Tiên Hồng Lộ

Chương 605: Truyền tống Nội Hải




Mấy vị cường giả đỉnh nhất Bắc Tần ở cấm địa Quỷ Thi Sơn triển khai một tràng luận bàn bí mật.

Sở dĩ nói luận bàn bí mật là bởi vì người quan sát rất ít.

Hơn nữa, lúc này Tam đại tu sĩ Bắc Tần lấy nhiều đánh ít, cho dù thắng cũng không có vinh quang.

Nhưng là một khi Dương Phàm đã tự tin tự đại như vậy, bọn họ tự nhiên sẽ không chối từ ba đánh một.

Người bên cạnh xem cuộc chiến đều là người có quan hệ rất chặt chẽ với Dương Phàm.

Đám người Vân Vũ Tịch, Bồ Thiên Quân Vương vốn chỉ nghĩ Dương Phàm chẳng qua mới vào cấp bậc Nguyên Anh đại tu sĩ, cho dù thần thông công pháp có nghịch thiên đến đâu, có thể giữ được không thua dưới tay Tam đại tu sĩ, bất phân thắng bại, vậy đã là kết quả tốt nhất.

Nhưng mà chiến đấu tiếp theo làm cho toàn bộ bọn họ hoàn toàn bị chấn động.

Đại chiến vừa mới bắt đầu, chỉ thấy hai tay Dương Phàm ở trước người xoay chuyển, hào quang hai màu vàng lục chớp động, hình thành ba con giao long trông rất sống động.

Ba con giao long vàng lục do linh khí biến hóa đều dài một hai chục trượng, giương nanh múa vuốt, tư thế hình dáng gần như có thể lấy giả làm thật.

Đối với điều này, Tam đại tu sĩ Bắc Tần vừa mới bắt đầu còn có chút khinh thường.

Cho dù là giao long hóa hình chân chính đích thân tới, bọn họ cũng có thể chém giết huống chi là sinh linh do linh khí hóa hình bắt chước.

Tuy nhiên, khi trong giao long vàng lục kia phóng ra uy áp to lớn bức tới, bọn họ đồng loạt biến sắc.

Sau đó, Tam đại tu sĩ Bắc Tần cũng ba con giao long linh khí biến hóa của Dương Phàm triển khai một hồi tranh đấu.

Dương Phàm chỉ là lơ lửng giữa không trung, trong mắt hơi vẻ mỉm cười, đại đa số tâm thần đều dùng để duy trì giao long vàng lục chiến đấu.

Những tu sĩ bên cạnh xem cuộc chiến phát hiện ra, những giao long linh khí biến hóa kia trong quá trình chiến đấu không ngờ có thể khôi phục linh khí, hơn nữa có được linh khí nhất định.

Kết quả từ đầu tới cuối, Dương Phàm đều không trực tiếp ra tay, ba con giao long hóa hình cũng Tam đại tu sĩ Bắc Tần đánh thành ngang tay.

Tình huống như thế khiến trong lòng ba người Huyết Luyện lão tổ kinh hãi không hiểu.

Đường đường Tam đại tu sĩ Bắc Tần không ngờ vật hư vô do linh khí đối phương biến hóa ra đều không làm gì được.

Điều này làm cho bọn họ khó chấp nhận đến mức nào?

Nhưng cho dù bọn họ sử dụng hết bản lĩnh cũng chỉ vẻn vẹn đánh cũng ba con giao long linh khí biến hóa bất phân thắng bại.

Mà Dương Phàm thì như sức lực có thừa, lơ lửng trên không trung, vẫn chưa động thủ.

Đột nhiên, Tam đại tu sĩ Bắc Tần trao đổi một ánh mắt, đồng thời bỏ lại ba con giao long linh khí biến hóa, đánh tới bản thân Dương Phàm.

Theo ý nghĩ của bọn họ chỉ cần chiến thắng Dương Phàm là được, về phần giao long hư vô không có sinh mệnh này hoàn toàn có thể mặc kệ.

Nhưng mà vừa mới tới gần, chỉ thấy trong mắt Dương Phàm thần quang ngưng tụ, trên người truyền ra một cỗ lực tràng kỳ dị.

Ầm

Một cỗ trọng lực to lớn phủ xuống khiến Tam đại tu sĩ Bắc Tần đồng loạt rơi xuống, miễn cưỡng ổn định thân hình.

