Tiên Hồng Lộ

Chương 268: Huyết Nhật Điện - Người thắng lớn nhất




- Nói rất đúng. Vượt cấp đánh chết bậc cao khó như lên trời. Nếu ta không có át chủ bài cùng bí thuật chắc chắn cũng không có khả năng làm được điều này.

Dương Phàm bình tĩnh nói.

Phịch -

Thân thể Trác Kinh bị cắt làm đôi, ngã trên mặt đất máu tươi tràn ra. Mặc dù đã chết trên mặt hắn vẫn còn mang theo không cam lòng mãnh liệt. Hắn chết không nhắm mắt!

Nếu hắn có thể làm việc cẩn thận thêm một chút, tâm tư tinh tế một chút, khiêm tốn một chút, vậy kiên quyết sẽ không rơi vào loại kết cục này. Từ sau khi Vô Song rời khỏi quảng trường Cửu U Trác Kinh liền lộ ra nanh vuốt dữ tợn. Tự cho là bước vào bậc cao liền có thể hoành hành bừa bãi. Thất bại của hắn là bởi vì quá mức tự tin đối với bậc cao Kim Đan coi trời bằng vung cuồng ngạo tự đại thành cái đích mọi người nhằm vào.

Tương đối mà nói, dưới tình huống Dương Phàm có con rối bậc cao, vài con át chủ bài và sát thủ giản lớn nhất, tổng hợp thực lực không chênh lệch nhiều so với Trác Kinh vừa bước vào bậc cao, lại có thể lấy được thành công cuối cùng.

Thành công cùng thất bại của hai người, nguyên nhân chủ yếu không bởi thực lực cùng trí tuệ, căn bản nhất khác nhau bởi hai chữ:

Điệu thấp!

Dương Phàm đủ điệu thấp. Từ bên ngoài Bí Cảnh đến Cửu u cốc, cuối cùng là Cửu u Điện đều hết sức giữ vững điệu thấp. Chỉ có dưới tình huống bất đắc dĩ mới lộ ra thực lực cần thiết. Sự thật chứng minh bài học xương máu trong Tu Tiên Giới ngàn vạn năm lịch sử đã chứng minh: cuồng ngạo tự đại coi trời bằng vung, mặc kệ ngươi thần thông cái thế, chung quy đều lọt vào kết cục bi thương.

Điệu thấp mới là sách lược tốt nhất để sinh tồn lâu dài ở Tu Tiên Giới. Dương Phàm lẳng lặng đứng tại chỗ, Huyễn Linh Hấp Huvết Xà Tiên trong tay vẫn quấn quanh thi thể Trác Kinh cắn nuốt tinh huyết trong cơ thể hắn từng chút. Bậc cao Kim Đan, tinh huyết ẩn chứa trong cơ thể quý báu cỡ nào cho dù hắn vừa mới chết đi. Dần dần thi thể Trác Kinh héo rũ từng chút mà Dương Phàm cảm giác hắc tiên trong tay mình xảy ra một loại dị biến truyền đến một cỗ tâm tình hưng phấn bừng bừng. Linh tính kia cùng càng mạnh. Sớm tại lúc trước, Huyễn Linh Hấp Huyết Xà Tiên thông qua nhiều lần hấp thu đã tăng lên gần trình độ Linh Khí cực phẩm.

Sau khi thi thể Trác Kinh hoàn toàn héo rũ, Dương Phàm cảm giác Huyễn Linh Hấp Huyết Xà Tiên trong tay đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Bên trên xuất hiện một số hoa văn kỳ dị, sờ lên càng thấy mềm mại, bên trong dường như tràn ngập một sinh mạng linh tính.

- Hắc tiên này đã vượt khỏi phạm trù Pháp Bảo bình thường, nó rốt cục có lai lịch gì? Thật không nghĩ tới, tiền bối lưng còng lại tặng dị bảo như thế cho ta hộ thân.

Thần thức Dương Phàm thăm dò Huyễn Linh Hấp Huyết Xà Tiên trong tay, đột nhiên liên tưởng đến lão già lưng còng ở Dật Hà Thôn.

- Độc Vương? Lão già lưng còng?

Dương Phàm hoàn toàn không thể liên hệ được hai danh từ này đến cùng nhau.

