Tiên Hồng Lộ

Chương 182: Bảng hiệu thần bí




Thần thức của Dương Phàm khóa chặt cửa hàng tạp hóa gần Tiên Hồng Y Quán, trong lòng rung động vô cùng. Hắn trơ mắt nhìn Điệp Liên đì vào, lại không hiểu mất đi bóng dáng và khi tức của nàng giống như biến mất trong hư không.

Cửa hàng tạp hóa này tuyệt đối có chỗ không tầm thường!

Nghĩ đến đây, Dương Phàm rời khỏi Tiên Hồng Y Quán, bước nhanh đi tới cửa hàng tạp hóa

- Khách quan Ngài muốn mua thứ gì?

Tiểu nhị của cửa hàng thấy khí chất Dương Phàm không tầm thường nói rất khách khí. Tinh quang trong mắt Dương Phàm chợt lóe, đánh giá cửa hàng nhìn như bình thường

Thân ở nơi này, hắn có một loại cảm giác rất đặt biệt, rồi lại không thể dùng lời nói mà hình dung. Đây chính là một chút cảm giác mơ hồ, ngoại trừ thứ đó, trong mắt hắn đây là một cửa hàng cực kỳ bình thường.

- Ta tới tìm một vị bằng hữu.

Dương Phàm thản nhiên nói, cũng không quan tâm tới tiểu nhị gọi, trực tiếp xông vào trong cửa hàng.

- Người đến nhanh! Có ngươi cướp.

Tiểu nhị thấy vậy hô to gọi lên. Tuy nhiên, vừa la lên một nửa, giọng nói của hắn đột nhiên dừng lại. Dương Phàm hơi có chút bất ngờ, không quan tâm đến hắn, tiếp tục đì vào bên trong.

Không bao lâu sau, hắn đi tới căn phòng trống trãi ở trong này, hắn lờ mờ nắm giữ được khí tức của Điệp Liên, lại đột nhiên biến mất

Tuy nhiên, ở trong gian phòng này, hắn cảm nhận được một luồng dao động linh khí tiêu tán, hiển nhiên trước đây không lâu có người đã từng thi triển qua pháp thuật hay là có người tu tiên đánh nhau.

Trong phòng, không có một bóng ngươi.

- Tại sao có thể như vậy chứ.

Dương Phàm cảm thấy khó tin, dưới Toàn Tri Mô Thức, hắn bắt giữ được một số manh mối vừa mới tiêu tán, ngoài ra, rốt cuộc không dò xét ra chút manh mối gì. Thần thức này ở Trong phòng thật lâu, Dương Phàm thu hồi thần thức, nhẹ thở dài một hơi, thế gian này có quá nhiều thứ hắn không thể nắm lấy.

Từ thế tục giới đến Tu Tiên giới rộng lớn, lại từ Tu Tiên giới đến Tiên giới thần bí không biết có nhiều thứ cần hắn thăm dò từng bước một, muốn vậy phải có thực lực nhất định. Thở dài một hơi, Dương Phàm rời khỏi cửa hàng tạp hóa, chưởng quầy và Tiểu nhị Trong cửa hàng cũng không ngăn cản hắn. Dương Phàm cố ý bắt chưởng quầy lại hỏi một hồi, nhưng vừa nghĩ đến Ám Huyết Vương Triều thần bí mạnh mẽ và chỗ quỷ dị của cửa hàng, hắn bỏ qua cho ý nghĩ này trong lòng

Hắn mới vừa rời khỏi không lâu, trong căn phòng trống trãi lúc trước, quang ảnh chợt lóe, bóng dáng Điệp Liên đột ngột xuất hiện, còn có người đàn ông thần bí đôi mắt thâm thúy.

- Làm con sợ muốn chết!

Điệp Liên vỗ vỗ ngực, một bộ dáng còn sợ hãi.

- Chỗ kinh đô tạm thời không cần con rồi. Nếu con đồng ý, ngày mai con liền xuất phát đi đến Cửu U Bí Cảnh trước.