Dương Phàm thì hơi thầm than: "Mình ở mặt huyền ảo trọng lực vẫn như cũ không thể đuổi kịp Viễn cổ Cự Thạch Tinh. Nếu có thể hoàn toàn lĩnh ngộ huyền ảo trọng lực của nó, đủ có thể dễ dàng khiến Tam đại tu sĩ rơi xuống đất hộc máu".

Theo sau, Dương Phàm nhẹ nhàng bước ra một bước, súc địa thành thốn một chưởng bổ tới trước mặt Huyết Luyện lão tổ.

Huyết Luyện lão tổ kiệt lực vung tay, hào quang màu máu lóe lên giao kích cũng Dương Phàm.

BaẦm

Vẻn vẹn một kích, thân hình Huyết Luyện lão tổ bị đánh lui bảy tám trượng, khóe miệng trào máu.

Theo sau, hai vị đại tu sĩ khác nhất tề bay qua viện trợ.

Rất nhanh, bốn thân hình như quỷ mị ở trong hư không triển khai chiến đấu kinh tâm động phách.

Sau nửa canh giờ.

Dương Phàm khí sắc như trước, một tia không thương tổn.

Ngược lại Tam đại tu sĩ sắc mặt lộ vẻ tái nhợt, khóe miệng có thể thấy vết máu, hô hấp đồn dập.

Baba ba

Dương Phàm liền miên ba chưởng đánh ra ba con rồng vàng thanh thế mênh mông cuồn cuộn đem Tam đại tu sĩ đánh rơi xuống mặt đất.

- Ba vị đạo hữu. Đến đây dừng tay, chấm dứt với thế hòa, như thế nào?

Dương Phàm nhấc tay ôm quyền, cười dài nói.

Tam đại tu SĨ Bắc Tần nhìn nhau, trong mắt lộ ra rung động thật sâu.

Bọn họ sớm đoán được thực lực Dương Phàm có thể hoàn toàn thắng được Nguyên Anh đại tu sĩ bình thường.

Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, thực lực của đối phương không ngờ cường đại như vậy, lấy lực lượng Tam đại tu sĩ Bắc Tần cũng không phải đối thủ.

Dương Phàm cuối cùng lấy "Thế hòa" dừng tay, cũng là cho bọn họ một chút mặt mũi.

- Từ hôm nay trở đi, Dương đạo hữu là đệ nhất nhân danh phó kỳ thực của Bắc Tần.

Phong Vô Tuyệt than thở nói.

Tam Thanh tán nhân cũng Huyết Luyện lão tổ cũng đều chân chính tâm phục khẩu phục.

Nếu thực lực Dương Phàm chỉ áp qua bọn họ nửa bậc một bậc, có lẽ sẽ không phục, tâm sinh địch ý.

Nhưng là khi chênh lệch thực lực được kéo ra thật lớn, thì thay vào đó chính là kính sợ cùng khâm phục.

Sau trận chiến này, Tam đại tu sĩ thần sắc ảm đạm, đồng loạt cáo từ với Dương Phàm, đều quyết định về nước bế quan tu luyện.

Dương Phàm lại giữ Lăng Tiêu kiếm tiên ở lại.

- Xin hỏi Dương đạo hữu, còn có chuyện gì?

Phong Vô Tuyệt dò hỏi.

- Quá đoạn thời gian, Dương mỗ có thể sẽ sử dụng cỗ truyền tống trận quý tông trấn thủ.

Dương Phàm cười nói.

Phong Vô Tuyệt nghe vậy, sắc mặt khẽ biến:

- Ngươi còn muốn đi Nội Hải?

Dương Phàm gật gật đầu.

Đối với người bình thường mà nói, cỗ truyền tống trận là cấm kỳ của Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn không thể dụng chạm.

Nhưng là sau khi Dương Phàm đưa ra yêu cầu này, Phong Vô Tuyệt lập tức đáp ứng.

Thẳng đến khi Tam đại tu sĩ Bắc Tần ảm đạm rời đi, đám người Bồ Thiên Quân Vương, Độc Vương mới tỉnh táo lại, trên mặt còn lộ ra khiếp sợ thật sâu/

Dương Phàm dặn dò mấy người:

- Kết quả trận chiến này, nhiều nhất lấy kết quả "ngang tay" để công bố.

- Đại ca, ngươi rõ ràng dễ dàng ép bọn họ một bậc, vì sao còn muốn lầy "ngang tay" công bố thế gian?

Trên mặt Dương Lỗi mang theo tự hào vui sướng, đối với điều này có chút khó hiểu.