- Xem ra. chờ sau khi rời khỏi Cửu u Bí Cành nên bớt thời gian đi Dật Hà Thôn một chuyến.

Dương Phàm thì thào lẩm bẩm.

Hắn đột nhiên nhớ tới lời lão già lưng còng trước khi đi: "Trong ba năm nếu ngươi có thể tấn chức Ngưng Thần Kỳ, vậy trở lại Dật Hà Thôn. Khi đó lão phu mới có thể dốc hết sở học chân chính trong đời này, ngay cả những thứ quý báu trong tay, đưa hết cho ngươi".

Trong ba năm tấn chức Ngưng Thần? Thành tựu hiện giờ của Dương Phàm chỉ sợ đã vượt rất xa khỏi sự tưởng tượng của lão già lưng còng.

Vù -

Dương Phàm nhẹ vung tay, thu hồi Huyễn Linh Hấp Huyết Xà Tiên. Trải qua cắn nuốt máu huyết lần này, cấp bậc hắc tiên đã vượt khỏi phạm trù Linh Khí. mơ hồ đạt tới cấp bậc Pháp Bảo. Pháp Bảo là thứ đẳng cấp cao mà chỉ tu sĩ bậc cao mới có thể sử dụng.

Vèo vèo vèo

Đúng lúc này, Hồ Phi, Lệ Hồng Phi cùng Điệp Liên đều lục tục chạy tới trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, rung động.

- Dương Dược sư. Thật không nghĩ tới. ngươi che giấu thật sâu như vậy! Ngay cả tu sĩ bậc cao đều bị ngươi chém chết!

Lệ Hồng Phi cố nén khiếp sợ trong lòng, vẻ mặt cảm khái nói. Không thể không bội phục

Dương Phàm khiêm tốn và ẩn nhẫn.

- Đây là may mắn của Dương mỗ. Trác Kinh này cũng chỉ mới bước vào bậc cao, lại trở thành cái đích mọi người nhằm vào. Có thể giết chết hắn là kết quả mọi người đồng tâm hiệp lực.

Dương Phàm cười cười. ngược lại lộ ra bộ dáng khiêm tốn. Đồng thời. hắn khom lung bắt đầu thu nhập chiến lợi phẩm trên đất. Đầu tiên là Pháp Bảo Huyễn Cương Bảo Phiến của Trác Kinh. Uy lực của nó thật lớn, đã tiêu diệt vài cường giả Trúc Cơ Kỳ. Tiếp theo là linh giáp cực phẩm hắn đã mặc. Đây là một cái giáp mềm màu tím nhạt, vừa hay Dương Phàm khuyết thiếu Pháp Bảo phòng ngự.

Cuối cùng. Dương Phàm mới chậm rãi nhặt túi trữ vật của Trác Kinh lên, mặt không đổi sắc mở ra nhìn. Kết quả ngay cả chính hắn đều hít sâu một hơi. Trong túi trữ vật của Trác Kinh: Tài liệu. Pháp Bảo, linh thạch, phù triện, thiên tài địa bảoquá thực là vô số kể.

Không hổ là tu sĩ bậc cao!

Dương Phàm mừng thầm, trong túi trữ vật của Trác Kinh còn có vật phẩm đến từ Cửu u Đài: một cái linh tỏa màu đồng, một viên ngọc giản. Trải trận chiến Cửu u Điện này, Dương Phàm tổng cộng lấy được ba vật phẩm đến từ Cửu u Đài: Linh tỏa, ngọc giản, hắc phiến.

Trên Cửu u Đài tổng cộng có chín vật phẩm, một mình hắn đã được ba thứ. Điểm này, chỉ có Vô Song đã rời đi trước một bước mới có thể so sánh. Đương nhiên, thu hoạch của Dương Phàm không chỉ giới hạn trong Cửu u Đài. Thông qua chìa khóa mở không gian hình vuông dưới chân Cửu u Ma quân. hắn chiếm được ba loại bảo vật càng thêm thần bí: Một quyển sách nhỏ phát ra ma khí cuồn cuộn, một cái bình máu màu tím thẫm, một viên huyết châu quỷ dị.

Ba vật này cần chìa khóa mới mở ra được, giá trị chỉ sợ còn hơn vật phẩm trên Cửu u Đài.

