Tiên Hồng Lộ

Chương 260: Cửu u cốc - Vực sâu giao long




- A! Bản đồ Cửu u Cốc? Chúng ta giàu to rồi!

Hồ Phi mừng rỡ như điên, quả thật khó tin mà.

- Suỵt!

Dương Phàm vội ra một thủ thế ngừng lại, hung hăng trừng mắt hắn:

- Nhỏ giọng chút

- Hắc hắc. ngươi thật sự quá lợi hại, ngay cả bản đồ Cửu u cốc cũng tới tay được, ta đi theo ngươi quả nhiên không tệ mà.

Trong ánh mắt Hồ Phi nhìn Dương Phàm. lần đầu thêm vài phần kính nể sùng bái. Dương Phàm tiến vào Bí cảnh, vẫn bảo trì cúi thấp, ai có thể ngờ tới bảo vật Diệt Nguyên Pháo bị hắn cướp đi.

Nếu để tu sĩ khác biết hắn còn chiếm được cấm Pháp Chỉ Hoàn thượng cổ Kỳ Bảo trong truyền thuyết, đồng thời có được bản đồ Cửu u cốc, vậy còn không làm người ta phát điên sao.

- Đáng tiếc quáTuy rằng ta có bản đồ, nhưng bỏ lỡ mất thời cơ tốt nhất. Từ lúc hai tháng trước tam đại tông môn đã bắt đầu thăm dò Cửu u cốc, bảo vật nơi này đã sớm bị bọn họ chiếm trước

Dương Phàm khẽ thở dài.

- Chúng ta nhanh đi nơi khác xem, có lẽ còn chỗ mà tam đại tông môn không phát hiện.

Hồ Phi cũng có chút không cam lòng nói.

- ừ, tốt

Dương Phàm dẫn theo Hồ Phi nhanh chóng đi xuyên qua khu vực nội tầng bao phủ sương mù đen dày đặc. Trong lúc này, dưới tác dụng cảm quan cường đại của Dương Phàm, hai người thành công tránh thoát không ít yêu thú. Yêu thú trong sương mù đen này ít nhất đều là cấp ba, thực lục so ngang với Trúc Cơ Kỳ, Dương Phàm cũng không muốn trêu chọc tới một đám. Chẳng qua hai ba con yêu thú bình thường. Dương Phàm còn không để vào mắt. Thời gian nửa canh giờ trôi qua, hai người liên tục tìm được ba chỗ đánh dấu trên bản đồ, chia làm một hàn đàm, một cây cổ thụ vạn năm mấy chục người ôm không hết, một căn nhà gỗ. Những nơi này, đều nằm không ít thi thể nhân loại cùng yêu thú đều có.

- Tu sĩ tam đại tông môn này cũng quá tuyệt đi chứ, đều cướp đoạt hết cả?

Dương Phàm có chút thất vọng, ánh mắt nhìn chằm chằm khu vực sương mù đen trên bản đồ. Ngay lúc đó, ánh mắt hắn sáng lên, dừng lại trên một nơi cực kỳ bí ẩn.

- Chỗ này rất bí ẩn, tu sĩ tam đại tông môn chưa chắc tìm được.

Dương Phàm lộ ra vẻ tươi cười. Hai người lập tức nhắm hướng kia chạy đi. Một lúc lâu sau. Sắc mặt hai người không dễ nhìn, bởi vi mục tiêu của bọn họ là một tòa vực sâu không đáy, bên trong mây mù lượn lờ tản ra một cỗ khí tức uy hiếp.

- Có muốn xuống dưới không?

Hồ Phi hỏi, trong lòng có chút do dự.

- Nếu như không có bản đồ, tu sĩ bên ngoài rất khó tìm được vực sâu này

Dương Phàm lộ vẻ trầm ngâm.

- Đúng là đạo lý này

Hồ Phi liên tục gật đầu:

- Chúng ta xuống dưới đi.

- Thế nhưng vực sâu nàyNếu như ngã xuống, vậy thì phiền phức, bởi vì nơi này chúng ta không thể phi hành.

