Tiên Hồng Lộ

Chương 220: Thân thế mê hoặc




Trong mật thất tầng tầng cấm chế, chỉ còn lại giọng nói trầm thấp già nua của lão tổ Dương gia, giống nhắn nhủ từ thời không xa xưa truyền đến:

- Phụ thân Dương Thiên của ngươi là một kỳ tài khoáng thế, thân mang Dị linh căn hiếm thấy nhất tu tiên giới. Cho dù so sánh với tam đại tân tú tu tiên giới hiện giờ cũng không kém chút nào, thâm chí còn mạnh hơn vài phần

Vẻ mặt lão tổ Dương gia mang thần sắc phức tạp, như thẫn thờ, như tự hào, lại như bất đắc dĩ. Dương Phàm yên lặng lắng nghe, những nội dung vừa nói, hắn đã sớm biết từ Dương Cương.

Mặc dù lúc này nghe lại lần nữa, hắn cũng không khỏi tâm tình sôi trào, phụ thân năm đó thật là nghĩa khí bừng bừng mà. Nếu như không chết, hiện giờ phụ thân sẽ bước tới cảnh giới nào rồi?

- Sau đó, thiếu chủ Dương gia đời trước tới tham gia vấn Thiên đại hội Dương Gia Bảo chúng ta, tung hoành ngang dọc trên đại hộiCuối cùng phụ thân ngươi ra tay, âm thầm chiến đấu dễ dàng chiến thắng thiếu chủ Dương gia đời trước, cũng là gia chủ Dương gia hôm nay

Lão tổ Dương gia không nhanh không chậm kể lại.

Lúc nói đến vài chỗ, lão còn ngừng lại một chút rơi vào hồi ức ngắn ngủi. Dương Phàm cũng không quấy rối lão, lúc đầu những chuvện nói ra cũng không khác nhiều với Dương Cương đã nói.

Sau đó. Từ tiên sinh, Liễu Vô Ngân, thậm chí Liệt Vô Huyễn càng cường đại hơn đều từng người xuất hiện.

Dương Phàm nghe rất chăm chú, một lát sau rốt cuộc hắn không nhịn được hỏi:

- Lão tổ, ta có một điểm không rõ. Phụ thân phân tranh với những người này, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?

Vì sao tranh đấu? Nguyên nhân là gì?

Đây cũng là chỗ lần trước Dương Cương không nói rõ. Lão tổ Dương gia hít sâu một hơi ngữ khí ngưng trọng nói:

- Tất cả những người này, đều là vìmột nữ nhân.

- Một nữ nhân?

Tâm thần Dương Phàm run lên, cảm thấy khó tin, mơ hồ cảm giác được chuyện muốn nói kế tiếp sẽ là mấu chốt của vấn đề.

- Ha ha! Có thể ngươi cảm thấy thật là khó tin, thật là buồn cười, nhiều tinh anh thiên tài tu tiên như thế lại vì một nữ nhân mà ra tay đánh đấm.

Dương gia lão tổ cười chua xót:

- Nếu như ngươi không tận mắt thấy dung mạo mẫu thân ngươi, sẽ không nghĩ như vậy nữa.

- Mẫu thân ta?

Dương Phàm cả người chấn động. thất thần chốc lát. Nên biết rằng Dương Phàm chưa từng gặp qua mẫu thân thân sinh của mình, phụ thân Dương Thiên cũng rất ít đề cập đến. Dương Lỗi cùng hắn là quan hệ cùng cha khác mẹ. Dương thị ở Vụ Liễu trấn là một nữ tử phàm tục do Dương Thiên kết hôn sau này.

- Vậy rốt cuộc mẫu thân ta là ai

Dương Phàm khẩn trương hỏi.

- Ngươi thân là dược sư, hẳn biết trong Ngư Dương có một môn phái thần bí lánh đời gọi là Dược Tiên cốc.

Lão tổ Dương gia nhìn hắn.

- Dược Tiên cốc là Thánh địa tất cả dược sư hướng tới, ta đương nhiên nghe nói qua.

