Tiên Hồng Lộ

Chương 200: Năng lực mới của Trúc Cơ Kỳ




- Một ngày chỉ có thể dùng ba lần.

Dương Phàm vuốt ngón tav trái của mình theo hành động của hắn, trên ngón trỏ đột nhiên xuất hiện một chiếc nhẫn màu xám bạc. Chiếc nhẫn này thoạt nhìn có phong cách cổ xưa tự nhiên, không hề có chỗ kỳ lạ.

Từ sau khi Trúc Cơ, cấp bậc Tiên Hồng của hắn tăng lên tới cấp ba lại có thêm năng lực mới. Vừa rồi hắn dùng bí kỹ của Tiên Hồng Giới lấy phương thức bá đạo không phân trắng đen chớp nhoáng giết ba gã ma đạo tu sĩ.

Tuy nhiên, Dương Phàm cũng phát hiện loại bí kỳ này một ngày chỉ dùng ba lần. Tính ra, lần Trúc Cơ này thuận lợi hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Dương Phàm, ngay cả viên Trúc Cơ đan cũng không dùng. Nguyên nhân phải xét đến lần trước khi viết lên trên bảng hiệu Tiên Hồng Y Quán lại tiến vào Thiên Nhân Mô Thức khiến cảnh giới linh hồn tăng nhiều hơn tiến vào Trúc Cơ sơ kỳ.

Khi cảnh giới linh hồn tăng lê tới cảnh giới tương ứng độ khó của Trúc Cơ gần như giảm hơn phân nửa. Kết quả là hắn tiến nhập vào Trúc Cơ KỲ như nước chảy thành sông.

"Trúc Cơ Kỳ! Ta rốt cuộc làm được".

Dương Phàm ngẩng đầu nhìn về phía Dương gia bảo, vô tình lại rơi vào trầm tư cùng hồi tưởng. Một năm trước, hắn vẫn là một phế nhân mất đi pháp lực, trải qua một hồi tiềm ẩn và đau khổ. hiện giờ tu vi đạt tới một trình độ không thể tưởng được. Tiên Hồng Không Gian chính là lĩnh vực của chính Dương Phàm. Địa bàn của ta do ta làm chủ!

Một khi có địch nhân tiến vào Tiên Hồng Không Gian sẽ bị hạn chế mọi thứ, tu sĩ cùng cấp tiến vào gần như không có sức phản kháng. Đương nhiên, cưỡng chế triệu tập này, cũng có hạn chế nhất định.

Đầu tiên, năng lực này một ngày chỉ dùng ba lần. Mỗi một lần sử dụng đều tiêu hao không ít tâm thần. Tiếp theo, đối thủ có cấp bậc chênh lệch với Dương Phàm cũng có liên quan đến xác xuất thành công triệu tập. Nếu tu vi địch nhân thấp hơn Dương Phàm một cấp bậc lớn. Như vậy gần như có thể triệu tập 100%. Nếu như tu vi giống nhau hoàn toàn như vậy còn có năm sáu thành cơ hội.

Mặt khác tu vi đối thủ cao hơn Dương Phàm một cấp bậc lớn như vậy xác xuất thành công gần như bằng không. Có được năng lực này, gần như chỉ một ý niệm trong đầu Dương Phàm có thể miễu sát người có tu vi thấp hơn mình. Hơn nữa về mặt năng lực Dương Phàm còn có một bí thuật không tiếc phải trả giá đó là cưỡng chế triệu tập tu sĩ có cấp bậc cao hơn mình rất nhiều.

Nhưng loại bí thuật này phải trả cái giá lớn lao, đối thủ cao hơn hắn một cấp bậc lớn sau khi thành công triệu tập tu vi của hắn sẽ lui lại một cấp. Tỷ như nói Dương Phàm hiện tại có tu vi Trúc Cơ Kỳ. Nếu như muốn cưỡng chế tu sĩ Kim Đan Kỳ tiến vào, mặc dù hắn loại bỏ đối phương, sau đó tu vi bản thân hắn cũng sẽ lui ngược về Ngưng Thần Kỳ.