Dương Phàm có chút do dự nói vói Hồ Phi:

- Không bằng thế này, ta thả một sợi dây xuống dưới. ngươi xuống dưới đó tầm bảo. Ta ở đây còn một tấm Thông Thần Tấn Phù, nếu ngươi không đối phó được ta kéo ngươi lên.

- Như vậy, được rồi. Đến lúc đó lấy được bảo bối nhất định phải chia cho ta phân nửa.

Hồ Phi suy nghĩ một chút, quyết định tin tưởng Dương Phàm. Dương Phàm cười cười, lấy trong túi trữ vật ra một sợi xích sắt chế tạo bằng tài liệu đặc thù, chậm rãi thả. Hồ Phi kéo sợi xích đi xuống.

- Chờ một chút

Dương Phàm đột nhiên gọi hắn lại.

- Có chuyện gì!

Hồ Phi thoáng kinh ngạc nói.

- Không bằng ta để linh thú Lưu Ly Hàn Tinh Xà cùng ngươi xuống dưới, gặp phải nguy hiểm cũng có thể cùng nhau chiếu cố.

Trên cánh tay Dương Phàm liền bỏ ra một con rắn nhỏ băng tuyết dài ba xích.

- Được.

Hồ Phi mừng rỡ, năng lực con rắn nhỏ này hắn tận mắt thấy qua.

Dương Phàm nhắn nhủ mệnh lệnh với Lưu Ly Hàn Tinh Xà, để cho nó quấn lên cánh tay Hồ Phi. Cứ như thế. một người một rắn đi xuống bên dưới.

"Thực lực Hồ Phi cũng không kém ta bao nhiêu, lại thêm Lưu Ly Hàn Tinh Xà hẳn không thành vấn đề"

Dương Phàm nghĩ như vậy. Thời gian trôi qua từng chút. Một lúc sau, dưới vực sâu truyền đến tiếng chiến đấu kinh tâm động phách, tiếng động mơ hồ truvền tới chỗ Dương Phàm. Trận chiến này giằng co nửa canh giờ mới kết thúc. Dương Phàm thông qua liên hệ với Lưu Ly Hàn Tinh Xà, biết được nó không có nguy hiểm. Mà lúc này, xích sắt bắt đầu lay động, hiển nhiên Hồ Phi đang đi lên.

Một lát sau. một người một rắn xuất hiện trong tầm mắt Dương Phàm. Hồ Phi có vẻ mệt mỏi rã rời, cả người là máu, trên người vô số vết thương. Còn Lưu Ly Hàn Tinh Xà vừa vặn ngược lại. bộ dạng thần quang tỏa sáng, tinh thần chấn hưng còn hơn trước khi chiến đấu.

- Mau lên đây. ta trị thương cho ngươi.

Dương Phàm cũng không quan tâm Hồ Phi lấy được gì, lập tức trị liệu cho hắn.

- Phù, Mệt chết ta, con giao long kia thật là đáng sợ!

Hồ Phi gào to.

- Cái gì? Giao long!

Dương Phàm càng hoảng sợ hơn. khó tin hỏi:

- Ngươi lại gặp phải giao long?

- Đúng vậy, hắn là giao long cấp ba đỉnh, may là bị ta giết rồi

Hồ Phi đắc ý nói.

- Cấp ba đỉnh?

Dương Phàm rõ ràng không tin:

- Giao long cấp ba đỉnh, thực lực gần như có thể đấu một trận với tu sĩ cấp cao, ngươi làm sao có thể đánh thắng được nó?

- Hắc. dưới tình huống bình thường, ta tối đa chỉ có thể bất phân thắng bại với nó mà thôi. Thế nhưng linh thú của ngươi trong lúc chiến đấu bị giao long nuốt vào, vì vậy nó ở bên trong, ta ở bên ngoài cùng nhau liên thủ giết nó.

Rốt cuộc Hồ Phi nói ra lời thật.

Phù!

Dương Phàm thở ra một hơi dài. thì ra là thế.

