Tiên Hồng Lộ

Chương 671: Đối kháng (hạ)




Khuôn mặt ôn hòa của Lục Tương bồng chốc sa sẩm xuống, trong lòng hắn lẩn đẩu sinh ra sát khí mãnh liệt.

Liền thấy hai bàn tay hắn hợp lại. "Bốp" một tiếng, bên cạnh chợt xuất hiện một nam nhản thán mặc vũ y, lờ mờ trong ráng mây.

Đúng là một Lục Tương thứ hai.

Dương Phàm sắc mặt chợt ngưng trọng, Thán Ngoại Hóa Thán.

Thân Ngoại Hóa Thân của Lục Tương cũng không phải thản thể huyết nhục nam nhân, mà là một loại như ráng mây trên trời kết thành, xem khí tức ít nhất tu vi đạt tới cấp Thông Huyển Hóa Thẩn trung kỳ.

- Phản thán giao cho ngươi!

Thanh âm Lục Tương trong tréo nhưng lạnh lùng, phán thán kia nhích động một cái, vọt tới trước mặt Thạch Thiên Hàn, phát động công kích mơ hô không chừng.

Bóng ảnh Ma Thẩn sau lung Thạch Thiên Hàn nổi giận gầm lên một tiếng, hung hăng chụp một chường đánh lui phán thản của Lục Tương hơn mười trượng.

Nhưng mà thân là phần thân của đại tu sĩ Hóa Thần, cánh giới của hắn cực cao. mặc dù không thê Ngay mặt chổng lại Thạch Thiên Hàn. nhưng kiêm chế một chút cũng không khó.

Dương Phàm đứng giữa hư không, ở xa xa giằng co cùng Lục Tương.

Cùng thòi điểm hai đại bản tôn giẳng co, phản thản của mỗi người, đã bay lên tròi đánh nhau kịch liệt, thanh thế chấn động bầu trời.

- Hiện tại cho ngươi kiến thức một chút chán chính thông huyền lực của đại tu sĩ Hóa Thần.

Lục Tương nói với vẻ mặt lạnh lùng, hai tròng mắt nhìn thẳng vào Dương Phàm, không còn chút ý khinh thị nào.

Còn chưa dứt lời. một phán thần lực cường đại đển khiến cho Dương Phàm kinh hãi. dung nhập vào hư không quanh mình.

Trong phút chốc, gió mây thiên địa biến sắc. vô số ráng mây ớ khu vực quanh mình hắn ngưng kết lại.

Trong hư không, lực lượng mênh mông kinh thiên, gia tăng thêm lên người Lục Tương.

Giờ khắc này. hắn có được cũng không phải lực lượng cá nhân, mà là pháp lực thông huyền, dẫn đường lực lượng vô tận trong hư không.

Dương Phàm lộ thần sắc ngưng trọng, điểu hắn kiêng kị nhắt là linh hồn lực của đại tu sĩ Hóa Thản không chi cường đại gấp mười lân so với chính mình.

Cổ lực lượng linh hồn này. dẫn xuất ra phản thẩn dung nhập hư không, hiểu được pháp

tắc.

Mà đại tu sĩ Hóa Thẩn còn có thể để cho ngàn vạn phản thẩn, dùng pháp tắc thông huyền độc đáo, dẫn đường lực lượng mênh mông trong hư không.

Không hể nghi ngờ, cảnh giới như thế, cùng Thiên Nhân Mô Thức của Dương Phàm, có hiệu quả như nhau.

Có điều bất đồng chính là, Dương Phàm lại lấy đạo của tự nhiên, ớ dưới tác dụng huyền diệu của Hoán Thiên Nha cùng Hồn Căn, trên thòng với bẩu trời, dưới nổi với đại địa. lấy lực lượng thiên nhiên thiên địa vô cùng vô tận kia làm hậu thuẫn.

"Vù!"

Bóng mây nhoáng lên một cái, Lục Tương biển mất, trong thiên địa vô số ráng mây theo đó rung chuyển.

Quanh thân Dương Phàm liền ngưng tụ ra quang giáp màu nâu. mặt ngoài lưu chuyển hoa văn đó như lửa. đông thòi hắn hít sâu một hơi. trong phạm vi ngàn dặm, lực lượng thiên nhiên mênh mòng vô cùng vô tận hội tụ mà đến.

Mặc dù linh hồn lực kém xa không bằng đối phương, nhưng trong nháy mắt Dương Phàm dẫnđườnglực lượng thiên nhiên, cũng không thua kém Lục Tương.

Lục Tương thầm giật mình, với xu thế này tiếp tục, nếu để đối phương tắn chức đại tu sĩ Hóa Thần, chăng phải là vô địch Đại Tản sao?

