Tiên Hồng Lộ

Chương 628: Thiết Dực đại quân




- Ha ha haKhông có nắm chắc tuyệt đối, bản vương sao tùy tiện tới đối phó các ngươi.

Thiên Dực Vương giọ sắc nhọn, làm vô số con dơi đen ngừng rít gào, lại vô cùng đắc ý nói:

- Chậc chậc! Ai nói luận bàn thì nhất định phải đơn đả độc đấu? Huống hồ những dơi đen này đều là con dân của bản vương.

- Nắm chắc tuyệt đối?

Trong mắt Dương Phàm hiện lên một tia trào phúng:

- Chi bằng chiến thuật biển người hay sao?

- Chiến thuật biển người? Ngươi cũng quá coi thường con dân của ta rồi.

Thiên Dực Vương cười lạnh một tiếng, hai móng vuốt ôm ngang ngực, nắm chắc thắng lợi nói:

- Nếu như là chiến thuật biển người bình thường, đương nhiên không làm gì được Chí Cường Giả Nội Hải. Nhưng con dân của ta có được thần thông kỳ lạ nhất Nội Hải.

Dứt lời, hắn đột nhiên khoát tay, ngàn vạn con dơi đen chia thành từng đội, như một con lũ đen bao vây toàn hòn đảo.

Chỉ trong khoảng khắc, trên trời cao hòn đảo lớn đến mười dặm, hoàn toàn bị con dơi chiếm lĩnh, trên đầu toàn một mảnh bóng đen làm người ta da đầu tê dại.

Dương Phàm híp mắt lại, quan sát những con dơi đen này.

Thần thức thoáng quét sơ qua, phát hiện tuyệt đại đa số con dơi đen này đều là yêu thú tam cực, trong đó có một hai trăm con là bậc cao.

Không chỉ như thế, trong đám dơi này còn có mười tám con dơi đen thân như sắt đá, hai cánh mở rộng ít nhất cũng phải hai ba trượng.

Những con dơi đen to lớn này, trên người tản mát ra một cỗ khí tức thâm trầm khủng bố, quanh thân quấn những cơn lốc đen.

Mười tám con thiết Dực Hắc Biên Bức này đều là cấp bậc Hóa Hình, chỉ là không hóa thành hình người, nhưng bằng hình thái này thì càng thích hợp tác chiến hơn.

Đội hình dáng sợ như thế, làm cho Dương Phàm hít một hơi lạnh.

Coi như là đại quân bò cạp độc của hắn, cũng còn xa xa không thể sánh bằng.

Chí Cường Giả Nội Hải, Yêu Tôn thống lĩnh ức dặm hải vực, quả nhiên không tầm thường.

- Đây là đòn sát thủ do bản vương bí mật bồi dưỡngThiết Dực đại quân.

Trong mắt Thiên Dực Vương lộ ra hưng phấn chờ mong, vô cùng tự tin nói:

- Ở trước mặt Thiết Dực đại quân, dù là tông sư Thiên Thu Vô Ngân đích thân tới, Thác Thiên Ma Vương ở đây, cũng chỉ có thể chạy trối chết.

- Ngươi cho là Thiết Dực đại quân này có thể vây khốn được ta?

Dương Phàm hời hợt nói.

- Chậc chậc chậc, cho đến giờ bản vương cũng không nghĩ tới chuyện vây khốn Chí Cường Giả Nội Hải, chỉ cần vây giết bằng hữu của ngươi là được.

Ánh mắt u ám của Thiên Dực Vương lộ ra thần sắc tham lam, dừng trên người Hồ Phi bên cạnh Dương Phàm.

Mục tiêu của hắn là Hồ Phi.

Nói cho đúng hơn, là Lôi Linh Châu trên người Hồ Phi.

- Hừ! Tiểu yêu chó má kia, quả nhiên ngươi đánh chủ ý tới Lôi Linh Châu của Hồ gia, có bản lĩnh thì chạy tới đây.

Hồ Phi hai tay ôm ngang ngực, bộ dạng không sợ trời không sợ đất.

Thiên Dực Vương nghe vậy, nao nao, tiếp đó sắc mặt tái mét, thân thể khẽ run rẩy.

