Tiên Hồng Lộ

Chương 348: Thiên Nhạc Viên!




"Đây là Thành lũy trên biển"

Đón từng đợt sóng biển còn cao hơn sóng gió ba đào lúc nãy, Dương Phàm càng rung động trong lòng, khó có thể nói nên lời. Cách ngoài mười dặm, tòa Thành lũy đảo nhỏ hình tròn kia phạm vi lớn chừng năm dặm trong lúc di chuyển lại giống như hoang dã cự thú, nước biển rung chuyển, sóng biển mãnh liệt, vô số yêu thú trong biển sâu kinh hãi run sợ. Dương Phàm quét thần thức thoáng qua phát hiện trên đảo nhỏ này nhưng lại sinh sống tới mấy ngàn tu sĩ. So sánh cùng Thiên Hành Chu trên lục địa to lớn như vậy, ở trước mắt nó chỉ có thể tính là một điểm nhỏ.

Khiến Dương Phàm khiếp sợ không chỉ có kích cỡ của Thành lũy trên biển này mà còn vì bố cục và tài liệu cấu thành bên trong nó. Hắn có thể nhìn ra được tòa Thành lũy trên biển này trôi nổi trên mặt biển, trên lớp mặt có một tầng đất đai đặc thù chính là Hắc Vân Thổ rất hiếm thấy ở Tu Tiên giới thích hợp với phần lớn cây trồng!

Hắc Vân Thổ là loại đất cực tốt nuôi dưỡng các loại dược liệu cùng linh dược. Trước kia thời điểm Dương Phàm ở Dược Tiên cốc, cũng chỉ thấy được chút ít. Mà tòa Thành lũy trên biển này, đại bộ phận cấu tạo và tính chất của đất đai đều là loại Hắc Vân Thổ này!

Theo Thành lũy trên biển càng lúc càng tới gần Dương Phàm có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh vật trên nó, có rừng cây xanh um, có suối nhỏ trong suốt, có cầu nhỏ lầu các, cũng có bóng người lay động cùng ánh chớp lóe của phép thuật Pháp bảo. Nếu nói đây là một tòa Thành lũy trên biển còn không bằng nói là một thế giới thu nhỏ. Dương Phàm khó có thể tưởng tượng, là phải dùng lực lượng như thế nào để tác động Thành lũy trên biển này di chuyển được.

- Chẳng lẽ Dương dược sư chưa từng nhìn thấy tận mắt Thành lũy trên biển?

Gã trung niên họ Tiết thấy biểu tình trên mặt Dương Phàm hơi có chút kinh ngạc hỏi. Đối với tồn tại của thành lũy này, gã trung niên họ Tiết dường như thấy mãi nên không có gì lạ.

- Dương mỗ đột phá Kim Đan Kỳ, cũng mới mấy năm nay, Thành lũy trên biển này, đúng thật là lần đầu tiên nhìn thấy.

Dương Phàm lừa dối mà mặt không đổi sắc cười nói. Tuy nhiên gã trung niên họ Tiết cũng bán tín bán nghi, thấy Dương Phàm một thân trang bị quý giá. Kim Đan bậc cao bình thường đều khó có thể sánh bằng, nếu nói là vừa mới bước vào Kim Đan Kỳ, đương nhiên hắn không tin tưởng lắm.

- Dương dược sư! Không bằng ngài và ta cùng nhau gia nhập Thiên Nhạc Viên. Thành lũy trên biển này tuy rằng không bằng quy mô của "nhất đảo tứ thành", nhưng ở trong số Thành lũy trên biển cũng có thể xếp vào hạng nhị lưu. Huống chi trên Thiên Nhạc Viên này có cường giả Nguyên Anh Kỳ tọa trấn. Gia nhập vào đó tại trong hải vực mênh mông này, có thể bình yên vô sự cũng không lo lắng những tổ chức Hải tặc tầm thường kia. Đồng thời chúng ta cùng có thể an tâm tu luyện. Ta cũng không giấu đạo hữu. Tiết mỗ đang chuẩn bị tấn công cảnh giới đại tu sĩ Kim Đan hậu kỳ

Không ngờ gã trung niên họ Tiết chủ động mời mọc Dương Phàm cùng gia nhập Thiên Nhạc Viên. Dương Phàm thoáng hơi kinh ngạc không nghĩ tới trung niên họ Tiết này nhưng lại có lòng tin tấn công cảnh giới Kim Đan hậu kỳ. Hai người đứng trên mặt biển chờ đợi Thành lũy trên biển tới gần.

