêng về phía Dương Phàm.

Trong sự run rẩy sợ hãi, thanh Thứ Thẩn khí thượng phẩm này hướng về Dương Phàm cúi đẩu cúng bái.

Sau đó. một tiếng kiếm ngán chí cao vô thượng bễ nghễ hoàn vũ mang theo kiếm ý tử bất diệt kinh sợ khắp vũ nội.

- Cái gì?

Ám Thiên thất thần ngây ra nhưphỗng, cả người run rầy. Ngay cả Đại Đế thần sắc không quan tâm hơn thua cũng biến sắc:

- Vô... Song... Thản... Kiếm...

Trái qua trăm kiếp Luân hồi. ý chí của Vô Song Thần Kiếm lại trớ về thượng giớii.

Choengchoeng...

Tất cả vũ khí hình kiếm của toàn Tinh Thiên thế giớii đểu thoát khòi khổng chế của chủ nhân, hướng về một phía... cúng bái!

Vạn kiểm triều bái!

Giờ khắc này. cà không gian Thiên giới sôi trào chấn động.

Một loại sợ hãi không hiểu dâng lên trong lòng cường giả thất giới!

Thẩn kiếm đen thui đạt tới cấp bậc Thứ Thẩn khí thượng phẩm nin rẩy ỡ giữa không trang, hướng về Dương Phàm cúi đầu cúng bái.

Một giâv trước, nó có uy lực có thể giết chết Dương Phàm trăm lần. mà một giây sau nó lại ngoan ngoãn như vậy, đối với Dương Phàm kinh sợ có thừa.

Chẳng những thẩn kiếm đen thui trước mắt. giờ phút nàv ức ức vạn thanh kiếm của cả Thiên giới đêu run rẩy cúng bái.

Vạn kiếm triều bái!

Khi cảnh tượng này xuất hiện ớ không gian thượng giới, cảnh tượng tráng quan càng hon ngàn vạn lần.

Lúc ớ nhản giới nó là vương giả kiếm đạo. tổ tông của kiếm đạo, không người vượt qua.

Lên tới thượng giới, nó đồng dạng là... Thiên hạ vô song!

Hắn thức tinh...

Dương Phàm vừa thờ một hơi dài nhẹ nhòm lại có chút cáu giận.

Sự thức tinh của Vô Song nhất định có liên quan mật thiết với bí kỹ kiếm đạo tuvệt cường mà Ám Thiên thi triển.

- Vô Song?

Thanh âm Ám Thiên có chút chua xót. ánh mắt nhìn về phía Dương Phàm có vài phản phúc tạp.

Cùng lúc đó. Dương Phàm cảm giác từ nơi sâu trong linh hồn minh có thêm một cỗ khi tức kiếm đạo quen thuộc.

Cái gọi là kiếm đạo ý chí chính là ý chí thuần túy kiếm đạo biến thành, càng thêm đặc thù. cực đoan so với tinh thân ý chí.

Loại ý chí nàv, ngoài kiếm ra không có gì khác.

- Hoàn hảo hắn cũng không hoàn toàn thức tinh.

Dương Phàm tim đập nhanh hơn. cỗ ý chí thuần túy kiếm đạo biến thành phù họp với linh hồn hắn không chút trớ ngại.

Sau đó tinh thẩn ý chí của hắn đột nhiên được tăng lên một trình tự hoàn toàn mới. gần nhưcó thể sánh ngang với cành giới Huyền Tiên tam trọng.

Cỗ ý chí hoàn toàn mới này ẩn chứa một loại mạnh mẽ không gi không thể phá, bó qua hết thảy phòng ngự theo đuôi công kích chí cường.

Ông-

Bỗng nhiên. Luân Hồi Môn khổng lồ trên đinh đầu của Dương Phàm nở rộ một vùng kiếm hà màu bạc, hiện ra dạng hình cung tròn sau đó xoav tròn tốc độ cao.

Sau khi chịu đựng kiếm đạo công kích như cấm kỵ của Ám Thiên trước đó, Luân Hồi B àn đã chịu đựng thương tổn gần như cực hạn.

Có nhản mà không quả.

Mà giờ phút này, sau khi Dương Phàm dung họp kiếm đạo ý chí của Vô Song, cỗ lực lượng nhân quả kia được đề cao tới mức tận cùng dưới tác động của Luân hôi.

Xuy™

Luân bàn thật lớn xoay tròn tốc độ cao. một tầng kiểm khí màu bạc sắc bén chói mắt xoav tròn thành kiếm khi dạng bánh xe tròn thê lãnh.

Theo sự vận chuvển của Luân hồi. cỗ lực lượng kiếm đạo kia lần lượt bị đẩy lên đinh

cao.

Công kích dung họp kiếm đạo cùa Vô Song vốn đã đạt tới một mức độ khủng bố cực đoan.

Mà dưới sự vận chuvển của Luân hồi. cỗ công kích đó lại được tăng lên tới một trình độ càng đáng sợ.

- Không tốt!

Trong lòng Ám Thiên hô to không ổn. theo bán năng giam cẩm thòi không khu vực mình đứng.

Khi thời không bị giam cẩm, hết thảv công kích cùng thẩn thông đểu sẽ hiện ra trạng thái ngưng đọng.

Nhưng thời không vừa bị giam cẩm...

Xuy-

Một kiếm mang hình cự luân đường kính chừng ngàn trượng sinh sôi không thôi, árih bạc lóng lánh tỏa ra từng tia sáng rực rỡ huvễn lệ, trong khi cấp tốc vận chuvển xuvên qua thân thể hắn như một tia chóp.

Thời không giam cẩm bị phá tan trong khoárih khắc giống nhưgiấv móng.

Xuy... Ti ti—

Trên mặt Ám Thiên vẫn giữ biểu tình chết không nhắm mắt, thân thể từ trên xuống duới xuất hiện một vết máu chinh tề vô cùng.

Sau đó. thân thể bị chia làm hai phẩn đểu nhau từ trên xuống dưới.

Máu tươi văng khắp nơi.

Thi thể chia làm hai nửa, linh hồn cũng tan biến.

Giờ khắc này, thiên địa lặng ngắt như tờ.

Trổng vắng không tiếng động.

Một cường giả Huvền Tiên tam trọng cứ như vậv ngà xuống.

Cường giá đinh như vậy. dõi mắt thất giớii đều là cầu mà khó được.

Thực lực của Ám Thiên tuy cường đại hơn Dương Phàm gấp chục, trăm lần.

Nhưng hắn rất khó giết chết Dương Phàm, cũng quá xem nhẹ lực lượng khủng bố được sinh ra sau khi "Vô Song kiếm đạo" dung họp với Đại Luân Hòi.

Bất kể người nào trong hai người nàv đều có tư cách tiếu ngạo thất giới.

