Tiên Hồng Lộ

Chương 238: Hàn Băng động (Hạ)




Uy năng của Ngũ Hành Khốn Ma Trận này, phát động công kích liên tục trong khoảng thời gian ngắn không ngờ đánh đập Huyền Băng Thanh Lân Tích có huyết mạch thượng cổ man thú này không còn lực chống đỡ. Dương Phàm cũng không gia nhập chiến đấu, hắn nắm chắc toàn cục, hiểu rõ từng chi tiết, mặt lộ vẻ trầm ngâm.

Nếu là Trúc Cơ Sơ KỲ hoặc là yêu thú cấp ba sơ kỳ bình thường, chịu đựng đả kích như thế chỉ sợ đã không có lực xoay người. Nhưng Huyền Băng Thanh Lân Tích này không phải yêu thú bình thường, thân phủ lân giáp, lực phòng ngự cường đại hơn cùng giai gấp đôi có thừa, hơn nữa kháng phép thuật rất mạnh.

Ầm ầm!

Keng keng

Sát trận trong Ngũ Hành Khốn Ma Trận hoàn toàn mở ra, lôi quang màu tím cùng ngọn lửa màu xanh liên miên không ngừng công kích xuống dưới. Huyền Băng Thanh Lân Tích vừa mới vô ý rơi vào bẫy rập, mười mấy đạo cấm chế đồng loạt phát động, đánh cho nó mê mang. Lại thêm uy năng áp chế của trân pháp khiến nó không thể xoay chuyển. Mặc dù trong bẫy rập bị hào quang phép thuật che phủ nhưng Dương Phàm vẫn có thể cảm nhận được sinh mệnh lực ngoan cường của nó, cũng không bị uy hiếp chân chính trí mạng.

NgaoTê

Thằn lằn băng phát ra một tiếng rít gào thống khổ, khí thế cường đại mang theo một vùng băng sương lạnh giá lập tức bộc phát ra, không ngờ từ trong bẫy rập xông ra lại lan tràn thêm mấy trượng, ngưng kết thành một tầng băng tỏa ra khí lạnh.

- Không tốt. sắp không áp chế nổi rồi!

Vũ Văn Lân lộ vẻ kinh hãi, kinh hô một tiếng.

- Mọi người không nên bỏ, đừng cho nó nhảy khỏi bẫy rập!

Vũ Văn Nhu lâm nguy không sợ. nhẹ quát lên.

Dương Phàm hơi lộ vẻ tán thưởng gật đầu, trong tay bắn ra từng tia sáng màu xanh vẩy lên trên người mấy tên tu sĩ bị thương nhẹ.

- Thằn lằn băng lặp tức muốn nhảy ra ngoài, cô có chiêu thức cường đại gì lát nữa cứ sử dụng.

Dương Phàm nói với Vũ Văn Nhu.

- Được.

Vũ Văn Nhu gật đầu. Trải qua hiệp đồng sơ bộ chuyến đi này, nàng đà có tín nhiệm rất lớn với Dương Phàm. Nàng vừa nói dứt lời, mặt đất nhẹ nhàng run lên, Huyền Băng Thanh Lân Tích lại phát ra một tràng tiếng rống sởn tóc gáy, một mãnh băng thực chất như mũi tên bắn ra, lập tức phát ra công kích khoảng rộng từ trên xuống dưới đánh phá cấm chế.

Leng keng!

Vài đạo công kích của Linh Khí, Pháp Khí đánh lên người nó không ngờ không chút tổn thương. Chỉ thấy mặt ngoài lớp vảy Huyền Băng Thanh Lân Tích ngưng tụ một tầng băng giáp khiến lực phòng ngự của nó tăng mạnh. Vài món Linh Khí đánh lên trên, chỉ để lại vài vết rách rất nhỏ như mạng nhện.

Grào

Thằn lằn băng thật lớn từ bẫy rập nhảy ra, khí thế lại đạt tới trạng thái mạnh nhất, đôi mắt bắn ra lệ quang cừu hận, sát khí thấu xương tản ra.

- Ra tay!

Dương Phàm quát lạnh một tiếng.

VèoẦm

Trong tay Vũ Văn Nhu liên tục bắn ra hai phù triện cấp ba, không khí tràn ra một cỗ khí tức nóng cháy cuồng bạo.