Vào lúc Dương Phàm thu thập chiến lợi phẩm, đám tu sĩ Lệ Hồng Phi đều ở bên cạnh lẳng lặng nhìn cũng không có ý niệm ra tay tranh đoạt. Nên biết rằng. ngân giáp thị vệ kia đứng ở phía trên Dương Phàm. tản ra một cỗ uy áp kinh khủng khiến họ không dám tới gần.

- Đáng tiếc. Mật Quyển trân quý như thế lại hoàn toàn bị phá hủy!

Ánh mắt Dương Phàm lại rơi lên Mật Quyển màu lam rách mướp đã mất hết linh tính cùng ký hiệu. Giá trị của Mật Quyển khó thể tính toán. Tuyệt đối phải cao hon những Pháp Bảo, Linh Khi cực phẩm không biết bao nhiêu lần. Nhưng Dương Phàm cũng chỉ là sinh lòng tiếc hận trong lòng, tổng thể mà nói vẫn đã biết đủ, hoặc là nói phi thường thỏa mãn. Từ khi tiến vào Bí Cảnh. hắn điệu thấp làm việc, chỗ tốt chiếm được vô số kể. Từ Hàn Băng động chiếm được Vạn Niên Băng Tủy, thu phục Lưu Ly Hàn Tinh Xà rồi đến Thất Thải Thành Bảo chiếm được Diệt Nguyên Pháo. bản vẽ thượng cổ kỳ trận, khí giới công thành. Thậm chí còn có cấm Pháp Giới Chỉ.

Thu hoạch của hắn vượt xa hơn bất kỳ người nào tiến vào trong Bí Cảnh.

Từ một trình độ nào đó mà nói. hắn là người thắng lớn nhất trong Cửu u Bí Cảnh.

Chính bởi vì điệu thấp, không quá nổi bật mà thôi. Theo sau. Dương Phàm bắt đầu thanh lý chiến lợi phẩm của mình. Thứ đặc biệt quý báu hoặc là trong thời gian ngắn chưa dùng đều để vào Tiên Hồng Giới. Còn có một bộ phận thì bỏ vào trong túi trữ vật. Giờ phút này, tài sản của Dương Phàm có thể nói là hùng hậu chưa từng có. Cho dù là bậc cao Kim Đan bình thường so sánh với hắn cùng xa xa không bằng.

Chờ sau khi kiểm kê xong. Dương Phàm mới ngẩng mặt lên. nhìn về quãng trường Cửu u.

- Ồ?

Sắc mặt Dương Phàm thoáng ngưng, phát hiện chỉ còn lại có Hồ Phi. Lệ Hồng Phi, Điệp Liên.

- Hẳn là còn có một người mới đúng!

- Mộng Tuyết!

Trên mặt Dương Phàm lộ vẽ âm lãnh. nàng này không ngờ trước tiên chạy trốn. Lúc hắn dùng chìa khóa mở bảo vật, trừ Vô Song, duy nhất có nàng này phát hiện. Đối với Vô Song, Dương Phàm ngược lại có một loại tin tưởng không hiểu, mà tính cách của đối phưong căn bản là khinh thường để lộ ra. Ngược lại là Mộng Tuyết này, Dương Phàm lo lắng rất lớn. Nàng này sau khi rời khỏi Bí Cảnh, ai có thể đoán trước nàng ta có bịa đặt sinh sự hay không, từ đó mang tới họa sát thân cho Dương Phàm.

- Ngươi đang tìm nữ đệ tử của Linh Hà tiên tử?

Lệ Hồng Phi hơi lộ vẻ khinh thường nói:

- Nàng ta thừa dịp ngươi thu thập chiến lợi phẩm liền lặng lẽ chuồn đi rồi

- Thôi. nàng cũng sớm muốn rời khỏi đất thị phi này.

Dương Phàm khẽ thở dài một hơi chỉ đành tạm gác lại việc này. Theo sau. ánh mắt hắn nhìn về phía truyền tống quang môn màu máu lơ lửng trên quãng trường Cửu u. Ba người còn lại cùng có cử chỉ đồng dạng.

- Truyền tống quang môn này có thể truyền tống chúng ta ra ngoại giới, cũng có thể là thông đạo truyền tống tới Huyết Nhật Điện.