Sau khi bọn họ kết họp. không chi đon giản là chồng chất một cộng một bang hai mà là tăng lên gấp mấv lần.

Sau khi giết chết Ám Thiên, Dương Phàm không khói ngẩn ra.

Không xong!

Ám Thiên nàv là đệ nhất tâm phúc dưới trướng Đại Đế. giết chết hắn Đại Đế còn bỏ qua cho minh sao?

- Ha ha. các ngươi choi đùa không tệ.

Vân Tiêu Đại Đế mim cười một cách ngoài ý muốn.

Trên mặt hắn không có tức giận chân chinh cũng không có sát V. ngược lại rất tán thướng đánh giá Dương Phàm.

- Đây... Đâvrốt cục là chuvệngì xảy ra?

Dương Phàm cảm giác không thích họp.

Vốn hắn cho rang sau khi giết chết Ám Thiên nhất định sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Đại Đế.

Nhưng kết quả cuối cùng hoàn toàn ra ngoài dự đoán.

Chẳng lẽ Đại Đế căn bản không quan tám sự sống chết của Ám Thiên?

Rốt cục ánh mắt Đại Đe nhìn về phía thi thể bị chém thành hai mánh máu chảv đầm đìa. hơi nhíu mày.

-Hồi!

Đại Đế khoát tav.

Nháy mắt thi thể bị chém thành hai mảnh máu tươi đầm đìa bị giam cẩm trong hư không.

Kế tiếp, chuvện khiến Dương Phàm rung động vạn phẩn đã xảy ra.

Hai mánh thi thể máu chảv đầm đìa sau khi thời không giam cẩm lại chậm rãi hướng lên trên.

Thi thể bav lên. lộ tuyến quỹ tích vận hành giồng như đúc với rơi xuống lúc trước.

Máu văng khắp nơi chậm rãi thu vào trong thi thể.

Hết thảy hết thảy giống như hình ảnh đang quay ngược.

Khoárih khắc này, đám đại năng của Thiên giới đang quan sát nơi đâv đểu ngừng hô hấp.

- Không đúng, không đúng!

Dương Phàm hít sâu một ngụm khí lạnh.

Hết thảy xảy ra trước mắt không giống như hình ảnh quav ngược.

Hắn trơ mắt nhìn hai mảnh thi thể dựa bay lên theo quĩ" tích trước đó, nhập lại. cuổi cùng hình thành Ám Thiên nguvẻnbản.

Thậm chí đến cuổi cùng còn có thể nhìn thấy vết máu trên thân Ám Thiên từ trên xuống dưới.

Xuy-

Kiểm quang dạng cự luân kia từ trên người Ám Thiên ngược trớ về theo đường cũ, saud đó trở về Luân Hồi Bàn trên đinh đẩu của Dương Phàm.

Ngô... ông--

Luân Hồi Bàn run rẩy kêu một tiếng, Dương Phàm ngây ra tại chỗ.

- Đa tạ Đại Đế thẩn thông hồi thiên.

Ám Thiên quỳ gối bên cạnh Đại Đe nói vói vẻ cám kích vô cùng, trong mắt mang theo kírih ngưỡng vô hạn.

- Thời gian đảo lưu.

Dương Phàm phun ra bốn chữ vạn phần tối nghĩa.

Đây là thẩn thông cấm kỵ nghịch chuyển thời gian, cũng không phải là Hồi thiên chi thuật gì cà.

Tình cảnh vừa phát sinh vừa rồi chính là quay ngược lại hình ảnh Dương Phàm giết chết Ám Thiên.

Nói một cách đon giản: Dương Phàm với Đại Luân Hồi kết họp Vô Song kiếm đạo giết chết Ám Thiên vốn đã trờ thành sự thật.

Nhưng là Đại Đế lại khién thời gian quav ngược trớ về, trở lại trước khi Ám Thiên chưa chết.

Thần thông nàv cao hơn Hồi thiên chi thuật khôngbiết bao nhiêu trình tự.

Y thuật dù mạnh tới đâu cũng có bệnh nan ý không thể trị hết. Nhưng nếu là quay ngược thòi gian trở lại trước đó, hết thảy đểu sẽ trờ thành có thể.

Đồng thời, rất nhiều cường giả Thiên giới quan sát kỳ tích này khiếp sợ vạn phẩn.

- Đây là thẩn thông của Đại Đế? Ngay cả thời gian có thể quav ngược, còn có gì là bọn họ không làm được?

Đại Đế chung quỵ đứng ớ đinh nhất của thất giới, chúa tể vận mệnh thiên địa, nhìn xuống chư thiên hoàn vũ.

Truyền thuyết bọn họ không gì không làm được, sự thật quả là như thế.

Trong lòng Dương Phàm nhấc lên sóng gió ngập trời, thật lâu sau khó thể bình phục.

Hắn càng thêm nghĩ đến một khả năng: Thọ nguyên của hắn chi mới mười mấv vạn năm. Nếu Đại Đe cho thòi gian quay ngược khiến hắn trờ lại mười mấy vạn năm trước...

Mười mấv vạn năm trước hắn còn là một tu sĩ Ngưng Thẩn K.V. thậm chí là một phàm nhản còn chua bước lẻn con đường tu luyện.

Vừa nghĩ đền đây, hắn thấy trong lòng phát lạnh, linh hồn run rẩy.

Thời gian đảo lưu. thật sự là đáng sợ!

Thời gian đảo lưu có thể ảnh hướng đến Dương Phàm vốn ớ trong Đại Luân Hồi hayko còn là một ẩn số.

Nhưng mặc kệ kết quả như thế nào. Dương Phàm cũng không dám thử.

Lẩn đẩu tiên trong đời hắn đột nhiên cám thấy được: Dưới tình huống thẩn thông pháp lực bẳng nhau, thọ nguvên quá ít cũng có chỗ hỏng. Tỷ nhưthời gian đào lưu này, hắn chi có mười mấy vạn năm mà Tiên Đẻ bình thường đêu sống mấy ngàn vạn năm thậm chí là vài trăm ức năm. Năng lực chống cự thòi gian đảo lưu khẳng định mạnh hơn một chút.

Tóm lại. ờ trước mặt Đại Đế có khá năng Dương Phàm không có lực trả đòn.

Chính như lúc trước Du Vân Tiên Đế từng nói:

- Đại Đế mạnh bao nhiêu ngav cà ta cũng không biết. Nhưng là ta biết một điêm, ớ trước mặt Đại Đế ta không có sức phán kháng cũng không có cơ hội ra tav.

Bất luận là Du Vân Tiên Đế Huỵển Tiên nhị trọng hav là Ám Thiên Huyền Tiên tam trọng có lẽ cũng không có gì khác nhau.

Dương Phàm phát hiện mình vẫn đánh giá Đại Đế quá thấp.

Bá!

