Tiên Hồng Lộ

Chương 210: Ma xà chi vũ (Thượng)




Vô Song khẽ thở dài một hơi mắt nhìn nơi Dương Phàm bị chôn sống một chút sau đó xoay người bay về phương hướng kinh đô. Đồng thời với lúc đó, Dương Phàm nằm ở trong lòng đất trong lòng mơ hồ có chút không cam lòng.

"Tiềm lực người này thật đáng sợ nếu thật sự bỏ qua như vậy, chung quy sau này thoát không khỏi uy hiếp của hắn."

Tâm thần Dương Phàm trở nên nghiêm nghị. Trốn được nhất thời chứ không trốn được một đời.

Vô Song một thân bạch y vừa bay được một hai dặm đột nhiên dừng lại. Hắn bỗng dưng quay đầu lại, mắt nhìn về phía chiến trường vừa rồi. Trong đôi mắt lộ ra vài tia kinh ngạc, hít sâu một hơi lấy giọng nói:

- Ngươi xuất hiện đi, ta biết ngươi chưa chết!

Thì ra ngay tại thời điểm Vô Song rời đi, từ đáy lòng Dương Phàm sinh ra một tia sát khí cùng cảm xúc không cam lòng khiến cho Khô Mộc Công xuất hiện sơ hở. Cảm ứng của Vô Song mẫn tuệ vô cùng. Cảm ứng đối với sát khí, chiến ý lại càng đạt tới vô cùng kì diệu. Hắn có được thân thể nhân loại hoàn mỹ, là chiến sĩ trời sinh. Dương Phàm còn nằm ở trong tầng đất nghe thấy thanh âm như thế, ngược lại khẽ thở dài một hơi.

Đột nhiên trong lúc đó cỗ hơi thở dịu dàng bao phủ trên người hắn bắt đầu thay đổi. Trong đôi mắt hiện lên một chút ô quang thâm thúy, bốn phía đột nhiên sinh ra một cỗ rung động khiến người khác run sợ.

Vô Song đứng ở ngoài hai dặm rõ ràng cảm nhận được một cỗ hơi thở mạnh mẽ lan tràn ra, trên mặt không khỏi lộ ra vài tia hưng phấn.

"Ầm ầm"

Tầng đất đá nổ tung, bụi đất tung bay đầy trời, một gã thanh niên mặc hắc bào lãnh khốc nhảy lên trên hư không. Khuôn mặt lạnh như băng kia giống như tuyết sơn ngàn năm không chảy, một cỗ lãnh ý cùng miệt thị tận trong cốt tủy thoáng hiện lên trong đôi mắt hắn.

- Ngươi là ai?

Vô Song biến sắc, ngưng mắt cẩn thận đánh giá nam tử trước mắt.

- Ta, Thạch Thiên Han!

Nam tử hắc bào trên người tỏa ra quang vụ màu đen, không ngờ cũng không mượn ngoại vật bay vụt lên. Trong Trúc Cơ Kỳ chỉ có một số ít pháp môn và bí thuật mới có thể giúp tu sĩ không cần dùng pháp bảo vẫn có thể ngao du bầu trời. Mà Cửu u Ma Công là tuyệt thế ma công từ cổ chí kim, Dương Phàm lại lĩnh hội được ma đạo tinh túy chi lực. Không ngờ đạt tới một cao độ siêu việt hơn hẳn đồng cấp.

- Thạch Thiên Hàn? Ngươi cùng Dương Phàm có quan hệ gì?

Vô Song sẽ không ngốc đến mức cho rằng Thạch Thiên Hàn là từ hư không nhảy ra.

- Đánh thắng ta nói sau.

Thạch Thiên Hàn lạnh lùng đáp.

- Chỉ cần đối thủ cường đại. Vô Song ta ai đến cũng không cự tuyệt.

Vô Song cũng không nghĩ nhiều, hắn vốn là võ si, đã có đối thủ tới đây làm sao có thể cự tuyệt.

"Hưu hưu"

Trên bầu trời hai đạo nhân ảnh một đen một trắng đang nhanh chóng bay lại gần nhau. Vô Song phiêu dật xuất trần giống như người trong kiếm tiên. Thạch Thiên Hàn ma khí lạnh lùng. giống như ma đạo tông sư. Chỉ sau nửa khắc thời gian, cả hai cách nhau không đến mười trượng. Trong lòng bàn tay Thạch Thiên Hàn chi chít hoa văn màu đen giống như lần lượt thay đổi rõ ràng. Một cỗ hơi thờ hủy diệt cuồng bạo lan tràn ra khiến cho linh hồn run rẩy.

