Tiên Hồng Lộ

Chương 677: Kim Lý Vương!




Trác tiên tử đi rồi, Nam Cung Hạm thoáng lộ vẻ nghi hoặc, cảm giác chuyện thật kỳ lạ, nhưng nàng cũng không suy đoán bậv bạ, không có truy hòi.

Cho đến hiện tại. Nam Cung Hạm còn tưởng rằng Dương Phàm là nhất giới tán tu dạo chơi, nhiều lắm là có chút kỳ thuật gia truyền.

Dương Phàm nhìn theo Trác tiên tử ròi đi. thì thào lẩm bẩm:

- Ngay cả loại thủ đoạn hối lộ này đêu dùng, đủ thấy tâm địa người này không tốt. ta sao có thể làm chuyện tác hợp muội muội cùng người này?

Tạ Vũ Trác tiên tử làm sao dự đoán được, một nước cờ này của họ. chẳng những không thành công, ngược lại làm chuyện càng thêm xấu hơn.

Bới vì Dương Phàm căn bản không phải là tu sĩ bình thường, mặc dù tu vi của hắn ớ Đại Tân không tính là nôi bật. nhưng vị trí độ cao cùng tâm nhìn của hắn, đâu phải người thường có thể hiểu được?

Theo bản chất mà nói, bán tính của Tạ Vũ người này không tính là hư hóng, tối thiểu ớ phút gian nguy tàn khốc hiện giờ, tình cảnh lục đục với nhau ỡ trong những tòng phái lớn cũng không có.

Nhưng tiếc rằng, trừ lần đầu tiên vội vàng trải qua. ấn tượng đầu tiên của Dương Phàm về hắn rất kém. hiện tại lại thực hiện loại tiêu kỹ xảo này. nên càng dẫn tới xem thường hắn.

Dương Phàm không t hay hắn nói tốt ớ trước mặt Dương Tuệ Tâm, gần như đã quyết định hắn không có chút hy vọng nào.

Vào buổi chiểu cùng ngày, lúc mặt trời khuẩt dưới dãv núi xa xa.

- Dương dược sư! Sư tôn ta đã truyền lời xuống, mời ngài đi động phủ ờ đệ thất trọng phong, xem quái chứng cho con Kim Lý Vương của người.

Trên gương mặt thanh nhã tươi mát củaNam Cung Hạm, lộ ra một chút vẻ do dự.

- Nam Cung cô nương có điểu gì có thể nói thẳng ra.

Dương Phàm hơi lộ ra ý cười, gần như có thể đoán được câu dưới.

- Là như vẩy. con Kim Lý Vương của sư tôn ta, mắc quái chứng mấy chục năm không trị khói. Trong thời gian qua cũng có mòi mấy vị danh V. đêu không làm gì được. Mà nay sư tôn nghe nói ngài chính là một tán tu từ ngoài tới, tu vi cũng không cao. đối với ý tứ lần này cũng vô tình. Nếu không phải ta nhiều lần xin để cử. chi sợ sư tôn cũng sẽ không mời ngài

đi...

Nam Cung Hạm nói rõ nguyẻn do trong này.

- Thì ra thế.

Dương Phàm gật gật đầu. sinh ra vài phẩn hảo cảm vói Nam Cung Hạm, có thể tưởng tượng, đối phương tận lực để cử mình, đã phải gánh chịu không ít áp lực.

- Nam Cung cô nương cứ yên tâm, Dương mỗ sẽ không để cô nương thất vọng.

Dương Phàm vẫn thản sắc trấn định, trong giọng nói bình thản lộ ra một loại tự tin.

- Như thế thì tốt! Ngài không cẩn có áp lực quá lớn. cho dù thất bại, sư tôn nhiều lắm là trách cứ ta vài ba câu. không có việc gì.

Nam Cung Hạm khó hiểu nhìn hắn một cái. trong lòng lại thả lóng yên lòng một cách kỳ diệu, nàng rất tín nhiệm lời nói của Dương Phàm.

Sau đó. Nam Cung Hạm dẫn đường, bàn tay ngọc thủ bấm pháp quyết, một đạo độn quang màu xanh lam, phiêu dật như mây trên trời, mang Dương Phàm bay đi đệ bát trọng phong.

Theo Dương Phàm biết, đệ bát trọng phong, chính là nơi cư ngụ của nhản vật cao tầng trong tông môn. Trú ờ nơi này, ít nhất là tu sĩ cấp ThôngHuyên trớ lên. thậm chí còn có nhản vật cấp trường lão trong tông môn.