Đại Đế vung tay, không gian nơi mấy người lại thav đổi, trờ về trong Vân Tiêu điện.

Dịch chuvển không gian tức là đem một vùng khu vực không gian dịch chuvển đến một khu vực khác cũng bao gôm mọi sinh linh vật chất trong khu vực không gian đó.

Thủ đoạn nhưthế mạnh hơn thuấn di. na di không biết bao nhiêu lẩn.

- Dương Phàm.

Đại Đế lại lên tiếng.

Dương Phàm thu hồi Luân Hồi Bàn. nhưng linh hồn vẫn dung họp với kiếm đạo ý chí của Vô Song.

- Ngươi không tiếc mọi thứ đối mặt bản đế thậm chí không sợ sống chết, có thể nói là dũng khí có thừa. Nhưng hết thảy rốt cục là vi cái gì?

Ván Tiêu Đại Đe thản nhiên hỏi.

Dương Phàm chậm rãi đi tới gần Đại Đế. cùng Vân Vũ Tịch bốn mắt nhìn nhau.

- Dương đại ca.

Ván Vũ Tịch lại được tự do. nước mắt nhưmua bổ nhào vào lòng hắn.

Dương Phàm nắm chặt tav Vũ Tịch, nhìn thẳng Vân Tiêu Đại Đế, trịnh trọng nói:

- Vãn bổi cả gan tới gặp Đại Đế câu hôn, hy vọng có thê ớ cùng một chỗ với Vũ Tịch.

-Cầu hôn?

Ván Tiêu Đại Đế hơi nhướng mày.

Cẩu hôn... cẩu hôn quang minh chính đại.

Dương Phàm nhìn chăm chú vẻ mặt Đại Đe: Chẳng lẽ không đồng ý?

Trầm ngâm một lát, Vân Tiêu Đại Đế lắc đẩu:

- Không được!

Không được!!!

Hai chữ, đơn giản như vậy nhưng như cự chùv ngàn cân đánh lẻn tâm thẩn Dương Phàm.

- Không được?

Kết quá cuối cùng nàv khiến Dương Phàm có chút chua xót:

- Vì sao?

Không được, ắt phải có mộtlv do.

- Là tu vi vãn bối không đủ hav là tài lực không đú? Đại Đế có thể nói rõ vãn bối thiếu hụt ớ đâu mà không có tư cách lấy Vũ Tịch hav không?

Ánh mắt Dương Phàm nhìn thẳng Đại Đế. không có một tia nhượng bộ.

- Tư cách? Ha ha, ai nói ngươi không có tư cách?

Vân Tiêu Đại Đế cười to.

Dương Phàm ngẩn ra.

- Bản đế cũng không dối lòng. Ngươi chẳng những có tư cách mà còn là có tiềm lực nhất trong số sinh linh ta từng gặp. cùng có tu vi tiến triển nhanh nhất: Thời gian ngắn ngủi mười mấy vạn năm ngươi đã có thực lực khiêu chiến Huvền Tiên tam trọng. Chi cần cho ngươi đủ thời gian, trờ thành Đại Đê cùng không phải không có khả năng.

Vân Tiêu Đại Đế dùng ánh mắt thướng thức nhìn phía Dương Phàm.

Rất hiển nhiên, Đại Đế cho 1"
ẳng Dương Phàm có tư cách này.

- Càng trọng yếu hơn là: Ngươi chinh là nam nhân mà Vũ Tịch thật sự thích.

Ý cười khóe miệng Vân Tiêu Đại Đế càng thêm không thể nắm lấy.

Dương Phàm nghi hoặc vạn phẩn.

Với thành tựu hiện nay của hắn, hoàn toàn có tu cách lấy Cửu Công chúa, lại thêm là nam nhân mà Vân Vũ Tịch vẻu sâu đậm.

Có thể nói là người được chọn tốt nhất!

Nếu đã như vậy, vì sao Đại Đế không đáp ứng?

- Dương Phàm, nể tấm lòng hết sức chân thành của ngươi, bản đế hói ngươi một vấn đề cuối cùng.

Ánh mắt của Đại Đế nghiêm rúc nhìn thẳng Dương Phàm, mang đến cho hắn áp lực lớn

lao.

Giờ khắc này. Dương Phàm có một loại cám giác sai tẩt cả bí mật đểu không thể che giấu.

- Xin mời Đại Đế.

- Nếu bản đế yêu cầu ngươi dùng Nghịch Thẩn Thuế Thiên Huyết làm sính lễ. ngươi có nguyện ý hav không?

Hết thảv sự vật trong thiên địa trờ nên mơ hồ không rồ, thậm chí nhạt đi chi còn lại Dương Phàm cùng Đại Đế.

Nghịch Thẩn Thuế Thiên Huvét?

Sắc mặt Dương Phàm ngưng trọng: Chẳng lè Vân Tiêu Đại Để này ham muốn Nghịch Thẩn Thué Thiên Huyết của minh?

Dương Phàm cúng Vân Tiêu Đại Đế bốn mắt nhin nhau, suy nghĩ bay vút, cảm quan Điệp Liên hcùng thẳm thắu thiên địa vạn vật.

Mơ hồ Dương Phàm bắt giữ đến đưỡng nét tươi cưỡi nơi khóe miệng của Đại Đế, lại phảng phất như hư ảo.

Vào lúc hai người nhìn nhau. Vũ Tịch không nghe được thanh âm của họ.

Sau khi trầm mặc hồi lâu.

- Nếu Đại Đế đáp ứng gả Vù Tịch cho vàn bối. vàn bối nguvện ý dùng Thẩn Huỵá làm sính lễ...

Dương Phàm vẻ mặt bình thản nói.

Cho dù Nghịch Thẩn Thué Thiên Huvết có lực háp dẫn rắt lớn đối với Dương Phàm nhưng mục tiẻu cuối cùng hắn theo đuổi là đại đạo Tiẻn Hồng.

Càng về sau ý nghĩa của thán thể càng ngàv càng nhỏ. Dương Phàm thậm chí có thể tùy ý Luân hồi tán sinh. Thần Huyết dùng trên người hắn khó thể phát huy công hiệu lớn nhất.

Còn nữa, Vân Vũ Tịch là một trong hai nữ nhản cuộc đời này Dương Phàm yêu nhất.

Neu có thể quang minh chính đại lấy nàng về, Dương Phàm được hưỡng "Tề nhân chi phúc", khònguổng cuộc đời này, cũng có thể toàn tâm thôi diễn đại đạo Tiên Hồng.

- Tốt, tốt, tốt!

Đại Đế nhìn hắn thật sâu. nói liền ba từ "tốt".

Dương Phàm căn bản không hiểu đẩu cua tai nheo ra sao.

- Như vậy là... Đại Đe đồng ý?

Trong lòng Dương Phàm thỡ ra một hơi nhẹ nhõm.