"Ba"

Một chưởng bổ ra, không gian dường như cũng trở nên rung động. Hoa văn màu đen hóa thành một mảnh sóng gợn tản ra, áp bức phiến khu vực xung quanh Vô Song.

Dương Phàm tinh - khí - thần đã đạt tới đỉnh phong trước nay chưa từng có. Một chưởng này là một kích mạnh nhất trong cuộc đời gần hai mươi năm của hắn, phát huy lực lượng ma đạo tinh túy đến mức vô cùng nhuần nhuyễn.

Chỉ một kích này cũng tiêu hao hết một phần tư ma khí của hắn, cơ hồ đạt tới Trúc Cơ Kỳ đỉnh phong, còn muốn siêu việt hon cả cuồng sĩ cường đại. Một trận chiến này kích thích huyết tính trong hắn, còn có ma tâm tận trong đáy lòng.

Vô Song dừng lại, vẻ mặt hắn ngưng trọng, trong đôi mắt chỉ còn lại chưởng ấn màu đen sâu thẳm, tâm thần run sợ cũng hưng phấn trước nay chưa từng có. Hắn khẽ hít một hơi, một tay vung lên ở trong hư không.

Đột nhiên, không gian trước mắt khiến cho người ta một loại ảo giác như sắp sụp đổ. Một mảnh lốc xoáy nhu hòa kỳ dị hình thành ở trước người Vô Song không ngừng kéo dài ra

Lốc xoáy này dùng mắt thường không thể nhìn thấy, chỉ có thể bằng cảm ứng hoặc thần thức cảm ứng mới được. Hắn tồn tại dường như siêu việt hơn hết thảy lẽ thường mà thế gian này có.

"Đùng"

Chưởng ấn ngăm đen với hoa văn màu đen quỷ dị lan tràn giao kích một chỗ với lốc xoáv kỳ dị trước người Vô Song. Lập tức hai màu sáng ngân - hắc bùng lên lần lượt thay đổi va chạm lẫn nhau dẫn phát thiên địa linh khí kịch đấu. Giờ khắc này, cuồng phong gào thét giận dữ, từng đợt khí xoáy tụ cùng gió giật bao phủ lấy hai người làm trung tâm, thổi quét ra bốn phương tám hướng. Trên đỉnh đầu hai người mây đen dầy đặc, có thể thấy được lôi quang ẩn hiện chớp động. Hơi thở đáng sợ kinh thế hãi tục sinh ra trước hai người, sinh linh trong phương viên mấy chục dặm một trân kinh hãi, run sợ bất an. Sau mấy lần hô hấp qua đi, dị biến đột nhiên phát sinh, hai người nhất tề lui về phía sau.

"Oanh"

Trong phiến không gian kia. hai màu lực lượng ngân - hắc đột nhiên bùng nổ, hơi thờ cuồng bạo đáng sợ trong nháy mắt lan tràn mấy dặm, trong thiên địa hình thành một mảnh lốc xoáy khiến cho khu vực sa mạc này sản sinh ra một lần đáng sợ.

"Ào"

Lập tức bụi mù cuồn cuộn, cát bụi đầy trời. Kẻ đầu đường xó chợ gần như không thể sinh tồn.

- Tiếp ta mấy chiêu nữa!

Thân hình Thạch Thiên Hàn "vèo" một tiếng, hóa thành tàn ảnh màu đen xuyên qua màn gió xoáy cát bụi vọt về phía Vô Song.

"Ầm ầm ầm"

Thạch Thiên Hàn liên tục chém ra, hoa văn màu đen quỷ dị kia như ánh sáng tử vong, lấy bàn tay màu đen sâu thẫm làm trung tâm, cả một khu vực bị đáp nát thành một mảnh, ma uy bá đạo xung thẳng lên trời.

Động tác Võ Song không nhanh không chậm như trước, hoặc quyền hoặc chưởng vội vàng không ngừng đánh ra. Mỗi một kích đều mang theo một cỗ thiên địa đại thế, ý cảnh siêu phàm. Trên bầu trời hai đạo nhân ảnh một đen một trắng di động tạo nên từng đạo tàn ảnh khai triển một trận chiến trường kỳ hiếm thấy.