Ngươi đàn ông trầm ngâm nói.

- Cửu U Bí Cảnh?

Thần sắc trong mắt Điệp Liên run lên, trong đôi mắt lại có chút chờ mong.

- Dạ! Cửu u Bí cảnh đối với tu sĩ bậc thấp mà nói là một hồi khiêu chiến trước nay chưa từng có, mặc kệ có thể lấy lợi Ích trong đó hay không, chỉ cần có thể từ trong đó đi ra Sau này nhất định trở thành tinh anh Trong Tu Tiên giới, thậm chí có hy vọng tiến tới hàng tu sĩ bậc cao.

Người đàn ông thần bí trầm giọng nói

- Nếu ngươi sợ hãi hay là khiếp Sợ, hiện tại cũng có thể chọn bỏ qua cho. Tuy nhiên, trong vòng hai trăm năm, cơ hội chỉ gặp một lần

- Sư tôn! Điệp Liên nguyện ý.

Điệp Liên nói với ánh mắt kiên định

- Hành trình Cửu u, nguy hiểm thật lớn, lấy cơ trí và thực lực của con cơ hội sống không vượt quá năm phần. Hơn nữa, con không phải đi vì ta, mà là chiến đấu vì mình Con cần phải nghĩ cho rõ ràng.

Ngươi đàn ông thần bí nói với vẻ lạnh nhạt.

- Điệp Liên đã ra quyết định, cùng với dừng lại ở giai đoạn tu tiên nhập môn tầm thường còn không bằng liều chết một phen.

Trong con mắt sáng của Điệp Liên bắn ra một luồng tinh quang giống như ẩn chứa hào quang khát vọng.

- Tốt! Không hổ là đệ tử ta coi trọng.

Ngươi đàn ông thần bí mang mặt nạ khẽ cười một tiếng, thân hình hóa thành một vùng quang ảnh biến mất trong phòng. Điệp Liên ở đó một hồi, ăn vào một viên thuốc, vội rời khỏi cửa hàng sau đó trực tiếp rời khỏi kinh đô.

Dương Phàm đứng ở trước cửa sổ tầng năm Tiên Hồng Y Quán, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, thần thức của hắn lại bắt được sự tồn tại của Điệp Liên. Tuy nhiên lúc này đây, Điệp Liên không hề xuất hiện với thân phận cô gái bình thường mà là một ngươi tu tiên Ngưng Thần hậu kỳ.

Ngưng Thần hậu kỳ!

Dương Phàm hít sâu một hơi, sau khi đi vào kinh đô, hắn phát hiện Dương gia bảo là nhỏ yếu cỡ nào. Tùy tiện một cô gái mười mấy tuổi, đã có tu vi Ngưng Thần hậu kỳ, có thể so với trưởng lão Dương gia bảo.

Đất kinh đô, không hổ là trung tâm. Tu Tiên giới ở Ngư Dương quốc, khu vực này tàng long ngọa hổ, cao thủ vô số kể. Nếu Điệp Liên đã rời khỏi Tiên Hồng Y Quán. Dương Phàm cũng không cần tiếp tục theo đuổi chuyện này để tránh rước lấy phiền toái càng nhiều.

Vào lúc ban đêm, một bóng dáng tập tễnh chật vật đi về y quán, cả người là vết thương

Chính là Hồ Phi

- Chiến đấu đã xong?

Dương Phàm tò mò hỏi

Xem ra, Hồ Phi lại thua rồi.

- TaTa thắng!

Sắc mặt Hồ Phi tái nhợt, trên khuôn mặt lộ ra biểu tinh tự hào.

Thắng?

Dương Phàm có chút hoài nghi.

Thực lực của Vô Song, hắn rất rõ ràng, lấy thân thể hoàn mỹ, hơn nữa ý chí chiến đấu cường đại, cho dù so với tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, cũng có lực liều mạng

- Ta trị thương cho ngươi.