Dương Phàm vội gật đầu, Vân Vũ Tịch chính là truyền nhân Dược Tiên cốc.

- Nếu như ta đoán không sai. mẫu thân của ngươi hẳn là một đời truvền nhân Dược Tiên Cốc, chỉ tiếc nàng hồng nhan bạc mệnh đã đi hai mươi năm rồi

Lúc lão tổ Dương gia đề cập tới mẫu thân Dương Phàm mặt mang theo vài phần tôn kính.

- Truyền nhân Dược Tiên cốc?

Dương Phàm nao nao. thần sắc ảm đạm. chợt lẩm bẩm:

- Điều này thật là trùng hợp

Hắn vạn lần không ngờ tới, truyền nhân đời trước Dược Tiên cốc, lại chính là mẫu thân của mình. Như vậy Vân Vũ Tịch cùng mẫu thân thân sinh của mình. sẽ có quan hệ gì. Dương Phàm nhớ rõ khi đó lần đầu đi Thiên Hành Chu đến Tú Ngọc Các. Viên lão đại cũng từng hoài nghi mình là truyền nhân Dược Tiên cốc, cũng từng đề cập tới vị "Tiên cô" chữa trị cho sư tôn mình năm xưa.

Lúc đó, Viên lão đại cũng từng thở dài vì vị truyền nhân Dược Tiên cốc hương tiêu ngọc vẫn.

- Đúng rồi. mẫu thân ta gọi là gì?

Dương Phàm đột nhiên hỏi.

- Điều này, ta cũng chỉ biết họ của Liễu tiên tửvề phần phương danh. lại không biết đến.

Lão tổ Dương gia do dự nói.

- Họ Liễu?

Dương Phàm lập tức từ Tiên Hồng Không Gian lấy ra một mảnh khăn tay màu trắng, bên trên thêu mấy chữ thanh tú sâu xa:

Linh Tê Ngọc Trụy, lưu cho Dương Phàm con ta.

KÝ tên: Liễu Mộng Yên

Họ LiễuLiễu Mộng Yên!

Dương Phàm thở dài một hơi, ngắm nhìn những chữ thêu xinh đẹp. trầm mặc một lúc lâu.

- Mẫu thân ta đã chết như thế nào?

Trong giọng nói Dương Phàm lộ ra những tia lạnh lùng.

Lấy thân phận truyền nhân Dược Tiên cốc, làm sao có thể chết sớm như vậy, chỉ sống đến hai mươi tuổi. Chỉ có một khả năng đó chính là nhân tố con người mà tử vong.

- Điều nàyMẫu thân ngươi quả thật bị người ta giết chết, về phần hung thủ là ai, khó có thể suy đoán. Chẳng qua theo lão phu suy đoán. việc này quá nửa có quan hệ tới một người.

Dương gia lão tổ trầm ngâm.

- Ai?

Ánh mắt Dương Phàm trừng lên trong giọng mơ hồ hiện một cỗ sát khí.

- Đó là một nhân vật chúng ta không thể nào trêu chọcHắn chính là đại đệ tử thân truyền Tam u Lão Ma, tổ sư Ma Dương TôngLiệt Vô Huyễn!

Liệt Vô Huyễn!

Thần sắc Dương Phàm chợt ngưng, hô hấp dồn dập, chính là tu sĩ ma đạo cấp cao từng đánh một trận với phụ thân. Liệt Vô Huyễn.

- Đúng vậy, khi đó phụ thân ngươi tìm Liệt Vô Huyễn đánh một trận, sau đó mất tích thần bí nhiều năm, chúng ta đều mất đi đầu mối của hắn. Mọi người đều suy đoán. có phải phụ thân ngươi đã chết trong tay Liệt Vô Huyễn

Dương gia lão tổ nói xong những lời này, trầm mặc hồi lâu.

- Thế nhưng ta nghe Dương Cương thế thúc nói. không ai có thể xác định sinh tử của cha ta.

Dương Phàm thoáng không cam lòng.

