Tiên Hồng Lộ

Chương 240: Mưu kế của Dương Phàm




Thực lực cùng tiềm lực của băng tinh xà biến dị làm Dương Phàm rất động tâm. Nếu có thể ký kết khế ước linh hồn chủ tớ với dị chủng này, vậy có thể trở thành một trợ giúp đắc lực nhất của hắn ngày sau hành tẩu Tu Tiên Giới.

Mấy nhân vật thủ lĩnh trong Vũ Văn gia tộc, trong lòng đều bồi hồi do dự, vẻ mặt biến hóa không ngừng.

Vạn Niên Tuyết Liên, Vạn Niên Hàn Tham, thậm chí còn có trứng yêu thú được linh khí cực hàn làm dịu. Hết thảy đối với bọn họ mà nói đều là một hấp dẫn to lớn. Nhưng băng tinh xà biến dị quanh quẩn bên ngoài trận pháp thị uy khiến cho đám người không rét mà run, sợ hãi từ nội tâm. Sau một lát, vẻ tham lam trên mặt Hoàng thúc biến mất lại thở dài một hơi:

- Lực phòng ngự của Lưu Ly Nham Tinh Xà đáng sợ, đao thương bất nhập. Pháp Bảo khó thương. Hơn nữa là biến dị không thể đoán trước. Ẩn chứa khí lạnh khủng bố có thể ảnh hưởng đến linh hồn. Thực lực chúng ta chỉ sợ

- Chỉ tiếc hai loại thiên tài địa bảo trong Hàn Băng động kia. Nếu có thể chiếm được nói không chừng có thể khiến ta tiến giai Trúc Cơ, thậm chí còn có thể đạt cao giai Kim Đan. Trứng yêu thú kia được linh khí cực hàn làm dịu, lại càng không phải vật phàm. Tỉ mỉ bồi dưỡng một hai trăm năm nói không chừng có thể có hy vọng trở thành yêu thú bậc cao.

Vẻ mặt Hoàng thúc đầy tiếc nuối, đột nhiên là ra một quyết định quyết đoán:

- Tiểu thư. Làm người không thể lòng tham không đáy. Chúng ta đã chiếm được một ít Thiên Niên Băng Tinh cùng mấy kỳ hoa dị quả trong Hàn Băng động, những thứ này cũng đủ để gia tộc bồi dưỡng ra vài cao nhân Trúc Cơ Kỳ.

Vũ Văn Nhu cùng khẽ thở dài một hơi, mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Băng động, trong mắt có vài tia không muốn. Nhưng nàng cũng hiểu được tham lam sẽ làm đám người mình mất mạng.

Vũ Văn Lân vẻ mặt không cam lòng, trong mắt còn có vài tia tham lam.

- Dương Dược sư, biểu ca. Các ngươi có ý kiến gì không? Ta cho rằng vẫn nên quyết đoán buông tha là hơn.

Vũ Văn Nhu thấy hai người trầm mặc trưng cầu tượng trưng nói.

Vũ Văn LÂn thấy vậy, mặt lộ vẻ thất vọng, biết mọi người không có khả năng đi mạo hiểm. Tuy nhiên, hắn lại dùng dư quang khóe mắt nhìn phía Dương Phàm, trong lòng còn có một tia hy vọng cuối cùng. Từ sau khi tiến vào Cửu u Bí Cảnh, Vũ Văn Nhu đối với Dương Phàm gần như là nói gì nghe nấy, quá mức tín nhiệm.

- Nơi này ta có một loại Hàn Tức Đan hiếm thấy. Sau khi dùng, trong khoảng thời gian ngắn có thể gia tăng đề kháng phép thuật hàn băng rất lớn.

Dương Phàm cũng không nói gì mà trực tiếp lấy ra một cái bình ngọc màu lam.

- Hàn Tức Đan?

Trên mặt Hoàng thúc lộ vẻ kích động:

- Không ngờ ngươi có loại linh đan hiếm thấy này. Đan này chẳng những có thể gia tăng đề kháng phép thuật hàn băng, thậm chí còn có thể khiến tu sĩ tu luyện công phép âm hàn gia tăng tu vi

- Đúng vậy.