- Để tránh trêu chọc phiền toái. Hơn nữa Tu Tiên giới rộng lớn này cũng đều không phải không có cao nhân lánh đời chân chính.

Dương Phàm giải thích.

Nếu cũng ba người cùng bậc bất phân thắng bại, miễn cưỡng có thể quy về một số ưu thế như thần thông, thiên phú, Pháp bảo.

Nhưng nếu dưới tình huống như vậy còn có thể dễ dàng ép một bậc, như vậy không thể không khiến một ít cường giả lánh đời chú ý.

Ở nơi Cực Bắc, Dương Phàm từng hỏi qua Vũ Văn Hâm, ở Cực Bắc, Bắc Tần có cường giả Hóa Thần hay không?

Lúc ấy, Tinh Tôn Vũ Văn Hâm không chút do dự đáp:

- Có!

Dựa theo ý tứ của Hà Lạc, nếu có thể hoàn toàn thu liễm khí tức, đồng dạng cũng có thể bỏ qua trói buộc trong thiên địa.

Dương Phàm lầy lực một người đánh bất phân thắng bại với Tam đại tu sĩ Bắc Tần. Chuyện này rất nhanh truyền đến cao tầng Bắc Tần gây nên một trận chấn động.

Khi Hắc Phong Ma Hoàng ở Tây Nhạc man di xa xôi biết được việc này, cũng thở dài nói:

- Bắc Tần có một người mạnh nghịch thiên như thế, nơi man di chúng ta khi nào thì mới có cơ hội quật khởi?

Dương Phàm ở Vụ Liễu trấn chờ chừng hai tháng, rốt cục Hồ Phi trở lại.

So với ba mươi năm trước, bề ngoài Hồ Phi có chút biến hóa, cả người mọc một tầng lông tơ màu tím nhạt, thoạt nhìn bộ dạng có chút giống viên hầu.

Dương Phàm sau khi nhìn bộ dáng hắn, không khỏi bật cười không nén được.

- Hừ, Ngay cả lão đại cũng cười ta, bộ dạng này thật sự rất xấu sao?

Hồ Phi có chút buồn bực, nhe răng trợn mắt, hai người ôm cũng một chỗ.

Bồ Thiên Quân Vương ở một bên nhìn, khóe miệng mỉm cười.

Lúc trước, cũng có nhiều người cười bộ dạng của Hồ Phi, kết quả đều bị hắn hung hăng thu thập giáo huấn.

Tuy nhiên cũng chỉ có Dương Phàm tại tình huống như vậy mà không khiến Hồ Phi thẹn quá thành giận, ra tay.

- Trong thời gian này ngươi đã đi tới đâu? Thật sự nếu không trở về, ta cũng Vũ Tịch sẽ đi Nội Hải trước.

Dương Phàm hơi trách cứ nói.

- Ối, một đoạn thời gian trước đi luận bàn cùng Hắc Phong Ma Hoàng, vẫn ở Tây Nhạc man di. Sau này biết được lão đại trở về; vì thế nhanh chóng chạy về.

Hồ Phi vội vàng nói rõ nguyên nhân.

Chợt hắn xoa xoa tay, kiềm chế không được nói:

- Lão đại, khi nào thì chúng ta đi Nội Hải Chơi.

Đối với Thiên Cầm Nội Hải, hắn sớm có lòng hướng tới.

Lúc trước, khi Dương Phàm trở về Bắc Tần từng nói đến nhiều sự tích cùng truyền thuyết Nội Hải, trong lòng hắn sớm ngứa ngáy.

- Ha hạ rất nhanh sẽ xuất phát.

Dương Phàm khẽ cười.

Ở lại Vụ Liễu trấn một đoạn thời gian, ba người Dương Phàm, Hồ Phi, Vân Vũ Tịch cùng nhau đi cỗ truyền tống trận Triệu quốc.

Chờ khi ba người Dương Phàm tới cỗ truyền tống trận, phát hiện nơi đây sớm có tu sĩ chờ đã lâu.

Phụ trách tiếp đãi có trưởng lão Phượng Hi, cùng lão già họ Nguyên lúc trước từng có duyêngặp mặt Dương Phàm hai lần.

Dương Phàm cũng ở trong đám người phát hiện một bóng người quen thuộc, chính là Quân Thiên Nhai năm đó từng gặp mặt một lần ở La Sơn quốc.