- Được rồi, nếu giết chết giao long, vậy có phải ngươi lấv được giao đan không?

Dương Phàm đột nhiên ánh mắt sáng ngời.

Yêu thú cấp ba bình thường không có giao đan, thế nhưng giao long là tồn tại bán thần thú lại bất đồng. Giao long cấp ba đỉnh hẳn phải có giao đan.

- NàyHình như giao đan bị linh thú của ngươi ăn rồi

Hồ Phi có chút không xác định nói:

- Dù sao ta không tìm được.

- Bị nó ăn?

Dương Phàm chỉ vào Lưu Ly Hàn Tinh Xà hết sức ngoan ngoãn trên cánh tay, Lưu Ly Hàn Tinh Xà thấy vậy, không khỏi lộ ra biểu tình ủy khuất.

- ừĐúng vậy, trạng thái của nó còn tốt hơn trước khi chiến đấu, dường như còn có chút tiến hóa.

Thần thức Dương Phàm quét một lúc lâu, rốt cuộc cho ra kết luận: Giao đan của con giao long kia thật đúng là bị linh thú của mình nuốt mất.

- Sau khi giết giao long, ngươi còn lấy được gì không?

Dương Phàm buông tay, thở dài.

- Hắc. đương nhiên là có, ngươi xem cây Lang Nha Bổng này, uy vũ cỡ nào.

Trong tay Hồ Phi đột nhiên xuất hiện một cây Lang Nha Bổng đen nhánh nặng nề, bên trên đầy gai nhọn.

- Cho ta xem.

Dương Phàm tiếp nhận Lang Nha Bổng.

- ỒThật nặng!

Dương Phàm cảm giác tay trầm xuống. Lang Nha Bổng khó khăn nện trên vách núi. Ầm một tiếng, khối đá nặng mấy trăm cân liền bị đánh bay ra.

- Cừ thật, ít nhất nặng hai ngàn cân!

Dương Phàm cảm thấy dựng tóc gáy, vật này khẳng định hắn không dùng được.

- Hắc hắc. rất nặng sao? Ta cảm giác rất vừa tay mà.

Hồ Phi cầm lấy Lang Nha Bổng, bắt đầu múa lên.

Vù vù vù

Một trận tiếng rít trầm muộn vang lên trên vách núi, làm cho người ta kinh hoàng vỡ mặt.

- Dừng!

Dương Phàm vội cản hắn lại, một cây Lang Nha Bổng nặng hai ngàn càn, lại thêm lực lượng kinh khủng của Hồ Phi. thật là rất đáng sợ.

- Thế nào? Không tồi chứ!

Hồ Phi mừng rỡ, dứt khoát vác Lang Nha Bổng trên vai, bộ dạng cà lơ phất phơ.

- ừ, thật là thích hợp với ngươi.

Dương Phàm gật đầu.

Tài liệu Lang Nha Bổng này rất đặc biệt, độ cứng sợ rằng vượt quá Linh Khí, ít nhất phải là cấp Pháp Bảo.

- Ngoại trừ cây Lang Nha Bổng này ra. ngươi còn có thu hoạch khác không?

Dương Phàm lại hỏi.

- Không có.

Hồ Phi quyết đoán nói.

- Vậy thi thể giao long, ngươi không có xử lý sao?

Dương Phàm hỏi.

- Không có.

- Ngươi

Dương Phàm hết chỗ nói, người này thật là một thần kinh thô thiển mà, làm thịt giao long xong, lại mặc kệ một thân linh kiện quý giá.

- Ngươi thủ ở chỗ này, ta xuống dưới xem.

Dương Phàm phân phó.

- Được.

Hồ Phi đáp ứng.

Lần này Dương Phàm leo xuống, khoảng chừng mấy trăm trượng, phía dưới là một hàn đàm. Dương Phàm nhanh chóng tìm được thi thể giao long, dài ước chừng năm sáu trượng.

- Giao long còn chưa thành niên.