- Quả thật. sống phải gặp người chết phải thấy xác, chúng ta đều không thể xác định chắc chắc phụ thân ngươi đã chết. Dù là Liệt Vô Huvễn bản thân đương sự cũng không hề đề cập tới chuyện này. Hơn nữa bằng trình độ của chúng ta rất khó truy hỏi hắn chuyện này.

Lão tổ Dương gia than thở.

Dương Phàm trầm mặc nhưng không thể phản kích. Tu sĩ cấp cao ở trên tầng mây bao quát thiên hạ chúng tu sĩ cấp thấp, tu sĩ bình thường căn bản không thể nào với tới.

- Chẳng qua tục truyền Liệt Vô Huvễn là một người rất có ngạo cốt, hắn có phải hung thủ chân chính hay không vẫn không thể xác định, nhưng quá nửa có liên quan đến kẻ này.

Lão tổ Dương gia giải thích.

Sắc mặt Dương Phàm âm tình bất định, một lát sau lại hỏi:

- Lão tồ có biết đầu mối quan hệ đến cha ta?

- Điều này lão phu thật không biết

Lão tổ lắc đầu:

- Tuy nhiên, nếu như hắn không chết, trên đ có một người duy nhất rõ ràng hạ lạc của hắn.

- Ngài là nói

Dương Phàm rõ ràng người lão ám chỉ.

- Đúng. đó chính là sư tôn của ngươi. Liễu Vô Ngân. Lúc lão tồ nhắc tới người này, trong mắt chợt lóe lệ quang:

- Liễu Vô Ngân là hảo bằng hữu của phụ thân ngươi, quan hệ rất tốt. Hắn biểu hiện ra là một tu sĩ Ngưng Thần Kỳ, ở lại Dương Gia Bảo. Nhưng kỳ thật. ta cảm giác khẳng định tu vi của hắn phải ở Trúc Cơ KỲ trở lên, cụ thể là cảnh giới gì ta cũng không thể ước đoán.

Hai người lại trò chuyện một lát trong mật thất, lão tổ đối với Dương Phàm đều có hỏi tất đáp. Nửa canh giờ sau, Dương Phàm cùng Hồ Phi rời đi trở lại phòng khách lúc trước. Bọn người Dương Hồng, Dương Cương, Dương Mạn, Dương Quang, vẫn không rời đi.

Ngoài ra. trong đại sảnh còn có thêm một người Dương Phàm không thể không quen thuộc hơn.

- Đại ca

Người gọi là một thiếu niên thần sắc thoáng hiện vẻ kiêu căng, một phần bình tĩnh, xem ra thành thục hơn trước đây.

Đó chính là đệ đệ Dương Lỗi.

Dương Phàm liếc nhìn hắn, hừ khẽ một tiếng, thần thức truyền âm nói: "Đợi lát nữa nói chuyện."

Thần sắc Dương Lỗi đột nhiên biến đổi, nhìn chằm chằm đại ca Dương Phàm không thể tin nổi.

Thần thức truyền âm

Nên biết rằng. chỉ có sau khi tiến vào Ngưng Thần Kỳ, mới có thể thần thức truyền âm. Hơn nữa. tiếng nói Dương Phàm như bỗng nhiên sinh ra ở trong đầu hắn. hắn gần như không cảm nhận được dao động thần thức của ca ca. Bởi vậy, có thể thấy cảnh giới thần thức của Dương Phàm cao hơn hắn nhiều.

Đâychuyện này sao có thể được chứ?

Dương Lỗi có chút khó tin sắc mặt không dễ nhìn.

Đúng lúc này, một giọng nói già nua vang lên:

- Hồng nhi. ta có chuyện phân phó.

Là tiếng nói của lão tổ!

- Xin phụ thân cứ nói!

Dương Hồng khom người nói.

Mọi người nơi này đều câm như hến. chờ đợi mệnh lệnh lão tổ Dương gia.

