Tiên Hồng Lộ

Chương 566: Rễ cây quỷ dị




Dương Phàm đã không phải lần đầu cảm ứng được ác ý cùng sát khí từ nam tử họ Phương.

Chẳng qua lần gần nhất, cũng là cách đây hai năm trước.

Vốn Dương Phàm tưởng rằng hắn đã buông tha rồi vì vậy cũng lười ra ta. lại không ngờ ở trong lần nhiệm vụ này, đối phương lại sinh ra sát ý.

"Cũng tốtthừa dịp nhiệm vụ này, chém giết người này, đỡ phải phiền phức."

Dương Phàm thần sắc thản nhiên, trong lòng tùy ý nghĩ vậy.

Đối với nhân vật như nam tử họ Phương, trước Đây Dương Phàm căn bản không quan tâm, thậm lúc bình thường thì cũng lười ra tay.

Giết hay không, chỉ là hắn tùy tiện suy nghĩ mà thôi.

Điều này giống như dưới chân có một con kiến, giương nanh múa vuốt trước mặt mình, có thể lựa chọn đạp chết nó, cũng có thể căn bản không để ý tới.

Còn lúc này, trong lòng nam tử họ Phương đang nhiều lần mưu tính ứng phó các biến số trong kế hoạch lần này.

Hắn lại không biết, cánh tay tử thần đã xác định mục tiêu là hắn.

Nhóm người đều có tu vi Ngưng Thần Kỳ trở lên, có được năng lực phi hành.

Nghe Tần tiên tử áo trắng nói, khoảng cách từ Tông phái tới Kỳ Thạch Lâm khoảng nửa tháng phi hành.

Lộ trình nửa tháng, nghe dường như rất xa kỳ thật đối với cấp bậc cường giả như Dương Phàm mà nói, chỉ cần thời gian nửa chén trà nhỏ.

Lúc mọi người phi hành ba ngày, phía sau đột nhiên truyền tới tiếng xé gió một đạo hàn quang mờ ảo lướt tới, tốc độ vượt xa mọi người.

Dương Phàm không quay đầu mặt hiện vẻ dị sắc.

Hàn quang mờ mờ lướt tới phía trên mọi người, đột nhiên dừng lại, khẽ nói:

- Các ngươi chờ đã.

Mọi người vội quay đẩu lại, phát hiện người tới là một nữ tử tú nhã toàn thân lượn lờ băng quang, vày dài vàng nhạt, khí chất duyên dáng.

- Liễu tiên tử, là cô

Lâm Thành cùng Kiều Phong ánh mắt sáng lên mọi người đều vội hành lễ chào hỏi nàng.

- Liễu Chấp sự, sao cô cũng tới đây?

Tân tiên tử áo trắng cũng nam tử họ Phương có chút khó hiểu.

Đều là Chấp sự. Liễu Tuyết cầm là Chấp sự cao cấp, bọn họ là Chấp sự bình thường, trên địa vị vẫn có khác biệt rất lớn.

Trong đại phái hạng nhất như Băng Phách Tông, truởng lão đều là cấp bậc Nguyên Anh.

- Ta vốn đang tìm hiểu công pháp trong động phủ, vô tình nghe nói các người muốn đi Kỳ Thạch Lâm săn giết Cô Thụ Tinh lai lịch không rõ không yên tâm vì vậy theo tới đây.

Liễu Tuyết Cầm kiều nhan hiện vẻ ngưng trọng.

- Liễu sư tỷ chúng ta nghe nói cổ Thụ Tinh kia chỉ là tam cực yêu thú cần gì sư tỷ phải ra tay?

Hà Tuyết khó hiểu hỏi.

Hai người đều do nữ trướng lão họ Liễu Băng Phách Tông truyền thụ tiên pháp, bất đồng là Liễu Tuyết Cầm được thu dưỡng, còn Hà Tuyết là về sau thu làm đệ tử.

- Không đơn giản như các người nghĩ đâu.

Liễu Tuyết Cầm khẽ thở dài:

- Lần này đi ra cũng là sư tôn căn dặn.