Dương Phàm thấp giọng tự nói, nhanh chóng bắt đầu xử lý thi thể giao long. Trong cơ thể giao long dù sao cùng có huyết thống thực loãng của Chân Long, trên người có da, gân, mắt đều là tài liệu tốt nhất tu tiên giới.

Nửa canh giờ sau. Dương Phàm mới chỉnh lý xong tài liệu này. Sau đó, hắn mở cảm quan tra xét hoàn cảnh vực sâu.

"Ồ? Chỗ này còn có mấy loại trân quả quý hiếm!"

Dương Phàm nhanh chóng có thu hoạch, nhổ hết những kỳ hoa dị thiên tài địa bảo, đưa vào trong Tiên Hồng Không Gian. Hôm nay, lục thổ địa Tiên Hồng Không Gian đã mở rộng tới một dặm. hắn chuyên mở ra một Hậu hoa viên dùng để trồng các loại kỳ hoa quả cùng thiên tài địa bảo. Xác định không còn sót lại gì, Dương Phàm mới theo xích sắt leo lên.

- Được rồi, một chuyến này thu hoạch không tệ.

Dương Phàm vui vẻ, Lưu Ly Hàn Tinh Xà quấn trên cánh tay hắn, trong mắt cùng lộ ra vài tia hưng phấn. Sau khi cắn nuốt giao long đan, con rắn này có một chút biến hóa. Dương Phàm cũng nói không rõ được.

- Chúng ta tiếp tục đi sâu vào hạch tâm chân chính Cửu U cốc ở nơi này

Ánh mắt Dương Phàm dừng trên vị trí sâu nhất trong bản đồ, chỗ đó đánh dấu lớn nhất. Có bản đồ trong tay, hai người có thể nói đi thẳng, chỉ chốc lát liền tới tận cùng khu sương mù đen.

Phía trước xuất hiện một cây cầu đá, treo trên vực sâu vạn trượng, ở bên kia cầu đá không có sương mù, có thể thấy bầu trời đen kịt, nơi đó có Cửu Luân Huyết Nguyệt. Cửu Luân Huyết Nguyệt lấy một phương thức tồn tại đặc thù: tám hướng bầu trời có một vòng Huyết Nguyệt, ở giữa lại có một vòng lớn hơn, thành bố cục bát phương nhất tâm, ở dưới tinh không huyết nhật. Cửu Luân Huyết Nguyệt cùng tồn tại, thật đúng là quái dị mà.

Không biết vì sao sau khi thấy Cửu Luân Huyết Nguyệt này, Dương Phàm sẽ không hiểu lại nhớ tới thượng cổ kỳ trận ở Thất Thải Thành Bảo. Tâm trận pháp thượng cổ kỳ trận, ở trong bảo khố. linh thạch bày đặt cùng dùng phương thức bát phương nhất tâm.

- Ồ? Dương dược sư, Hồ đạo hữu, các người cũng tìm được nơi này? Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng nói của Mộng Tuyền.

Hai người Dương Phàm nhìn lại, chỉ thấy chúng tu sĩ Trúc Cơ Kỳ phía sau đều một thân chật vật, có người thậm chí còn bị thương không nhẹ.

- Khụ khụthật trùng hợp.

Dương Phàm cười cười chỉ vào bên kia cầu đá, nói:

- Nơi đó hẳn là hạch tâm Cửu u cốc.

- Ha ha! Dương dược sư ngài còn chưa nói cho tiểu nữ tử, các người làm sao tìm được nơi ra vào này? Nên biết chúng ta trải qua ngàn vạn khó khăn, mạo hiểm sinh tử mới đến được nơi đây.

Trong mắt Mộng Tuyền mơ hồ lóe ra hàn mang.

Chúng tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cũng mắt sáng quắc nhìn chằm chằm hai người, thậm chí có người càng lộ ra sát khí.

- Vậy sao?

Dương Phàm có vẻ nghiền ngẫm nói:

- Hai người chúng ta chỉ là vào sớm hơn các người một chút, dựa vào cái gì các người có thể tìm được cửa vào, chúng ta lại không thể?

Mộng Tuyền bị phản bác như vậy, sắc mặt cứng đờ.