Tiểu yêu chó má?

Cái nhân loại nho nhỏ này, lại dám gọi mình là tiểu yêu chó máHả, không đúng, trên người kẻ này dường như có khí tức yêu tộc.

Thiên Dực Vương ánh mắt nghiêm lại, quan sát Hồ Phi mấy lần, khứu giác mơ hồ cảm giác được một cỗ khí tức làm mình run sợ.

Thân là Thiên Dực Hấp Huyết Bức hiếm thấy, cảm giác của Thiên Dực Vương là hạng nhất hơn người.

Không đợi hắn phản ứng lại, một cái bóng tím nổ lớn một tiếng, phóng tới trước mặt, một mảnh tia sét màu tím đánh lên cơn lốc xám phủ đầy trời.

Toàn bộ tầng gió lốc xám khẽ chấn động, Thiên Dực Vương sắc mặt khẽ biến, tiếp đó xẹt một tia tức giận: Đối mặt với Chí Cường Giả Nội Hải, kẻ này lại dám chủ động ra tay đánh tới, hoàn toàn không để mình trong mắt.

Bùm bùm ầm ầm

Trong tay Hồ Phi lại ngưng tụ một đoàn Lôi Hỏa, bộc phát ra lực lượng hủy diệt làm người ta run rẩy, mạnh mẽ đánh về phía Thiên Dực Vương.

Xoạt xoạt xoạt!

Thiên Dực Vương ở trong cơn lốc xám có thể biến mất hư không, nháy mắt xuất hiện ở một chỗ khác, dùng xuất quỷ nhập thần cũng không đủ hình dung.

Thấy cảnh này, ánh mắt Dương Phàm hiện dị sắc, đó rõ ràng là một loại thần thông Phong Độn do Thiên Dực Vương tìm hiểu từ việc nắm giữ Phong Linh Châu.

Ở trong gió lốc như màn trời này, Thiên Dực Vương như một thần linh muốn biến mất thì biến mất, muốn xuất hiện liền xuất hiện.

Hồ Phi ngừng công kích mãnh liệt, răng rắc một tiếng xé nát một mảnh khu vực gió lốc, nhưng trận gió xung quanh tràn tới, liền khôi phục nguyên trạng.

- Chậc chậc, thực lực tiểu tử này không tệ, nhưng so sánh với bảy đại Yêu Tôn Nội Hải, ngươi còn kém xa lắm.

Tiếng nói Thiên Dực Vương chập chờn trôi nổi giữa cơn lốc xám.

- Ngươi cho là Hồ gia không có biện pháp gì với ngươi hay sao?

Hồ Phi toàn thân lông khỉ dựng đứng, trên người tràn ra một cỗ khí tức cấm kỵ bạo ngược, lại khiến cho Thiên Dực Vương ẩn trong tầng mây trở nên bất an.

Đột nhiên, trên trán Hồ Phi mở ra con mắt thứ ba, phun ra một tia quang mang vàng kim tận trời.

Trong nháy mắt, tất cả trong thiên địa, không có gì giấu được con mắt vàng thứ ba này.

Thân thể Thiên Dực Vương run rẩy một trận, trong lòng sợ hãi, nhìn chằm chằm Hồ Phi không thể tin được.

- Tam NhãnTam Nhãn Thông Thiên

Trên mặt Thiên Dực Vương thoáng hiện kinh hãi, thân thể như bị cứng lại, không thể nhúc nhích.

Vào lúc này, hắn gần như hít thở không thông.

Vù phốc

Trụ ánh sáng vàng rực cắt hư không, xuyên thủng cơn lốc xám.

Thân thể Thiên Dực Vương bỗng nhiên run lên, một làn gió xanh trong suốt bao bọc thân thể hắn, biến mất tại chỗ.

Xoạt vù!

Mượn Phong Linh Châu truyền thừa, chỉ kém một chút xíu, là hắn đã tránh thoát khỏi một kích thần thông của Hồ Phi.

- Cạc cạc cạcCái Yêu Tôn chó má gì, cũng không hơn cái này mà thôi.

Mặc dù Hồ Phi có chút suy yếu, nhưng không che giấu được thần sắc đắc ý.