Rầm rầm -

Hai hỏa cầu đường kính thật lớn chừng hơn trượng từ giữa không trung hạ xuống, hung hăng đánh trúng thằn lằn băng. Nó rung lên một hồi, băng giáp ngoài thân bị hòa tan một mãng lớn rơi xuống một ít mãnh băng, ngay cả lân giáp cũng vỡ tan chảy ra một ít máu màu xanh đen. Đây không ngờ là hai tấm phù triện cấp ba!

Dương Phàm âm thầm kinh hãi xem ra Vũ Văn gia chủ vì bảo mệnh cho con gái có thể nói là không tiếc vốn gốc. Cùng lúc đó, Linh Khí Pháp Khí của tu sĩ còn lại cũng thừa cơ mà lên, đánh trúng miệng vết thương đang đổ máu của thằn lằn băng, tiếp tục mở rộng chiến quả.

NgaoTê -

Thằn lằn băng kêu lên một tiếng, lại rơi xuống hố bẫy. Vừa mới rơi xuống đất, nó liền không cam lòng lại tiếp tục nhảy lên. Trên mặt ngọc của Vũ Văn Nhu hiện lên một tia kinh hoảng, nàng không nghĩ tới thằn lằn băng không ngờ ngoan cường như vậy, nói với Dương Phàm:

- Ta đã không còn phù triện như vừa rồi nữa rồi

- Để cho ta.

Bản Chuyên màu xanh trong tay Dương Phàm "vù" một tiếng, bay đến trên không bẫy rập phóng ra hào quang màu xanh chói mắt, trong thời gian ngắn hóa thành một bản chuyên to lớn dài đến ba trượng, bên trên quanh quẩn ký hiệu màu vàng thần bí cổ xưa.

Mà lúc này, đúng lúc thằn lằn băng nhảy lên không trung.

Ầm

Bản Chuyên màu xanh giống như núi nhỏ ầm ầm hạ xuống, vừa lúc đập trúng đầu thằn lằn băng. Sức nặng mấy ngàn cân lại thêm uy năng trọng lực cường đại lập tức đập nó trở về bẫy rập.

Ầm

Huỵền Băng Thanh Lân Tích bị đập vỡ đầu chảy máu, lại trở xuống bẫy rập rít gào không thôi, trên thân thể thật lớn tràn đầy máu tươi. Giờ phút này nó đã bị thương không nhẹ. Chúng tu sĩ thấy tình cảnh này, không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. Không nghĩ tới Dương Phàm không ngờ lại có được Pháp Bảo hạng nặng cường đại như vậy.

- Nhanh công kích!

Trong tay Dương Phàm đột nhiên nở rộ ánh sáng màu xanh biếc. Bản Chuyên màu xanh lại đột nhiên hạ xuống. Huyền Băng Thanh Lân Tích kia còn không ngẩng đẩu lại bị một kích nữa.

Bồng -

Đánh trúng giữa đầu thiếu chút nữa đánh nó chết ngất. Đám con cháu còn lại trong Vũ Văn gia tộc lập tức phát động công kích mãnh liệt liên tu bất tận. Trong lòng nhất thời, Huyền Băng Thanh Lân Tích bị đánh đập vỡ đầu chảy máu, trên người xuất hiện từng miệng vết thương nhìn ghê người.

- Đại khái không sai biệt lắm!

Dương Phàm đứng ở tại chỗ nhìn tình cảnh trong bẫy rập vào trong mắt, lại biến Bản Chuyên màu xanh trở về bình thường, xoay quanh trên không bẫy rập. Pháp Bảo hạng nặng cường đại như thế. uy năng thậm chí có thể so với Linh Khi thượng phẩm. Tu sĩ Ngưng Thần Kỳ bình thường nếu muốn điều khiển, tuyệt đối sẽ rất cố sức.

Sau một lát. Huyền Băng Thanh Lân Tích phát ra một tràng tiếng rên rĩ vô lực, thương thế càng ngày càng nặng. Thực lực nó tuy rằng vượt qua yêu thú cùng cấp nhưng dù sao không phải thần thú. Theo lực lượng bị xói mòn cùng với thương thế nặng lên. rất nhanh liền bị mười mấy người trong Ngũ Hành Khốn Ma Trận đánh cho không còn sức chống đỡ. Đúng lúc này, trong bẫy rập phát ra một tiếng gào rống thê thảm. Huyền Băng Thanh Lân Tích rốt cục chết dưới công kích của rất nhiều phép thuật cùng Pháp Bảo.