- Hừ, tiểu tử ngươi đừng ngụy biện, hai người các ngươi mất tích vô cớ, sau đó lại dễ dàng tìm được cửa vào như vậy. Trong đó khắng định có bí mật không cho người biết.

Nam tử QUỷ Nhãn vẻ mặt âm lãnh nói.

- Khu vực sương mù đen này nguy hiểm trùng trùng, không ít tàn dư yêu thú cấp ba. Nhiu cường giả Trúc Cơ Kỳ chúng ta liên thủ mới miễn cưỡng đến chỗ này, trong đó còn chết một vị đồng đạo. Còn hai người các ngươi thần thái nhàn nhã như đi chơi. khẳng định biết lối tắt nào đó.

Tiếng nói trầm thấp của Huyết Ma lão ngũ truyền đến.

- Các ngươi biết lối tắt lại hành động một mình, vứt bỏ mấy người chúng ta rốt cuộc rắp tâm gì? Lẽ nào các ngươi tự tin có thể chống lại tu sĩ tam đại tông môn?

Ngay cả Nhạc Bá luôn luôn ôn hòa cùng có chút không thoải mái.

Dương Phàm nheo mắt lại. đảo qua những người này, khẽ cười:

- Chúng ta đích thật biết đường tắt. không nói cho các người, thì sao chứ?

- Điều nàv thuộc về bí mật cá nhân, chúng ta không có nghĩa vụ nói cho các ngươi.

Dương Phàm trào phúng nói.

Chúng tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đều ngẩn ra, không ngờ tới đối phương chỉ là một dược sư, thái độ lại cường ngạnh như vậy.

- Tiểu tử, ngươi muốn chết mà!

Trong mắt Huyết Ma lão thất ngập sát khí, trên người huyết mang bùng lên, thân hình chợt lóe phóng về phía Dương Phàm, nâng bàn tay đánh một kích hung hãn. Huyết mang đánh về phía đầu. khí thế hung mãnh.

- Hừ!

Hồ Phi hừ lạnh một tiếng, thân hình bùng nổ, đánh ra một quyền, không khí rung động mạnh nương theo đó là một lôi quang màu tím.

Ầm!

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Huyết Ma lão thất rên một tiếng đau đớn, thân người bắn ngược ra, miệng phun một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch. Một lần đối diện, lập tức phân thắng bại. Chúng tu sĩ Trúc Cơ KỲ kinh hãi. trong ánh mắt nhìn Hồ Phi lộ ra vài phần kiêng kỵ.

- Lực lượng người này thật là đáng sợ, hắn nắm giữ thần thông lôi điện, lại khắc chế công pháp ma đạo của ta.

Huyết Ma lão thất bị thương, đứng điều tức tại chỗ, trong ánh mắt còn tràn đầy kinh hãi.

- Các vị, đi qua cây cầu đá này chính là hạch tâm Cửu u cốc, đến lúc đó chúng ta có thể sẽ đối mặt với tinh anh tam đại tông môn, lẽ nào các vị muốn sống mái với hai người chúng ta ở nơi này.

Dương Phàm như cười như không nói. Nhạc Bá khẽ thở dài thoáng phức tạp liếc nhìn Dương Phàm:

- Tính là Nhạc mỗ trông nhầm, không ngờ tới Dương dược sư vẫn che giấu thực lực. Ngài đã nói như vậy, chúng ta tạm thời buông xuống những tranh cãi này, thế lực tam đại tông môn mới là mục tiêu chúng ta phải cùng nhau đối phó.

- Dương dược sư, vừa rồi tiểu nữ tử nhất thời nóng ruột, đã lỗ mãng, xin thứ lỗi. Tam đại tông môn cùng với tam đại tân tú Ngư Dương mới là cường địch chúng ta cùng nhau đối mặt.

Mộng Tuvền thoáng có vẻ áy náy nói.

Các tu sĩ Trúc Cơ Kỳ khác cùng gật đầu, địch ý trước đó không còn tồn tại nữa, thậm chí trên mặt còn hiện ra vẻ tươi cười.

