Tiên Hồng Lộ

Chương 157: Đã định trước bị vượt qua




Thân hình Vô Song chợt lóe, trong phút chốc vượt qua không gian bảy tám trượng, bay vụt lên mái hiên đối diện, toàn thân áo trắng không nhiễm bụi trần ở trong bóng đêm có vẻ không hợp.

- Thương thế của ngươi còn chưa trị hết.

Dương Phàm nhắc nhở biết rằng đã không ngăn được hắn.

- Đã không còn trở ngại nhiều. Cảm ơn ngươi trị liệu.

Vô Song quay đầu lại, thần quang ngưng tụ làm một điểm trong mắt. Trong thế giới đen nhánh trong mắt kia có in thân hình của Dương Phàm, ý vị sâu xa nói:

- Đừng quên ước định giữa chúng ta.

Ba

Bóng trắng mơ hồ không rõ ở trong không trung tạo thành một đường cong, vài hô hấp liền biến mất trong tầm nhìn của Dương Phàm cùng mọi người ở vương phủ. Dương Phàm lộ vẻ kinh ngạc. Phong cách hành sự của Vô Song này thật đúng là dứt khoát. Hắn vừa mới trị lành nội thương trên người Vô Song, tu vi tăng lên một khoảng lớn, trong lòng tự nhiên là ngầm vui mừng không thôi.

Hơn nữa, hắn đã đạt thành hiệp nghị với Vô Song. Ngày sau nếu ở kinh đô bị thương, phải tìm đến hắn trị thương. Đương nhiên, Dương Phàm cũng phải trả một cái giá nhất định đó chính là toàn lực ứng phó người này khiêu chiến. Tuy nhiên, ở trong hiệp nghị. Dương Phàm kéo dài thời gian chiến đấu đến mấy tháng.

Chờ Vô Song đi rồi, Dương Phàm thu hồi ánh mắt mặt mang ý cười đi về phía Yến Vương, phát hiện yến hội hôm nay đã kết thúc. Lúc này, sắc mặt Yến Vương Vũ Văn Liệt rất khó coi, không biết là bởi vì bị thương hay là trong lòng không thoải mái. Vũ Văn Hàm cùng Tiểu quận chúa đều đứng cạnh hắn.

- Hừ!

Tiểu quận chúa thấy Dương Phàm đi tới không khỏi hừ nhẹ một tiếng, miệng nhỏ chu lên. Dương Phàm không có động tác vẫn tươi cười đi tới gần, ánh mắt dừng trên người Yến Vương:

- Thương thế Yến Vương cũng không nhẹ, có thể để Dương mổ trị liệu hay không?

- Được. Ngươi tới thư phòng của ta.

Vũ Văn Liệt nhìn Dương Phàm một cái thật sâu, lại nói với Vũ Văn Hàm:

- Còn Hàm nhi nữa, ngươi cũng tới.

Dương Phàm cùng Vũ Văn Hàm liếc mắt nhìn nhau đều có chút tò mò không quá hiểu được ý của Vũ Văn Liệt. Trong mắt của Vũ Văn Hàm, Dương Phàm thấy được vài tia hiểu ý và xin lỗi.

- Nguyệt nhi còn không hiểu chuyện, xin Dương Dược sư thứ lỗi.

Vũ Văn Hàm dịu dàng nói nhỏ.

- Không sao.

Dương Phàm mĩm cười cùng đi vói hai ngươi này.

- Ngươi không cần phải đi cùng!

Vũ Văn Liệt liếc mắt nhìn tiểu quận chúa một cái lời nói quyết đoán.

Đôi mắt tiểu quận chúa đỏ lên, oán hận nhìn Dương Phàm cùng Vũ Văn Liệt một cái sau đó quay đầu bước đi, càng đi càng nhanh, dường như có chút ủy khuất. Đích xác, ở trong phủ Yến Vương, không có dán chữ cũng không có nhân quyền. Bất kể là chuyện lớn đến đâu, chỉ cần Yến Vương lên tiếng, đó là khuôn vàng thước ngọc.

- Dù sao chỉ là một đứa nhỏ.

Khóe mắt Dương Phàm liếc mắt nhìn tiểu quận chúa một cái cũng không nghĩ nhiều. Một lát sau, ba người đi vào một thư phòng giản dị. Yến Vương ngồi trước bàn sách nhẹ thở ra một hơi đưa tay ra nói với Dương Phàm:

- Ngươi chữa bệnh cho ta đ thuận tiện cũng nói chuyện khác nữa.

Có một người hầu già cả rất thông minh mang đến cho Dương Phàm một cái ghế. Dương Phàm khoát tay lên cổ tay Yến Vương, bắt đầu chữa thương cho hắn, cười ha ha nói:

- Vương gia có lời gì đều có thể nói thẳng.

Vũ Văn Liệt trầm ngâm một lát. nói:

- Vừa rồi ngươi cũng đã trị liệu cho Vô Song, có thể thấy được hai chúng ta ai bị nặng hơn.

- Tổng thể thì sàn sàn như nhau, nhưng Dương mỗ vẫn có thể thấy được thương thế của Vương gia hơi nhẹ hơn hắn một chút, nhưng cũng chỉ là chênh lệch rất nhỏ.

Dương Phàm nói rành mạch:

- Trên thực tế, từ lúc ta xem thương thế của Vô Song liền có dự đoán. Công lực của Vương gia thâm hậu hơn hắn rất nhiều.

Vũ Văn Liệt cười khổ nói:

- Công lực thâm hậu thì sao chứ vẫn như cũ không thể thắng hắn. Ngày sau lại càng không có hy vọng nữa.