Dương Phàm bắt tay khoát lên bờ vai của hắn, phát hiện ngoại thương Hồ Phi chịu rất nghiêm trọng, có hai nơi thấm vào xương cốt. Lấy thể chất hắn có thể so với yêu thú đồng cấp, đều đã bị vết thương như thế có thể nghĩ, công kích của Vô Song là sắc bén cỡ nào.

- Ngươi thắng, còn bị trọng thương như vậy, Vô Song kia thì sao?

Dương Phàm nói có chút kinh ngạc.

- HắnHắn khôngKhông chết được.

Hồ Phi cười hắc hắc:

- BảngBảng hiệu y quán của ngươi có lợi.

- Bảng hiệu?

Dương Phàm nói với vẻ nghi hoặc:

- Ngươi nói bảng hiệu của Tiên Hồng Y Quán.

Hồ Phi hưng phấn nói:

- Nó khiến ta đột nhiên ngộ đạo, công lực tăng tiến nhiều, cho nên mới đánh bại Vô Song.

Ngộ đạo? Điều này cũng được!

Dương Phàm kinh ngạc không thôi, thật không nghĩ tới bảng hiệu y quán của mình không ngờ còn có tác dụng lớn như vậy.

- Ta khôngkhông lừa

- Được rồi ta tin ngươi.

Dương Phàm không nhiều vướng víu ở trong này, mấy chữ Tiên Hồng Y Quán trên bảng hiệu, rót vào ý cảnh và áo nghĩa công pháp nghịch thiên của mình, không phải công pháp bình thường có thể so bì, có thể do vậy mà ngộ đạo, cũng không tính là quá ngoài ý muốn.

- TaTa đi rồi, sát thủ kia khôngKhông động đến ngươi sao?

Hồ Phi đột nhiên nghĩ hoàn cảnh của Dương Phàm chủ động hỏi

- Đã tới và đã đi rồi

Dương Phàm nói với vẻ qua loa, lấy tay chỉ dưới sàn nhà nứt ra.

- QuáQuá đáng ghét!

Hồ Phi giận dữ.

- Ngươi, Ngươi không có chuyện gì là tốt rồi

- Còn một lần ám sát cuối cùng.

Dương Phàm nói với vẻ sầu lo:

- Ám sát lần đầu tiên người đó chỉ dùng lực đạo có ba thành, lần thứ hai, chỉ phát huy uy năng có sáu thành, còn một lần cuối cùng, hắn xuất thủ toàn lực.

- Hắn nếu dámDám đến, ta đánh bẹp hắn!

Hồ Phi nhe răng trợn mắt nói.

Dương Phàm cười cười, tiếp tục chữa thương cho hắn, sau nửa canh giờ, thương thế Hồ Phi khỏi hẳn. lập tức vui vẻ hơn. Chữa khỏi vết thương cho Hồ Phi, Dương Phàm đột nhiên cảm nhận một chút khí tức khác thương, vội nhìn bên ngoài y quán.

Đứng trước cửa Tiên Hồng Y Quán là một thiếu niên mặc áo trắng như tuyết, lưng đeo bảo kiếm, vẻ mặt suy yếu, trên bầu trời có một con ưng khổng lồ màu bạc, ngẫu nhiên phát ra một trận kêu lanh lãnh.

Vô Song?

Dương Phàm và Hồ Phi ngẩn ra

- Hắn muốn đến tìm ta trị thương.

Dương Phàm thấp giọng lẩm bẩm. Hồ Phi chuẩn bị kêu gọi, lại bị Dương Phàm đè vào lại:

- Chờ một chút

Vô Song đứng trước cửa quán, đôi mắt giống như vực sâu mây mù lượn lờ, thần bí sâu sắc

Giờ phút này, hắn ngơ ngác nhìn mấy chữ "Tiên Hông Y Quán" trên bảng hiệu, cả người giống như lâm vào vũng bùn không thể tự kiềm chế.