- Được. mọi người nói rất hay.

Dương Phàm lộ ra nụ cười ấm áp như gió xuân. Sau khi hiểu được thực lực hai người Dương Phàm. bọn họ cũng không dám gây chiến ở ngay lúc mấu chốt này nữa. Thực lực Hồ Phi vừa rồi đã bày ra đó, Huyết Ma lão thất là cường giả Trúc Cơ KỲ cũng không phải đối thủ của hắn, hơn nữa lực Lôi Hỏa cường đại nhất của Hồ Phi còn chưa phát động, về phần Dương Phàm càng thêm thần bí khó đoán, xem bộ dạng Hồ Phi như thiên lôi sai đâu đánh đó, có thể tính ra vài phần.

Mà ngay cả Vô Song đã bước vào hàng ngũ cấp cao. thái độ đối với Dương Phàm cũng không bình thường. Có thể thực lực Dương Phàm này, còn mạnh hơn cả Hồ Phi vài phần. Chúng tu sĩ âm thầm suy đoán.

Hai người Dương Phàm nhanh chóng đạt thành hiệp nghị hòa bình tạm thời với sáu bảy tu sĩ Trúc Cơ KỲ khác. Hiệp nghị hòa bình này là thành lập trên cơ sở cùng nhau đối mặt thế lực tam đại tông môn. Như vậy, nhóm chín người dọc theo cầu đá vực sâu vạn trượng, đi qua tinh không đến khu vực có Cửu Luân Huyết Nguyệt quỷ dị.

LÚC ở trên cầu đá. Dương Phàm thử đánh nhẹ lên cầu đá một chút, phát hiện tài liệu cứng rắn khác thường, coi như tu sĩ cấp cao đích thân tới cũng chưa chắc hư hại được nó. Đi sang bên kia cầu đá, bước vào khu vực nọ. Dương Phàm sinh ra một loại ảo giác kỳ quái: giống như đi từ trong thế giới nước tới thế giới mặt đất.

Hay là, bọn họ đã đi từ một khu vực không gian, bước sang một phiến không gian nhỏ khác.

Trên tinh không, Cửu Luân Huyết Nhật bày thế Bát Phương Nhất Tâm, huyết quang nhàn nhạt phủ xuống, để cho phiến không gian nhỏ này tăng thêm vài phần quỷ dị thê lương. Dưới chân là mặt đá màu đen cứng rắn, đạp lên vững chắc xa xa mơ hồ có thể thấy bóng đen điện phủ cao to. Mọi người trầm mặc không nói, bị bầu không khí trang trọng thê lương lây nhiễm. Trên mặt đất. những nơi có thể thấy được chỉ có mặt đất màu đen kéo dài vô hạn cùng với cung điện trung tâm như ẩn như hiện.

Bước đi nửa canh giờ. bóng đen đại điện kia mới hiện lên tương đối rõ ràng. Đó là một tòa đại điện đen sẫm, khí thế hùng hồn to lớn, cánh cửa đại điện âm trầm mở rộng, thoáng như đầm rồng hang hổ. Dọc theo đường đi, mọi người không gặp phải quấy nhiễu gì, ngược lại thông thoáng bình yên vô sự, ngay cả một con yêu thú cấp thấp nhất cũng không gặp phải. Chỉ là khi Dương Phàm ngẩng đầu ngưng mắt nhìn Cửu Luân Huyết Nhật vận chuvển giữa tinh không quỷ dị, mơ hồ cảm giác được bố cục Huyết Nguyệt Tinh Không này ẩn chứa huyền cơ hay âm mưu gì đó.

- Mau nhìn. trên đại điện có chữ viết.

Mộng Tuyền hai mắt lóe ra lam quang kỳ dị, nhìn đại điện xa xa.

Dương Phàm ngưng mắt nhìn lại phun ra ba chữ:

- Cửu u Điện.

Cửu u Điện!

Chúng tu sĩ ánh mắt sáng ngời.