"Kẻ này nhất định không thể để lạiNhất định phải giết hắn."

Vẻ kinh hoảng trong mắt Thiên Dực Vương nhanh chóng bị một tia sát ý lạnh băng thay thế.

- Thiết Dực đại quân, Khốn Thiên Âm Ba!

Thân hình Thiên Dực Vương chợt lóe, hóa thành một tia sáng xanh, chớp mắt đánh về phía Hồ Phi.

Hồ Phi vừa chuẩn bị ra tay, ngàn vạn Thiết Dực đại quân trên bầu trời phát ra một cỗ sóng âm vô hình, chấn hắn khí huyết đảo loạn, linh hồn rung chuyển một trận, pháp lực trong cơ thể càng thêm không chịu khống chế.

Đối mặt Thiên Dực Vương tập kích như chớp vào đầu, hắn miễn cưỡng vươn tay bảo hộ trên đầu.

Ầm

Thiên Dực Vương chụp xuống đầu Hồ Phi.

Bùm

Hồ Phi rơi xuống đất, ngàn vạn đạo sóng âm vô hình giáng xuống từ trên trời. Chẳng những bao phủ hắn, ngay cả Dương Phàm cùng Vân Vũ Tịch cũng không ngoại lệ.

Vân Vũ Tịch công lực hơi yếu, sắc mặt đau đớn, dung nhan tái nhợt, nhưng yên lặng nhắm đôi mắt sáng, một làn sóng xanh lục như làn nước uốn lượn xung quanh, giảm bớt áp lực cho Dương Phàm, Hồ Phi, nhưng dù là vậy, ở dưới Khốn Thiên Âm Ba, ba người cũng bị ảnh hưởng rất lớn.

Vân Vũ Tịch chỉ có thể đảm bảo không bị thương, Hồ Phi khí huyết sôi trào, pháp lực không chịu khống chế, hai tay che tai, cực kỳ khó chịu.

Hiển nhiên năng lực chống lại sóng âm cỗ quái này, Vân Vũ Tịch bình ổn tự nhiên mạnh hơn rất nhiều.

"Lẽ nào đây là Âm tu trong truyền thuyết tu tiên giới?"

Dương Phàm khẽ giật mình, dưới tình huống Hồn Căn dung nhập đại địa, hắn bị ảnh hưởng nhỏ nhất.

Theo sách cỗ ghi chép, tu tiên giới rộng lớn này có một chút con đường tu luyện thuộc tính cực kỳ hiếm thấy, như là Từ tu, lại như Âm tu.

Cái gọi là Âm tu, là một loại vận dụng âm thanh. Khi tu luyện đến cảnh giới nhất định, tất cả vật chất đều khó ngăn cách, thậm chí tổn thương linh hồn, khó lòng phòng bị.

Chẳng qua Dương Phàm thoáng phân tích, phát hiện những con dơi đen này phát ra sóng âm chỉ là một loại thiên phú bản năng, không phải do về sau tu luyện ra.

Khi ngàn vạn thiết Dực đại quân tụ một chỗ phát ra sóng âm, hình thành uy năng đúng là kinh thế hãi tục.

Phóng mắt khắp cả Nội Hải, có thể đột phá ra khỏi Khốn Thiên Âm Ba này, sợ rằng chỉ có nhân vật cấp bậc Chí Tôn Nội Hải.

Khó trách Thiên Dực Vương dám lớn tiếng, ra tay với mấy người Dương Phàm.

Ở trong Khốn Thiên Âm Ba, coi như là Nguyên Anh đại tu sĩ, mười phần lực lượng cũng không phát huy được hai ba phần.

Chí Cường Giả Nội Hải thân hãm trong đó, cũng chỉ có thể chạy trối chết.

Bình!

Hồ Phi hai tay bịt tai, đau đớn rít gào rống to, thậm chí lăn lộn trên mặt đất.

Dương Phàm đang khống chế đại địa, đồng thời chia sẻ với hắn một bộ phận áp lực. Thế nhưng thần thông sinh ra sóng âm này vô hình vô chất, lực lượng bình thường gần như không thể ngăn cản.

- Ha ha haBản vương khuyên ngươi một câu, ngoan ngoãn giao ra Lôi Linh Châu, tha cho ngươi không chết.