Chi thấy trời đất rung chuyển, gió mây che lấp bầu trời, Dương Phàm cùng Lục Tương chia thiên địa làm hai.

Phía sau Dương Phàm, sám chóp vang rền. gió lốc nổi lên bốn phía, đại địa chấn động, vô số sinh mệnh lưu chuyển cấu thảnh câu nổi thông với thiên địa.

Mà sau lưng Lục Tương một vùng thế giới ráng mây cuồn cuộn, che trời lấp đất. mắt nhìn không thấy cuối.

Tiểu Hán ớ xa xa quan sát, bàn tay nhỏ bé nắm chặt, nàng cũng khó có thể tin, Dương Phàm có thể đạt tới độ cao như thế.

- Ha ha! Cành giới của ngươi mặc dù không thua kém ta. nhưng đổi với khống chế huyển ảo thì còn xa không kịp ta.

Lục Tương từ trong ráng mâv biến mất, một chưởng theo trong hư không bổ tới. phát ra một bóng chướng vân quang lớn dài đến mấy chục trượng.

Hai tròng mắt Dương Phàm giống như vầng mặt trời bùng sáng, một quyển oanh kích tới. hồng quang tận trời, cùng cự chường vân quang kia giao kích cùng một chỗ.

"Rắc!"

Cự chướng vân quang lập tức bị vỡ tan.

"Không đúng!" Dương Phàm lại thẳm nghĩkhông ổn.

Chi thấy ráng mâv kia hóa thành ngàn vạn đao mây. gào rít mà xuống, bao phủ Dương Phàm cùng viễn cô Cự Thạch Tinh ớ trong đó.

"Phù! Phù! Vèo! Vèo!"

ở dưới công kích của vô số đao mây đầy trời, hòa văn trên quang giáp màu nâu quanh thản Dương Phàm, lập tức bị phá vỡ vô số vết nứt.

Mặc dù hắn lấy thiên địa làm chỗ dựa, nhung công kích của đổi phương phát động, cùng dẫn đường lực lượng của hư không vô tận, hai người đểu như nhau.

Vén vẹn chi một lẩn hô hấp, tầng phòng hộ của Dương Phàm bị đánh cho vỡ nát.

"Vèo!"

Thanh Điểu Phi Phong ờ sau lưng Dương Phàm, bỗng nhiên chóp động, một luồng gió màu xanh cuồn cuộn thổi quét ra bổn phía, thản ảnh hắn dung nhập trong luồng gió biến mất không thấy.

-ổ?

Lục Tương hơi lộ ra dị sắc, không thể không thừa nhận, kiện thông linh pháp bảo của Dương Phàm kia thật rất cổ quái, chẳng lẽ đạt tới cấp trân phẩm?

Thấy vậy. trong tay hắn bồng nhiên xuất hiện một cây quạt lông màu trắng, rót vào lực lượng hư không vô tận.

"Vù Vù!"

Cây quạt lòng nho nhỏ kia ớ trong tay hắn bành trướng gấp trăm gấp ngàn lần. bay vụt lên hư không, quạt mạnh xuống dưới, một luông đao gió sắc bén dài mấy chục trượng, giống như băng giống như mây, hung hăng cắt vào trong luồng gió màu xanh kia. rồi đột nhiên xoay tròn xuống dưới, xé nát hết thảy mọi vật ớ xung quanh nó.

Ngay lập tức, thân ánh của Dương Phàm hiện thản ớ một góc khác, áo choàng kia nang lên. nhoáng lên một cái đã ớ ngoài vài dặm.

- Đây là áo choàng gì?

Lục Tương chấn động, chăm chú nhìn Thanh Điêu Phi Phong, lại nhìn mặt trên có thê thấy được hình dáng thản điêu Thanh Loan, còn lấp lóe kim vãn mờ nhạt.

Lúc này dưới tác dụng của áo choàng, Dương Phàm nhoáng lên một cái liền ờ ngoài vài dặm, cũng là phong độn thuật.

Không hổ là sản phẩm từ trong Thiên Lan Điện, ngay cả Lục Tương cũng phải cảm thấy khó giài quyết.

- Ha ha! Pháp bảo thực không tệ.

Lục Tương cười ha hả:

- Bôn tọa cũng thật lâu không sử dụng Vân Vũ Y rồi.

Tiếng nói vừa dứt. vũ y mặc trên người hắn, đột nhiên ờ sau lưng triển khai hai đôi cánh.

Đồng thời, l áng mây dẩy đặc ngưng tụ ớ quanh thán hắn, hình thành một cái vòng phòng hộ cường lực.