Nơi này khẳng định là trung tâm mấu chốt chân chính cả Bí cảnh. Thứ trọng yếu nhất Cửu u Bí Cảnh khẳng định đặt ở trong này.

- Mọi người nhanh lên! Tu sĩ tinh anh tam đại tông môn khẳng định đều ở trong điện kia.

Mộng Tuyền hô lớn một tiếng.

Chúng tu sĩ đều tăng tốc bay về phía Cửu u Điện.

Vùng không gian do Huyết Nguyệt bao phủ đã thoát khỏi khu vục lĩnh vực cấm không, chúng tu sĩ thử nghiệm một chút, rốt cuộc có thể phi hành.

Vù vù vù vù!

Chúng tu sĩ hoạch ngự khí hoặc khống chế độn quang bay nhanh về phía Cửu u Điện. Một lát sau, tòa đại điện hắc ám lọt vào tầm nhìn của mọi người.

- Mau vào trong.

Chín tu sĩ Trúc Cơ Kỳ trước sau nhảy vào trong đại điện. Vừa tiến vào trong Cửu u Điện. lập tức phát hiện ra vài thi thể tu sĩ nhân loại. Ngoài ra, nơi chiến đấu còn sót lại những tàn phiến kim loại. Dương Phàm nhìn những tàn phiến kim loại này, trong mắt hiện lên một tia dị sắc.

- Chúng ta trực tiếp căn cứ vào những dấu vết nàv truy đuổi, hẳn có thể tìm được bọn họ.

Mộng Tuyền đề nghị.

Chúng tu sĩ liên tục gật đầu. Hai người Dương Phàm cũng không phản đối.

"Tuy rằng ta có bản đồ bên trong Cửu u Điện, thế nhưng nếu lúc này đột nhiên rời đi, tất nhiên sẽ khiến bọn họ nghi ngờ, tạm thời theo sau xem đã."

Dương Phàm âm thầm nghĩ.

Cửu u Điện áp chế thần thức cảm giác càng thêm lợi hại, ở nơi này, thần thức tu sĩ Trúc Cơ KỲ cũng chỉ có thể miễn cưỡng rời thể. Còn may, mọi người có thể căn cứ vết tích chiến đấu bước đi, dọc theo đường không gặp phải nguy hiểm gì. Chẳng qua thi thể cùng mãnh nhỏ kim loại lưu lại trong đại điện, chứng tỏ nơi này từng xảy ra chiến đấu thảm liệt.

- Cửu u Điện này quả thật là một mê cung lớn mà!

Mộng Tuyền nhíu mày lại.

Mặc dù đi dọc theo những dấu vết tranh đấu này, bước đi mấy canh giờ đều là vòng vo đi tới đi lui. Bởi vì dù là tam đại tông môn đi trước, cũng phải đi nhiều lần trong Cửu u Điện này.

"Tiếp tục như vậy, cũng không phải biện pháp." Dương Phàm có chút không nhịn được nữa.

Bản thân hắn có bản đồ Cửu u Điện, còn ở đây chạy tới chạy lui, cảm giác thật không thú vị. Đúng lúc này, hành lang bên trái bỗng truyền đến tiếng bước chân "loảng xoảng".

- Kẻ nào?

Kim Hồng Môn Hồng Tài thân hình chợt lóe đầy vẻ đề phòng, hắn đang dựa vào hành lang bên đó.

Loảng xoảng! Loảng xoảng! Loảng xoảng!

"Tiếng động này rất quen thuộc." Dương Phàm lộ vẻ trầm ngâm.

Rất nhanh, chỗ hành lang kia nhảy ra bốn năm thị vệ thiết giáp, toàn thân đều bị áo giáp bao bọc không lọt giọt nước.

- Đây làkhôi lỗi!

Mộng Tuvền thở nhẹ một hơi, các tu sĩ cũng nhanh chóng phản ứng lại, đều tế ra pháp bảo thi triển pháp thuật, triển khai công kích không ngừng những Thiết Giáp Khôi Lỗi.

"Quả nhiên!"

