Tiên Hồng Lộ

Chương 248: Kinh sợ (Hạ))




Ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của tiểu cô nương, cùng với đông đảo tu sĩ Ngư Dương quốc tại hiện trường. Dương Phàm chậm rãi nâng lên tay trái của mình. Giờ phút này, trong tòa thành hon một nửa tu sĩ đều tụ tập trong vương cung của dân bản xứ này.

Bốn phía đều tĩnh lặng.

Sắc mặt tiểu cô nương trắng bệch, lực lượng linh hồn của nàng đã hao hết chín thành, tâm thần cũng bị hao tổn phát huy không tới hai ba phần lực lượng. Nếu Dương Phàm muốn một mình xông vào trận hình tầng tầng lớp lớp vây quanh của QUỷ Huyễn Môn, nàng tự nhiên sẽ không lo lắng. Cho dù Thạch Thiên Hàn thực lực có mạnh mấy đi nữa dù sao cũng chỉ là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.

Sau đó, khi Dương Phàm nâng lên cánh tay trái tử vong kia, nàng đột nhiên có một loại ảo giác cho dù quanh thân minh có ngàn vạn tu sĩ thủ hộ cũng không có tác dụng.

Cái này cùng một loại với Mộng Hồn Đại Pháp của nàng, cũng bá đạo tuyệt luân như vậy.

Chẳng lẽ Thạch Thiên Hàn cũng nắm giữ cùng loại bí kỹ tinh thần bá đạo này?

Bằng không hắn sao có thể ung dung thoải mái ứng phó với công kích của Mộng Hồn Đại Pháp. Thậm chí còn chiếm cứ thượng phong?

Các tu sĩ tại đây đều bắt đầu suy đoán, phỏng đoán năng lực của ma đạo Thạch Thiên Hàn có thể có được.

- Vào đây!

Trong hai mắt Dương Phàm chợt lóe một tia sắc thái kỳ dị, cũng với tiêu hao một số lực lượng linh hồn. Hắn đột nhiên hiểu rằng Tiên Hồng bí kỹ cũng là vận dụng đối phó với linh hồn tầng lớp cao sâu. Nếu như dưới trạng thái bình thường, khẳng định hắn sẽ không tùy tiện ra tay đối phó với tiểu cô nương này, dù sao đối phương cùng một cấp bậc với mình, đối với kỹ xảo vận dụng linh hồn lại còn cao hơn mình, ở dưới tình huống đó, xác xuất thành công của Dương Phàm sẽ không vượt quá ba thành!

Nhưng mà lúc này trong chiến đấu trong không gian mộng cảnh vừa rồi, lực lượng linh hồn của tiểu cô nương đó bị hao hết chín thành, lại thêm tâm thần bị hao tổn.

- A!

Tiểu cô nương đột nhiên khẽ kêu một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, không ngừng nghẹn ngào, cổ họng của nàng dường như bị cái gì đó bóp chặt không thể hô hấp cũng không thể thốt ra tiếng nói. Trong mắt nàng lộ rõ vẻ kinh hãi, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn không ngừng giãy dụa. Nhưng bất kể nàng giãy dụa thế nào, đều không tránh thoát cánh tay tử vong vô hình kia. Tay trái của Dương Phàm vẫn cứ giơ lên giữa không trung, có hình dạng bóp chặt, dường như có thể xuyên qua không gian cách trở, bóp chặt cổ của tiểu cô nương đó.

Các tu sĩ tại đây đều lộ vẻ mặt hoảng sợ, đây là nỗi kinh sợ về điều mà mình không thể hiểu được. Rốt cuộc loại thủ đoạn thần thông này là làm thế nào được vậy?

Đả thương người trong vô hình! Nhìn không thấy hướng công kích thì làm sao tránh né. Hai bên cách xa nhau mấy chục trượng, cách tầng tầng lớp lớp vòng phòng hộ, mà hết thảy vòng phòng ngự này, đều hình như không có tác dụng. Các tu sĩ tại trường trong ánh mắt nhìn về phía Thạch Thiên Hàn không khỏi nhiều thêm vài phần sợ hãi.

- Mau! Mau buông nàng ra!

Nam tử mắt quỷ rốt cục phản ứng lại gần như rít gào nói, đôi mắt quỷ đỏ rực trợn trừng như sắp nứt ra.

- Ta không buông nàng. Ngươi có thể làm gì chứ?

Thạch Thiên Hàn cười lạnh.

- Ngươi nếu giết chết nàng. sư tôn chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Chẳng lẽ ngươi muốn bị tu sĩ bậc cao đuổi giết?