"Rầm rầm"

Cát bụi chưa kịp tiêu tán, hai người vẫn không ngừng so chiến, vừa chiến vừa đi, đều xuất ra thần thông kỳ dị. Bất tri bất giác phía trước xuất hiện một mãnh ốc đảo.

"Ầm ầm ầm"

Khí thế cường hoành cùng tiếng vang rung trời dẫn tới sự chú ý của một môn phái tu tiên trên ốc đảo.

- Người nào đang chiến đấu ở bên kia, sắp đánh tới địa bàn chúng ta rồi!

Một tu sĩ Luyện Khí Kỳ kinh hô lên.

- Ma khí! Bên đó có ma khí thật đáng sợ.

- Có tu sĩ ma đạo cường đại đang đánh giết lại đây!

- Nhanh đi thông báo tổ sư. Toàn bộ ốc đảo trở nên rối loạn.

Sau mấy cái hô hấp, hai đạo thân ảnh một đen một trắng xuất hiện phía trên ốc đảo. quyền chưởng giao kích sinh ra dư uy đáng sợ khiến cho những tu sĩ bậc thấp ở phía dưới kinh hãi hết hồn.

- Sư tôn! Không tốt. đại sự không tốt!

Một trung niên Ngưng Thần trung kỳ lao tới trước một mật thất hô lớn.

- Xảy ra chuyện gì?

Một thanh âm già nua truyền ra.

- Có cường giả ma đạo đánh tới đây, sợ rằng sẽ sinh ra rối loạn.

Trung niên nhân khủng hoảng nói.

Cánh cửa mật thất mở ra, một lão già có chòm râu hoa râm bước ra. hắn triển khai thần thức quan sát tình hình trên ốc đảo. Lập tức hai cỗ hơi thở khiến người khác kinh hãi truyền đến. Trong đó có một cỗ hơi thở ma đạo càng làm cho hắn sinh ra một loại cảm giác quen thuộc.

Tổ sư sắc mặt đại biến:

- Hai người này không trêu được. thông báo tất cả đệ tử môn hạ toàn bộ trốn xuống dưới lòng đất!

- Rõ!

Tu sĩ trung niên rất nhanh đi truyền mệnh lệnh xuống.

- Không ngờ còn có tu sĩ tu luyện Hóa Thần Ma Công. Người này hẳn là có chút quan hệ với Tam u lão ma.

Tổ sư vẻ mặt kinh hãi lẩm bẩm.

"Ầm ầm"

Đúng lúc này, hai người đang chiến đấu đột nhiên rơi xuống mặt đất, uy thế vô hình khiến cho bất cứ người nào cũng kinh hãi không thôi.

- Ta cùng phải nhanh chóng đi ẩn núp mới được."

Hắn rùng mình một cái, không nói hai lời trên người tỏa ra một đạo hàn quang màu vàng đất, bao phủ lấy hắn trực tiếp chui vào trong cát bụi. bóng dáng vô ảnh vô tung. Đúng lúc đó. hai người đang giao chiến đột nhiên dừng lại.

- Thạch Thiên Hàn! Thực lực của ngươi không tệ, tuy nhiên muốn cho ta rút kiếm thì còn kém vài phần hỏa hầu.

Vô Song một thân bạch y trắng như tuyết, bị cát bụi nhiễm vàng một số chỗ, phiêu dật như kiếm tiên.

Thạch Thiên Hàn quanh thân bao phủ một tầng quang vụ màu đen, thản nhiên rung động, dần dần trở nên ảm đạm.

- Không thể không thừa nhận, mặc dù ta nắm giữ lực lượng ma đạo tinh túy, khiến cho uy lực của ma công tăng lên gấp đôi nhưng như cũ vẫn kém hơn ngươi một bậc.

Thạch Thiên Hàn thản nhiên nói.

Hắn thập phần thắng thẳn thừa nhận. Vô Song thật sự quá mạnh mẽ, nhưng lại gặp mạnh càng mạnh. Lúc trước khi chôn vùi trong tầng đất vốn tưởng rằng sẽ buộc hắn phát huy hơn bảy thành thực lực. Nhưng hiện tại xem ra lại sai lầm rồi

Cửu u Ma Công vốn uy thế hơn xa công pháp bình thường, hơn nữa Dương Phàm nắm giữ lực lượng ma đạo tinh túy, càng làm cho uy lực ma công có thể tăng lên gấp đôi. Giờ phút này chiến ý cùng tinh khí thần đã tăng lên tới đỉnh phong, đã là thời khắc mạnh nhất trong đời này của hắn.