Mói vừa bay đến đệ bát trọng phong, phía trước bay tới hai gã tu sĩ chắp pháp mặt mang mặt nạ băng bạc. ngăn hai người lại đưa ra nghi vấn thán phận của Dương Phàm.

Nam Cung Hạm lấy ra một cái ngọc bài đặc thù, nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, lạnh nhạt

nói:

- Sư tôn ta cho mời người này tới!

- Mời!

Hai gã tu sĩ chấp pháp phi thân rời đi.

Dương Phàm hơi triển khai cảm quan, từ trên đệ bát trọng phong này, cảm nhận được vài luồng khí tức uy hiếp, có thể thấy được phía trên tất có đại năng.

Không bao lâu. ở trên đệ bát trọng phong vùng băng tuyết đóng băng, mâv mù lượn lờ. hai người tiến vào vị trí vùng ven. một cái động phủ như thủy tinh màu lam.

Xem theo vị trL sư tôn của Nam Cung Hạm ở trên đệ bát trọng phong địa vị so ra thấp kém.

Tiến vào động phủ, Nam Cung Hạm dẫn Dương Phàm đi gặp sư tôn.

- Hòm nay sư tổ cùng một vị khách quý khác, đang định, tới Mộng Lý Trì xem cá. thòi cơ chi sợ không đúng lúc...

Sư tôn của Nam Cung Hạm. là một vị nữ nhân đoan trang mặc xiêm y màu xanh nước, mặt trắng như ngọc, dáng người đẫv đà, đôi mắt sáng kia hơi lộ ra vẻ ướt mọng, thản nhiên liếc nhìn Dương Phàm một cái.

Ý tứ của nàng thực rõ ràng, hôm nay không phải là ngày xem bệnh cho Kim Lý Vương, kì thực nàng cũng không tin Dương Phàm có thể trị lành bệnh cho linh thú vẻu của mình, nàng cũng không coi trọng hắn lắm.

- Sư tôn! Dương dược sư...

Nam Cung Hạm khẽ cắn đòi mòi. vừa mới chuẩn bị giải thích.

"Vù! Vù!"

Đúng lúc này. hai luồng khí tức cường đại bức tới. khiển cho Nam Cung Hạm cùng với sư tôn của nàng, đều có một loại cám giác khó thớ.

Dương Phàm đột nhiên cảm nhận được một áp lực đè xuống mình.

Cổ áp lực này giống như cùng Vân tướng Lục Tương gặp nhau lúc trước.

- Lam Ngọc tiên tử! Trăm năm không gặp. động phủ của đồ nhi ngươi càng ngày càng lộng lẫy xinh đẹp, mà lại không mất vé thanh lịch...

Thanh âm của người nói chuyện có vẻ già nua. là một lão già lông mày trắng, tóc bạc mặt mũi hồng hào. ngồi trên một con nia già màu đen như một ngọn núi nhỏ. trên mai nia phủ kín hoa văn rối rắm, phong cách cổ xua.

Cùng đi bên lão là một giai nhân tuyệt đẹp thoát tục chân đạp trên hoa sen màu xanh nước, dung nhan như ngọc, hình dáng tuyệt trần, nhất là đôi mắt kia trong suốt như thủv tinh màu xanh lam.

Đây cũng chính là Lam Ngọc tiên tử trong miệng lão già lòng mày trắng kia, xem theo khí tức công pháp có liên hệ sâu xa với Nam Cung Hạm cùng sư tôn cùa nàng.

- Bái kiến Mặc trường lão. sư tổ, sư tôn!

Nam Cung Hạm và sư tôn. vội vàng cung kính thi lễ. chào đón.

Ánh mắt Dương Phàm tập trung nhìn trên mặt Mặc trướng lão lông mày trắng, chợt trong lòng vừa động: "Người này không phải chính là một trong hai người tối hòm qua ờ chỗ sâu dưới lòng đất. âm thầm chuẩn bị âm mưu nào đó sao?"

- Bạch Linh. Nam Cung Hạm! Hai thầy trò các ngươi đều ờ đây à!

Lam Ngọc tiên tử hơi lộ ra ý cười, đê lộ ra đôi mắt sáng như sao. lại lập tức nhìn thấy Dương Phàm phía sau, đôi mày thanh tú khẽ nhăn lại:

- Người này là ai. thoạt nhìn thực lạ mặt?

- Bẩm sư tôn. hắn là Dược Sư do Hạm nhi mời đến, là để trị bệnh cho con Kim Lý Vương của đệ từbị bệnh mấy chục năm nay.

Bách Linh đáp.