- Hắn có thể là đang ngộ đạo.

Vẻ mặt Dương Phàm đầy dị sắc, nhìn Vô Song đang trầm mê trong ý cảnh kỳ diệu.

- HắnHắn cũng ngộ đạo!

Hồ Phi há to miệng, mặt lộ ra vẻ kinh hãi.

Trước đây hắn cũng là vì bảng hiệu này mà ngộ đạo, sau đó bế quan. Tu vi tăng mạnh, nhưng thắng Vô Song một chút xíu. Mà hiện tại Vô Song biến thái này, cũng nhìn bảng hiệu này mà ngộ đạo. Nếu ngộ đạo thành công, thực lực của hắn chẳng phải là sẽ gia tăng rất nhiều sao.

Thời gian Vô Song ngộ đạo rất dài, mãi cho đến đêm khuya, hắn vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, giống như một bức tượng.

Ở trong quá trình này trong đôi mắt hắn sáng chói hẳn, sắc mặt trang nghiêm hơn. Đồng thời, khi tức trên người hắn, cũng đã mơ hồ phát sinh biến hóa. Dưới sự phân phó của Dương Phàm. học đồ và dược sư trong y quán cũng không quấy rầy hắn.

Trên người Vô Song cũng có một luồng khí tức ngạo nhân, kẻ đầu đường xó chợ cũng không dám tiếp cận. Đêm đã khuya, Hồ Phi đi vào giấc ngủ, Dương Phàm trở lại Tầng năm y quán tiếp tục ngồi xếp bằng tu luyện.

Một đêm vô sự, Ngân Bài Sát Thủ đáng sợ kia dường như biến mất trong hư không không còn xuất hiện trong cảm quan của Dương Phàm, thậm chí không có bất cứ dấu hiệu sát khí nào. Dương Phàm không cho rằng đối phương sẽ bỏ qua, ngược lại càng cảnh giác hơn.

Sáng ngày thứ hai, Dương Phàm mở cửa sổ ra, lọt vào trong tầm mắt hắn, chỗ kinh đô phồn hoa náo nhiệt ở bên ngoài người đến người đi trong y quán.

Đột nhiên, trong tầm mắt Dương Phàm nắm bắt một bóng trắng quen thuộc

Vô Song?

Mặt Dương Phàm lộ ra vẻ dị sắc. Hắn vẫn còn đứng đó ngộ đạo!

Điều này quả thật khó tin, một lần ngộ đạo không ngờ kiên trì thời gian lâu như vậy.

- Đó không phải là Vô Song kinh đô đệ nhất kiếm thủ sao?

Rất nhanh, chung quanh có người nhận ra thân phận Vô Song. Vô Song ở kinh đô là một nhân vật nổi tiếng, đặc biệt lần trước giao chiến cùng Yến Vương, lại nâng thanh danh của hắn lên đỉnh điểm, là thần tượng trong lòng vô số thiếu niên nam nữ.

Bất kể là ở thế tục giới hay là Tu Tiên giới, thanh danh Vô Song cũng không thấp

Mà giờ phút này, hắn lại vẫn không nhúc nhích, si ngốc đứng trước y quán, ánh mắt lúc này đều dừng trên tấm bảng y quán, dường như đang thưởng thức thiếu nữ tuyệt đẹp khuynh quốc khuynh thành

Dòng ngươi qua lại không ngừng trên đường phố, các loại tiếng rao hàng và ồn ào đối với hắn không có một chút ảnh hưởng.

- Bảng hiệu này có gì đẹp?

Mấy người võ giả thế tục và người tu tiên khó hiểu trong lòng, không khỏi nghiêng đầu về phía bảng hiệu, tâm thần thoáng động lờ mờ chạm đến một chút ảo diệu. Tuy nhiên, lấy ngộ tính và cảnh giới có hạn của bọn họ, chỉ có thể cảm thấy bảng hiệu này không giống tầm thường.