Dương Phàm gật gật đầu.

- Nhưng, cho dù có đan này, chúng ta cùng rất khó chiến thắng băng tinh xà biến dị này. Lực phòng ngự của nó gần như chúng ta khó mà đột phá.

- Hơn nữa. hàn tức nó phun ra ngay cả Pháp Khí đều có thể đông kết vỡ tan trong nháy mắt. Ta không tin ăn một viên Hàn Tức Đan có thể chống cự được hàn tức khủng bố của nó.

Vũ Văn Nhu khẽ nhíu mày.

Lần đầu tiên, nàng sinh ra nghi ngờ đối với đề nghị của Dương Phàm. Dương Phàm liếc nàng một cái, thản nhiên nói:

- Đầu tiên, cô có chút xem nhẹ tác dụng của Hàn Tức Đan. Tu sĩ Ngưng Thần Kỳ ăn đan này, ít nhất sẽ không bị băng tinh xà biến dị miễu sát. Hơn nữa. có ta ở đây, chỉ cần còn nửa hơi. Dương mỗ có thể khiến hắn khôi phục trong thời gian ngắn.

- Nhưng, chúng ta phải làm như thế nào đột phá phòng ngự của nó. Ngươi cũng thấy đấy, thân thể băng tinh xà biến dị này như tinh thiết, cho dù là Pháp Bảo hạng nặng của ngươi, cũng khó thương được nó.

Vũ Văn Nhu từ trong thần sắc trấn định của Dương Phàm thấy được vài tia hy vọng.

- Đích xác. Vật lý phòng ngự cùng kháng pháp thuật của nó đều rất mạnh, còn có hàn tức lực sát thương đáng sợ. Nhưng là băng tinh xà này cũng không phải hoàn toàn không có sơ hở. Duy nhất chúng ta có thể ra tay chính là linh hồn của nó.

Dương Phàm thong thả ung dung nói.

- Linh hồn?

Ánh mắt mọi người đều sáng ngời.

Đích xác, công kích về linh hồn thường thường có thể bỏ qua phòng ngự bình thường. Vật lý phòng ngự cao tới đâu cùng đều coi như không có.

- Trong số chúng ta, tu vi cao nhất cùng chỉ là Ngưng Thần Đại Viên Mãn. Mà băng xà biến dị kia ở vào cấp hai đỉnh, hơn nữa bản thân là hồng hoang dị chủng, có tính ưu việt. Chúng ta chỉ sợ rất khó thương đến hắn.

Vũ Văn Lân cũng đưa ra một nghi vấn.

- Này giao cho ta, Dương mỗ có bí bảo có thể đối phó nó.

Dương Phàm cười thần bí.

Đám người Vũ Văn Nhu nghe xong, không khỏi hai mặt nhìn nhau.

- Hoàng mỗ cả gan hỏi một câu. Loại chuyện mạo hiểm này, vì sao Dương đạo hữu tích cực như thế. Không biết ngươi nhìn trúng thứ gì trong Hàn Băng động?

Trong mắt Hoàng thúc lóe tinh quang, nhìn Dương Phàm. thẳng thắn hỏi.

Vũ Văn Nhu cùng Vũ Văn Lân nghe xong cùng đều âm thầm gật đầu. Dương Phàm trả giá nhiều như vậy, thậm chí cam tâm tình nguvện mạo hiểm, vậy hắn khẳng định là có thứ muốn chiếm vào tay.

- Mấy thứ trong Hàn Băng động kia cũng thôi. Dương mỗ chỉ cần một vật. chính làNó!

Dương Phàm đột nhiên đưa tay chỉ vào băng tinh xà biến dị đang quanh quẫn ở cửa Hàn Băng động.

- Cái gì?

Đám người tại đây đều cả kinh biến sắc.

- Ngươi thật có nắm chắc đối phó nó?

Đám người Vũ Văn Nhu khó có thể tin.

- Có thể đối phó nó hay không. Dương mỗ cũng không tuyệt đối nắm chắc.

Ánh mắt Dương Phàm lóe ra nói:

- Nhưng nếu thành công. băng tinh xà này liền về ta. Không biết các vị có dị nghị hay không?