Này đúng là một kiện pháp bào kiêm nhiệm phòng ngự và phi hành.

"Vèo!"

Vân quang nhoáng lên một cái. ráng mây trắng phía chân trời chóp động, lập tức áp tới gần Dương Phàm.

Dương Phàm thầm nghĩ không xong, thản hình nhoáng lên lại hiện ra tại sau lưng Lục Tương, tung một chướng chụp tới.

"Ầm! Ầm!"

Hai chường mãnh liệt đánh tới. bắn tung ra tia sáng đò. Lục Tương không chút sứt mé. cười lạnh nói:

- Loại công kích trinh độ này, nếu muốn công phá phòng ngự của ta. còn kém quá xa.

ở trên độ cao đại tu sĩ Hóa Thẩn, Lục Tương Ngay cà không sử dụng thông linh pháp bảo. chi cần dùng phán thản lực cường đại kia, dẫn đường lực lượng thông Huyền của hư không, đủ để ngăn cản Thiên nhân một kích của Dương Phàm.

Huống chi giờ phút này hắn lại có thông linh pháp bào phòng ngự Thiên Vũ Y hộ thân.

- Đến phiên ta!

Phần thân lực của Lục Tương bỗng nhiên che phủ khu vực quanh mình, nhưng lại không phải nhẳm vào Dương Phàm.

"Không xong!"

Dương Phàm đột nhiên phát giác, cồ phần thần lực bàng bạc kia dẫn đường pháp tắc thông huyền giao hòa cùng hư không, lại có năng lực ngăn cách Phong Độn Thuật của mình.

Trừ phi có được linh hồn cành giới cao hơn so vói đối phương, mới có thể phá vỡ hạn chế nơi này.

"Ầm!"

Mà lúc này, Lục Tương nhìn nhưnhẹ nhàng tung một quyền đánh tới.

"Rắc!"

Tầng phòng ngự quanh mình Dương Phàm lập tức vỡ nát. hắn kêu lẻn một tiếng đau đớn, xương sườn bị đánh gãy mấy cái, Ngay cà tạng phủ trong cơ thê. đêu đã bị thương tôn.

Nếu không phải thể phách của hắn đạt tới cấp độ không phải con người, chi một kích này, đã có thể xương cổt vỡ nát không còn hình hài.

"Phù!"

Thản hình Dương Phàm bắn tung đi. giữa không trung phun ra một búng máu.

Trong cơ thể Sinh Mệnh Lục Chủng phần hoá ra vô số lục lưu rất nhanh phục hỗi thương thế của hắn.

Lục Tương cũng nhin thấy được tình huống này, cả kinh kêu lên thành tiếng:

-... Bất diệt thân thể?

Bất diệt thân thể trong truyền thuyết. có hai loại tình huống. Một là thân thể rắn chắc như kim cương bất hoại, không thể tổn thương. Thứ hai chính là sự khôi phục sức khòe khó tin.

Sự khôi phục sức khóe của Dương Phàm, lại đạt tới mức biến thái, xưng là thán thể bất diệt, cũng không khoa trương chút nào.

- Ngươi muốn giết chết ta, cùng không đơn giản như vậy.

Dương Phàm ở giữa không trang, lau vệt máu nơi khóe miệng, thương thế đã tốt lại bàv tám phẩn.

Lục Tương nhìn thấy tình huống này. thẩn sắc càng thêm ngưng trọng.

Đổi mặt với thản thể bất diệt trong truyền thuyết, trừ phi dùng lực lượng với tính áp đảo, trực tiếp đánh nát thản thể của đổi thủ hoặc là thẩn hồn câu diệt.

Nhưng mà, tuy rẳng hắn có lực lượng tính áp đảo, đặc biệt là lực lượng linh hồn. nhưng dưới tinh huống Dương Phàm dung hợp thiên địa, nhiêu nhất chi có thê tạo thành một chút thương tổn rất nhỏ cho hắn. Nhưng đối với hắn có được thản thể bất diệt mà nói vẫn còn xa không đủ.

- Hừ! Một khi đã như vậy, Hãy để ta nhìn xem, cực hạn khôi phục của ngươi là bao nhiêu?

Phán thẩn của Lục Tương dẫn đường pháp tắc thòng huyền, áp chế cả phiền hư không này. Dương Phàm không thể bò chạy.

Chi thấy Thiên Vũ Y trên người hắn phần hoá ra mấy chục tia sáng óng ánh như tơ. "Vù vù" mấy tiếng, cuốn lấy Dương Phàm đang phi thân chạy trốn.