- Bí thuật này quả nhiên bá đạo đáng tiếc một ngày chỉ có thể dùng ba lần.

Dương Phàm vui sướng trong lòng nhưng trong lòng vẫn có chút chưa đủ. Cưỡng chế triệu tập ánh thân, đây đã thành một con bài chưa lật của Dương Phàm. Đặt chân vào mãnh đất xanh Tiên Hồng Không Gian. Dương Phàm mắt nhìn các loại thiên tài địa bảo đang gieo trồng ở khu vực trung tâm mặt lộ ra vẻ trầm ngâm. Đột nhiên, vung tay lên, một vầng sáng màu xanh bao vây vùng gieo trồng thiên tài địa bảo và linh dược. Chuyện khó tin xảy ra, một mảnh đất xanh lưu động như nước chảy từ chỗ vị trí trung tâm vốn có, chuyển qua một góc mãnh đất xanh khác. Sau đó ý niệm của hắn vừa động một vùng sóng gợn màu xanh trào ra trên mãnh đất xanh bao phủ vùng thiên tài địa bảo kia, đây tương đương với một tầng cấm chế cường đại.

- Ừ! Cứ như vậy, sau này gọi địch nhân vào. Khi chiến đấu sẽ không lan đến gần nó.

Dương Phàm gật gật đầu.

Từ khi tiến vào Trúc Cơ Kỳ, năng lực Dương Phàm tăng nhiều, nắm trong tay mãnh đất xanh cũng tiến vào cảnh giới hoàn toàn mới. Một khi có địch nhân tiến vào Tiên Hồng Không Gian nếu là tu sĩ cùng cấp, gần như sẽ lập tức bị trói buộc cộng thêm thời gian phản ứng của đối phương, trên cơ bản Dương Phàm có thể miễu sát.

- Còn có hai mươi ngày, liền phải tới ước hẹn Hàn Viễn Sơn ta phải nhanh chóng chuẩn bị một chút.

Dương Phàm không dừng lại quá lâu dùng thân phận Thạch Thiên Hàn. ngự kiếm phi hành mấy ngàn dặm cách xa vị trí kinh đô rồi hạ xuống. Sau đó, hắn lại tháo mặt nạ thần bí xuống, xương cốt cả người vang lên một trận giòn tan, cơ thịt trên mặt mấp máy một hồi. Rất nhanh, hắn lại khôi phục tới bộ dáng bình thường.

Ẩn tàng tu vi tới trình độ Luyện Khí hậu kỳ, Dương Phàm phản hồi Tiên Hồng Y Quán. Trải qua hơn nửa tháng, Dương Phàm trở lại y quán, đầu tiên xử lý một ít chuyện thế tục. Trong đó hắn còn liên lạc với Ám Huyết Vương Triều một chút biết được một ít tin tức mình quan tâm.

Ba tin tức đơn giản Dương Phàm có chút quan tâm: Một là tình huống bên phía Dương gia bảo Vụ Liễu trấn; hai là liên quan đến tung tích Vân tiên tử; ba là tình trạng của Vô Song.

Mạng lưới tin tức của Ám Huyết Vương Triều, quả nhiên không khiến Dương Phàm thất vọng. Trải qua tìm hiểu hắn biết thế cục bên phái Dương gia bảo coi như ổn định. Địa vị của đệ đệ Dương Lỗi và Dương Quang ngang nhau, tu vi tương đương, từ Ngưng Thần sơ kỳ đến trung kỳ. Hai người toàn lực ganh đua gần như kỳ phùng địch thủ, về phần Vân tiên tử, Dương Phàm biết được nàng lưu lại ở Thiên Ân Dược Các sau đó hành tung không rõ.

Thiên Ân Dược Các?

Dương Phàm trầm ngâm. nói:

- Thiên Ân Dược Các là y quán thần bí nhất kinh đô, lấy thân phận hiện tại của ta đi vào trong đó. dường như có chút bất ổn.

Hắn cũng hy vọng có thể sớm ngày nhìn thấy Vân Vũ Tịch.

- Tuy nhiên, trước đó. ta cần đem ma công tăng lên tới Trúc Cơ Kỳ!