Lúc này Vân Vũ Tịch có thể nghe thắv thanh ảm. trên khuôn mặt như hoa sen lộ ra thẩn sắc khẩn trương chỡ mong.

Nàng khôngbiểt Dương Phàm cùng Đại Đế thương nghị cái gì.

Tuy nhiên nghe giọng điệu dường như sắp đạt thành.

- Không được.

Đại Đế vẫn lắc đầu.

vẫn còn không được!!!

Trong lòng Dương Phàm dâng lẽn lửa giận vô danh.

Quá thật là khinh người quá đáng!

Nghịch Thẩn Thuế Thiên Huvét. đó chính là trân bảo thất giới!

Đại Để này là lòng tham không đáy hav là hấp dẫn của Thẩn Huyết đổi với hắn không lớn như trong tưởng tượng?

- Vì sao?!

Dương Phàm hít sảu một hơi. chi nói ra hai chữ.

Giờ phút này, kính ý vốn có của hắn đổi với Đại Đế không còn lại chút nào.

- Bời vì... bản đế đà gà Vũ Tịch cho Ngao Thanh, con thứ chín của Long Hoàng Tổ.

Đại Đe lộ vẻ tiếc nuối nói.

Cái gi!!!

Sắc mặt Dương Phàm đại biến.

Làm sao có thể như vậy?

Ngao Thanh, con thứ chín của Long Hoàng Tổ?

Dương Phàm đột nhiên nhớ tới, lúc trước hắn mới đảm nhiệm Tiểu đội trưởng tiên vệ, từng thấy hai cha con Long Hoàng Tổ tới Vân Tiêu cung một chuvến.

Chẳng lè chính là lần đó...

- Nếu không tin. ngươi có thể hòi Vũ Tịch!

Đại Đế lộ ra bộ dạng chuyện không liên quan đến mình, phủi tay làm ngơ.

- Vũ Tịch, thật sự có chuyện này sao?

Ánh mắt Dương Phàm nin lẻn. khó tin nhìn phía Vân Vũ Tịch.

- Chuyện này...

Hai mắt Ván Vũ Tịch ướt át ửng đò nhưng lại nói không nên lỡi.

- Rốt cục là như thế nào?

Dương Phàm rốt cục nồi giận, nói gần như gầm lẻn.

Theo hắn tức giận, kiếm đạo ý chí của Vô Song dung họp với linh hồn phát ra kiếm ý kinh thiên.

- Trước khi gặp Dương đại ca. Vũ Tịch vẫn nghĩ rằng tình yêu giữa chúng ta chi là một giấc mơ. Hơn nữa giắc mơ đó thật mỏng lung, sau khi tinh lại dẳn dẳn nhạt đi. Thắng đến lấn đẩu tiên gặp mặt đại ca trong hiện thực ở Hàn Yên đàm, trí nhớ trong mơ mới chính thức hóa thành sự thật, trờ thành trí nhớ chán chính không thể xóa nhòa...

Vân Vũ Tịch nức nở không ngừng.

Xét cho cùng, tinh yêu tại Phàm giới là tinh yêu giữa kiếp trước của Dương Phàm và một hóa thân của Vũ Tịch.

Đối với Dương Phàm mà nói. đó là trí nhớ tình yêu của kiếp trước kéo dài tới hòm nay.

Đối với Vũ Tịch mà nói. đó là tinh yêu trong mạ trí nhớ trong mơ. Sau khi tinh lại dẩn dẳn nhạt đi. mờ mịt mà hư vô.

Thẳng đến khi hai người chân chính gặp nhau mới đưa tình yêu mộng ảo vượt qua Luân hồi này vào hiện thực.

Khúc chiết nguyên do trong này, trà Dương Phàm, Vũ Tịch, Đại Để. ai có thể hiểu được?

Ám Thiên đứng trầm mặc ỡ một bèn. nghe đến đó cũng mơ hồ đoán ra một chút, trong lòng không khói hâm mộ: "Vận khí của Dương Phàm này thặt sự là tổt đến nghịch thiên. Lúc ỡ Phàm giới cùng đã cùng Cửu Công chúa yêu sâu đậm trong mơ".

Đương nhiên, vặn khí chi là một phương diện.

Nếu Dương Phàm không có phẩn chấp nhất và kiên tri cũng sẽ không đuổi tới Thiên giới, do đó khiến tinh yêu trong mơ này vượt qua Luân hồi. chán chính hóa thành sự thật.

- Cho nên. ngày đó phụ hoàng nói đền việc hôn ước Vũ Tịch cũng không phán đối. Chuyện này vẫn không dám nói với Dương đại ca. Muội sợ...

- Muội sợ cái gì?

Cơn tức của Dương Phảm vơi đi. đại khái đoán được nguyên nhân hậu quả.

Hôn ước đó trước khi Dương Phàm cùng Vũ Tịch gặp mặt trong hiện thực. Lúc ấy Vân Vũ Tịch là Cửu Cóng chúa nhu thuận nhắt trong cảm nhận của Đại Đe. Đoạn tình yêu trong mơ kia cho tới bây giờ chi coi là hư ào. Là người con nhu thuận nhất. Vũ Tịch cũng không phản đối hòn ước do Đại Đế an bài.

Dù sao là con gái của Đại Đế. khõngphài tẳm thường. Hòn ước vẫn do cha mẹ an bài.

- Muội sợ... mất huynh vĩnh viễn.

Ván Vũ Tịch nước mắt dàn dụa. nắm chặt tay Dương Phàm không chịu buông ra.

Dương Phàm thỡ ra một hơi. yên lặng sắp xếp lại mọi chuvện.

Trong lúc này, Đại Đế cùng yên lặng quan sát hắn.

- Ta hiểu rồi.

Thẳng đến lúc. Dương Phàm gặt gật đấu. lau khô nước mắt trên mặt Vũ Tịch, may mắn vạn phẳn nói:

- Nếu ta muộn thêm vài vạn năm nữa. có thể sè chân chính mất muội...

Hai ngưỡi bốn mắt nhin nhau, nồng nàn say đắm.

Cuối cùng. Dương Phàm lại nhìn thắng Đại Đế. lời nói khẩn thiết:

- Tin tường Đại Đế cũng hiểu được tình vêu sâu đậm giữa vàn bối cùng Vũ Tịch. Vàn bối cũng nguyện ý đưa Nghịch Thần Huyết ra, có thể thấy được thành ý. Nếu đã như vvậ. vì sao hôn ước này không thể giải trừ...

Đại Đế xoav người, chắp tay sau lưng chi nói hai chữ:

- Hứa hẹn.

Hứa hẹn.

Dương Phàm nghe hai từ đó. có chút không rò.

Vân Vũ Tịch cười chua xót:

- Cả đời phụ hoàng nói một là một hai là hai. lời hứa ngàn vàng...

