Tiên Hồng Lộ

Chương 299: Nhân quả hai đời




Sưu tầm tại truyenfull.vn

Tam Mục Thông Linh Mãng dài bảy tám trượng kia bị Lưu Ly Hàn Tinh Xà nhỏ bé chỉ dài có ba thước, thoải mái đóng băng chế phục. Kết quả này khiến trong lòng đám người Thiết Ma Sơn rất rung động. Không khỏi thầm nghĩ: "Thực lực Tam Mục Thông Linh Mãng ngạo thị cùng cấp. Không phải thần thú trong cùng cấp không thể chiến thắng. Hay là của con rắn này đạt tới cấp bậc có thể so với thần thú.

Dương Phàm cười cười âm thầm gật đầu, thu hồi Lưu Ly Hàn Tinh Xà vào vườn Linh thú trong Tiên Hồng Không Gian. Sau khi linh thú hộ sơn Tam Mục Thông Linh Mãng này bị đóng băng, lỗi vào Dược Tiên Cốc, không còn gì nữa.

- Tốt lắm! Chúng ta có thể vào cốc rồi.

Dương Phàm vỗ vỗ tay, liền đi từng bước vào Dược Tiên cốc. Mỗi lần bước một bước, trong lòng hắn chờ mong và rung động hơn một phần, thậm chí đã nghĩ ra cảnh tượng gặp lại Vân Vũ Tịch. Dưới tình huống như thế, Dương Phàm có một loại tin tưởng vô cùng phá tan ngàn vạn nguy hiểm. Luồng tín niệm này vô cùng mãnh liệt, gần như giống như trường sinh tiên đạo hắn theo đuổi.

- Trong thời gian hơn hai mươi năm nàng là kỳ nữ duy nhất có thể khiến ta thật sự mở rộng lòng, đối xử chân tình cùng nguvện ý toàn tâm toàn ý, không hề giữ lại mà truy tìm.

Tâm tình Dương Phàm giờ phút này vô cùng phức tạp, bao gồm các loại tình cảm kiên định chờ mong, thấp thõm

Đám người Thiết Ma Sơn do dự một chút từng người theo sát Dương Phàm đi vào cửa cốc. Đi đến khu vực Tam Mục Thông Linh Mãng bị đóng băng, khí đông lạnh đáng sợ của hàn băng kia khiến bọn họ cảm thấy kinh hãi run sợ. Bọn họ có thể tưởng tượng, băng tinh tiểu xà chỉ dài ba tấc không ngờ có thần thông đáng sợ như vậy.

Dương Phàm vừa mới đi đến hẻm núi lối vào, thân thể bỗng nhiên cứng đờ, tâm thần nghiêm nghị ngẩng đầu đưa mắt nhìn phương xa. Một luồng quang ảnh màu xanh nhạt khiến linh khí chung quanh kinh hãi, từ phương xa lóe lên. Tốc độ đáng sợ kia là người xuất sắc nhất trong bậc cao Kim Đan mà Dương Phàm từng chứng kiến. Thanh thế cùng tốc độ như thế chỉ sợ có thể so sánh với vị Kim Đan Đại Tu Sĩ họ Ngụy kia mà trước kia chứng kiến ở La Sơn quốc. Mặc dù hắn mang Tường Vân Ngõa ở trước mặt tốc độ kinh thế hãi tục cũng cảm thấy vô lực.

- ôi! Là tu sĩ bậc cao của Dược Tiên cốc!

Thiết Ma Sơn biến sắc chờ quang ảnh màu xanh nhạt kia dừng lại liền thi lễ nói:

- Tại hạ Thiết Ma Sơn bái kiến tiền bối Dược Tiên cốc, nếu có chỗ mạo muội. xin thứ tội cho.

Dương Phàm cảm thấy một luồng uy áp kinh thế bao quanh trên bầu trời phát ra trên người cô gái với quần sáng màu xanh mông lung. Uy áp bậc cao Kim Đan hóa thành một luồng lực lượng vô hình ép tới Dương Phàm đi ở tuốt đằng trước. Thân thể hắn cứng ngắc, hai tay nắm chặt, nhẹ run rẫy, cắn chặt răng, tinh khí thần tập trung cao độ chống đỡ áp bách của uy áp tinh thần của đối phương. Nếu là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ bình thường, dưới uy áp như thế, tâm thần trong phút chốc thất thủ e rằng sớm đã quỳ gối xuống. Nhưng Dương Phàm còn có thể miễn cưỡng ổn định tâm thần sừng sững tại chỗ không chút nhúc nhích.