- Thiên Nhạc Viên là một tồn tại như thế nào?

Dương Phàm tò mò hỏi.

- Thiên Nhạc Viên là tên của Thành lũy trên biển này, đồng thời nó cũng là tên họ của gia tộc thế lực trên Thành lũy.

Trung niên họ Tiết cười nói.

- Gia tộc?

Dương Phàm sinh ra một ít hứng thú.

- ở Thiên Cầm Nội Hải, mỗi cái Thành lũy trên biển hoặc là Chiến hạm nhị lưu trở lên đều là trải qua hơn mười thế hệ, thậm chí rèn luyện hơn vạn năm mới luyện chế thành. Vì thế trên mỗi cái Thành lũy trên biển hoặc là Chiến hạm đều có một gia tộc thống trị nó, thậm chí nhiều gia tộc cùng chung cầm quyền. Cứ như vậy gia tộc đời đời lưu truyền lại, Thành lũy trên biển cùng Chiến hạm bực này vô cùng quý giá. Trải qua hết thế hệ này tới thế hệ khác quy mô càng ngày càng lớn

Trung niên họ Tiết rủ rỉ nói, không hổ là nhãn hiệu cường giả Kim Đan lâu đời, hiểu biết về Thiên Cầm Nội Hải không phải hạng người Phó Tuyết, Phó Bình có thể so sánh được. Nói tới câu cuối cùng trung niên họ Tiết cảm thán nói:

- Một cái Thành lũy trên biển cỡ lớn cho dù cả đời một gã bậc cao cường giả có tâm huyết, cuối cùng cũng khó có thể luyện chế thành. Nó là kết tinh của vô số tu sĩ vất vả cần cù cố gắng qua ngàn vạn năm.

Dương Phàm gật gật đầu nói:

- Thiên Nhạc Viên có cường giả Nguyên Anh KỲ tọa trấn, thực lực ở Thiên cầm Nội Hài, hẳn là không kém. Vừa rồi khi ta dùng thần thức quan sát phát hiện rất nhiều dược liệu linh dược gieo trồng, có lẽ thế lực gia tộc này lấy luyện đan và chế thuốc làm trọng điểm.

- Ha ha! Điểm này ta thật không có phát hiện vẫn là Dương dược sư nhạy cảm trên phương diện này.

Trung niên họ Tiết mĩm cười.

Dương Phàm ngạc nhiên nói:

- Chẳng lẽ Tiết đạo hữu không có nghe nói qua thế lực Thiên Nhạc Viên này?

- Không có! Thiên cầm Nội Hải vô cùng vô tận, số lượng Thành lũy trên biển cũng có rất nhiều, đâu có ai có thể biết hết toàn bộ. Ta nghĩ Thiên Nhạc Viên này hẳn không phải là thế lực trong lãnh hải của Thanh Giao Long vương Tra Phi, hẳn phân nửa là thuận tiện đi ngang qua đường này.

Trung niên họ Tiết trầm ngâm một lát rồi nói.

Ngay lúc hai người đang nói chuyện với nhau, Thành lũy trên biển Thiên Nhạc Viên đã tới gần hai người, tốc độ cũng dần dần chậm lại.

"Vù! Vù!"

Từ trên Thành lũy trên biển khổng lồ bay ra hai luồng sáng màu xanh lam không ngờ đều là cường giả Kim Đan Kỳ, hơn nữa trên người tản phát ra khí tức khiến hai người Dương Phàm kinh hãi. Xem thanh thế này, cũng không kém chút nào so với lão già áo xanh vừa rồi Hiển nhiên là hai vị đại tu sĩ Kim Đan.

"Vèo! Vèo!"

Hai luồng sáng mau đến khó tin trong chớp mắt bay tới gần hóa thành hư ảnh mờ ảo. Dương Phàm chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái ngoài ba trượng xuất hiện hai thân ảnh: Một trung niên nét mặt sáng sủa mặc áo có vân đen, sắc mặt nghiêm nghị, dáng người trung bình lại có một khí thế trầm ổn và uy nghiêm của kẻ bề trên. Thanh niên kia tư thế oai hùng, chân mày sắc như kiếm. một thân mặc áo xanh, hai mắt sáng sắc bén lộ ra một khí thế hào hùng, khiến cho người ta không dám khinh thị. Đúng là hai vị đại tu sĩ Kim Đan người trước trầm ổn. nhìn qua rất khôn ngoan có tâm cơ; người sau khí thế bừng bừng bộc lộ tài năng ra ngoài.