Thấy vậy, hai vị Chấp sự dẫn đầu đương nhiên không thể phản đối.

Tần tiên tử áo trắng cũng không để ý, thậm chí còn mừng rỡ, có Liễu Tuyết cầm ra tay, như vậy nhiệm vụ sẽ dễ dàng hơn.

Còn nam tử họ Phương lại nhíu mày, nếu có Liễu Tuyết cầm ờ đây, vậy mình muốn thực thi kế hoạch liền khó khăn nhiều.

Dương Phàm nhún vai, tự nhiên sẽ không phát biểu ý kiến gì căn bản không cần nói.

Chỉ là Lâm Thành bên cạnh hắn thoáng có chút hưng phấn, ánh mắt nhu hòa, nhìn về phía Liễu Tuyết cầm.

Người có cử động giống như thế còn có Kiều Phong.

Hai người cũng phát hiện cử động của đổi phương, hung hăng trừng mắt với nhau, tràn ngập thù địch.

Dương Phàm như cười như không, chỉ là vươn tay vỗ vỗ vai Lâm Thành, giống như biểu thị sẽ ở sau lưng duy trì hắn.

Lâm Thành chợt cảm giác tràn đầy lòng tin, cảm kích liếc nhìn lại.

- Các người đều lên Băng Vụ Vân của ta đi.

Liễu Tuyết Cầm gọi ra một đoàn mây băng sương mù, uốn lượn không dứt.

Mọi người mừng rỡ, đều bước lên Pháp Bảo.

Bọn người Dương Phàm tự nhiên là quen đường quen lối.

Lần này có Liễu Tuyết Cầm dẫn đường, tốc độ nhanh hơn gấp mười, mấy canh giờ sau phía trước đã xuất hiện một mảnh rừng đá kỳ quái.

Phóng mắt nhìn, những tảng đá hình thù Kỳ quái dựng đứng giống như một mảnh biển rừng, vô biên vô tận.

ở giữa bầu trời rừng đá này, quanh quẩn một Tầng sương mù. càng tăng thêm màu sắc thần bí.

Vù vù vù!

Pháp Bảo độn quang lóe ra từ phương xa, xuyên qua rừng đá, đi sâu vào bên trong.

- Thật kỳ quái, ngày thường Kỳ Thạch Lâm này đù coi như tương đổi vắng vẻ, hôm nay sao lại có nhiều tu sĩ tới đây như vậy?

Nam tử họ Phương nhíu mày, khó hiểu hỏi.

Nếu như nhiều người, vậy thi hành kế hoạch của hắn sẽ càng thêm khó khăn.

- Vào xem thì biết.

Liễu Tuyết Cầm khống chế Băng Vụ Vân, đưa mọi người vào trong rừng đá.

Sau khi tiến vào rừng đá, tốc độ dần chậm lại, Liễu Tuyết cầm thu lại Pháp Bảo, để mọi người tự phi hành.

Dương Phàm nhắm mắt lại, hắn cảm giác rừng đá này có chút chỗ không bình thường.

Ngay lúc hắn chuẩn bị tra xét kỹ càng, trong rừng đá truyền ra một cổ khí tức cực kỳ không hài hoài, dao động rõ ràng trong cảm quan của hắn.

Mơ hồ, phương xa truyền tới tiếng rít gào, theo đó là dao động linh khí.

Cách từ rất xa. đa số tu sĩ đều cảm ứng được.

Theo Liễu Tuyết cầm dẫn đầu mọi người đi sâu vào trong rừng đá.

Mới đi mười mấy dặm, phía trước đột nhiên truyền tới một cỗ khí tức âm lãnh nguy hiểm.

Nhóm người chỉ cảm thấy một cỗ ý lạnh truyền từ duới chân lên.

- Các người xembên kia có một cỗ thi thể.

Hà Tuyết thân váy dài, mũi ngọc khẽ nhíu, vươn tay chỉ xuống mặt đất phía trước.

Mọi người nhìn sang, quả nhiên có một bộ xương khô cùng một số mảnh nhỏ vật dụng, bên cạnh còn có một cái lỗ to dường như bị thứ rễ cây gì đó xuyên qua.