- Quả nhiên có chút huyền bí.

Một người tu tiên kinh dị nói, khi hắn vừa chăm chú nhìn bảng hiệu kia, cả người chìm vào đó trong thời gian mấy hô hấp, sau khi chợt tỉnh ngộ lại dường như lại lĩnh ngộ thứ gì. Vào ban đêm, Vô Song đột nhiên tỉnh lại.

Suốt một ngày một đêm ngộ đạo, hắn mới tỉnh lại, trong đôi mắt lộ ra một chút hiểu ra và dị thường sau đó mở ra hai tay, lấy góc độ Không tầm thường, xem kỹ phiến không gian quanh mình

- NơiNơi này là

Trong con ngươi sâu sắc thấu hiểu hiện lên một chút mơ màng. Không lâu sau, Dương Phàm từ trong y quán đi ra, cười nói:

- Ngươi đã ngộ đạo ở nơi này một ngày một đêm, hiện tại mới tỉnh lại, có thu hoạch, gì không?

- Thu hoạch?

Vô Song rơi vào trầm tư, hai tay mở ra, ngước lên nhìn trời cao kia, sau một lúc thật lâu mới thấp giọng nói:

- Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, ta đã chạm đến một mức độ tinh thần rất cao.

- Đêm mai, cũng vào lúc này, ta lại đến.

Vô Song xoay người bước đi, nện bước có chút tập tễnh.

- Thương thế của ngươi.

Dương Phàm hô.

Vô Song cũng không quay đầu lại, rời khỏi nơi phồn hoa này.

- TaTa cảm giác hắn đã thayThay đổi!

Hồ Phi đứng phía sau Dương Phàm lẩm bẩm thì thào nói

Y quán cứ theo lẽ thường khai trương chỉ là không giống như lúc xưa, trước cửa y quán xuất hiện một thiếu niên áo trắng như tuyết lưng đeo bảo kiếm nhìn lên bảng hiệu y quán. Qua một vài ngày, sự xuất hiện của Vô Song, dường như trở thành một luồng phong cảnh Tiên Hồng y Quán, không ít võ giả thế tục ngưỡng mộ hắn đều đến đây quan sát

Thậm chí ngay cả không ít người tu tiên đều tò mò điều này, lại đây quan sát.

Ngươi tu tiên có chút ngộ tính khi đối mặt với bảng hiệu của y quán, có chút cảm xúc trở về bế quan, không ngờ đột phá bình cảnh, thành công thăng cấp. Bên người Dương Phàm còn có một tiểu tử mười bốn tuổi, Thương Vân, tu tiên mới mấy năm. Ngộ tính rất mạnh. Hắn ngóng nhìn bảng hiệu nửa canh giờ mỗi ngày. Không ngờ từ Luyện Khí Hậu Kỳ tu luyện đến Luyện Khí Đại Viên Mãn.

Từ nay về sau, Thương Vân mỗi ngày đều đã nhìn bảng hiệu kia mấy lần, ngẫu nhiên sẽ có một chút linh quang hiện lên trong đầu.

Chuyện kỳ tích như thế, gây nên sự hiếu kỳ của nhiều người.

Một truyền mười, mười truyền trăm, càng ngày càng nhiều người tu tiên ngưỡng mộ đến, thậm chí có ngươi cách ngàn dặm xa đuổi tới kinh đô, chính là vì thấy bảng hiệu thần bí này. Tuy nhiên, phần lớn mọi người mất hứng quay về, không người được thu hoạch, chỉ có một ít ngươi sinh ra cảm ngộ về nhà bế quan, tu vi đều có tăng lên với mức độ nhất định.

Thời gian Vô Song ngộ đạo là lâu dài nhất kéo dài suốt một tháng. Ngoài ra còn có một người rất đặc biệt, đó chính là Hồ Phi. Hồ Phi khi nhìn xem bảng hiệu, ngẫu nhiên lâm vào một hồi, sau đó đi bế quan một hai ngày.