Quân Thiên Nhai lúc trước là sư huynh quan hệ không tồi với Đặng Thi Dao, cùng Thạch Thiên Hàn trao đổi Duệ Hoàng Thạch.

Giờ phút này, cách biệt gần trăm năm, Quân Thiên Nhai Trúc Cơ kỳ ngày trước cũng mới bước vào Nguyên Anh kỳ.

Tu sĩ Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn phụ trách tiếp đãi ở cổ thiến trường chừng hơn trăm người, trong ánh mắt nhìn về phía Dương Phàm đều có chứa vẻ khâm phục kính ngưỡng,

Mấy chục năm trước, chính là nam tử này, hắn như một truyền kỳ. Dùng lực vì Bắc Tần ngăn sóng dữ, dẫn dắt liên minh mười ba nước đánh tới Man di cửu tộc. Đánh bại Hắc Phong Ma Hoàng, Thánh nữ Dạ Hạm, bức bách chúng bậc cao Man di kỳ linh hồn huyết khế.

Từ đó về sau, mười ba nước Bắc Tần được hướng an bình thái bình, dần dần khôi phục nguyên khí.

Sau khi sáng lập một đoạn truyền kỳ này, nam tử truyền kỳ này biến mất gần ba mươi năm, sau đó lại trở về Bắc Tần.

Mà trước đây một đoạn thời gian, theo lời đồn nhân vật truyền kỳ này lấy lực bản thân chống lại Tam đại tu sĩ Bắc Tần mà không bại.

Khi vô số truyền thuyết chồng chất, liền sáng lập ra truyền kỳ.

Khi vô số truyền kỳ chồng chất, truyền kỳ cũng không còn là truyền kỳ mà đã sáng tạo thành thần thoại.

Ở trước mặt nam tử đại biểu thần thoại truyền kỳ này, không ít tu sĩ càng tràn ngập sùng bái.

Hỏi Bắc Tần hiện giờ, người nào danh vọng càng cao, chính là Dương Phàm không thể nghi ngờ.

Dương Phàm cũng không biết, ở Bắc Tần tu sĩ sùng bái hắn chừng ngàn ngàn vạn vạn, trong đó lại càng không thiếu một ít nữ tu hoài xuân.

- Dương tiền bối. Trước kia có nhiều đắc tội cũng hiểu lầm, mong rộng lượng tha thứ.

Lão già họ Nguyên cúi người thật sâu, dường như muốn xin lỗi vì chuyện lúc trước.

- Các hạ cũng không sai, cớ gì phải xin lỗi.

Dương Phàm vội vàng đỡ hắn dậy, thở dài nói:

- Người sai là ta, lần này đi tới nơi dó, sẽ hết sức đem Thi Dao trở về.

- Dương đạo hữu nói lời ấy, Quân mỗ cũng vô cùng cảm kích.

Quân Thiên Nhai biểu đạt lòng cảm kích với Dương Phàm.

VỊ sư muội kia của hắn rời Bắc Tần chừng trăm năm, không thấy bóng dáng, trong lòng cũng hết sức lo lắng.

Trưởng lão Phượng Hi cũng kéo Dương Phàm qua một bên, xin hắn nhất định phải mang Thi Dao trở về.

- Phượng trưởng lão không cần lo lắng. Tu vi cảnh giới của Thi Dao hiện giờ tuyệt đối không dưới ta.

Dương Phàm cũng an ủi vài câu.

Trải qua một phen hàn huyên, trưởng lão Phượng Hi, Quân Thiên Nhai cũng với trưởng lão họ Nguyên bí mật đưa ba người Dương Phàm tới vị trí cỗ truyền tống trận.

Vẫn như trước là ở dưới hồ nước đình dài tàn tạ có chín con rồng vàng xoay quanh.

Ba người Dương Phàm, Vân Vù Tịch, Hồ Phi bước vào Truyền tống trận.

Hồ Phi tràn ngập mới mẻ, nhìn Dương Phàm đem chín khối linh thạch thượng phẩm khảm đến chỗ lõm ở trong miệng rồng vàng.

- Nội HảiTa đã trở lại.

Dương Phàm hít sâu một hơi, đem một khối linh thạch cuối cùng cũng khảm vào trong chỗ lõm.

Ống -

Một đạo bạch quang huyễn lệ bao phủ toàn bộ Truyền tống trận, mơ hồ có thể thấy được bóng người bên trong nhạt dần, trong khoảnh khắc biến mất.