Dương Phàm dùng cảm quan Toàn Tri Mô Thức quan sát cảm nhận được giữa hai người này tồn tại khí tức không hài hòa. Hắn có thể kết luận hai vị đại tu sĩ Kim Đan này, khẳng định ở trong gia tộc không hợp nhau, thậm chí ở vào trạng thái tranh phong chưa phân định thắng thua.

- Hai vị gặp phải hiểm nguy trong biển sâu. Nghiêm mỗ nghe lão tổ nhà ta nói qua. Tại hạ Nghiêm Xuyên, Chấp Pháp trưởng lão Thiên Nhạc Viên.

Trung niên mặc áo có vân đen chắp tay chào nói với hai người Dương Phàm đúng là lấy lễ đãi người. Tuy nhiên, ánh mắt của hắn phần lớn tập trung vào trên ngươi trung niên họ Tiết, chỉ lướt qua trên người Dương Phàm. Thực hiển nhiên, so sánh với Dương Phàm Kim Đan sơ kỳ hắn càng coi trọng trung niên họ Tiết Kim Đan trung kỳ đỉnh hơn.

- Tại hạ Từ Lập. trưởng lão Thiên Nhạc Viên. Đại trưởng lão nhà ta có phân phó cho chúng ta tới đây tiếp đón nhị vị.

Ánh mắt sắc bén của thanh niên áo xanh nhìn lướt qua hai người, nhìn trung niên họ Tiết một cái, ngược lại càng thêm cẩn thận đánh giá Dương Phàm, trong mắt còn lộ ra một vẻ nghi hoặc khó hiểu. Dương Phàm cùng trung niên họ Tiết đứng ở trước mặt hai vị đại tu sĩ Kim Đan, không dám chậm trễ vội hồi đáp.

- Tại hạ Tiết Nhân ra mắt hai vị trưởng lão.

Họ Tiết trung niên trên mặt đầy vẻ tươi cười.

- Tại hạ Dương Phàm chỉ là một Dược Sư.

Dương Phàm bình thản nói.

Nghe nói thân phận Dược Sư của Dương Phàm hai vị trưởng lão Thiên Nhạc Viên chỉ là liếc mắt thêm một cái quan sát hắn nhưng cũng không cảm thấy ngạc nhiên gì. Dương Phàm cám giác nhạy bén cảm nhận được trên người hai vị trưởng lão Thiên Nhạc Viên này, cũng có một khí tức thảo mộc thiên nhiên mờ nhạt ít nhất coi như là một nửa Dược Sư.

- Nhị vị xin mời lên Thiên Nhạc Viên.

Chấp Pháp trưởng lão Nghiêm Xuyên, cười tủm tỉm nói ánh mắt phần lớn đều tập trung ở trên người trung niên họ Tiết. Trung niên họ Tiết được đối đãi ưu ái mà sợ nói với Dương Phàm:

- Dương dược sư! Thu hồi chiến thuyền của ngài đi! Chúng ta đi Thiên Nhạc Viên.

Dương Phàm gật gật đầu dùng thần thức truyền âm phân phó thủy thủ cho Thiên Hành Chu nổi lên. Không bao lâu Thiên Hành Chu dài đến hai ba mươi trượng trồi lên mặt nước. Nhưng so sánh với Thành lũy trên biển Thiên Nhạc Viên trước mắt Thiên Hành Chu thật giống như một con kiến. Dưới tình huống như vậy Dương Phàm hơi cảm thấy mất mặt nhưng hắn cũng sẽ không ngốc đến mức lấy tư sản cá nhân của mình so sánh với một đại gia tộc trải qua hơn mười thế hệ nội tinh có tới cả vạn năm.

- Không nghĩ tới Dương đạo hữu cũng có một chiến thuyền trên biển, một Pháp khí thuyền trên nước như vậy, đối với một tu sĩ đơn độc mà nói cũng rất đáng quý. Ta xem chiếc chiến thuyền của Dương dược sư này ít nhất có trăm năm lịch sử được rèn luyện mấy chục năm, độ cứng rắn của chất liệu có thể so với Pháp khí thượng phẩm.

Thanh niên đại tu sĩ Từ Lập cũng cười nói. Đích xác, đối với một người mà nói có thể có được một Pháp khí con thuyền trên nước đó là không tệ rồi. Dương Phàm cười không nói gì nhưng đối với thanh niên trưởng lão Từ Lập này, thoáng nảy sinh ấn tượng tốt.