- Rõ ràng là vừa chết không lâu trên vật dụng có vết máu có thịt vụn

Dương Phàm cười dài xen lời

Quả nhiên, ở gần lỗ thủng kia có chút mảnh thịt nhỏ phù hợp với vết máu ở đó.

Cảnh tượng như vậy làm cho người ta đựng hết tóc gáy, càng cực kỳ ghê tởm.

Các vị nữ tu trong đoàn người sắc mặt trắng bệch, che miệng lại nhịn lại muốn nôn.

Tần tiên tử áo trắng hừ khẽ một tiếng, trợn mắt liếc Dương Phàm, nhưng vẻ mặt tĩnh lặng như không. Thân là cường giả Trúc Cơ Chấp sự cấp một Tông phái, cũng đã thấy qua một số tràng diện.

Liễu Tuyết Cầm khẽ nhíu hàng mi, dẫn mọi người tiếp tục đi về phía trước.

Trong quá trình này chúng tu sĩ Băng Phách Tông đều có một loại cảm giác không được tự nhiên.

Thân là thủ lĩnh, Liễu Tuyết Cầm thần kinh căng thẳng, thời khắc nào cũng bao phủ phạm vi muời dặm.

Nam tử họ Phương sắc mặt trắng bệch, gần như quên đi kế hoạch ác độc trong chuyến đi này.

Các tu sĩ còn lại chưa thấy qua tràng diện này, đều câm như hến nhịp tim tăng mạnh, trong mắt có vài phần bất an.

- Ag lúc này, phía truớc truyền tới tiếng kêu thảm thiết, mặt đất cũng phải rung động.

Mọi người nhìn sang, chỉ thấy một sợi rễ màu vàng đất nhỏ dài bắn ra từ Tầng đất, buộc chặt một tu sĩ giữa không trung, sau đó kéo xuống đất hấp thu máu huyết.

Trong quá trinh này, tu sĩ kia phát ra tiếng la thảm thiết, nhưng thân thể bị trói chặt, cứng ngắc không có sức.

Chỉ trong khoảng nửa khắc, tu sĩ kia liền bị hút khô. trở thành một bộ xương khô, bên cạnh còn sót lại quẩn áo thịt nát

Mọi người hoàn toàn thấy được toàn bộ quá trình hình thành bộ xương khô đó.

- A!

Các vị nữ tu Băng Phách Tông bị dọa đến mặt hoa trắng bệch, thiếu chút nữa không khống chế được linh khí duới chân, té xuống mặt đất.

Các tu sĩ còn lại cũng sởn cả gai ốc, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Sau khi giết tu sĩ kia sợi rễ vàng đất này nhanh chóng lui trở vào Tầng đất, biến mất không thấy.

Chẳng qua ngay khoảng khắc sau, một làn khí lạnh truyền tới từ Tầng đất dưới chân mọi người.

Đây gần như là một trực giác với nguy hiểm mãnh liệt.

- Mọi người phán tán r. chỉếu cổ lẫn nhau.

Liễu Tuyết Cầm gặp nguy không sợ, thần thức giám sát chặt chẽ mặt đất.

Chúng tu sĩ nghe vậy, kéo khoảng cách với nhau, mỗi người hết sức cẩn thận.

- Cổ Thụ Tinh kia có thể ỡ ay gần đây, mọi người chú ý mặt đất.

Tần tiên tử áo trắng căn dặn.

Dương Phàm nổi giữa không trung, khóe miệng hiện lên một tia cười trào phúng.

Vù

Đột nhiên, một tiếng gió rít cường dài truyền tới từ trên đầu mọi người.

Cái gì?

Liễu Tuyết Cầm liếc nhìn sang, chỉ thấy một cành khô lớn dài bốn năm trượng vỗ xuống từ trên đầu mọi người.

Cành khô to lớn này không phải tới từ mặt đất bên dưới, mà tới từ một cây cổ thụ chọc trời bên cạnh.

Nháy mắt vung lên cành khô lớn kia, cổ thụ chọc trời kia đột nhiên biến hóa hình thái, biến thành một gốc thụ tinh toàn thân không cành lá tỏa ra quang mang vàng nhạt.