Mọi người trong Vũ Vãn gia tộc không khỏi thở dài nhẹ nhõm, trên mặt Vũ Văn Nhu lại hiện lên vui vẻ.

Đây là Vũ Văn gia tộc.

Thành công chém giết yêu thú cường đại như Huyền Băng Thanh Lân Tích đủ khiến bọn họ kiêu ngạo. Vũ Văn Nhu vẻ cảm kích hướng về phía Dương Phàm. Có thể thành công chém giết Huyền Băng Thanh Lân Tích, trận pháp lúc trước bày ra ở lối vào Hàn Băng động là mấu chốt, bẫy rập đào xuống cũng tạo nên tác dụng rất lớn.

Mà đây đều là ý kiến của Dương Phàm.

Ngoài ra vào thời khắc cuối cùng. Dương Phàm sử dụng Pháp Bảo hạng nặng cũng tạo nên tác dụng vô cùng mấu chốt. Nếu không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Những tu sĩ khác không khỏi cảm thấy kính nể Dương Phàm.

Chỉ có Vũ Văn Lân trong mắt che giấu vài tia ghen tị cùng không cam lòng, trong lòng mơ hồ sinh ra vài tia sát khí.

- Huyền Băng Thanh Lân Tích đã chém giết. chúng ta tiến vào Hàn Băng động nhìn xem

đi.

Trên mặt Hoàng thúc lộ ra vài tia tinh cảm khác thường.

- Huvền Băng Thanh Lân Tích trong bẫy rập này không phải yêu thú bình thường, thi thể của nó giá trị xa xỉ. Mấy người các ngươi phụ trách xử lý thi thể nó.

Vũ Văn Nhu phân phó.

- Tốt nhất là để thêm vài người ở lại trong trận pháp.

Dương Phàm trầm ngâm nói.

Vũ Văn Nhu đồng ý, gọi Dương Phàm, Vũ Văn Lân, Hoàng thúc theo mình cùng tiến vào trong Hàn Băng động. Mới vừa tiến vào Hàn Băng động được mấy trượng, cỗ ý lạnh thẳng vào cốt tủy áp vào mặt, bốn người vội vàng vận linh quang hộ thể. Thể chất Dương Phàm cường đại hơn tu sĩ cùng cấp không chỉ gấp đôi, có thể ngăn cản khí lạnh mức độ này, nhưng hắn vẫn như cũ bảo trì điệu thấp.

- Hoàng thúc. Có phải là các ngươi đã đến cuối Hàn Băng động?

Vũ Văn Nhu hỏi.

- Không. ít nhất còn sâu vài chục trượng, lúc ấy chúng ta liền gặp Huyền Băng Thanh Lân Tích.

Hoàng thúc đáp.

Đi đến một nơi, trên mặt đất ngưng băng xuất hiện một ít máu sớm đã đông cứng. Đây hiển nhiên là hai tu sĩ Ngưng Thần KỲ vừa rồi để lại. Chỉ là thi thể bọn họ chắc đã bị Huyền Băng Thanh Lân Tích cắn nuốt.

- Ngươi xem! Nơi đó có băng tinh phẩm chất không tồi, ít nhất là mấy trăm năm.

Ánh mắt Hoàng thúc nhìn về một phương hướng, khối băng trên vách đá đó bóng loáng trong suốt, lóe ra ánh sáng mờ mờ.

- Chúng ta tới đào.

Hoàng thúc lập tức lấy công cụ, vẻ mặt hưng phấn.

- Phía trước còn có rất nhiều băng tinh, với sức của một người, muốn đào nhiều băng tinh như vậy chỉ sợ có chút khó khăn.

Dương Phàm hắt một gáo nước lạnh.

- Hắc hắc!

Hoàng thúc xấu hổ cười, thu hồi công cụ. Mấy người tiếp tục đi vào bên trong. Lúc này, nóc băng động ngưng kết một ít băng tinh. nhưng càng bóng loáng trong suốt. tản ra một cồ khí băng hàn tinh khiết, ánh sáng càng sáng ngời.

- Trời ạ! Thiên Niên Băng Tinh.

Hoàng thúc gần như thất thố, không khỏi tâm động: "Có nhiều Thiên Niên Băng Tinh như vậy trợ giúp nhất định có thể khiến công pháp của ta lại tiến thêm một tầng, đến lúc đó tiến giai Trúc Cơ cũng không phải không có cơ hội".