Ám Thiên trầm mặc không nói cũng lên tiếng:

- Dương Phàm, từ trước tới giờ Đại Đe đều là "nhất ngòn cửu đinh", khắp thất giới ai cũng biết tiếng. Lỡi ngưỡi nói còn hữu hiệu hon so với lời thề tâm ma. Khai đình mồi mười ức tám ngàn vạn năm một lần. nếu Thiên Đế không hiện thán chính là do Đại Đe quyết sách tam giới. Bời vậy có thể thấy được phần nào...

Dương Phàm nghe vậy không khòi ngẳn ra, không nghĩ tới Đại Đe không gi không làm được này lại có một việc như vậy không làm được.

- Cho nên. Đại Đe vì lời hứa ngàn vàng thậm chí có thể bò qua sự hấp dẫn của Nghịch Thẩn Thuế Thiên Huyết?

Dương Phàm chăm chú nhìn bóng lưng Đại Đẻ.

Giờ khắc này hắn đột nhiên cám thấy được, Đại Đe có thể được nhiều người tôn sùng như vậy tự nhiên là có đạo lý.

- Dương Phàm, ngươi có thể đi...

Đại Đẻ đưa lưng về phía hắn. đột nhiên lên tiếng.

Đi?

Dương Phàm ngần ra. Đại Đé không đáp ứng hòn sự nhưng cũng không thương tổn hắn. lại muốn hắn đi.

Chi là hắn cám thấy dường như từ "Đi" này có thâm ý khác.

- Chẳng lẽ muốn bản đế đích thản ném ngươi vào không gian hồn loạn?

Vân Tiêu Đại Đẻ quát lạnh một tiếng.

Một cỗ ý chí chúa tể thiên địa vạn vật ẩm ầm phủ xuống.

Phốc!

Một cái ý niệm, Dương Phàm lập tức hộc máu bị thương.

Đối mặt Đại Đế. hắn căn bản không có sức phán kháng.

Nếu nguyện ý, một ý niệm của Đại Đé có thể khién hắn tan thành mây khói.

- Được, ta đi!

Dương Phàm lau vết máu, chút thương thế này chi khoảnh khắc là thản thể hắn có thể khôi phục.

Dứt lời, hắn đột nhiên kéo tay Vân Vũ Tịch:

-Đi!

Ván Vũ Tịch kinh hô một tiếng, còn không hiểu được chuyện gì thi đã bị Dương Phàm mang ra Vân Tiêu điện.

- Dương Phàm, lá gan ngươi thật lớn dám mang Cửu Công chúa bỏ trốn!

Ám Thiên quát lớn một tiếng nhưng đuồi theo rất thong thả.

- Trong phạ̣m vi Vân Tiêu cung cai quán, người có thể bắt giữ Dương Phàm, bản đế sẽ trọng thường.

Thanh âm của Đại Đé vang khắp địa vực vô cùng rộng lớn trong phạm vi thế lực Vân Tiêu cung.

Tức thi cả Tinh Thiên thế giới xôn xao.

Dương Phàm kéo tay Vân Vũ Tịch dùng tốc độ hanh nhắt thi triển Luân hồi na di.

Không tiếc mọi giá tiêu hao căn nguyên lực. mồi một lấn Đại Luân Hồi na di của Dương Phàm có thể vượt qua vạn ức dặm.

- Đại ca, huynh muốn mang ta đi đâu?

Vá́n Vũ Tịch lo lắng mà chờ mong hòi.

- Tinh Thiên thế giới, chi sợ không còn nơi dừng chân. Chúng ta đi Tinh Hà thế giới.

Dương Phàm quyết đoán bay về phía lối ra vào Tinh Hà thế giới.

Tinh Hà thế giới mênh mông khôn cùng, nếu có thể trốn tới đó có thểbinh an vô sự.

Sỡ dì Dương Phàm không trốn vào Tiểu thế giới Mệnh Hạch là bời vì một loại điềm báo.

Tinh Thiên thế giới này có thể coi là nơi căn nguyên của tam giới. Cường giả đại năng rất nhiều, trốn trong Tiểu thế giới cũng có khả năng bị phát hiện.

Mà bản thán Dương Phàm thì không thể dùng bản thể tiến vào Tiên Hồng Không Gian.

Không tiếc mọi giá thi triển Đại Luân Hồi na di. ước chừng nửa nén hương rốt cục Dương Phàm tới lối ra vào Tinh Hà thể giới.

Phía trước có một vành đai gió lốc tủ vong, hoàn toàn do gió lốc không gian tạo thành. Tồn tại rắt nhièu sóng gợn không gian cùng một sổ khe không gian.

Chi có đạt tới trinh tự Tiên Đế mới có thể vượt qua vành đai gió lốc này.

Nhưng Dương Phàm vừa tới vành đai gió lổc tử vong, phát hiện hướng cửa vào có mưỡi vạn tiên vệ đóng giữ. cũng có hai vị Tiên Đe tọa trần.

- Sao lại thế này?

Dương Phàm chấn động.

- Vân Tiêu cung cùng nơi nàv có Truyền tống trận cố định quy mô lớn. Nơi nàv chẳng những là lối ra vào Tinh Thiên thế giới cùng Tinh Hà thể giới mà còn phong ắn thông đạo với hạ tam tiới. Đây là nơi trọng yếu của chiến trường thượng cổ.

Ván Vũ Tịch giải thích.

Vút Vút Vút Vút —

Mười vạn tiên vệ vây kín lối vào vành đai gió lốc tử vong.

Một gà Tiên Để trong đó là người quen cũ của Dương Phàm - Du Vân Tiên Đẻ!

Dương Phàm cưỡi chua xót. không nghĩ tới sè gặp Du Vân Tiên Đe.

- Dương Phàm, bó tay chịu trói đi.

Một Tiên Đe khác quát lạnh. Dương Phàm nhận ra hắn. đó là Phó cung chũ Vân Tiêu cung.

- Nếu ta cố ý muốn thông qua thì sao?

Dương Phàm cười lạnh lùng.

- Mặc dù chúng ta không thể bắt ngươi, nhưng muốn ngăn cản kéo dài một lát cũng không phải việc khó.

Phó cung chủ kia bộ dạng nắm chắc thắng lợi.

Hai vị Tiẻn Đế đều là Huyền Tiên nhị trọng, dưới tình huống liên thủ không phái tẳm thường. Huống chi còn có mắỵ trăm Tiên Quản, chục vạn tiên binh tiên tướng có thể tạo thánh trận phập cường đại.

Đội hình cưỡng đại như thế đủ hình thành trờ ngại đối với Dương Phàm.

Một khi kéo dài giâỵlát, tới lúc đó cưỡng giả Thiên giới buông xuống, sè cực kỳ bất lợi đối với Dương Phàm.

- Dương Kỳ...