- Trừ khi người có thể đạt tới bậc cao, nếu không vĩnh viễn cũng khó có thể khiến ta sử ra lực lượng chân chính. Bởi vì, rốt cuộc có bao nhiêu thực lực ngay cả chính ta cũng không biết rõ lắm.

Vô Song lộ vẻ chua xót cười nói.

- Ta hiểu.

Dương Phàm hít sâu một hơi.

- Tu sĩ dưới bậc cao ngươi là đệ nhất nhân.

Không đến bậc cao vĩnh viễn khó có thể bức Vô Song phát huy ra toàn bộ lực lượng. Ý cảnh của hắn cực cao, thân thể hoàn mỹ, tiềm lực vô hạn. Từ sau lần ngộ đạo đó. Vô Song sinh ra biến hóa về chất, muốn kích phát lực lượng bản thân nhất định phải khiêu chiến đối thủ càng cường đại. Đặc điểm của Vô Song là lực công kích rất mạnh, động một chút là có thể diệt sát tu sĩ cùng giai. Mà đặc điểm của Dương Phàm là sinh tồn lực biến thái. Nếu không có năng lực khôi phục đáng sợ cùng thể chất biến thái, hắn làm sao có thể kiên trì đến hiện tại?

- Nếu đã như thế. ta đâv sẽ bắt đầu sử dụng Pháp bảo.

Dương Phàm thản nhiên nói.

Tuy rằng tác chiến cận thân là điểm mạnh của Cửu u Ma Công. nhưng nếu có thêm Pháp bảo vậy uy lực sẽ càng thêm cường đại.

"
"

Trên tay hắn xuất hiện thêm một chiếc quạt lông màu đỏ. Đây là một kiện Linh Khí công kích trung phẩm tên là Xích Vũ Phiến. Đoạt được của tên tu sĩ Ngưng Thần Đại Viên Mãn lần trước có ý đồ giết hắn. Dương Phàm rót vào trong đó ma khi, ánh mắt lạnh lùng bỗng sáng lên.

"
"

Một ngọn lửa áp lực hình quạt ác liệt đánh tới, ngọn lửa đó ẩn chứa một tầng ô quang nhàn nhạt khiến cho linh hồn người khác cũng phải rung động. Cửu u ma khí kết hợp với hỏa diễm của xích viêm sinh ra uy năng lớn lao, đừng nói là nấu chảy kim thiết, cho dù là Pháp khí bình thường cũng có thể trong nửa khắc liền tan chảy.

Vô Song mặt lộ vẻ dị sắc, cách không bổ ra một chưởng, thân hình mơ hồ bất động. Ma viêm chi uy này hắn cũng không dám trực tiếp đụng chạm.

"
Ào ào"

Trong lúc Dương Phàm gào thét, thân hình tiếp cận tới. Một khắc đó, trong Xích Vũ Phiến phụt ra một con rắn lửa dài đến ba trượng, được ô quang bao bọc xoay quanh thân hình, d

ường như có linh tính hướng về phía Vô Song mà đi.

"
Vù"

Đồng thời trong tay Dương Phàm vô thanh vô tức bắn ra một đạo xà ảnh lờ mờ. Vô Song bổ ra một chưởng, ngọn lửa nổ tung, thân thể hắn dựa thế lao chếch lên sang bên cạnh.

"
Hưu"

Mà đúng lúc này, xà ảnh vô thanh vô tức kia trùng hợp quấn quanh vào đùi Vô Song. Chiêu này quả thật khó lòng phòng bị!

Lúc này, Vô Song chỉ cảm thấv hai chân tê rần, thân thể gần như trở nên cứng ngắc. Đây là một hắc tiên thần bí, giống như độc xà linh hoạt uyển chuyển lan tràn ra từng sợi từng sợi dây màu đen nhàn nhạt không ngừng quấn quanh lên trên người hắn.

"
Không tốt!"

Vô Song thầm nghĩ không ổn, một cỗ uy hiếp trí mạng cùng hàn ý truyền đến.