- Dương đạo hữu. Chúng ta từ biệt tại đây. Ngày sau có rãnh mời đến Vô Ưu cốc ta làm khách. Lệ mỗ nhất định sẽ chiêu đãi nhiệt tình.

Trước khi đi. Lệ Hồng Phi phát ra lời mời chân thành tha thiết với Dương Phàm. Trải qua phen đồng sinh cộng tử này, hai người đều sinh lòng hảo cảm với nhau.

- Ý tốt của Lệ đạo hữuDương mỗ tâm lĩnh. Có rãnh sẽ đi Vô Ưu cốc làm khách.

Dương Phàm cười cười.

Vô Ưu Cốc là một trong ba đại tông môn cao nhất của Ngư Dương quốc, thực lực hùng hậu chưa từng có. Môn phái này vừa chính vừa tà. Vô Ưu cốc Chủ danh tiếng hào sảng tiêu sái, giao kết đạo hữu rộng rãi trong thiên hạ.

Vù -

Lệ Hồng Phi hóa thành một bóng xanh xuyên qua truyền tống quang môn màu máu giữa không trung, Lúc này, đại điện Cửu u trống trải chỉ còn lại ba người: Dương Phàm, Hồ Phi, Điệp Liên.

Trên bầu trời, Hắc Tinh Ma Linh Thần giống như vật chết ở trong không trung, vẫn không nhúc nhích. Sự tồn tại của nó là vi duy trì pháp tắc nơi đây.

- Điệp Liên!

Ánh mắt Dương Phàm dừng trên mặt cô gái mềm mại xinh đẹp kia.

- Dương đại ca có chuvện mời nói. Điệp Liên có thể nói tuyệt đối không giấu diếm nửa từ.

Trên mặt trắng nõn của Điệp Liên lần đầu tiên lộ ra vẻ trang trọng.

- Ta muốn cô truyền lời cho ông ấy.

Giọng điệu Dương Phàm chậm rãi:

- Lần này ở Bí Cảnh ta đắc tội một số người, sau khi ra ngoài, có thể sẽ đưa tới không ít phiền toái. Xin lão nhân gia chú ý bảo vệ an toàn đệ đệ cùng mẫu thân.

Dưới tình huống bình thường, ân oán Tu Tiên Giới sẽ không liên lụy đến người thân thuộc ở thế tục. Huống chi là còn có dạng siêu nhiên như ba đại tông môn?

Nhưng Dương Phàm vì cẩn thận vẫn cố ý cường điệu một phen.

- Hiểu rồi.

Điệp Liên dị thường nhu thuận nói trong lòng đối với Dương Phàm cũng tràn ngập tò mò.

- Được rồi Các ngươi đều tiến vào truyền tống đi. Xem tình huống, các ngươi không có khả năng có thể truyền tống đến Huyết Nhật Điện.

Dương Phàm thấp giọng nói.

- Vâng. Dương đại ca.

Điệp Liên có chút nghi hoặc. Dương Phàm vì sao biết mình không có khả năng bị truyền tống đến Huyết Nhật Điện. Nhưng là nàng cũng không hỏi nhiều, điều khiển Linh Khí phá không mà đi. xuyên qua truyền tống quang môn màu máu, thân hình chợt lóe rồi biến mất.

- Hồ Phi. Sau khi ngươi rời khỏi đây cũng cẩn thận một chút. gặp chuyện đừng nên kích động. Truvền tống quang môn này có lẽ sẽ truyền tống ngươi đến nơi khá xa.

Dương Phàm lại dặn dò Hồ Phi.

- Dương Phàm. Ngươi cũng phải bảo trọng, về sau muốn đánh. liền tới tìm ta!

Hai mắt Hồ Phi hơi đỏ, thân hình như đạn pháo xuyên qua quang môn màu máu.

Đến lúc này, toàn bộ quãng trường Cửu u chỉ còn lại một mình Dương Phàm là từ ngoài đến. Hắn ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào Hắc Tinh Ma Linh Thần phát ra khí tức đáng sợ trong hư không, thản nhiên nói:

- Hiện tại ngươi có thể nói rõ ràng rồi!

Con ngươi Hắc Tinh Ma Linh Thần co rụt, "ầm" một tiếng từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trước mặt Dương Phàm. Sau đó chậm rãi há mồm.