Dương Phàm thường xuyên quan sát Vô Song cảm nhận khí tức trên người này chậm rãi biến hóa, đôi con ngươi mơ màng kia càng phát ra sâu sắc sáng ngời khiến cho người ta có một loại cảm giác thần bí không thể chạm đến.

- Gần một tháng rồi.

Dương Phàm nhẹ thở dài một hơi, không biết sự tồn tại của bảng hiệu mình, là tốt hay là xấu

Tuy nhiêu, kỳ quái chính là, một tháng qua, Ngân Bài Sái Thủ kia không ngờ không có xuất hiện. Trong một tháng, sinh ý của Tiên Hồng Y Quán thịnh vượng, bình yên vô sự, người tu tiên tới đây chữa bệnh càng ngày càng nhiều. Thậm chí gây áp lực đến mấy cửa hàng y quán Tu Tiên giới kinh đô, khiến một số cửa hàng hận nghiến răng.

Sinh ý tốt, vì thế linh thạch cuồn cuộn không ngừng, rơi vào túi tiền của Dương Phàm.

Bất tri bất giác, trong Tay Dương Phàm đã nắm giữ mấy ngàn linh thạch. Trong tu sĩ cùng giai, tuyệt đối là tài sản hùng hậu, số lượng linh thạch này thậm chí so vơi một phần lớn tu sĩ Trúc Cơ Kỳ còn muốn nhiều hơn.

Duy nhất khiến trong lòng Dương Phàm bất an vẫn là sát thủ kia không biết ẩn núp nơi nào.

Từ sau lần thứ hai ám sát thất bại qua một tháng kế, Ngân Bài Sát thủ kia cũng không xuất hiện. Nhưng Dương Phàm tin chắc, hắn nhất định tránh ở một góc nào đó, chờ thời cơ tốt nhất phát động một kích trí mệnh với mình.

Ngày hôm nay, Yến Vương Vũ Văn Liệt với một thân thường phục, đột nhiên đi tới Tiên Hồng Y Quán. Cùng với Dương Phàm đứng ở cửa sổ lầu bốn của y quán. Yến Vương nhìn Vô Song dưới lầu khẽ thở dài:

- Bảng hiệu của y quán ngươi, bổn vương lần trước xem qua, cũng có chút thu hoạch, tu vi tăng tiến không ít. Mà nghĩ đến ngày sau có thể đánh một trận với Vô Song. Nhưng lại không nghĩ tới trình độ ngộ đạo của hắn vượt xa đám người chúng ta.

- Đúng vậy! cứ cách mỗi một ngày hắn đều tới nơi này một lần. Kỳ quái nhất chính là mỗi lần ngộ đạo, hắn đều ở đây liên tục một ngày một đêm, khi tỉnh lại, đều chính xác như vậy

Dương Phàm ngạc nhiên thán phục nói.

- Ha ha! Dương dược sư, đã lâu không gặp, cảm giác tiến triển của ngươi cũng không nhỏ.

Yến Vương tựa như cười như không cười nhìn Dương Phàm.

- Vương gia khen sai rồi, đây đều là do sát thủ kia bức, chỉ là lần thứ ba ám sát chậm chạp không đến.

Dương Phàm lắc lắc đầu, trên mặt có chút chua xót.

Sau khi tiến vào Ngưng Thần hậu kỳ, tiến triển tu vi của hắn bắt đầu chậm dần, y quán khai trương nhiều ngày như vậy, hắn trị liệu qua cho không ít tu sĩ Ngưng Thần Kỳ, tu vi thăng đến Ngưng Thần Đại Viên Mãn.

Vào lúc này. hắn đang lo chuyện Trúc Cơ, vốn nghĩ rằng chuyện có chút xa xôi, lại không nghĩ rằng sẽ tới nhanh như vậy.

- Dược sư sao không lấy yếu dụ địch?