Dương Phàm trầm mặc không nói đồng thời khi chữa khỏi thương thế cũng quan sát thân thể Vũ Văn Liệt. Thân thể Vũ Văn Liệt cũng vô cùng cường đại thậm chí về mặt lực lượng còn hơn Vô Song vài phần nhưng về tổng thể thì lại không hoàn mỹ bằng Vô Song.

- Dương Dược sư chẳng lẽ không có ý kiến gì sao?

Vũ Văn Liệt dường như hỏi dò nói.

- Tiềm lực của Vô Song là cường đại nhất mà ta từng gặp. Vừa rồi lúc ta chữa thương cho hắn phát hiện hắn có được một thân thể hoàn mỹ tới cực điểm, không ngờ vượt qua cực hạn của nhân loại.

Dương Phàm thản nhiên nói sau đó giọng nói khẽ chuyển, thẳng thắn không sợ nói:

- Vương gia nhất định bị hắn vượt qua.

Đã định trước sẽ bị vượt qua.

Vũ Văn Hàm nghe vậy, mặt đẹp khẽ biến bộ dạng có chút nghi ngờ. Từ nhỏ đến lớn, phụ vương trong mắt nàng dường như là chiến thần không người có thể địch nổi càng đừng nói đến bị vượt qua.

Vũ Văn Liệt khẽ thở dài một hơi:

- Dương Dược sư quả nhiên không phải người tầm thường, ngươi nói không sai. Nhưng kỳ thật Vô Song đã vượt qua ta. Lần quyết chiến này, về mặt nào đó mà nói ta đã bại bởi hắn. Trừ bỏ một chiêu bí kỹ bảo mệnh cuối cùng, chiêu thức cường đại nhất của ta đều đã dùng.

- Nhưng làVô Song từ khi bắt đầu đến khi kết thúc, đều chưa từng rút kiếm!

Trong mắt Vũ Văn Liệt toát ra một tia mất mát cùng mê man.

- RÚT kiếm!

Dương Phàm nao nao, hắn cũng không lưu ý tới bảo kiếm của Vô Song, tò mò hỏi:

- Chẳng lẽ kiếm thuật hắn càng lợi hại.

- Nửa năm trước, công lực Vô Song không bằng hiện tại cũng chỉ là Tiên Thiên trung kỳ, võ giả cấp bậc này ta chỉ phất tay là có thể diệt sát.

Vũ Văn Liệt thấp giọng nói, dường như nhớ lại khẽ thở dài:

- Nhưng là lúc ấy, hắn rút kiếm ra không ngờ có thể giao phong cùng ta trăm hiệp, cuối cùng ta dựa vào tuyệt kỹ cùng công lực cường đại thắng hiểm.

- Lần đó, tuy rằng ta thắng hắn nhưng cũng bị hắn đánh cho bị thương. Một khi Vô Song rút kiếm, thực lực đề cao không chỉ gấp đôi!

Vũ Văn Liệt nhẹ thở một hơi sắc mặt hơi ngưng trọng.

- Vô Song từ đầu đến cuối cũng không rút kiếm nói như vậy hắn căn bản giữ lại thực lực.

Dương Phàm cũng là vẻ mặt ngạc nhiên than thở, nhớ lại lúc trước Tà Ảnh hiện thân bảo hộ chính mình. Vô Song đưa tay ra sau lưng nắm bảo kiếm của hắn. Thử nghĩ, lúc ấy sau khi rút kiếm. thực lực Vô Song đề cao gấp đôi có dư vậy sẽ cường đại tới mức nào?

Lúc này, Dương Phàm đột nhiên có chút hối hận đáp ứng hiệp nghị với Vô Song.

Tuy nhiên, thu hoạch thường thường đi đôi với nguy hiểm. Hơn nữa Vô Song đã nhắm ngay mục tiêu khiêu chiến Dương Phàm, chỉ cần hắn còn ở lại kinh đô cho dù muốn tránh cũng tránh không thoát.

- Ta vẫn nghĩ nguyên nhân Vô Song không rút kiếm. Có lẽ hắn căn bản là khinh thường rút kiếm!

Thương thế Vũ Văn Liệt nhanh chóng khôi phục, nhưng thần quang trong mắt lại dần dần mờ đi. Trong lòng Dương Phàm khẽ động, hắn đang trị thương cho Vũ Văn Liệt, khi đối phương mất đi ý niệm chiến thắng Vô Song cùng một tia hy vọng cuối cùng, trong cơ thể dường như mất đi cái gì.

Khi một tia tín niệm kia bị mất đi, hắn coi như không thể nào tiến lên cấp bậc cao hơn. Thấy tình cảnh như vậy, Dương Phàm cảm thấy nghiêm nghị đồng thời cũng tiếc hận không thôi.

- KỲ thật Vương gia cũng không cần mất mát như thế, Vô Song không phải người thường, thậm chí Dương mỗ còn nghi ngờ thân thế của hắn.

Dương Phàm an ủi. Hắn đột nhiên nhớ lại một đoạn nói chuyện giữa mình và Vô Song.

Ngươi là đoạtDương Phàm đè thấp thanh âm:

- Đoạt xá?

- Không phải.

Vô Song lắc đầu:

- Điều này ngươi không cần hỏi. Từ trong bụng mẹ ta đã hiểu chuyện, vậy chỉ có thể chứng minh ta là một thiên tài!"

- Lời này là thế nào?

Thần quang của Yến Vương Vũ Văn Liệt chợt lóe.