- Thành lũy trên biển thật lớn

Phó Bình đứng trên Thiên Hành Chu nhìn về phía Thiên Nhạc Viên không xa vẻ mặt ngạc nhiên và thán phục nói. Thấy cảnh này, Chấp Pháp trưởng lão Nghiêm Xuyên khẽ cau mày:

- Thiên Nhạc Viên bình thường không thu lưu tu sĩ bên ngoài dưới Trúc Cơ Kỳ. Tu sĩ Trúc Cơ Kỳ chỉ cần giao nộp một ngàn linh thạch thì có thể ở lại trên thành lũy Thiên Nhạc Viên một trăm năm. Tu sĩ bậc cao thì có thể trực tiếp trở thành thành viên của gia tộc Thiên Nhạc Viên, thậm chí trở thành trưởng lão vinh dự có quyền lợi trưởng lão

- Hai vị này là dược đồng của ta.

Dương Phàm chỉ vào Phó Bình Phó Tuyết nói.

- Thì ra là dược đồng của Dương dược sư, nếu như thế đương nhiên có thể được đối đãi đặc biệt.

Thanh niên trưởng lão Từ Lập cười nói.

- Vậy thì ngoại lệ một lần.

Chấp Pháp trưởng lão Nghiêm Xuyên sắc mặt trầm ổn trong lòng đã có vài tia không bằng lòng, ánh mắt đảo qua các thủy thủ trên thuyền, nghiêm mặt nói:

- Dược đồng bên người Dương dược sư đương nhiên có thể ngoại lệ, nhưng những thủy thủ này, cũng không thể ngoại lệ. Ta thân là trưởng lão chấp pháp Thiên Nhạc Viên, đương nhiên phải theo lẽ công bằng huống chi tài nguyên đất đai trên thành lũy có hạn nếu mọi chuyện đều ngoại lệ một gia tộc lớn như vậy sao có thể vận chuyển được?

- Cái này

Thanh niên trưởng lão Từ Lập có điểm không có lời gì chống đỡ hơi áy náy nhìn về phía Dương Phàm.

- Dương dược sư! Mỗi người một ngàn linh thạch, chúng ta vẫn có thể miễn cưỡng xuất ra được.

Những thủy thủ trên Thiên Hành Chu vội vàng nói với Dương Phàm. Trong lòng Dương Phàm có chút không vui bỗng nhiên phất tay áo lấy ra một đống linh thạch trung phẩm ném cho Chấp Pháp trưởng lão Nghiêm Xuyên thản nhiên nói:

Linh thạch phần các thủy thủ này, do ta thanh toán.

Sau đó hắn quav sang nói với đám thủy thủ:

- Các ngươi là thành viên của Thiên Hành Chu cũng là thủ hạ của Dương mỗ.

- Rõ! Rõ!

Chín tên thủy thủ trên Thiên Hành Chu liên tục dập đầu nói lời cảm tạ trong lòng vô cùng thấp thỏm lo âu. Là Dương Phàm mang theo bọn họ đến biển rộng thoát khỏi thống trị nô dịch của yêu thú, vận mệnh của họ từ đó về sau do Dương Phàm làm chủ. Đồng thời những tu sĩ tuổi không tới năm mươi này, đều có tu vi Trúc Cơ Kỳ, thiên phú cũng không tệ Dương Phàm cũng có lòng muốn bồi dưỡng bọn họ thành thủ hạ đắc lực của mình.

"Bá!"

Dương Phàm phất tay một cái, thu Thiên Hành Chu vào Tiên Hồng Giới sau đó mang theo hai dược đồng cùng chín tên thủy thủ đi theo hai vị đại tu sĩ Kim Đan trưởng lão Thiên Nhạc Viên bay lên Thành lũy trên biển giống như một con quái vật khổng lồ kia. Xuyên qua vầng sáng bảy màu của thành lũy bốn phía đảo nhỏ mọi người đặt chân lên vùng đất trên biển Thiên Nhạc Viên này.

Đây là địa bàn thuộc về chính tu sĩ nhân loại.

Đám người Phó Bình thiếu chút nữa không nhịn được nhảy nhót reo hò không kìm nổi hít sâu một hơi hít lấv hương vị cỏ cây đặc trưng nơi đây. Dương Phàm lại là thờ ơ lạnh nhạt chỉ cần chỗ nào có nhân loại sẽ có tranh đấu giành lợi ích. Hắn thầm nghĩ tại nơi hải vực này, phải tìm một mảnh đất yên tĩnh, yên ổn tu luyện, tranh thủ sớm ngày tu luyện đến uẩn Chủng hậu kỳ, đến lúc đó đã có thể đứng trên nhìn xuống Kim Đan bậc cao rồi.