Vù.

Đột nhiên Thanh Thần Ngọc Bội đeo bên hông Dương Phàm bỗng rung lên, một dòng chảy mát lạnh phát tán ra, giảm nhẹ hơn phân nửa áp lực cho hắn. Trong phút chốc Dương Phàm từ dưới tinh thần áp bách châm chích do đối phương thoát ra khôi phục đến dáng vẻ nhẹ nhàng thoát tục. Thanh Thần Ngọc Bội do lão già Vũ Văn này đưa quả nhiên không phải vật bình thường, không uổng công ta ở trong động phủ che chở và dẫn đường Vũ Văn gia. Trong lòng Dương Phàm an tâm một chút hắn đoán là tu sĩ bậc cao của Dược Tiên cốc cũng sẽ không hạ sát thủ với mình.

Sau khi cô gái trong ánh sáng xanh mông lung thấy rõ dáng vẻ Dương Phàm không khỏi kinh hô một tiếng.

Ánh sáng xanh quanh thân nhạt đi, thân ảnh của nàng dần dần rõ ràng, lộ ra một một cô gái với bộ cung trang màu xanh ung dung đẹp đẽ quý phái sợi tóc nhẹ tung bay, Cô gái này phong hoa tuyệt đại, ước chừng có vẻ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, có một loại phong vận thành thục của con gái nhưng lờ mờ cũng phát ra một luồng uy nghiêm của kẻ bề trên.

- ô kìa? Không đúng! Ngươi không phải Dương Thiên.

Cô gái cung trang với vẻ phong hoa tuyệt đại khẽ kêu một tiếng kinh ngạc lại bắt đầu cẩn thận quan sát Dương Phàm.

- Xin hỏi tiền bối tôn tính đại danh? Dương Thiên chính là gia phụ.

Dương Phàm không dám chậm trễ. vội thi lễ nói.

- Cái gì? Ngươi chính là con của Dương Thiên?

Thần sắc cô gái cung trang màu xanh kia biến đổi là vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm Dương Phàm hơn nửa ngày.

- Khó trách! Khó trách! Khuôn mặt giống như vậy.

Thần sắc cô gái cung trang màu xanh không ngừng lóe lên nhìn kỹ Dương Phàm một lát thở dài một hơi:

- Đã hơn hai mươi năm rồi Hiện tại ngươi hẳn là vừa đúng hai mươi mốt tuổi chứ? Nhớ ngày đó ta còn ôm qua ngươi.

- Hả?

Dương Phàm không khỏi kinh ngạc. Vị bậc cao Kim Đan thần bí không rõ này đã từng ôm qua mình sao? Đó khẳng định là thời kì mình còn bé!

Vậy nàng với mẫu thân của mình có quan hệ gì?

Có lẽ thấy sự nghi hoặc trong mắt Dương Phàm, cô gái cung trang thu hồi lòng lại khôi phục bình tĩnh:

- Ta là cốc chủ Dược Tiên cốc, họ Ngọc. Ngươi có thể gọi ta là Ngọc cốc chủ hay là Ngọc tiền bối.

Cốc chủ Dược Tiên cốc?

Dương Phàm hoảng sợ không nghĩ tới mình có thể trông thấy nhân vật như vậy.

- Vãn bối ra mắt Ngọc cốc chủ.

Dương Phàm lại thi lễ, hắn đoán vị Ngọc cốc chủ trước mặt này, cùng mẫu thân của mình hơn phân nửa có quan hệ không giống tầm thường. Ngọc cốc chủ thản nhiên liếc mắt nhìn hắn:

- Là Dương Thiên gọi ngươi đến đây sao?

- Là chính vãn bối đến, phụ thân mất tích mười mấy năm, vãn bối vẫn chưa gặp ông.

Dương Phàm đáp.

- Hả? Ta cũng nghe nói qua Dương Thiên này hành động thần bí gần mười năm qua.