Du Vân Tiên Đe cười lên tiếng:

- Ta tới đưa tiễn ngươi, mau dẫn Cửu Công chúa rời đi đi.

Đưa tiễn?

Dương Phàm nhìn hắn với vẻ khó tin.

- Đi mau!

Du Vân Tiên Đe nói là làm ngay, bồng nhiên vung tay.

Bábábá!

Trong phút chốc, mưỡi vạn tiên binh tiên tướng nhường ra một con đường.

- Du Vân Tiên Để. Ngươi dám trái lệnh Đại Đe.

Phó cung chủ kinh sợ thét lớn.

- Ha ha. Đây đểu là tiên vệ thủ hạ của ta.

Du Vân Tiẻn Đe thản nhiên cười. Đám tiên vệ này đểu nghe lệnh hắn.

- Du Vân, bão trọng. Bẳng hữu nhưngươi. Dương Phàm ta giao định rồi.

Dương Phàm cảm kích nhìn hắn một cái, kéo tav Vân Vũ Tịch bắn nhanh vào vành đai gió lổc từ vong kia.

- Đừng quên ước định giữa chúng ta!

Du Vân Tiẻn Để cười lớn. thân hình nhoáng một cái ngăn cản Phó cung chủ đang muốn cản đường.

Ba... ẩm ầm~

Hai người giao kích mấv chường. Du Vân Tiên Đế kêu một tiếng đau đớn. bị đẩy lui mấy chục trượng, khóe miệng ri máu.

Tu vi của hắn hơi kém hơn Phó cung chủ Huyền Tiên nhị trọng đinh một chút.

Mà giờ phút này bóng hai người Dương Phàm đà sớm biến mắt trong vành đai gió lốc tử vong.

- Du Vân, ngươi làm vậy đáng giá sao?

Phó cung chủ cười giận nói.

- Ta sè tạ tội với Đại Đế...

Du Vân Tiên Đé lạnh nhạt đáp lời. sau đó cưỡi khè:

- Đáng giá hay không là ở bản tâm của ta. Hắn là bẳng hữu Du Vân ta tán thành. "Đưa tiễn" bẳng hữu không phái là chuyện đương nhiên sao?

- Ngươi... ngươi...

Phó cóng chủ tức giận, nhắt thời tắc lời.

Vân Tiêu điện.

- Đại Đế. ngài thật là dụng tâm lương khổ, không ngờ để mặc Dương Phàm dẫn Cửu Công chúa chạv trốn.

Ám Thiên cung kính nói.

- Tuv bản đế "nhắt ngôn cửu đinh", nhưng hòn ước này... vị tất không thể phế bò.

Đại Đế mim cười:

- Vậy phải xem ngộ tính cùng tạo hóa của Dương Phàm.

- Du Vân kia dám vi phạm ý chí của ngài, quang minh chính đại "Đưa tiễn" Dương Phàm.

Ám Thiên vẻ ác liệt nói.

Vi phạm ỷ chí của Đại Đế cơ bản không có gi khác với việc nghịch thiên mà đi.

- Đưa tiễn?

Đại Đế cười lớn:

- Tiểu tủ Du Vân này thật là đáng yêu. Bàn đế rất tán thường...

Đại Đế treo thướng ớ Vân Tiêu cung nhấc lên một cơn lốc thật lớn cuốn khắp La Thiên Tiên Cảnh.

Một nhản vật có gan trực diện khiêu chiến Đại Đế đã đủ thành một đoạn truyền kỳ trong thất giới.

Cái tên Dương Kỳ vốn yên lặng vô danh dần dần được cường giả thất giới biết đến.

Dù sao từ xưa đến nay cường giả khiêu chiến quvền uy của Đại Đế. không ai có thể toàn thân trớ ra.

Mà tin tức chán chính chấn động Thiên giới lại là Cửu Công chúa Bích Dao Cung bó trốn.

Nhân tài mới xuất hiện với cái tên "Ngòi sao kỳ tích" cùng Cửu Công chúa trình diễn một câu chuyện ái tình thẩn thoại, khắc cốt minh tâm, khiêu chiến quyển uy tối cao. ngày sau lại càng trớ thành một đoạn giai thoại.

Tin tức chấn động Thiên giớii này với Tinh Thiên thế giớii làm trung tâm đẩu tiên là truyền khắp thượng tam giới rồi sau đó chấn động toàn bộ thất giới.

Bích Dao Vân Tiên hoàn mỹ nhất Tinh Thiên thế giới, mộng ảo hoàn mỹ trong vô sổ cảm nhận của nam nhản thất giới không ngờ bó trốn cùng một người phi thăng mới xuất hiện.

Việc này khiến vô số người ngưỡng mộ. theo đuổi Cửu Công chúa thương tâm muốn chết.

Vô hình trung Dương Phàm dường nhưtrớ thành "Kẻ thù chung" trong cảm nhận của vô số nam nhân của Tinh Thiên thế giới.

Đương nhiên cũng không thiếu một số ít người biết lai lịch chân chính của Dương Kỳ này.

ờ sâu trong bổn biển rộng lớn khôn cùng của Tinh Thiên thế giới.

Noi đáy biển sâu ngàn vạn dặm có một tỏa Long cung quanh quẩn hào quang chín màu mù mịt đứng sừng sững ở đáv biển sâu.

Sự tồn tại của nó khiến vô số vêu thú thủy tộc nơi biển sâu kính sợ có thừa không dám tới gần mảy mav.

Gió lốc sóng biển rung chuyền trong hải vực sau khi tiép cận Long cung chín mẩu nàv cũng trớ thàn gió êm sóng lặng.

Vô hình trung nó như trớ thành cấm kỵ của thế giới Tinh Thiên hải vực.

Nó chính là chúa tể vô thượng của toàn bộ thế giới Tinh Thiên hải vực - Cửu Long cung.

Lịch sử của Cửu Long cung một trong bốn thế lực chúa tể có thể ngược dòng về lúc thất giới sơ khai, ớ tam giới trà Vô thượng Thiên đình thì nó là cổ xưa lâu đòi nhất.

Nghe đồn Cửu Long cung chướng khống bốn biển, thế lực quản lý lớn nhất, nội tinh thảm sâu nhất; có vô sổ bảo bối tiên gia thất truỵên khiến phán đòng tiên nhân của thất giới hướng về.

Theo sách cồ ghi lại, kho báu Cửu Long ờ noi đáy biển sâu ẩn chứa sổ lượng bảo vật kinh người, bất kỳ một kiện nào đêu vô giá đủ khiên Tiên Đẻ đó mắt.

Tài phú tư bản của Cửu Long cung tự nhiên là đệ nhất có một không hai thất giớii.

Nhưng người dám can đảm có ý đồ nhòm ngó thường không có kết cục tốt.

Trong thất giới nàv ai có thể gánh chịu cơn giận của Long Hoàng Tổ?