Chợt, quạt lông trong tay hắn vung lên. mấy lông vũ giống như băng giống như mây, đâm vào trong cơ thể Dương Phàm.

"Phốcphốc!"

Máu văng khắp nơi. lực đạo khủng bổ, tạo thành đả kích thật lớn trên thân thể Dương Phàm.

Dương Phàm kêu lên một tiếng đau đớn, hồng quang trên người chấn động, đánh rơi mấy lông vũ xuống.

Ngay sau đó miệng vết thương kia rất nhanh phục hỗi như cũ. với tổc độ dùng mắt thường có thể thấy được, Ngay cả một cái vết sẹo cũng không lưu lại.

"Ầm ầm!"

Hắn nâng bản tay lên, hung hăng đánh vào vân ti quấn quanh quanh thân mình.

"Rắc" một tiếng, thật vất và mới chặt đứt mấy cái, lại bị càng nhiều vân ti quấn quanh.

Mắt thấy đã sắp bị đối phương bắt giữ.

Dương Phàm vừa động ý niệm, trong tay xuất hiện một quả ngọc bội màu đỏ sậm, mặt trên có thể thấy được hình ảnh một con Hỏa Kỳ Lân rất sổng động.

- Hòa LânNgọc Bội!

Lục Tương lập tức nhận ra bảo vật này.

"Vù!"

Chi thấy một luồng lửa đò thẫm từ trong Hòa Lân Ngọc Bội phun ra cuồn cuộn, làm cho hết thảy trong tẩm nhìn hóa thành biển lửa.

Vân ti trói quanh thản Dương Phàm cũng trong phút chốc hóa thành tro tàn.

Thản hình Lục Tương bật lui về phia sau. tránh thoát biển lửa kia, bới vì loại thông linh pháp bảo hóa hệ này chính là khắc tinh của Thiên Vũ Y.

- Ha ha! Để xem ngươi làm thế nào chạy thoát khòi lòng bản tay của Lục mỗ!

Thản hình Lục Tương nhoáng lên một cái. hiện ra tại bên hòng Dương Phàm, hắn cười ha hả nói có vẻ nắm chắc thắng lợi.

- ỏ? Vân tướng đại nhân có biện phập giết chết ta sao?

Dương Phàm trừo phúng cười.

Hắn mặc dù đánh không lại đổi phương, nhưng tự nghĩ cũng không dễ bị giết chết.

Huống chi. Chi Bảo Long Khi Hoàng Long Quan trong tay hắn vẫn nhẫn nhịn chưa sử dụng.

- Một chiêu kế tiếp, bào đám thân thể ngươi dập nát, thần hổn mai một.

Lục Tương cười tự tin, phán thân áp chế hư không, quạt lông trong tay chậm rãi nâng

lên.

Bồng nhiên, quạt lông kia hóa thành trăm ngàn lòng vũ giống như băng giống nhưmâv. hình thành một vầng sáng hình cẩu.

Dương Phàm nhin chẳm chẳm vào ngàn vạn tia sáng hình thành quang đoàn kia, chi cám thấy không rét mà run, một lực nguy cơ trí mạng đánh úp lại.

Những lông vũ này lúc nãv chi vẻn vẹn một tia. có thể diệt sát cường già Thông Huyển. làm cho Dương Phàm bị thương.

Mà hiện tại là tồn tại khủng bố ngàn vạn tia hội tụ. chiêu thức kế tiềp sẽ kinh khủng đến mức nào.

Dương Phàm hít sâu một hơi. trong tay xuất hiện một mặt cồ kính.

Này cũng là cồ kính thông linh pháp bảo cấp trân phẩm thu được đẩu tiên trong Thiên Lan Điện, hắn chua bao giờ sử dụng qua.

"Đây là pháp bào cồ quái gì?" Lục Tương cũng thầm đánh giá cổ kính kia.

"Vù!"

Dương Phàm rót vào pháp lực. liên tục bấm tay niệm thẩn chú. chi thấy mặt cổ kính thẩn bí kia nguyẽn vốn ảm đạm, bất chợt nớ ĩộ ra hào quang màu trắng chói mắt.

"Vù!"

Một chùm tia sáng trắng lấp lóe không chừng, từ trong cổ kính thẩn bí phát ra, cực kỳ mau lẹ đánh trúng Lục Tương.

Linh hồn Lục Tương chấn động, tầng phòng ngự vân quang quanh thân, trong nháy mắt vỡ tan, hóa thành nguyên thủv lốm đốm.

- Đây là pháp bảo gì!

Lục Tương lộ sắc mặt hoảng sợ, thản hình bật lui về phía sau mấy trượng.