Lam Ngọc tiên tử nghe vậy. hơi có vẻ không hài lòng nói:

- Đệ tử Tiên Đạo Tông ta chữa bệrih xem y, chưa từng cân tìm tới người ngoài, trong tông môn cũng không phái không có nguời thẩn thông đại nănậ hơn nữa là một tu sĩ Nguyẻn Anh Kỳ nho nhỏ. chuyện này nếu đê người ngoài biết được, chăng phải là bị cười nhạo sao?

- Bới vì sư tôn hàng năm bế quan, không dám vì việc này mà quấv rẩy ngài, đây cũng là chủ ý của Hạm nhi.

Bạch Linh khúm na khúm núm, có phần sợ hãi. lại đô trách nhiệm lên người đệ tử.

Nam Cung Hạm mặt ngọc đỏ bừng, "bùm" một tiếng, quy sụp xuống:

- Bẩm sư tổ! Đồ nhi biết được Kim Lý Vương mấy chục năm không trị khỏi, có đề cử này chi vì muôn sư tôn hết ưu phiền. Mà người này tuy là tán tu nhắt giới, nhưng đích xác có vài phần Kỳ thuật. Ngày ấy ở trên đường, hắn đễ dàng trị chứng bệnh của Hoàng Phù đạo hữu mà gần trăm năm nay Ngay cả danh V đểu không thể giài quyết. cũng nhờ đó mà Hoàng Phù vừa mới đột phá cảnh giới tu vi...

Ánh mắt nàng ứng đỏ. giờ phút này có vẻ nhu mì đáng thương, nhưng nửa câu nói sau. vẫn như cũ biện giải cho Dương Phàm.

Lam Ngọc tiên tử sắc mặt sa sẩm xuống, vừa định lên tiếng, lại ngừng, vì Mặc trưởng lão kinh dị kêu lên:

- Hoàng Phù? Ý ngươi là nói thiếu niên ốm yếu trăm năm trước gia nhập tông môn ta?

- Bẩm Mặc trưởng lão! Đúng là người này!

Nam Cung Hạm đáp, đồng thời trong lòng rất lấy làm lạ. Hoàng Phù chi là một đệ tử đời thứba rất bình thường, Mặc trướng lão này nhưthế nào lại biết hắn?

- Hoàng Phù?

Lam Ngọc tiên tử cùng Mặc trướng lão liếc nhau, thân niệm truyên âm nói:

- Chẳnglẽ là tên kia...

- Đúng! Người này thân phận không tẩm thường, vốn là con cháu hậu đại một gia tộc dòng thứ của Hoàng Võ Hâu. bới vi tự mình học trộm tuyệt học đích truyền, bị tâu hóa nhập ma, nên bị trục xuất khói gia tộc. Nhưng mẫu thân hắn không đành lòng, ủv thác người đưa hắn đến Tiên Đạo Tông, lúc ấy ta cũng trông thấy bệnh trạng của người này. đích thật là một quái chứng.

Mặc trường lão cười thần niệm truyền âm.

Hai người nói chuyện với nhau, đám người Dương Phàm, Nam Cung Hạm đương nhiên không biết.

- Hạm nhi! Ngươi còn không đưa hắn trớ về đi.

Bạch Linh hơi trách cứ nói.

Nam Cung Hạm sắc mặt lập tức có chút trắng bệch, ánh mắt nhìn Dương Phàm đẩy áy náy.

Dương Phàm vẫn giữ thẩn sắc bình thản, chậm rãi đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Hắn đến Tiên Đạo Tông mục đích đã đạt được, chuyện chữa bệnh cho Kim Lý Vương chi là tiện thể mà thôi.

- Chờ một chút!

Mặc trường lão híp hai mắt lại đánh giá Dương Phàm một lát. cười ha hà nói:

- Ngươi có thể trị khỏi quái bệnh cho Hoàng Phù. có thể thấy được trình độ V thuật không phải là nhỏ. Phải biết bệnh trạng của hắn Dược Sư cấp dưới Thánh y, gân như không có khả năng chữa khói.

- Đa tạ Mặc trưởng lão!

Nam Cung Hạm hơi lộ ra sắc mặt vui mừng, vội vàng ý bảo Dương Phàm nói lời cảm tạ.

Hoán Thiên Nha của Dương Phàm bồng nhiên sinh ra cảm ứng. cảm giác dường như người này thấy được vài phần chi tiết bản thân, chăng lẽ là do Chí Bảo Long Khí?

Nhưng từ khi hắn tự tu luyện Ẩn Long Quyá. đã thu liễm khí tức này, dưới tình huống ớ gần bên, ít nhất phải là cường giả Thòng Huyển mới cảm nhận được.