Tinh quang chợt lóe lên trong mắt Dương Phàm.

Lần Trúc Cơ này, hắn đem tu vi Tiên Hồng Quyết tăng lên tới Trúc Cơ Kỳ, nhưng ma công vẫn dừng ở Ngưng Thần Đại Viên Mãn. Tuy nhiên. Dương Phàm muốn chờ sau khi Hồ Phi tỉnh lại rồi tu luyện ma công.

Vì thế ba ngày kế tiếp, Dương Phàm lưu lại ở Yến Vương phủ quan sát tiến triển của Vũ Văn Hàm.

- Dương đại ca! Huynh đã lâu không tới Vương phủ rồi.

Vũ Văn Hàm với vẻ cười thánh khiết vô ưu, lộ ra vài phần vui mừng. Hơn nửa tháng không gặp hơi thở thần bí trên người nàng rõ ràng hơn, bình tĩnh tự nhiên, giống như thiên sứ. Dương Phàm va chạm với đôi mắt sáng của nàng, trong đó một mãnh sâu sắc rộng lớn vô ngần lờ mờ có thể nhìn thấy nhiều điểm tinh quang, thần bí mà xa xưa.

Đối diện với đôi mắt này, Dương Phàm không kiềm nổi bị hơi thở thần bí xa xưa hấp dẫn.

- Hàm nhi! Muội tiến bộ không ít, đáng tiếc huynh không có lực chỉ dẫn muội.

Dương Phàm mắt nhìn nữ thần Vũ Văn Hàm thánh khiết trước mặt trong lòng có một loại cảm giác nói không nên lời.

- Hàm nhi còn phải cảm tạ Dương đại ca trợ giúp muội mua được Tinh Nguyệt Đồ. Hiện tại nó chỉ dẫn con đường tu luyện của muội.

- Từ sau khi có được nó, Hàm nhi bước vào một điện phủ thần bí huyền diệu chạm đến dấu vết vận chuyển thiên địa vận mệnh để lại, từ trong khe hở thời không, lục lọi quá khứ và tương lai, đó chính là Tinh Thần Chiêm Bao Đạo.

Vũ Văn Hàm điềm tĩnh thánh khiết, trong con mắt sáng lộ ra hào quang thần bí cơ trí. Âm thanh của nàng mờ ảo vô ngần dường như từ thượng cổ kéo dài đến.

- Tinh Thần Chiêm Bao Đạo?

Dương Phàm nghe vậy, tâm thần chấn động, đây dường như là một đạo thần bí từ thời thượng cổ truyền thừa cho tới bây giờ. Đột nhiên hắn phát hiện, Vũ Văn Hàm tuy rằng đứng trước mặt mình đã có một loại cảm giác thần thánh như cách thời không mà không thể chạm đến.

- Hàm nhi! Có thể cho huynh kiểm tra tình hình thân thể của muội, qua một đoạn thời gian ta phải rời khỏi kinh đô rồi

- Dương đại ca! Mời!

Vũ Văn Hàm lộ ra vẻ mĩm cười không cự tuyệt, vươn bàn tay như ngọc mềm mại nhỏ nhắn ra.

Hai người nắm tay dưới bầu trời sao.

Dương Phàm nhắm mắt lại, lực lượng Tiên Hồng Quyết dò xét vào thân thể của nàng. Trong đan điền của Vũ Văn Hàm có một đoàn sao sáng như nguồn suối giống một lốc xoáy nhỏ, lực lượng của Dương Phàm đi vào, liền rơi vào chỗ bí mật ngắn ngủi.

Hắn bắt đầu tiến vào phân tích từng bước đoàn lực lượng này, lại cảm thấy một trận hỗn loạn. Cũng may, Tiên Hồng Quyết trong cơ thể hắn lập tức vận chuyển không thôi khiến hắn khôi phục cảnh giới tâm như nước.

Sau một lát, Dương Phàm buông tay Vũ Văn Hàm ra, nhẹ thở dài một hơi:

- Lực lượng quá huyền diệu, thẩm thấu vào khe hở thiên địa, mặc dù đặt ra trước mặt huynh, cũng chỉ có thể nhìn thấu một chút.