Nam tử mắt quỷ uy hiếp.

- Thật có lỗi! Thạch Thiên Hàn ta chưa bao giờ bị người uy hiếp! Nếu nàng đã dám hạ sát thủ với ta. Thạch mỗ sao có thể tha mạng của nàng.

Thạch Thiên Hàn lạnh lùng nói.

"Rắc rắc!"

Tay trái hắn đột nhiên nắm chặt, cổ họng tiểu cô nương bị bóp nát. Đồng thời còn có một lực lượng mang tính hủy diệt dung nhập vào trong cơ thể nàng, trong nháy mắt thiêu cháy hủy diệt linh hồn.

"Phịch"!

Thi thể cô gái ngã xuống trên mặt đất, sống hay chết chỉ tại một ý niệm. Thạch Thiên Hàn hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại dường như đang hường thụ khoảnh khắc uy lực kia. Các tu sĩ tại đây không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Quả thực là đáng sợ: trong khoảnh khắc giết chết Trúc Cơ Kỳ, ngay tại một ý niệm của đối phương.

Cánh tay trái tử vong của Thạch Thiên Hàn kia chấn nhiếp làm kinh sợ mọi người tại đây.

Tĩnh lặng! Tĩnh lặng một cách đáng sợ!

Tu sĩ Trúc Cơ KỲ ở đây, đểu nảy sinh ra kiêng kị thật sâu đối với Thạch Thiên Hàn.

- Đây là ngươi muốn chết!

Nam tử mắt quỷ nổi giận gầm lên một tiếng, cả người rơi vào trạng thái điên cuồng, mắt quỷ đầy tơ máu, một luồng khí lạnh âm u áp tới phủ trùm hiện trường. Hắn đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi. ngón tay vẽ trên hư không một cái đồ án huyền ảo phức tạp. Sau đó vỗ vào túi trữ vật đặc thù bên hông, một màn quỷ vụ âm trầm bao phủ phạm vi mấy trượng khiến người ta rùng mình hoảng sợ, từ bên trong truyền ra một luồng khí tức tử vong.

Một cái bóng mờ thật lớn dần hiện ra, đó là một con lệ quỷ cao chừng ba trượng, đầu tóc rối bù dơ bẩn, hai tròng mắt đỏ rực, đầu lưỡi phun ra nuốt vào, phóng ra một đám hơi mù màu xanh biếc, khiến người ta hoa mắt đầu chóang váng.

- Lệ quỷ kia không ngờ đã tiếp cận cấp Quỷ Vương!

Các tu sĩ đểu rối rít thối lui, nếu bị dính phải âm khí của lệ quỷ này, cho dù không chết cũng sẽ bị lột da.

- Tên khốn này điên rồi! Không ngờ lại phóng ra quỷ vật hoàn toàn không thể khống chế được. Thực lực của lệ quỷ này tiếp cận bậc cao, đủ để bễ nghễ Trúc Cơ kỳ.

Lão thất Huyết Ma có vẻ kinh ngạc nói.

- Đây là ngươi muốn chết!

Thạch Thiên Hàn vẫn cười lạnh như trước thân hình đột nhiên đạp không khí mà đi, dường như có một lực lượng vô hình nâng đỡ hắn.

- Thạch Thiên Hàn! Lệ quỷ này rất khó đối phó, không bằng để chúng ta giúp ngươi.

Nữ lang tuổi thanh xuân trong Huyết Ma Tam Tử vẻ mặt ngưng trọng nói.

- Chỉ là một con lệ quỷ, một mình Thạch mỗ đủ rồi!

Thạch Thiên Hàn cười một tràng dài ngạo nghễ, ma khí trên người dao động mãnh liệt, ma uy mạnh mẽ kia bao phủ phạm vi mấy chục trượng. Huyết Ma Tam Tử đều hai mặt nhìn nhau. thầm nghĩ: "Thạch Thiên Hàn nàv không khói quá tự phụ đi! Không ngờ dám coi thường một con lệ quỷ tiếp cận cấp Quỷ Vương như vậy."

- Chết đi!

Nam tử mắt quỷ lộ vẻ mặt dữ tợn, hai tay máu chảy xuống không ngừng vội vàng vẻ ra pháp quyết trong hư không. Con lệ quỷ cao lớn tới ba trượng kia bỗng nhiên phát ra một tiếng gào rít rung trời, thân ảnh quỷ mị "Vèo" một cái phóng tới phía Dương Phàm, tốc độ đó dùng mắt thường gần như không thể nắm bắt được, chỉ nhìn thấy một cái bóng mờ.