- Băng tinh xà này cấp bậc cao khó thể phục tùng. Nếu phương pháp của Dương Dược sư có thể thành công, chúng ta tự động từ bỏ.

Vũ Văn Nhu gật gật đầu nói.

Hoàng thúc cũng đồng ý rất nhanh. Vũ Văn Lân hơi chút do dự, trong mắt không cam lòng nhưng cũng gật đầu đồng ý.

Dương Phàm trầm ngâm nói:

- Kế hoạch của ta là như này: Dương mỗ cùng Hoàng thúc phụ trách dẫn dắt băng xà, nhị tiểu thư cùng Vũ Văn Lân phụ trách vào Hàn Băng động lấy bảo vật. Bốn người chúng ta đều ăn một viên Hàn Tức Đan. Còn lại con cháu gia tộc ở lại trận pháp, mở một lỗ nhỏ, phụ trách cảnh giới.

Bốn người thương nghị một hồi, xác nhận Dương Phàm có nắm chắc, mỗi người ăn một viên Hàn Tức Đan. Sau khi ăn đan dược, một tầng khí tức lạnh băng thấm tâm từ trong cơ thể lan tràn, rất nhanh trải ra toàn thân hình thành một tầng mỏng bao phủ bên ngoài.

Bên ngoài thân Hoàng thúc lại còn phủ thêm một tầng hàn khí vô hình.

- Hiệu quả đan dược này so với tưởng tượng còn mạnh hơn.

Hoàng thúc vẻ ngạc nhiên vui mừng hói Dương Phàm:

- Không biết Dược sư từ đâu có được loại linh đan hiếm thấy này?

- Ngẫu nhiên chiếm được.

Dương Phàm gợn sóng không sợ nói.

Trước khi vào Cửu u Bí Cảnh, hắn từng luyện chế các loại linh đan để đối phó mọi bất trắc. Hàn Tức Đan chỉ là một trong số đó. Dương Phàm tạm thời không muốn bại lộ hiệu quả luyện đan và xác xuất thành công có thể nói là nghịch thiên của mình. Linh đan hắn luyện chế ra hiệu quả so với cùng cấp mạnh hơn ba phần. Từ sau khi có được Khai Quang Tịnh Thế Diễm, dược hiệu lại gia tăng hai phần, so với cùng cấp đã mạnh hơn một nửa. Nếu để Luyện Đan Sư khác của Tu Tiên Giới biết được, chỉ sợ ghen tị giết người.

- Được. chúng ta bắt đầu thực hiện kế hoạch!

Bốn người đều hít sâu một hơi, điều chỉnh tinh khí thần đến trạng thái đỉnh.

Vèo vèo

Bốn người chia làm hai tổ, nhảy ra trận pháp!

Băng tinh xà biến dị thấy vậy, trong mắt lộ ra vài tia hưng phấn. Dương Phàm cùng Hoàng thúc ở một chỗ, một tay hắn cầm mấy viên Hàn Tức Đan, một tay cầm Xích Vũ Phiến.

Hô -

Không nói nhiều, Xích Vũ Phiến trong tay Dương Phàm vung lên, một đạo quang diễm hình quạt màu đỏ mang theo sóng nhiệt kịch liệt rít gào mà ra, uy năng mơ hồ đạt tới Ngưng Thần Kỳ đỉnh. khiến cho mấy người ở đây nhìn với cặp mắt khác.

Trong mắt băng tinh xà biến dị hiện lên một tia tức giận. "Vù" một tiếng, chạy sang một bên, hàn khí trên thân tỏa ra bốn phía không ngờ xuyên qua tầng quang diễm màu đỏ này. Tình cảnh như thế khiến Dương Phàm âm thầm kinh hãi, vội vàng khống chế Thanh Phong Kiếm nhảy lên giữa không trung!

Hô -

Một đạo hàn tức màu trắng lướt qua dưới chân Dương Phàm, hai chân lạnh như băng ngưng kết một tầng băng sương. Nếu không phải có Hàn Tức Đan hộ thể, chỉ như vậy là đủ đông cứng thân thể.