Pháp lực thẩn thông của long hoàng tổ chẳng những số một số hai Thiên giới mà dõi khắp thất giớii cũng là đánh đâu thắng đó không gì cản nôi.

Đêm khuva cùng ngàv Dương Phàm cùng Cửu Còng chúa bó chạy, tiến vào vành đai gió lốc tử vong.

Trongmột tỏa cung điện thủv tinh xa hoa lộng lẫy được tương khám vô số Dạ minh châu của Cửu Long cung.

- Phụ hoàng, cầu ngài làm chủ cho hài nhi. Cửu Công chúa của Bích Dao cung không ngờ bị tên phi thăng kia đoạt đi rồi, điêu này làm cho con không còn mặt mũi nào gặp người.

Ngao Thanh con thứ chín của Long Hoàng Tổ quv trên mặt đất. lòng đầy lửa giận tố cáo.

Ngao Thanh là con thứ chín của Long Hoàng Tổ, thản mặc giáp nhẹ đẩu có sừng tím nhìn qua vài phẩn non nớt.

Mặc dù nhìn qua tuổi của Ngao Thanh không lớn nhung là một người có thiên phú cao nhắt trong chín người con của Long Hoàng Tô.

Trong thòi gian mấy trăm vạn năm ngắn ngủi hắn tấn chức Huvển Tiên nhất trọng, lại thêm Long tộc có ưu thế thiên phú được tròi ưu ái, thản thòng pháp lực lại càng ngạo thị cùng cấp.

Sau một lúc lâu. Ngao Thanh thêm mắm đặm muối, nói rõ đẩu đuôi một lẩn.

- Nào có lý đó! Con dâu tương lai của Cừu Long cung ta, hắn cũng dám cướp!

Long Hoàng Tổ ngồi trên tử kim bào tọa giận tím mặt vỗ bàn đứng bật đậy:

- Đâv không chi liên quan đến thê diện của ngươi mà càng khiến danh dự của Cừu Long cung ta mất hết!

- Xin phụ hoàng ra tay làm chủ cho hài nhi. vãn hồi uy danh của Cửu Long cung.

Ngao Thanh cám thấy mừng thẩm liên tục phụ họa.

- Hừ. thứ không có tiền đồ. Vợ tương lai của ngươi bị cướp đi. không biết tự đi cướp về? Ta đường đường là Long Hoàng Đại Đế một phương, vi một hậu bối mà chuvện bé xé ra to tự mình ra tay. Chẳng phải khiển bá chủ các phương của thất giới cười đến rớt răng?

Trong mắt Long Hoàng Tổ phát ra lãnh quang, một cỗ hàn ý bao phủ khiến toàn thản Ngao Thanh run lên.

Long Hoàng Đại Đe là nhân vật chúa tể một phương của tam giới lại đích thán ra tay vì một người phi thăng quá thật rất mất phong độ.

- Nhưng Dương Phàm nàv không phải tẩm thường, nghe đồn sớ hữu Nghịch Thẩn Thuế Thiên Huvết lại mang ý chí của Vô Song Thán Kiếm, pháp lực thân thòng gân như có thê chém giết cường giả HuyềnTiên tam trọng. Hài nhi khôngphải địch thủ.

Ngao Thanh hổ thẹn cúi đẩu.

Lúc này Dương Phàm đã nổi tiếng Tinh Thiên thế giớii, thản thông áp đảo Phù Lâm Tiên Đế. lại bang vào ý chí của Vô Song Thần Kiếm một lẩn giết chết Ám Thiên Huvển Tiên tam trọng.

Ngao Thanh cũng tự biết lấy mình, thực lực của hắn tới tranh đoạt Bích Dao Vân Tiên chi sợ mệnh nhó khó bào toàn.

- Một người phi thăng ngay cả Huyền Tiên tam trọng cũng không tới, có gi phải sợ! Vi phụ trợ giúp ngươi một tav, có thê "mã đáo thành công".

Long Hoàng Tổ cười ngạo nghễ.

- Đa tạ phụ hoàng.

Ngao Thanh liên tục tạ ơn.

- Chi là Dương Phàm kia có thể cướp Cửu Công chúa đi dưới mắt Đại Đế, trong nàv tất có điểm kỳ quái.

Long Hoàng Tổ nhíu màv. trong mắt lệ quang chóp lóe. thanh âm chợt lộ ra vài tia lạnh băng:

- Cửu Công chúa phối Cửu Long Thái tử chính là tuyệt phổi tiên gia, chẳng lẽ Vân Tiêu Đại Đế đã thay đôi ước định ban đầu?

- Ý của phụ hoàng là...?

Ngao Thanh bỗng nhiên cảm thấy một tia nguy cơ.

Dương Phàm cùng Vân Vũ Tịch cáo biệt Du Vân Tiên Đế tiến vào vành đai gió lốc tử vong.

Vành đai gió lốc tử vong chính là thông đạo giữa Tinh Thiên thế giới cùng Tinh Hà thế giới, càng là nơi hiểm yếu của chiến trường thất giới.

ờ noi này gió lốc không gian liên tiếp xuất hiện, thanh thế mênh mỏng cuồn cuộn kèm theo những cái khe không gian nhó bé.

Với pháp lực thẩn thòng của hai người đủ để ngăn cản gió lốc không gian ớ một trình độ nhất định, duy nhất phải cẩn thận chính là khe không gian thi thoảng xuất hiện.

Trong vành đai gió lốc tử vong trống vắng lạnh băng. Dương Phàm nắm tay Vũ Tịch lại cảm thấy vô cùng ấm áp. Hai người thi thoảngbổn mắt nhìn nhau, tình ý sâu đậm.

ở trung tâm vành đai gió lốc tử vong không một tiếng động.

- Vũ Tịch, muội có hối hận khi chạy trốn cùng ta không?

Dương Phàm lẳng lặng nhìn thẳng Vân Vũ Tịch.

- Quyết không hối hận.

Lời nói Vân Vũ Tịch quyết đoán, trên mặt tràn đầy thâm tình chân thảnh, trong mắt lộ ý cười:

- Chua có khi nào kinh tám động phách giống như hôm nay. Dương đại ca vì muội đổi mặt phụ hoàng, chống lại toàn bộ Tinh Thiên thế giới. Vũ Tịch cam nguyện cùng đại ca chạy trốn chết.

-Tốt!

Trong lòng Dương Phàm hào hùng vạn trượng, hai nguời nắm tay càng chặt.

Vân Vũ Tịch rác vào trong lòng hắn. Thản ớ trong vành đai gió lốc tử vong, trải qua đấu tranh kinh tâm động phách cùng trốn chết, nàng thấy hạnh phúc trước nay chưa từng có, lông mi dài nhẹ rung động lại điểm tĩnh bình yên nhu thế.

Giờ khắc này cho dù sắp phải chết đi nàng cũng không có gì sợ hãi.