- Xem đây!

Thạch Thiên Hàn ngửa mặt lên trời thét dài, ma khí mãnh liệt mênh mông cuồn cuộn trong cơ thể đánh ra. Giờ khắc này, các tu sĩ đều cảm nhận sâu sắc lực lượng ma đạo tinh túy chấn nhiếp tâm hồn đó. Cuồng bạo, lạnh lùng, vô tình, giết chóc, khát máu, điên cuồng, bá đạotập trung ngàn vạn nhân tố hắc ám hủy diệt trên thế gian vào lực lượng ma đạo bá đạo thuần túy nhất!

Đây mới là ma đạo chân chính!

Thạch Thiên Hàn đánh ra một chưởng, khí thế hào hùng, ẩn chứa uy thế long trời lỡ đất, cùng con lệ quỷ to lớn kia giao kích cùng một chỗ. Thân mình hắn nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, không ngờ không có bị thua. Các ma đạo tu sĩ tại đây đều bị chấn động sâu sắc. Đặc biệt là những ma đạo tu sĩ Trúc Cơ Kỳ kia.

Thạch Thiên Hàn rõ ràng là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, lại có thể phát ra một chưởng có uy lực khủng bố như thế, lấy cứng chọi cứng cùng lệ quỷ tiếp cận Quỷ Vương mà không bại.

"Ầm ầm! Ầm ầm!"

Một người một quỷ ở trên không trung bắt đầu giao kích long trời lỡ đất.

- Hắn thật sự chỉ là Trúc Cơ trung kỳ sao?

Lão thất Huyết Ma khó có thể tin hỏi:

- Lúc trước lần đầu tiên ta gặp hắn vẫn còn là Ngưng Thần sơ kỳ. Khẳng định là hắn che giấu tu vi thật của mình.

- Không phải!

Lão ngũ Huyết Ma lắc đầu:

- Hắn chỉ vận dụng lực lượng của trình độ Trúc Cơ trung kỳ, nhưng công kích của hắn không ngờ đáng sợ như vậy, đã tiếp cận Trúc Cơ đỉnh. Tuy nhiên xem tình thế trước mắt này, hắn chiến đấu cùng lệ quỷ cũng không có chút ưu thế gì. Nếu tiếp tục chiến đấu kéo dài có thể sẽ rơi vào thế hạ phong.

Lão ngũ Huyết Ma là tu vi Trúc Cơ hậu kỳ cao nhất trong Tam Tử, hắn lên tiếng nói tự nhiên có uy tín nhất.

Dương Phàm chiến đấu cùng lệ quỷ nàv một hồi lâu, cũng cảm nhận được chỗ đáng sợ của nó: Lệ quỷ này càng đánh càng hung dữ, càng đánh càng hăng.

Nếu luận sức bùng nổ đương nhiên Cửu u ma công không nhường ai, nhưng nếu là liên tục chiến đấu kéo dài. Dương Phàm đúng thật không phải là đối thủ của nó.

- Ha ha ha!

Nam tử mắt quỷ âm hiểm cười một tràng. Thầm nghĩ: "Lệ quỷ này ngay cả ta cũng không thể hoàn toàn khống chế, thậm chí rất có thể bị cắn trả lại, nếu không gặp phải cường giả sao có thể lấy ra đối địch?"

"Ầm!"

Bỗng nhiên. Dương Phàm dựa vào phản lực bắn vọt ra, cùng lệ quỷ cách xa một khoảng cách.

- Hẳn đến lúc kết thúc rồi!

Dương Phàm lẩm bẩm.

Dứt lời, hắn giơ cao cánh tay trái của mình.

Tay trái. cánh tay trái tử vong lại hành động!

Giờ khắc này, ánh mắt mọi người đều chiếu vào cánh tav trái của hắn, dường như muốn từ trong đó nhìn ra một ít manh mối gì đó. Lệ quỷ rít gào một tiếng, đánh tới Dương Phàm, quỷ khí bạo ngược lan tràn. mọi người vội vàng né tránh ra xa. Dương Phàm đứng lặng trên hư không, vẫn không nhúc nhích, rồi đột nhiên khí tức toàn thân biến đổi. Vốn ma khí bao bọc dày đặc quanh thân đột nhiên thu liễm lại, truyền đến một sóng dao động rung chuyển không ổn định.

Giữa hai chân mày của hắn, xuất hiện một dấu hiệu hình vành trăng, lúc sáng lúc tối vô cùng quỷ dị. Lệ quỷ rít gào cảm thấv một tia bất an nhưng là nó không có nhiều suy tư như vậy, theo quán tính nó vẫn phóng vọt tới. Mà đúng lúc này rốt cục Dương Phàm ra tay.