Dương Phàm nhìn những Thiết Giáp Khôi Lỗi này, thấp giọng tự nói. Từ khi nhìn thấy những tàn phiến kim loại hắn đã có suy đoán.

Leng keng bang bang!

Thừa nhận công kích liên miên, năm thị vệ thiết giáp này lại không bị phá hủy trong khoảng khắc mà phá tan tầng tầng chiến hỏa tiếp cận mọi người.

- Tốc độ những khôi lỗi này rất chậm, mọi người tản ra du đấu.

Dương Phàm nói với bảy người khác.

Bản thân hắn có loại Thiết Giáp Khôi Lỗi này, đương nhiên rõ ràng ưu khuyết điểm của chúng. Các tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nghe vậy đều tản ra, phát huy ưu thế tốc độ, kiếm quang thần thông pháp thuật liên miên không ngừng.

- Lực phòng ngự những khôi lỗi này rất cao, tình huống một đổi một, muốn phá hủy một con trong thời gian ngắn thật không dễ làm.

Mộng Tuyền than thở.

Ầm ầm!

Một lúc sau, một con Thiết Giáp Khôi Lỗi bị đánh nổ, sóng xung kích mạnh mẽ đả thương mấy tu sĩ khác.

Hồng Tài Kim Hồng Môn càng bị trọng thương.

Lúc này, một con Thiết Giáp Khôi Lỗi liền giết tới.

- A!

Hắn hét lớn một tiếng, trong tay tế ra một khối bản chuyên màu xanh lóe ra ánh sáng vàng rực. Bỗng nhiên, có một cỗ uy áp cường đại khó hiểu phát tán làm chúng tu sĩ quay lại nhìn.

- Đó là cực phẩm Linh Khí!

Mấy tu sĩ Trúc Cơ KỲ đều chấn động bởi uy thế cực phẩm Linh Khí kia. Dương Phàm vừa thấy khối bản chuyên màu xanh kia. ánh mắt sáng ngời. Vật này không khác gì khối bản chuyên màu xanh trong tay hắn, hẳn là một trong những linh kiện Pháp Bảo trấn sơn Kim Hồng Môn.

Nếu là cực phẩm Linh Khí, như vậy hẳn là do hai khối linh kiện tạo thành

Bang!

Thiết Giáp Khôi Lỗi ma khí âm trầm bị đánh lên trên mặt, căn bản không chút lay động.

- Phá!

Hồng Tài rống lớn một tiếng, bản chuyên màu xanh bỗng nhiên to ra dài đến ba trượng, hung hăng đánh lên Thiết Giáp Khôi Lỗi, thoáng cái đánh bay nó ra ngoài, giữa không trung liền nổ tan tác.

Ầm ầm!

Bộ Thiết Giáp Khôi Lỗi này, trực tiếp bị miễu sát. Cực phẩm Linh Khí. quả nhiên đáng sợ!

Chẳng qua sau khi đánh ra một kích này, Hồng Tài sắc mặt trắng bệch vội thu cực phẩm Linh Khí này vào trong túi trữ vật, sau đó điều tức ngay tại chỗ. Lúc này, ba con Thiết Giáp Khôi Lỗi còn lại bị tu sĩ Trúc Cơ KỲ khống chế từng cái nổ tung.

- May là có tu sĩ tam đại tông môn mở đường, nếu không phải chiến đấu với nhiều Thiết Giáp Khôi Lỗi như vậy, chúng ta chắc chắn tổn thất thảm trọng.

MộngTuyền cười nói:

- Tam đại tông môn xuất phát sớm hai tháng tới Cửu u cốc, khẳng định phải trả giá thảm trọng. Lấy tình hình hiện giờ xem ra bọn họ ít nhất tổn thất bảy phần tu sĩ trở lên.

- Đa số các vị đều bị thương, để Dương mỗ trị liệu cho các vị một chút. Bằng không gặp phải tam đại tông môn, chúng ta làm sao chống lại được?

Dương Phàm đột nhiên nói.

Bảy tên tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nghe vậy, không khỏi hai mặt nhìn nhau. vẻ mặt cổ quái nhìn Dương Phàm.