Thiên Dực Vương uy hiếp, nhưng ánh sáng lạnh băng trong mắt hắn, không che giấu được sát ý mãnh liệt.

Ngao

Hồ Phi đột nhiên ngửa mặt hét dài một tiếng, thân thể nửa ngồi, hai tay hóa thành móng vuốt, đưa ngang trước người, trong mắt hiện ra tia máu, nhe răng hung dữ.

Một tiếng hét dài kia bộc phát uy năng chấn động tầng mây, hải vực gần đó dâng lên cơn sóng ngập trời.

Bùm bùm bùm bùm bùm bùm bùm

Trong khoảng khắc, từng mảnh dơi đen rơi xuống khỏi không trung, có chừng hơn trăm thi thể.

- Cái gì?

Thiên Dực Vương hoảng sợ không thôi, hoảng hốt nhìn về phía Hồ Phi.

Từ khi Hồ Phi hiện ra con mắt thứ ba, trong lòng hắn vẫn luôn sợ hãi, ngay cả dưới tình huống thực lực cao hơn đối phương cả một đoạn lớn.

Lúc này, Hồ Phi mặt mũi dữ tợn, thân như khi, cong người ngồi xuống, hai tay quắp lại, tròng mắt đỏ hồng.

Bên ngoài thân thể hắn, càng ngưng kết ra một tầng màng tím, thực lực tăng lên biên độ rộng, phóng ra một cỗ khí tức dã man nguyên thủy.

"Cuồng hóa rồi!"

Dương Phàm hiện vẻ kinh ngạc.

Sở dĩ hắn không ra tay, là bởi từng nghe Lão Yêu đã nói, càng là lúc sống chết trước mắt, có thể sẽ bị kích thích càng lớn, Hồ Phi sẽ càng đào móc ra tiềm năng càng lớn.

Xùy xoát

Tàn ảnh chợt lóe, Hồ Phi nhanh như tia chớp, khoảng khắc giãy khỏi Khốn Thiên Âm Ba của Thiết Dực đại quân, giết về phía Thiên Dực Vương trong cơn lốc xám.

- Vây khốn hắn!

Thiên Dực Vương rít gào một tiếng.

Lúc này tiến vào cuồng hóa, thực lực Hồ Phi có thể sánh ngang Hóa Thần, một mảnh tia sét xanh thoáng cái xé rách cơn lốc xám, vết rách lan tràn ra cả một khu vực.

chi chi chi chi

Vô số con dơi đen quanh hòn đảo cũng rít gào, từng cơn sóng gợn thấy được bằng mắt thường, toàn bộ đánh lên trên người Hồ Phi.

Thân hình Hồ Phi bất chợt bị cản lại, tốc độ giảm đi.

Trong mắt Thiên Dực Vương đầy một mảnh hung tàn, nhấc tay, trước người hình thànhđoàn gió, biến một mảnh trước mắt thành phấn toái, nhắm phía Hồ Phi quét tới.

Hắn rõ ràng đã vận dụng lực lượng Phong Linh Châu.

Hồ Phi há miệng, phun ra một quả cầu sấm sét màu xanh, bắn xuyên qua, hóa thành một cơn bão sấm sét xé nát công kích của Thiên Dực Vương.

Thiên Dực Vương sắc mặt trầm xuống, mơ hồ có cảm giác không áp chế được.

- Thiết Dực đại quân, Huyễn Thiên Hồn Âm!

Thiên Dực Vương lạnh lùng ra lệnh.

Thoáng cái, vô số sóng âm đột nhiên trở nên nhu hòa, giao hòa lẫn nhau, hình thành một cỗ lực lượng quỷ dị.

Đúng lúc này.

- Ha ha! Lấy nhiều khi ít, thật coi Dương mỗ không tồn tại sao?

Tiếng cười Dương Phàm truyền đến, tiếp đó nhấc tay, khẽ quát một tiếng:

- Lạc Thiên Thuật -

Oanh

Tiếng nói vừa dứt, trên bầu trời hòn đảo, vô số bóng đen rơi xuống như mưa, liên tiếp phát ra tiếng bùm bùm bùm, cảnh tượng vô cùng đồ sộ