- Các ngươi đi vào trong xem, số Thiên Niên Băng Tinh này ta nhất định phải lấy xuống.

Hoàng thúc vẻ nghiêm nghị nói.

Vũ Văn Nhu cùng Vũ Văn Lân không có phản đối. Dù sao công pháp của Hoàng thúc là thuộc tính băng hàn càng cần Thiên Niên Băng Tinh hơn. Ba người tiếp tục đi sâu vào trong, Dương Phàm nhìn Thiên Niên Băng Tinh kia vào lần hiểu được giá trị vật ấy. Đối với tu sĩ như Hoàng thúc mà nói không khác gì tuyệt thế bảo vật tha thiết ước mơ.

- Sắp tới cuối rồi!

Dương Phàm đột nhiên ngừng lại.

Khí lạnh nơi đây càng đáng sợ, khí đông lạnh màu trắng hạn chế rất lớn cảm quan cùng thần thức của tu sĩ. Với thần thức của Vũ Văn Nhu, Vũ Văn Lân ở trong này nhiều nhất chỉ có thể kéo dài hai, ba trượng. Mà lúc này, trên vách đá phía trước, mơ hồ lóe lên tinh quang mộng ảo mê lỵ dường như có mấy khối băng lớn bằng nắm tay.

- Đâyhình như là Vạn Niên Băng Tủy!

Cảm quan của Dương Phàm cường đại hơn hai người kia thấy được cảnh tượng ngoài mười trượng.

Vạn Niên Băng Tủy, đây chính là tài liệu hiếm thấy của Tu Tiên Giới. Không chỉ có thể luyện chế thành linh đan trân quý, sau khi dùng phương thức đặc thù nghiền thành bột phấn rồi sử dụng, còn có thể khiến thể chất tu sĩ được thay đổi, công lực tăng nhiều. Thậm chí là gia tăng kháng tính các loại thần thông phép thuật hàn băng. Nếu vật này bị tu sĩ tu luyện công phép thuộc tính chiếm được sẽ có nắm chắc rất lớn tấn công Trúc Cơ Kỳ. Thậm chí có thể tăng tỷ lệ ngưng đan tấn công bậc cao.

Ngoài ra, ở trên vách đá nơi hai người, còn có vài gốc linh quả, cây hoa đồng dạng không phải vật phàm.

- Kia hình như là Băng Linh Quả, còn có Băng Linh Hoa, Hàn Cực Mạn Đằng.

Vũ Văn Nhu cùng Vũ Văn Lân dừng chân, mặt lộ vẻ vui sướng, đi qua hái thứ trên vách đá.

- Ta đi phía trước xem xem.

Dương Phàm rất tự nhiên đi về phía trước. Tính ra, hấp dẫn của Vạn Niên Băng Tủy càng lớn. Vũ Văn Lân cảm thấy một tia không thích hợp, nhưng là bị kỳ hoa dị quả trước mắt hấp dẫn, trong lúc nhất thời không nghĩ nhiều. Rốt cục Dương Phàm đi về phía trước bốn, năm trượng, đúng lúc ra khỏi cực hạn cảm quan của hai người kia. Hắn im lìm lấy ra hắc tiên thần bí.

Vút vút -

Hắc tiên hóa thành hư ảnh hình rắn, vô thanh vô tức cuốn lấy khối Vạn Niên Băng Tủy bằng nắm tay, dây nhỏ màu đen mờ xoay tròn liền rút nó xuống dưới. Sau đó. khối Vạn Niên Băng Tủy bằng nắm tay này lọt vào trong tay Dương Phàm. Không chút suy nghĩ, hắn trực tiếp ném nó vào Tiên Hồng Không Gian, ăn mãnh. Ngựa quen đường cũ, Dương Phàm thu mấy khối Vạn Niên Băng Tủy khác vào trong Tiên Hồng Không Gian. Theo sau. hắn triển khai cảm quan lại phát hiện trên vách băng cuối huyệt động có vài thứ.

Một đóa tuyết liên trong suốt nở rộ, bên trên không ngờ có một quả trứng màu xanh bao phủ trong băng.

Bên cạnh tuyết liên, còn có một gốc nhân sâm lóng lánh, linh khí tỏa ra bốn phía. Nhịp tim Dương Phàm đột nhiên gia tốc, hít sâu một hơi.