- Bắt đầu từ hôm nay, Phàm nhi có thể tùy ý ra vào Dương Gia Bảo, hưởng thụ đãi ngộ ngang hàng con cháu đời thứ hai. Ngoài ra, sân viện trước kia Phàm nhi ở, tách biệt ra ngoài, liệt vào cấm địa. Bất kỳ kẻ nào cũng không được tự ý ra vào, nhưng mỗi ngày phải phái người quét dọn chăm sóc

Tiếng nói uy nghiêm của lão tổ Dương gia vang lên.

Dương Quang nghe vậy, sắc mặt cực kỳ khó coi nhưng cố nén bất công trong lòng.

- Vâng. phụ thân. ta lập tức an bài thỏa đáng chuyện nàv.

Dương Hồng nghe lệnh.

Sau đó. giọng nói của lão tổ biến mất, rơi vào yên tĩnh. Ánh mắt Dương Hồng nhìn vào Dương Quang, cười nói:

- Đồ nhi. lão tổ đã phân phó. Hôm nay ngươi dọn trở về chồ cũ, ngày khác ta tìm một nơi mới cho ngươi.

- Vâng. sư tôn. đệ tử đã rõ.

Dương Quang cố bày ra vẻ tươi cười.

Sau đó. trưởng bối đời thứ hai cùng đệ tử Dương Gia Bảo bắt đầu nhiệt tình chiêu đãi Dương Phàm, bầu không khí không chút nhiệt liệt, về phần Dương Quang, hắn một người một mình. xám xịt rời đi. Hắn phải nghe theo ý sư tôn dọn ra khỏi sân viện vốn thuộc về Dương Phàm. Trước khi đi, khóe mắt hắn liếc tới Dương Phàm. trong mắt hiện một tia âm trầm hung lệ.

"Dương Phàm à Dương Phàm, còn có Dương Lỗi, hai huynh đệ các ngươi nhớ kỹ. Sớm muộn có một ngày, ta sẽ làm các ngươi vĩnh viện không thể xoay người" Hắn âm thầm hạ định quyết tâm.

Dương Phàm quay đầu lại nhìn hắn. lộ ra vẻ có chút suy nghĩ. Hắn tu luyện Tiên Hồng Quyết nghịch thiên, cảm giác hết sức cường đại, hơn nữa tu vi chênh lệch quá lớn dù cho Dương Quang chỉ sinh ra một tia ác ý, cho dù che giấu xảo diệu. nhưng vẫn không thể gạt được hắn.

"Xem ra người này thật là một hậu hoạn mà" Trong lòng Dương Phàm âm thầm tính toán.

Hắn một người đương nhiên không cần sợ Dương Quang, nhưng ở Dương Gia Bảo này, có người thân của mình, bao gồm mẫu thân tay trói gà không chặt, muội muội, còn có y quán Vụ Liễu trấn, bằng hữu

Dương Gia Bảo thịnh tình khoản đãi, thẳng đến khi mặt trời xuống núi, Dương Phàm mới chuẩn bị cáo từ.

- Đệ đệ. theo ta trở về nhà.

Dương Phàm kéo Dương Lỗi tới một góc hẻo lánh.

- Trở về?

Dương Lỗi lạnh mắt liếc nhìn hắn, trong mắt hiện một tia không cam lòng và mất mát, hơi hận ý nói:

- Đại ca. vì sao ngươi phải che giấu tu vi của mình?

- Trở về rồi nói.

Dương Phàm nhàn nhạt nói:

- Nếu như ta không ẩn giấu tu vi, làm sao để cho vài người yên tâm?

Dương Lỗi hơi cứng lại, nhưng quật cường nói:

- Ta không quay về.

- Không quay về?

Trong lòng Dương Phàm mơ hồ bốc lên một cỗ lửa giận:

- Ta đi hết một năm rưỡi, ngươi chua từng về nhà một lần. Dương Gia Bảo cách Vụ Liễu trấn gần như thế, bằng tốc độ ngự kiếm phi hành của ngươi, nửa canh giờ là có thể về đến nhà. Ngươi có từng nghĩ tới mẫu thân ở nhà. còn có nhị tỷ của ngươi?