"Thốc!"

Trong lòng bàn tay hắn đột nhiên lóe lên hiện ra một đám ma diễm thâm thúy, ở trung tâm ngọn lửa, có một đóa u quang thần bí, lấp lóe lấp lóe, lúc sáng lúc tối, cực kỳ quỷ dị thần bí.

"Thình thịch!"

"Thình thịch! Thình thịch!"

u quang lấp lóe lấp lóe làm cho trái tim các tu sĩ tại đây không khỏi đều gia tốc đập theo. Lúc này trong phạm vi mấy chục dặm, dao động kỳ dị đó kèm theo khí tức hủy diệt tử vong khiến cho vô số linh hồn sinh linh sợ run.

- Đó là

Các tu sĩ nhìn chằm chằm vào đám ma diễm trong lòng bàn tay Dương Phàm kia.

Tam u Ma Diễm!

Đám ma đạo tu sĩ có phản ứng trước hết, tim đập cấp tốc, trên mặt lại nhiều thêm vài phần kính sợ, trang nghiêm và trang trọng.

- Tiêu tan!

Con ngươi u tối trong mắt Dương Phàm ngưng tụ thành một điểm, một chưởng đánh ra: u Minh Ma Diễm kèm theo khí tức hủy diệt đến từ thời cổ xưa giống như tia sáng âm u tử vong điên cuồng đánh thẳng vào khí thế hung ác của lệ quỷ.

"Thốc!"

Lệ quỷ cứng đờ, tại khoảnh khắc đó thân hình lệ quỷ run bần bật.

- A

Ngay sau đó, một tiếng gào thê lương thảm thiết, rung chuyển toàn bộ tòa thành. Tất cả tu sĩ, bất kể là tranh đoạt Pháp bảo hay là đang tìm kiếm bảo vật ở các nơi đều ngưng lại, nghe tiếng thét thảm thiết kia chấn nhiếp thẳng vào linh hồn.

Lệ quỷ tiếp cận cấp QUỷ Vương, trong khoảnh khắc thân thể nó chạm vào u Minh Ma Diễm bị lực lượng hủy diệt thuần túy áp súc tới cực điểm đó thiêu đốt, sau đó trong thời gian ngắn hóa thành tro tàn.

Trong mơ hồ, u Minh Ma Diễm dường như khắc chế lệ quỷ cấp QUỷ vương này. Sau khi làm xong những thứ này, Dương Phàm nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất. Vừa rồi một kích đó không ngờ thoáng một cái đã rút hết một phần tu ma khí trong cơ thể hắn. Lệ quỷ kia dù sao cũng đã tiếp cận tồn tại bậc cao, có thể dễ dàng tiêu diệt nó như thế, đã là không tệ rồi

- Nhất u Ma Diễm. hắn cùng Tam u lão ma có quan hệ gì?

Các tu sĩ đều lộ vẻ mặt kinh sợ.

- Quả nhiên, chúng ta không có đoán sai!

Lão thất Huyết Ma cùng nữ lang tuổi thanh xuân bên cạnh liếc nhìn nhau. Bọn họ đã sớm hoài nghi Dương Phàm có quan hệ với Tam u lão ma. Hiện tại lại thấy đối phương phát động u Minh Ma Diễm nên càng thêm xác định.

- Sao rồi? Ngươi còn muốn giết Thạch mỗ nữa không?

Dấu hiệu hình vành trăng trên trán Thạch Thiên Hàn. lúc sáng lúc tối, đôi con ngươi tối đen sâu thẳm nhìn chằm chằm tên nam tử mắt quỷ hỏi.

- Tam u Ma Diễm.

Sắc mặt tên nam tử mắt quỷ trắng bệch, trên trán đổ mồ hôi lạnh.

- Lui! Rút lui!

Tên nam tử mắt quỷ hô một tiếng: Đám tu sĩ Quỷ Huyễn Môn "Rào" một tiếng, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai tung mình chạy trốn, một đám đều ngự khí bay đi. Dương Phàm gật gật đầu, ánh mắt đột nhiên chiếu trên người đại hán khôi ngô Hồng Vòng của Kim Hồng Môn.

Nói chính xác, phải nói là đang nhìn khối linh thạch thượng phẩm trong tay hắn kia.

- A!

Hồng Vòng cũng là Trúc Cơ trung kỳ, vậy mà không khỏi rùng mình một cái.