Qua lại chừng vài ngày, rốt cục hai người tiến vào một vùng Tinh hà trổng trải vô ngẩn.

Tinh Hà thế giới mênh mông rộng lớn cũng hiện ra trong tẩm mắt hai người.

Dương Phàm hít sâu một hơi: "Nơi này chính là nơi kiép trước phi thăng!"

Thiên Thẩn Tinh ngày trước ớ phương nào. Dương Phàm không biết.

Tương đối vói Tinh hà vô tận, Thiên Thẩn Tinh nhó bé nhưbụibặm.

- Ha ha. Thiên cao nhám điểu phi, Hải khoát bang ngư dược (Tròi cao mặc cho chim bay, biển rộng mặc cho cá nhảv). Vũ Tịch, chúng ta xuất phát thôi.

Dương Phàm kéo tay Vũ Tịch, hai người như thần tiên quyến lữ bay về phía Tinh hà mẻrih mông.

- Đày là lần đẩu tiên Vũ Tịch tới Tinh Hà thế giới.

Trên mặt Vân Vũ Tịch tràn đẩy vui sướng, có cảm giác tự do tự tại như chim sổ lồng.

Hai người đại na di một lần. xuất hiện ớ bên cạnh một quá cầu lửa khổng lồ tản ra nhiệt độ cực nóng đốt cháv vạn vật.

Nhiệt độ trung tâm cẩu lửa nàv đạt tới mức độ khiến linh hồn không yên.

- Ha ha. Đâv chính là trung tâm của mồi Hẳng tinh hệ. Hệ thống của Tinh Hà thế giới quá thật bất đồng, thuộc về không gian sáng lập về sau.

Dương Phàm kéo Vân Vũ Tịch rời khói "Quả cầu lửa" thật lớn nàv.

Với thần thông của Dương Phàm xuyên qua tinh hệ không chút tốn sức, trong chóp mắt vượt qua một đám tinh cầu tu chân.

Quv mô của mỗi viên tirih cẩu kia đểu không thua Thiên Thần Tinh.

Có một số tinh cầu lớn. quỵ mô lại càng gấp trăm vạn lẩn Thiên Thẩn Tinh.

Sổ lồng bay cao chẳng những khiến Vũ Tịch nhìn ra thế giới mới lạ mà kiến thức của Dương Phàm cùng được tăng trưởng.

Phiêu bạt như vậy mấv tháng liền rốt cục hai người cảm thấy mệt mỏi.

- Ta hv vọng có thể tìm được cố nhản cũ trên Thiên Thẩn Tinh trước kia, đặc biệt là đồ nhi khôngbiết tungtích kia.

Dương Phàm cảm khái nói.

- Đại ca. có phải chúng ta nên cần một mái nhà hay không?

Đôi mắt đẹp của Ván Vũ Tịch chóp chóp.

-Nhà?

Dương Phàm ngẳn ra sau đó bật cười:

- Vũ Tịch trước tiên tiến vào vùng đất sống.

Không lâu sau ờ trong Tiên Hồng Không Gian, Luân Hồi Tinh Bảo từbẻn ngoài trờ về.

- Từ hòm nay trờ đi. Luân Hồi Tinh Bảo tiến vào Tinh Hà thế giới.

Dương Phàm cho rất nhiều thân hữu tiến vào Luân Hồi Tinh Bảo, số lượng danh ngạch đạt tới hơn một ngàn người, chứa thân hữu của hai kiếp hoàn toàn dư dà.

Trong "Tinh Điện" hình trứng ớ trung ương. Dương Phàm gặp thân nhân kiếp nàv.

Phụ thản Dương Lâm, mẫu thản Nam Cung Nguvệt. đại ca Dương Cương nhị ca, Dương Đông.

Dương Phàm chi giàn lược nói một chút về chuvện có liên quan hai kiếp Luân hồi.

Nhị ca Dương Đòng hung phấn dị thường nói:

- Không ngờ là Tinh Không Thành Lũy. Rốt cục ta có cơ hội rời Vân Thiên đại lục ngao du Thiên giới rộng lớn.

Trong trăm năm gần đây Luân Hồi Tinh Bảo lại lần lượt dung luyện vài món Thứ Thẩn khí, phâm cấp lại được tăng lẻn trên diện rộng.

Hiện nav Luân Hồi Tinh Bảo có phạm vi ba ngàn trượng, toàn thản màu bạc sáng ngòi huyễn lệ, nhìn từ rất xa lộ ra một tia ô quang thân bí.

- Tuy 1'ẳng quy mô của Luân Hồi Tinh Bảo này trong số rất nhiều Tinh Không Thanh Lũy thất giới coi như là nhó nhung lực phòng ngự. thẩn thông công năng cùng tốc độ di động... của nó ít nhất có thê xếp Top 10 thất giới. Tỷ như phòng ngự, cho dù là Tiên Đê bình thường buông xuống cũng rất thương tổn phạm mảv mav.

Thiên tượng đại sư nói với vẻ đầy tự hào.

Dương Phàm đương nhiên hết sức vừa lòng.

Luân Hồi Tinh Bảo có thể có thành tựu như vậy bới vì Dương Phàm không tiếc ném vài kiện Thứ Thẩn khí vào.

- Ta tin tướng sẽ có một ngày TirihNguvênLô có thể trớ thành Thẩn khí chán chính. Đến lúc đó Luân Hôi Tinh Bảo sẽ trớ thành Tinh Không Thành Lũy cấp bậc Thân khí đâu tiên của thất giớii. Tiên Đế đinh cấp buông xuống thậm chí phái nhượng bộ lui binh, có lẽ Đại Đế cũng khó thê làm gì được.

Trong mắt Thiên tượng đại sư tràn ngập hướng tới cùng chờ mong vô hạn.

Dương Phàm gật đẩu không chút nghi ngờ:

- Ta tin tướng sẽ có ngày đó.

Luân Hồi Tirih Bảo khổng lồ chớ giấc mộng của mọi người bav lượn trong Tinh hà khôn cùng.

Nếu không có uy hiếp tiềm tàng và ý nguvện còn chưa hoàn thành, có lẽ Dương Phàm sẽ cùng chúng thân hữu ngao du trong Tinh hà, hành tâu thất giới.

Nhưng Dương Phàm biết nguvện vọng nàv chi sợ không thể thành hiện thực.

Cỗ kiếm đạo ý chí của Vô Song ớ nơi sâu trong linh hồn "Thinh thịch" nhảy lên. cùng với cỗ khí tức kiếm đạo quen thuộc vẫn luôn nhắc nhớ Dương Phàm.

- Dương Phàm... Tìm lại bản thể của ta!

Từ trong kiếm đạo ý chí truyền tới một thanh âm lạnh lùng mà mờ mịt. giống như cách một tầng Luân hồi.