Mặc trưởng lão này rõ ràng là đại tu sĩ Hóa Thẩn nhãn hiệu lâu đời. nhung con rùa già lão cưỡi kia. Ngay cà Dương Phàm cũng nhìn không thấu lai lịch.

- Đa tạ nhị vị trưởng lão!

Dương Phàm chi phải miễn cưỡng đáp ứng, trong lòng hơi có chút lo lắng, dù sao người này cũng không phái một trướng lão đơn giàn như vậy. theo tinh hình ngày ấy phòng đoán: nguời này đúng là nội gián của địch trong Tiên Đạo Tông, cùng Vương hầu không biết tên kia mưu đồ âm mưu gì đó. Với ý đồ nghịch Chuyên đại cục Thiên Vũ Châu, ngay cả Tiên Đạo Tòng đều bị tính kế.

- ở trước mặt nhị vị trưởng lão. ngươi cần phải thận trọng lời nói và việc làm.

Bạch Linh liếc mắt nhìn hắn, dùng thẩn niệm truyền âm cảnh cáo.

Dương Phàm không để ý đến nàng, theo mấy người đi tới Mộng Lý Trì trong động phủ!

Mộng Lý Trì là một cái ao lập phương được pháp thuật tác dụng, nổi lơ lửng tại giữa không trung, bốn phía đêu có hàng rào chìm ngăn cách.

Từ xa nhìn lại. một khối nước màu xanh đẹp lạ thường, trổng rỗng ở giữa không trung, trong nước xuyên qua xuyên lại các loại cá xinh đẹp, thậm chí không thiéu một số chủng loại trong hải vực.

- Không hổ là Mộng Lý Trì. Cái ao này đúng thật chi có ớ trong mộng mới có thể nhìn thấy.

Mặc trướng lão tán thường.

Còn Lam Ngọc tiên tử lạnh nhạt nói:

- Đưa Kim Lý Vương của ngươi ra xem. nếu ta có thê chữa khỏi bệnh cho nó. thì không cẩn tới người ngoài.

-Dạ!

Bạch Linh vui mừng, nếu có sư tôn ra tay. khẳng định không thành vấn để.

Liền thấy nàng bấm tay niệm thần chú. trong Mộng Lý Trì bơi ra một con cá chép hai mắt lớn như hạt châu, lấp lánh vảy vàng ánh. xem hình thể có lẽ tới hơn ngàn cân.

Kim Lý Vương này rõ ràng là yêu ngư đã trải qua dị biến, vẩy cá hơi phát sáng giống như vảy vàng của Kim Giao Long. Chi có điều sau khi mắc bệnh hai mắt thát thẩn, mấy chỗ vảy vàng thổi rữa.

- Đẻ ta xem thử.

Lam Ngọc tiên tử vẫy tay một cái. hút lấy Kim Lý Vương bệnh hoạn, buồn bã iu xìu đến trước người.

Nàng điều tra một lát, khẽ cau mày, trên tay bấm tay niệm thẩn chú, đánh ra từng đạo dao động li ti màu lam, rót vào trong cơ thể Kim Lý Vương.

Ngay sau đó, Kim Lý Vương kia chi là khí sắc thoạt nhìn tốt lên một chút, nhưng chứng bệnh chưa thấy biến hóa. vết thổi rữa trên vẩy cá màu vàng vẫn không tiêu tan, hai mắt hơi có vẻ dại ra.

Lam Ngọc tiên tử cắn chặt hàm răng trắng tinh, lại dứt khoát thi triển thẩn thông pháp thuật liên tục. đông thời dường như kiêm tra. vẫn như trước không làm sao được.

-Đẻ ta thử xem!

Mặc trướng lão cũng thửtrị bệnh mấy lần. rồi rất nhanh buông tay.

- Xem ra chi có tim Thánh V Đại Tẩn. mới có thể trị khói quái chứng này.

Lam Ngọc tiên tử khẽ thớ dài một hoi. định cứ như vậy từ bó.

Dù sao ớ Đại Tẩn đạt tới cắp thánh V. cũng đúng là có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Mà lúc này. Nam Cung Hạm cổ lấy dũng khí, thấp giọng nói:

- Không bẳngđể Dương dược sưthửxem!

-Hắn?

Sư tôn. sư tổ của nàng đểu lộ ra vẻ nghi hoặc.

Chuyện này Ngay cả đại tu sĩ Hóa Thần đều làm không được, tu sĩ Nguyên Anh nho nhỏ có năng lực làm được sao?