Đinh -

Rầm -

Một thanh băng chủy rời tay Hoàng thúc bay ra, đánh trúng băng xà biến dị phát ra tiếng kim loại giòn tan, bình yên vô sự. Linh Khí công kích của Ngưng Thần KỲ không làm thương tổn mảy may, ngược lại còn chọc nó tức giận.

Xuy -

Băng tinh xà biến dị không ngờ bắn lên không trung, chuyển sang cắn tới Hoàng thúc, một dòng khí lạnh trước tiên bay đi. Lồng khí quanh thân Hoàng thúc gần như bị đông lại, bao trùm một tầng lạnh như băng, hành động chậm lại vài phần.

Hô -

Xích Vũ Phiến của Dương Phàm vào mấu chốt lại vung lên, vừa lúc quét trúng băng tinh xà biến dị, triệt tiêu hơn nửa hàn tức đáng sợ của nó. Hoàng thúc nhân cơ hội thối lui, né tránh một kích nguy hiểm kia.

Hai người đã hiểu được một khi để băng tinh xà biến dị tới gần, vậy hậu quả thiết tưởng không thể chịu nổi. Chỉ là dòng khí lạnh nó mang theo đã giống như lĩnh vực, làm cho tốc độ giảm đi, rồi máu đông lại. Nếu chần chờ một chút sẽ bị đông lạnh thành khúc băng.

Vèo vèo

ở một bên khác. Vũ Văn Nhu cùng Vũ Văn Lân đã bay vào Hàn Băng động. Băng tinh xà biến dị dường như phát hiện, vội vàng quay đầu. Trong mắt có vài tia căm hận cùng tức giận. Thấy vậy, Dương Phàm đột nhiên vội vàng ném ra một viên linh đan giống như băng tinh màu trắng. Đúng là Hàn Tức Đan!

Băng tinh xà biến dị thấy viên đan này, thân thể cứng đờ há mồm nuốt vào, sau đó lại nhìn phía Dương Phàm dường như có chút chờ mong. Dương Phàm ha ha cười, lộ ra mấy viên Hàn Tức Đan trong lòng bàn tay, rồi sau đó thu vào trong Tiên Hồng Không Gian.

Băng tinh xà nổi giận. "Vút" một tiếng đuổi theo Dương Phàm.

- Dẫn nó rời đi.

Dương Phàm đánh mắt ra hiệu cho Hoàng thúc sau đó cấp tốc lùi ra. Hai người đạp kiếm phi hành tầm thấp bay ra phía xa. Băng xà bị Dương Phàm trêu chọc, tức giận dị thường, đuổi theo không bỏ. Bay ra trăm trượng, xúc động cùng lửa giận trong mắt băng xà dần biến mất không ngờ dừng lại.

- Được rồi, ở nơi này đi. Ngươi qua kiềm chế nó một chút, ta nghĩ biện pháp khống chế thu phục nó.

Dương Phàm nói.

Hoàng thúc gật đầu. Bọn họ đã dẫn dắt băng xà rời xa như vậy, cũng đủ thời gian cho Vũ Văn Nhu hành động. Hắn tế ra một kiện áo choàng phòng ngự trung phẩm, ở bên ngoài lại hình thành một tầng băng giáp, sau đó phóng tới băng xà. Sắc mặt Dương Phàm ngưng trọng, trong tay có thêm ba cây ngân châm thật nhỏ lóe ra ánh màu lam nhạt.

Thứ này chính là Thứ Hồn Châm.

Dương Phàm còn lấy ra một cái bình đen đặc chế, rất nhanh mở ra. Bên trong là một chất lỏng màu đen thẫm, vừa tiếp sức với ngoại giới liền sôi lên kịch liệt, tản ra một mùi làm người ta hít thở không thông.

Nọc độc này, chỉ cần ngửi một chút xíu là đủ cho tứ chi chết lặng, đầu váng mắt hoa. Khóe miệng Dương Phàm nhếch thành một đường cong, đưa ba cây Thứ Hồn Châm chấm vào trong nọc độc đáng sợ này, sau đó chậm rãi quấy lên.