Thụ tinh này toàn thân bốn nhánh cây, gốc rễ cắm vào lòng đất dưới chân, nhưng có thể di động tùy ý.

Bùm

Cành khô lớn bổn năm trượng hung hăng quét về phía hai người trong đoàn người.

Bị nhắm trúng là một thiếu nữ váy hoa nàng kinh hô một tiếng, miễn cưỡng vận khởi vòng bảo hộ phòng ngự. Nhưng chỉ nghe một tiếng răng rắc, thân hình nhó nhắn bị đánh bay, kêu thảm một tiếng, hộc máu giữa không trung, rơi xuống đất thì toàn thân là máu chết ngất đi.

Bùm

Một người bị đánh trứng là Hà Tuyết một thân váy dài, muốn tránh thoát, tốc độ lại có chút miễn cưỡng.

Nhưng cô gái này thông minh vô cùng, trong tay phóng ra một sợi vải lụa, quấn lên trên cành khô, sau đó mượn lực lộn ngược giữa trời. Cành khô to lớn kia gần như chỉ lướt sát người nàng, vòng bảo hộ phòng ngự bị vỡ may là không bị chân chính quét trúng.

- ACứu mạng

Thiếu nữ váy hoa trước đó, thân thể vừa rơi xuống đất, bị gốc rễ vàng đất kia sớm chờ sẵn, lập tức trói lại, ngay cả lực lượng vùng vẫy cũng không có.

Máu huyết trên người nàng nhanh chóng mất đi, sắc mặt trắng bệch.

- Nhanh cứu nàng!

Tần tiên tử áo trắng cầm trên tay một thanh phi kiếm lóng lánh sáng trắng, phá không bay ra, chém lên trên gổc rễ vàng đất kia, nhưng chỉ lưu lại một lỗ thủng nhỏ.

Bùm vù vù

Đúng lúc này, cổ Thụ Tinh đồng thời vung lên hai nhánh cây, quét về phía mọi người, khiến cho bọn họ không thể cứu viện.

Bọn người Liễu Tuyết Cầm dưới tình huống có chuẩn bị, lập tức tránh né giữa hư không.

May là tốc độ công kích thân cây kia cũng không quá nhanh, có thể cũng là khuyết điểm Cổ Thụ Tinh này.

Vù vù mấy cái mặc dù mọi người có chút chật vật may mắn chỉếu cố lẫn nhau, không xuất hiện tinh huống bị cành cây đánh rơi xuống đất.

- g nhiên, thiếu nữ váy hoa kia kêu la thảm thiết chợt im bặt thân thể héo rũ từng chút, máu huyết bị rút cạn khoảng khắc hóa thành một bộ xương khô.

- Thụ tinh trời đánh, ta muốn báo thù cho Hoa Nguyệt!

Một nam tu mặt đầy thù hận, hai mắt đỏ bừng, thi triên pháp thuật phát động bắn phá cô Thụ Tinh kia.

Hiển nhiên nữ tu vừa chết kia quan hệ với hắn không tẩm thường, thậm chí có thể là đạo lữ song tu.

Phổc phổc phổc

Liên tục mấy quả cầu băng màu lam bắn trúng cổ Thụ Tinh, chỉ lưu lại trên người nó một chút vết băng cứng, không chút tổn hao gì.

Chúng tu sĩ nơi này công kích, quá nửa đều không thể tạo thành thương tổn thực chất với Cổ Thụ Tinh.

Chỉ có Liễu Tuyết Cầm tay ngọc bấm quyết điều khiến một đoàn băng diễm màu trắng như u linh, khiến cho cô Thụ Tinh rít gào run rẩy, dường như bị thiệt thòi.

Phổc vù

Đột nhiên, gốc rễ cây vàng đất chui từ duới đất lên bắn như chớp lên trời cao.

Mục tiêu là một nam từ mặc cẩm bào xanh ngọc,

Sắc mặt Dương Phàm khẽ biến, dường như đang than thớ: Nhiều người như vậy, vì sao lại cứ cố tình tìm tới ta?