Đôi mắt sáng của Vũ Văn Hàm lại có chút mê man:

- Trong khoảng thời gian này, thông qua Tinh Nguyệt Đồ, trong trí nhớ Hàm nhi lại xuất hiện một số cảnh tượng khó hiểu, có một số càng rõ ràng hơn trước.

- Muội nhìn thấy gì?

Dương Phàm tò mò hỏi.

- Ngoại trừ trước kia thường xuyên mơ ra, Hàm nhi còn nhìn thấy một người đàn ông, chính là ông ấy báo cho muội đi hội đấu giá lấy Tinh Nguyệt Đồ.

- Người đó có đặc điểm gì?

- Muội không thấy rõ, nhưng ánh mắt của ông rất đặt biệt, ở trong một đoạn trí nhớ rõ ràng nhất, muội thấy được một đôi mắt màu bạc rất đáng sợ.

Vũ Văn Hàm nhỏ giọng nói.

Dương Phàm nghe nói lời ấy, trầm ngâm khôi phục hít sâu một hơi:

- Xem ra huynh có thể khẳng định một chuyện rồi.

Ngay khi hắn suy tư nơi cửa động, Tiên Hồng Giới truyền đến một tin tức:

- Chủ nhân! Hắn nhanh tỉnh rồi.

Hiển nhiên là giọng nói của con chó nhỏ.

- Đã tỉnh rồi? Ngươi nói là Hồ Phi.

Dương Phàm nghe vậy, dưới tác dụng bắc cầu của Tiên Hồng Giới. ánh thân lập tức tiến vào Tiên Hồng Không Gian.

Tiên Hồng Không Gian.

Mãnh đất xanh bây giờ đã khuếch trương đến mức phạm vi trăm trượng, phạm vi thật lớn. Mà các loại thiên tài địa bảo trước đây Dương Phàm đều gieo trồng ở trong phạm vi nhỏ mấy trượng,

về phần Hồ Phi đang nằm ở một góc.

Ánh thân của Dương Phàm trực tiếp xuất hiện ở bên cạnh Hồ Phi, phát hiện hơi thở trên người hắn đã xảy ra biến hóa lớn như vậy. Một luồng lực lượng cấm kỵ đang chậm rãi phóng thích. Trong quá trình này, linh hồn của Hồ Phi rơi vào trong ngủ say, cũng bắt đầu thức tỉnh. Chỉ là muốn thật sự tỉnh lại còn cần một chút thời gian.

"Qua thời gian ngủ say dài như vậy, thân thể và linh hồn của hắn trải qua mãnh đất xanh không ngừng làm dịu tu vi dường như tăng trưởng rất lớn".

Dương Phàm nhìn chăm chú Hồ Phi một lát.

Trong quá trình thức tỉnh, lực lượng cấm kỵ trong cơ thể Hồ Phi phóng thích từng chút nhưng với sự làm dịu của mãnh đất xanh lại có thể khiến thân thể hắn chịu đựng được. Dương Phàm cảm giác lực lượng của hắn đang đột nhiên tăng mạnh.

- Vô Song.

Hồ Phi đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, mặc dù ở trong mộng hắn vẫn không quên tên này.

- Có lẽ cho hắn ra ngoài thôi.

Ý niệm Dương Phàm vừa động, Hồ Phi biến mất trong Tiên Hồng Không Gian. Trúc Cơ Kỳ, Tiên Hồng cấp ba, mãnh đất xanh của Dương Phàm khuếch trương đến phạm vi một trăm trượng, có thể triệu tập mười người tiến vào Tiên Hồng Không Gian.

Tốc độ tăng thời gian của mãnh đất xanh lên mười sáu lần. Cũng không giống như lúc trước chính là Dương Phàm có thể thi triển thần thông nhằm vào vật gì tốc độ vật đó càng tăng lên một bước. Trừ thứ đó ra Dương Phàm còn có thêm một năng lực hoàn toàn mới đó chính là "Cưỡng chế triệu tập".

Cái gọi là "Cưỡng chế triệu tập" chính là cưỡng chế kéo ánh thân của người nào đó vào Tiên Hồng Không Gian.