Dư quang của bà đảo qua Tam Mục Thông Linh Mãng cách đó không xa bị đóng băng, trong mắt hiện lên một chút kinh dị. Dưới tình huống bình thường, có Tam Mục Thông Linh Mãng trấn thủ nơi này, trên cơ bản có thể không nhìn bất cứ ai dưới bậc cao. Nếu thật sự bậc cao mạnh mẽ xâm nhập, tự nhiên sẽ có bậc cao trong cốc trông chừng. Tuy nhiên, dưới bậc cao còn có người nào có thể chế phục Tam Mục Thông Linh Mãng, đây thực sự khiến Ngọc cốc chủ kinh ngạc. Hơn nữa. theo khu vực đóng băng chung quanh mà xem cũng không có trải qua bất cứ chiến đấu dữ dội gì.

- Tam Mục Thông Linh Mãng này do ai chế phục?

Ánh mắt Ngọc cốc chủ đảo qua Dương Phàm, đám người Thiết Ma Sơn. Nơi này chỉ có ba gã Trúc Cơ Kỳ, Dương Phàm, Thiết Ma Sơn, Mạnh Pha, còn có một đám Ngưng Thần Kỳ, Ngọc cốc chủ đương nhiên sẽ không lo lắng.

- Hồi tiền bối, Tam Mục Thông Linh Mãng này là bị linh thú của vãn bối Lưu Ly Hàn Tinh Xà đóng băng, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.

Dương Phàm đáp.

- Thật to gan! Không cho ngươi vào cốc ngươi lại đả thương linh thú hộ cốc! Đúng lúc này, phía trước bay tới một bóng người, âm thanh kia rất quen thuộc. Chính là Mục sư thúc lúc trước phất tay áo bỏ đi.

- Ngọc sư tỷ! Người này là con trai của Dương Thiên.

Mục sư thúc đi đến trước mặt cốc chủ Dược Tiên cốc, thấp giọng nói.

- Ta biết.

Mặt Ngọc cốc chủ bình tĩnh chợt nói với Dương Phàm:

- Con làm bị thương linh thú thủ hộ phái ta vốn ta nên có chút trừng trị nhỏ nhưng thấy con có chút ngọn nguồn với Dược Tiên cốc ta, chuyện này tạm thời không đề cập tới.

- Tạ ơn tiền bối khai ân.

Dương Phàm cung kính nói. sau đó lại nói:

- Vãn bối lần này đến Dược Tiên cốc là muốn lãnh giáo y thuật dược sư trong cốc.

- Lãnh giáo y thuật?

Đôi mi thanh tú của Ngọc cốc chủ nhẹ nhíu:

- Đây chỉ sợ có chút không tiện, huống chi thân phận đặc biệt của con. Dược Tiên cốc của ta cũng không chào đón con.

- Ngọc sư tỷ! Mục đích chân chính của người này là

Mục sư thúc vội dùng thần thức truyền âm nói với Ngọc cốc chủ bên cạnh. Dương Phàm thầm nghĩ không ổn. Quả nhiên, thần sắc Ngọc cốc chủ biến đổi, trên mặt Ngọc cốc chủ hiện lên một tầng sương lạnh:

- Con nhận biết Vũ Tịch sao?

- Có duyên gặp mặt mấy lần.

Dương Phàm nói thật cẩn thận. cảm giác trong đó có chút không thích hợp. Ngọc cốc chủ vừa nghe lời ấy, sương lạnh trên mặt càng tăng lên, trong mắt càng có thêm vài tia lạnh lùng.

- Tiền bối ngài

Đám người Dương Phàm cảm thấy thấp thõm lo âu. Trong trường hợp đó, Ngọc cốc chủ kia đột nhiên cười lạnh vẻ mặt trào phúng nói:

- Phụ thân Dương Thiên của con vào hai mươi năm trước, hại chết người nối nghiệp Dược Tiên cốc đời trước của ta.

- Hả?

Vẻ mặt Dương Phàm kinh dị: "
Phụ thân Dương Thiên của con đã hại chết chính mẫu thân của mình? Điều này sao có thể?"

- Cách hai mươi năm, ngươi làm con hắn không ngờ có ý đồ tiếp cận người kế thừa mới của Dược Tiên cốc ta?

Mặt Ngọc cốc chủ như sương lạnh cười lạnh liên tục.

- Mộng Yên là thân truyền đệ tử của ta bị phụ thân Dương Thiên của ngươi hại chết.