Vũ Văn Liệt hạ giọng nói.

- Lấy yếu dụ địch?

Ánh. mắt Dương Phàm hơi hơi sáng ngời, cảm thán nói:

- Xem ra chỉ có như vậy, cùng với phòng bị còn không bằng dẫn dụ sát thủ đến.

Yến Vương đến đây, mang đến cho Dương Phàm một chủ ý. Hắn bắt đầu âm thầm bày bố. Ngay ngày hôm sau, Vô Song từ trong ngộ đạo tỉnh lại, trong mắt bắn ra hào quang, hình thành một cái lốc xoáy thần bí.

Một thân áo trắng hạt bụi nhỏ không nhiễm, hắn vinh nhục không sợ tiêu sái đi vào Tiên Hồng Y Quán. Từ lúc ngộ đạo tới bây giờ, Vô Song lần đầu tiên đi vào y quán.

- Ngươi ngộ đạo đã xong?

Khi Dương Phàm nhìn thấy Vô Song mở mắt, sinh ra một loại cảm ứng kỳ diệu.

- Đúng vậy! Ba ngày sau, ta sẽ quyết chiến một trận với Hồ Phi, bù lại sĩ nhục lần trước

Vô Song chuyển mắt nhìn phương xa thản nhiên nói:

- Nếu không có gi bất ngờ, qua một đoạn thời gian, ta sẽ rời khỏi kính đô.

Rời khỏi kinh đô?

Dương Phàm thất kinh trong lòng.

- Đúng vậy! Là đến lúc khiêu chiến lão.

Vô Song thấp giọng nói, trên mặt lộ ra một chút chờ mong.

- Khiêu chiên lão?

- Một ngươi nuôi dưỡng ta lớn lên.

Giọng điệu Vô Song lộ ra ngữ điệu kỳ dị

- Đây là ước hẹn của ta với lão.

- Lần ngộ đạo này, thực lực của ngươi tăng bao nhiêu?

Dương Phàm tò mò hỏi

Người khác ngộ đạo nhỏ bé, tu vi đều có thể tăng lên một bậc, mà hắn lại ngộ đạo một tháng, thực lực sẽ tăng đến mức nào.

- Thực lực?

Một mãnh mơ màng trong mắt Vô Song:

- Ngay cả chính ta cũng không biết, nhưng ta lờ mờ hiểu được, kinh đô, đã không còn đối thủ rồi bao gồm những người gọi là tu tiên.

Điều này sao có thể? Chê cười!

Dương Phàm lộ ra vẻ nghi ngờ, hoàn toàn không tin.

yện"

Đất kinh đô, tàng long ngọa hổ, tu sĩ Ngưng Thần Kỳ đều nhiều như vậy, Trúc Cơ Kỳ khẳng định cũng không hề ít, thậm chí Dương Phàm còn hoài nghi, nơi này còn có bóng dáng tu sĩ bậc cao

- Ngươi không tin?

Vô Song nhẹ nói hờ hững, trên mặt lộ ra vẻ tự tin khó thể nói rõ.

- Đúng vậy! Có lẽ ngươi có thể chiến thắng Hồ Phi, có thể chiến thắng Yến Vương, còn có ta, nhưng nơi kinh đô, còn có ngươi tu tiên tiềm tàng.

Dương Phàm không thể phủ định nói:

- Chính theo như lời ngươi, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.

- Ha ha.

Vô Song không chút tức giận chậm chạp nói với giọng nhẹ nhàng

- Ngươi đã là bằng hữu của ta, như vậy ngươi chứng minh cho ta xem xem.

- Chứng minh? Ngươi muốn chứng minh như thế nào?

Ánh mắt Dương Phàm hơi hơi nheo lại, giờ phút này Vô Song mang đến cho hắn một loại cảm giác hoàn toàn nhìn không thấu. Một tháng ngộ đạo, thực lực gia tăng bao nhiêu hắn căn bản không thể đoán được.