- Vũ Tịch là thân truyền đệ tử thứ hai của ta. Ta cũng bỏ tâm huyết cả đời này cho nàng, bất kể như thế nào ta cũng không cho ngươi tiếp cận nàng. Bản cốc chủ mất đi một gã đệ tử tốt, không muốn mất đi người thứ hai.

- Cái gì? Vũ Tịch cũng là sư muội của mẫu thân? Cả người Dương Phàm khẽ run lên.

Hắn tuyệt đối không ngờ tới trong này còn có nhân quả như thế. Mẫu thân Liễu Mộng Yên là truyền nhân của Ngọc cốc chủ này. Như vậy về mặt bối phận mà xem. Ngọc cốc chủ này chính là sư tổ mẫu của mình.

Sư tổ mẫu!

Mà Vân Vũ Tịch chính là sư muội mẫu thân, như vậy nàng chẳng phải là sư cô của mình sao?

Sư cô?

Mặc dù trước đây có bao nhiêu người đoán nhưng khi Dương Phàm biết được tình hình thực tế thì cũng rung động vạn phần. Một bí ẩn lớn rốt cục bị vạch trần. Dương Phàm biết rõ quan hệ của đám người phụ thân, mẫu thân, Vân Vũ Tịch, Ngọc cốc chủ.

Tuy nhiên, trong lòng hắn còn có một bí ẩn nhỏ. Ngọc Cốc chủ nói phụ thân của mình đã hại chết Liễu Mộng Yên, đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Nghe lão già Dương gia nói cái chết của Liễu Mộng Yên có quan hệ rất lớn với Liệt Vô Huyễn của Ma Dương Tông, phụ thân thậm chí đã từng tìm lão quyết chiến, sau đó không biết tung tích.

- Dương dược sư! Hiện tại ngươi cuối cũng hiểu rõ chưa?

Mục sư thúc thở dài một hơi.

Dương Phàm đứng tại chỗ giật mình một chút, thần sắc trong mắt biến hóa không ngừng.

- về tình về lý, chúng ta cùng không cho ngươi tiếp cận Vũ Tịch.

Lời nói Mục sư thúc sâu xa.

Dương Phàm trầm mặt, bất kể tình lý, hay là thực lực. Ngọc cốc chủ đều đứng ở thế cao khiến hắn không nói gì phản bác. Luận tình lý, phụ thân trước đây hại chết đệ tử đối phương, bản thân mình là con ông, từ mức độ nào mà nói xem như con của kẻ thù. Hơn nữa. Vân tiên tử là tiểu sư muội của mẫu thân, về mặt bối phận xem như là sư cô mình, đây đã bị luân lý ước thúc. Cho nên luận tình lý, Dương Phàm cảm thấy vô lực, về phần thực lực, đối phương là cốc chủ Dược Tiên cốc. Một thân tu vi đạt tới Kim Đan Đại Tu Sĩ. Dương Phàm cũng bất lực. Thử nghĩ ở trong hoàn cảnh này, Dương Phàm thông minh hơn mười lần lại có thể thế nào chứ?

Trầm mặt một chút Dương Phàm nhìn Mục sư thúc một chút chua xót nói:

- Mục tiền bối! Con nhìn ra được người là một dược sư có tâm địa tốt

- Có thể chỉ điểm cho con một chút. rốt cuộc muốn làm thế nào con mới có thể có được mục đích của mình?

- Dương mỗ không tin ở Tu Tiên giới này, không có chuyện gì không thể hoàn thành.

Trong mắt Dương Phàm lệ quang chợt lóe.

Mục sư thúc nao nao, bay đến trước người hắn nhẹ nhàng đặt lên vai của hắn đáp:

- Đúng vậy! Tu Tiên giới không có chuyện gì không thể hoàn thành. Nhưng điều kiện tiên quyết là con phải có thực lực tương ứng. Nếu con có thể đột phá bậc thấp đạt tới trình độ bậc cao Kim Đan. Mặc dù là Ngọc cốc chủ cũng phải kính con ba phần, chuyện này còn có mấy đường hy vọng.

- Nếu con có thể vượt qua bậc cao Kim Đan đạt tới Nguyên Anh Kỳ thần thông cái thế, như vậy, toàn bộ Dược Tiên cốc, đều không ai ngăn cản con.